[Dịch]Tận Kiếp Phù Du - Sưu tầm
Chương 10 : Hoa Tư Đế Quân
.
Hôm sau, Bạch Hạc Trì có khách. Là một vị tiên nhân ở Tích Bích thành, tên là Vu Hoành. Thiên Ngạn từng nghe tên Vu tướng quân, là một vị tướng tài dưới chướng Hoa Tư Đế Quân bên Tích Bích Thành.
Trong Lục giới chỉ còn có hai vị thần. Một là thần thủ hộ Nữ Oa thạch ở Bạch Hạc Trì, vị còn lại là Hoa Tư Đế Quân vẫn luôn ở Tích Bích thành, trên núi Côn Lôn. Hoa Tư là con trai của Tôn Thần Sáng Thế Bàn Cổ. Năm xưa Bàn Cổ đại đế khai mở âm dương, lại dùng thân mình tạo ra cây cỏ, sông núi. Nhưng khi ấy trời đất vẫn còn mờ mịt, Hoa Tư là người con còn tại thế nắm giữ trọng trách mở ra không gian thiên địa, đem hơi thở của mình thổi vào sinh mệnh tuần hoàn, hình thành luân hồi nhân quả, sắp xếp vạn vật theo quy luật phát triển mà tạo hóa sinh ra. Chàng đem quân chinh phạt khắp bốn biển, hàng yêu phục ma, phân tách nhật nguyệt, cân bằng lục giới. Về sau, vạn vật yên ổn, chàng lui về ở ẩn trên Tích Bích Thành ở núi Côn Lôn. Tính ra cũng đã mấy chục vạn năm không can dự thế sự. Chỉ thỉnh thoảng sang Tây Trúc giảng đạo cùng Phật Tổ. Thiên quân năm lần bảy lượt thỉnh an, cũng chưa chắc mời được một lần hạ cố của vị tôn thần này. Lục giới dù sau này nhiều kẻ chưa gặp, nhưng chỉ đọc qua sách sử hồng hoang, đều ngưỡng mộ cùng tôn kính, gọi hai tiếng Đế Quân cũng thấy phải đạo.
Vu Hoành chính là vị tướng theo Hoa Tư tung hoành năm xưa.
Thiên Ngạn kinh ngạc khi đang yên đang lành lại được vị chiến thần Vu Hoành đến bái phỏng.
Vu Hoành đứng trong Vọng Nguyệt Các, khom lưng chắp tay làm lễ rồi cất giọng sang sảng mang vài phần oai hùng của vị tướng nhiều năm trên sa trường: "Vu Hoành bái kiến thượng thần. Lần này đến đây ti chức là có việc muốn nhờ vả mong thượng thần giúp đỡ"
Thiên Ngạn rót cho chàng ly trà, mình cũng cầm ly còn lại lên nhấp một ngụm. Lại hỏi: "Xin Tướng quân cứ nói"
Vu Hoành ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối: “Ti chức cũng không dám giấu, Lục giới đều cho rằng Hoa Tư Đế Quân ở ẩn đã trăm vạn năm, không lo thế sự. Thế nhưng thực chất, trong thiên địa này, yêu ma từ thuở đất trời mới khai sinh vẫn còn không ít, nếu không dẹp loạn, ắt có ngày lục giới diệt vong. Hẳn thượng thần còn nhớ Cộng Công khi xưa bị Chu Dung đánh bại, húc đổ Bất Chu Sơn, sau bị giam dưới chân núi Kim Hỏa. Ba ngàn năm trăm năm trước, hắn gặp được tàn hồn còn sót của đại ma đầu Long Tu trôi qua, liền lợi dụng cấm thuật của Long Tu định phá kết giới chạy thoát. Đế quân vội chạy đến Kim Hỏa Sơn đánh nát tàn hồn Long Tu, lại phong ấn lại kết giới. Cấm thuật kia cũng thi triển gần xong, bị ngăn cản nên phản phệ lại, vì ngăn cho Nhân giới một kiếp nạn nênngười bị trọng thương. Lúc quay về gặp phải Hắc Long ở Ký Châu, giao chiến với hắc ảnh của nó khiến nguyên thần tổn hại. Khi ti chức đến nơi thấy Hắc Long đã chết nhưng một nửa viên nguyên đan chứa nguyên thần của Đế Quân đã vỡ nát. Vu Hoành đành đem tiên thể người về Côn Lôn, lại đi tìm phần nguyên thần đã nát kia để dung nhập. Nhưng tìm suốt mấy ngàn năm vẫn không thấy. Dạo gần đây nửa viên nguyên đan còn lại màu sắc càng ảm đạm, Vu Hoành thực đã lực bất tòng tâm nên vừa nghe tin thượng thần tỉnh, vội vàng đến mong thượng thần thông tỏ có phương pháp nào không? Vu Hoành xin làm trâu làm ngựa để báo đáp"
Vu Hoành nói một tràng, khí không hụt, hơi không ngắt, Thiên Ngạn cũng uống hết 3 tuần trà, nghe câu cuối bị sặc ho khù khụ. Nàng lấy tay nhuận khí, ngẫm nghĩ mới thấy vị tôn thần này cũng vì tránh một kiếp nạn cho Nhân giới, cũng là bởi vì ma chú của Long Tu, thật trùng hợp làm sao.
Từ xưa chuyện nguyên đan bị nát, thần hồn tản đi cũng không hiếm. Chỉ cần tìm kiếm đủ, dung nhập lại sẽ không thành vấn đề. Nhưng nay, nửa viên nguyên đan còn lại như muốn yếu dần, hoặc là do nửa kia đang mạnh lên tự động hút lấy, hoặc là do nguyên thần bị cắn nuốt mà chết dần. Nửa kia năm xưa đã bị dập nát, cũng thật khó mà tự động hấp thu được. Vậy chẳng lẽ, do dính yêu khí nên bị nó ăn mòn từ từ. Nàng đối với vị đế quân ở Tích Bích kia cũng có thể nói là kính trọng không thôi. Nay biết cách chẳng lẽ lại không ra tay tương trợ?
Thiên Ngạn thở dài, đặt ly trà xuống rồi bảo Vu Hoành:
"Ta cũng chỉ nhớ một cách mà thời thượng cổ, các bị tiên thần sử dụng ấy là dẫn phần nguyên thần yếu ớt còn sót lại ấy vào lục đạo luôn hồi. Trải qua tam kiếp dưới phàm giới, từ từ hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, vừa bài trừ ma khí còn sót, vừa tu hành từ đầu để tạo tiên thân, chờ khi phi thăng thành tiên, lôi kiếp đánh xuống sẽ thu thập lại đủ ba hồn bảy phách đang tản mạn trong thiên địa"
Vu Hoành mặt như bừng sáng, cười to: "Vậy thì tốt quá"
Thiên Ngạn lại tiếp:"Chỉ có điều, đế quân mang mệnh tôn thần, dù có đầu thai nhưng không phải lịch kiếp mà là chờ độ kiếp thiên lôi từ đó quyến rũ tàn hồn trôi nổi, như vậy là trái với quy tắc thiên địa, thế nên kiếp nào cũng sẽ chết yểu. Nguyên thần của ngài ấy lại vốn là tiên khí khai sinh lập địa, dù có là người phàm nhưng hấp dẫn yêu ma là điều không tránh khỏi. Trong tam kiếp này, cần có một người đi theo để hứng kiếp, nghĩa là gánh mệnh thay, còn phải bảo vệ ngài ấy khỏi yêu ma. Chẳng hay, Tướng quân đề cử ai đi gánh mệnh đây?"
Vu Hoành không chần chừ quyết định: "Để ti chức đi theo"
Thiên Ngạn vỗ đầu quên chưa kịp nói: "Ngài thì có phần không thích hợp. Âm dương trời đất bổ hòa cho nhau, cần tìm một tiên tử có đạo hạnh cao một chút"
Nghe xong Vu tướng quân bèn rũ lưng, mất hẳn vẻ khí khái oai hùng ban nãy, hai tay đan vào nhau bắt đầu suy nghĩ: "Tiên tử? Tiên Tử? Ở Côn Lôn bao năm qua có vị nữ tướng quân nào không nhỉ? A nhớ ra rồi, không có! Vậy cướp đâu ra tiên tử bây giớ? Lại còn có đạo hạnh cao? Đế quân từ thuở quấn tã không biết như thế nào, nhưng mấy chục vạn năm trước từ khi hắn theo ngài, vẫn chưa thấy ngài gần gũi nữ nhân bao giờ"
Vu Hoành xoắn não tìm lại tìm. Rồi mắt sáng lên, hắn tìm thấy rồi. Lập tức thập phần cung kính, hữu lễ mà hèn mọn, chân chó nói: "Chẳng hay, dạo gần đây thượng thần có rảnh..."
Thiên Ngạn trợn mắt nhìn Vu Hoành, giỏi cho vị tướng quân này, lại dám đánh chủ ý lên người nàng.
Bỗng chốc hình ảnh vị Vu tướng mặc chiến bào kim sắc, tay cầm thiết côn, đứng giữa trời đất rơi rụng thành một vị Vu mỹ nhân, hai má đỏ ửng, mắt long lanh ngấn lệ, miệng cười rõ tươi, giọng nói ngọt ngào khiến Thiên Ngạn ớn lạnh sống lưng.
Vu Hoành lại nói:" Ngài không biết, Đế quân của chúng tôi trăm vạn năm qua không tham nữ sắc, chỉ một lòng bảo vệ bình an lục giới. Nay gặp đại nạn, muốn tìm một tiên tử sẵn lòng ra tay quả thực rất khó". Nói xong ra vẻ đầy bi ai.
Thiên Ngạn thầm khinh bỉ. Chẳng phải tiểu tiên nữ xếp hàng dưới chân núi Côn Lôn người ta còn không thèm gặp sao. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình không giúp thì hổ thẹn hai chữ thượng thần phổ độ chúng sinh. Lại thấy mối duyên kì ngộ cứu cả Nhân giới năm xưa. Nàng quay đầu nhìn rừng bỉ ngạn bên dưới, bất lực nói: "Thôi được. Ta sẽ giúp ngài ấy bình an độ ba kiếp này"
Nàng cùng Vu Hoành đến Tích Bích lấy nửa viên nguyên đan, lại bay tới Kim Tiêu Điện nhờ Thiên quân một chuyến. Dạo trước, sử dụng danh nghĩa Thượng thần để bảo vệ uy nghi Thiên tộc, hắn đã hối hận không thôi, nhưng thật không còn cách nào khác. Vả lại lúc ấy vị thượng thần kia ngủ say, coi như là hắn lén lút vậy. Nay thấy người ta tìm tới cửa, lại không nhớ chuyện cũ, còn lịch sự nhờ vả. Thiên quân thở phào nhẹ nhõm, cười đến mắt híp lại ném luôn Ti Mệnh mặc nàng sai xử. Ti Mệnh thần quân dù mặt tỏ vẻ khó xử nhưng lòng thì sung sướng bay khỏi chín tầng Cửu Trùng Thiên. Sống bao nhiêu năm cũng có lần được viết mệnh cách cho không chỉ một mà là hai vị thần duy nhất trong lục giới. Khỏi nói cũng thấy hưng phấn muốn chắp bút cho thiên phú trác tuyệt của mình.
Trước Cầu Nại Hà, Thiên Ngạn đeo viên nguyên đan của Hoa Tư trước ngực, chậm rãi đi qua. Nàng đã từng nhìn vong hồn đi đầu thai suốt ba ngàn năm, không ngờ cũng có ngày chính mình sẽ bước chân vào giếng luân hồi. Bên Vọng Hương Đài, Diêm Vương đã tìm được một lão bà bà về đun canh. Mạnh Bà thang, chứa đủ vui buồn, cay đắng, oán hận nhưng lại không hương, không sắc, không vị. Vu Hoành nhìn vị thượng thần được cả lục giới tôn kính, cầm canh Mạnh Bà trên tay rồi tao nhã nâng lên uống cạn sạch. Nàng cất bước đến giếng luân hồi, Vu Hoành chỉ kịp nhìn thấy góc váy nghê thường đỏ rực bay bay, chàng đứng bên cầu Nại Hà hét lớn: "Ơn này của thượng thần, Vu Hoành xin khắc cốt ghi tâm" . Nói đoạn quỳ xuống đất chắp tay vái một cái, giống hệt vị tướng quân năm nào bị lũ quỷ sai ép uống hai bát mạnh bà rồi đá đi đầu thai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện