[Dịch] Tần Giản
Chương 23 : Nối liền không dứt
                                            .
                                    
             Lập Hạ, Tiểu Mãn, tiết Mang Chủng, hai mươi bốn thứ tiết  lưu truyền dân gian thật đúng là chuẩn. Thuận theo qua tiết Mang Chủng,  Hạ Chí càng ngày càng gần, khí trời cũng càng ngày càng nóng, người đến  uống sữa đậu của nàng cũng ít. 
Hứa Hàn Phương cho hỏa kế một phần thời gian nghỉ, để cho bọn họ thay  phiên nghỉ ngơi, lao dật ( lao động + thanh nhàn) kết hợp như vậy, hiệu  suất càng cao. Nhưng mà tiền lương vẫn chiếu phát như thường không khác,  điều này làm cho tất cả tiểu nhị đều vui mừng hớn hở, cảm động đến rơi  nước mắt, người chủ săn sóc tốt như  vậy cho tới bây giờ bọn họ chưa gặp  bao giờ.
Nhìn vẻ mặt vui đến nở hoa của mọi người, Hứa Hàn Phương cũng vô cùng  hài lòng, nàng cũng không muốn làm nhà tư bản  bóc lột mồ hôi và máu của  người dân lao động.
Hạo Nhiên bị hàng xóm Doanh Đức kéo đi uống rượu, vốn là hắn không muốn  đi, nhưng Hứa Hàn Phương không muốn Hạo Nhiên mỗi ngày chỉ gần ở bên  người nàng, nam nhân là cần phải có một bầu trời của chính mình. Hạo  Nhiên cho mình một mảnh bầu trời tự do, mình cũng cần phải cho Hạo Nhiên  có một mảnh bầu trời thuộc về nam nhân. Khích lệ Hạo Nhiên đi ra khỏi  cửa, làm một ít giao tiếp và xã giao. Hạo Nhiên mới yên tâm rời đi.
Người chính là như vậy, lúc bận rộn mong muốn rãnh rỗi, rãnh rỗi thật  nhưng lại cảm thấy vẫn là bận rộn tốt hơn. Vĩnh viễn cũng không có thời  gian thỏa mãn. “Người bình thường biết đủ là vui vẻ’’ những lời này nói  dễ làm khó.
Hứa Hàn Phương là sâu sách cũng không có sách nhìn, đầu năm nay nếu muốn  nhìn ít đồ vật phải mang lên một giỏ trúc giản ( thời xưa dùng để viết)  lớn. toàn sách là sách, học phú năm xe ở thời đại này cũng không tính  là rất có học vấn chứ? Nếu như đem sách mình đọc ở thế kỷ hai mươi mốt  đổi thành trúc giản, cũng không chỉ có mười xe đâu? Vậy mình chẳng phải  là thành học giả thông thái? Ha ha!
Nhưng mà văn tự chi, hồ, giả , dả Hứa Hàn Phương nhìn đầu quả thực cũng  to ra, hơn nữa còn là đủ loại thể chữ. xem ra chữ viết thống nhất ( là  chữ người TQ dùng thời nay) đúng là một cống hiến lớn.
Khom lưng đùa với chó nhỏ, chó nhỏ chạy nhảy vui thích ở xung quanh  nàng. Nàng lấy giày ném ra, lại huấn luyện chỉ huy tiểu cẩu đem giày  nhặt trở về.  Một người một chó một ném tới một nhặt quay về liên tục,  cũng bất diệc nhạc hồ. Chó đúng là bạn bè trung thành của loài người.
Hứa Hàn Phương đặt cho chó nhỏ một tên rất tục: Hoàng Mao ( lông vàng).  Mấy tháng rồi, Hoàng Mao lớn lên không ít, cũng ăn béo tốt hẳn.
Hạo Nhiên từng cười nói:’’Chúng ta thì Hoàng Mao là ăn béo nhất.’’ Nhưng  không phải là thế sao, nàng và Hạo Nhiên đều là ốm gầy, Hạo Nhiên gầy  cứ gầy, nhưng gầy rắn chắc. nhưng mà nàng không chỉ một hai thịt không  lớn thêm, ngay cả vóc dáng cũng không dài, thoạt nhìn nhỏ gầy thừa yếu.  Hạo Nhiên đều đem thứ tốt để lại cho mình ăn, cũng không biết đều ăn đi  nơi nào? May mà thân thể coi như khỏe mạnh. Thật buồn quá!
Đùa mệt rồi, Hứa Hàn Phương nhắm mắt lại nghỉ ngơi ở trên giường nhỏ,  lại nhớ cuộc sống nhiều màu nhiều vẻ trước đây. Hạo Nhiên đã trở về,  người mới vào cửa đã đợi không kịp nói:’’Phương, nàng xem ai tới đây?’’
Hứa Hàn Phương theo tiếng xem thế nào, hai người đi theo phía sau Hạo  Nhiên, đằng trước là hàng xóm Doanh Đức, một người theo gót phía sau lại  không quá quen thuộc. Nhìn kỹ càng một cái, nhảy dựng lên kêu:’’Vương  Tiễn!’’
Người đến chính là Vương Tiễn. Một năm không gặp, Vương Tiễn lúc này vẻ mặt phấn chấn, sinh lực dồi dào.
Vương Tiễn đầy sinh lực mà đi tới, nghiễm nhiên đã có phong độ của đại  tướng:’’Hàn cô nương, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ngươi ở chỗ này.’’  Trong lời nói hết sức vui mừng.
Hứa Hàn Phương cao hứng nói:’’Đúng thế đúng thế! Thật không ngờ đến.  Ngươi tới lúc nào? Bây giờ ở nơi nào? Làm cái gì?’’ Một hơi hỏi chuyện  không ngừng.
“Ta đến đây năm tháng rồi, hiện tại đang đảm nhiệm chức võ tướng phó  lang trung lệnh .’’ Vương Tiễn trả lời ít mà ý nhiều, nói tóm tắt đơn  giản rõ ràng.
Hứa Hàn Phương tuy rằng không biết lang trung lệnh là làm cái gì, cũng không hỏi lại.
Hạo Nhiên cười đi chuẩn bị nước trà.
Phân chủ khách ngồi xuống, Vương Tiễn cười nói:’’Nhắc tới cũng khéo, ta  cùng Doanh Đức huynh quen biết với nhau. Mấy ngày trước đây Doanh Đức  huynh hẹn ta uống chút rượu, hôm nay ta rỗi thì đến. Không nghĩ tới lại  đụng phải Hạo Nhiên huynh đệ. Ta chân còn chưa đứng vững, Hạo Nhiên  huynh đệ đã chờ không kịp lôi kéo ta tới đây.’’
Hạo Nhiên cũng vui mừng bưng trà đi tới:’’Ta bảo hôm nay vì sao luôn  thúc giục ta ra cửa nhỉ, thì ra Phương Phương đại nhân biết hôm nay ta  đi ra ngoài sẽ gặp được Vương Tiễn huynh. Đặc biệt phái ta đi dẫn đường  dắt người qua đây.’’
Hứa Hàn Phương liếc Hạo Nhiên một cái cười nói:’’Ta nào tiên tri tiên  giác (đoán trước) được như thế? Hảo tâm cho ngươi ra ngoài đi chơi,  ngươi lại đến nói móc ta?’’
Hạo Nhiên cười ha ha, tự mình đi châm trà cũng không đáp lời. Vương Tiễn  nhìn bầu không khí ngọt ngào hạnh  phúc của hai người cũng thấy hài  lòng.
Vương Tiễn lễ độ tiếp nhận chén trà Hạo Nhiên đưa qua, mỉm cười hỏi Hứa  Hàn Phương:’’Dọc theo đường đi, nghe Hạo Nhiên nói phường đậu của các  ngươi làm đến hữu thanh hữu sắc (có tiếng tăm).’’
Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên vui sướng mà nhìn nhau một cái nói:’’Cũng  được lắm. Cũng ít nhiều người hàng xóm hỗ trợ. Doanh đại ca cũng giúp  chúng ta không ít mà. Cũng không biết cảm tạ thế nào nữa!’’
Doanh Đức vội vàng khiêm nhượng mà cười cười, đáp:’’Ngươi nói nhiều  chuyện xưa cho Bảo nhi và Bối nhi như vậy, bây giờ hai đứa trẻ nghe lời  nhiều lắm, ta và tiện nội (vợ mình: cách xưng hô khiêm nhường) vẫn chưa  cám ơn ngươi mà.’’
Hạo Nhiên ngắt lời nói:’’Được rồi, được rồi, các ngươi đây đó cũng không  cần cảm tạ lẫn nhau. Nếu không thì không kết thúc đâu.’’
Mấy người cười vui vẻ.
Nói đùa một trận xong, Vương Tiễn hỏi:’’Hàn cô nương, cô tìm được người cô muốn tìm chưa?’’
Hứa Hàn Phương sửng sốt một chút trả lời:’’Vẫn chưa.’’ Nếu như hôm nay  Vương Tiễn không đề cập đến việc này, nàng thậm chí đã quên dự tính ban  đầu khi trước cấp thiết đến Hàm Dương.
Doanh Đức ở một bên chen lời:’’Trước đây, ta cũng từng hỗ trợ dò la, cũng chưa nghe nói qua người đó.’’
Vương Tiễn thoáng suy tư một chút nói:’’Nếu không thì, ta sẽ giúp cô hỏi thăm một chút?’’
Hứa Hàn Phương có lệ nói:’’A? À! Cảm ơn!’’ Ánh mắt lại không tự chủ được chuyển về Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên mỉm cười, cúi đầu uống trà, nụ cười có chút gượng gạo.
Doanh Đức nhìn mặt trời bên ngoài, nói:’’Sắp trưa rồi, còn có bằng hữu  chờ buổi trưa gặp mặt. Chúng ta đi thôi?’’
Vương Tiễn lễ độ mà nói:’’Hàn cô nương, chúng ta đây cáo từ trước! Ngày khác trở lại đến  nhà bái phỏng.’’
“Được! Ngày đến nên mang theo Tiểu Vương Bí, nó chắc biết đi  rồi, thật là nhớ nó!’’ Hứa Hàn Phương vui vẻ đáp.
Vương Tiễn lễ phép gật đầu, cùng Doanh Đức đồng thời đứng lên. Hạo Nhiên  nhìn sang Hứa Hàn Phương, dường như cõi lòng đầy tâm sự.
Hứa Hàn Phương cười giục:’’Mau đi đi, đi sớm về sớm, buổi tối ta chờ  ngươi trở lại ăn cơm.’’ Nhìn khi Hạo Nhiên rời đi nhiều lần quay đầu  lại, nàng sao có thể không rõ tâm sự của Hạo Nhiên?
Đoàn người Vương Tiễn đi rồi, trời nóng cũng không có hứng thú ăn cơm.  Nhiều lần Hứa Hàn Phương nhìn mảnh thẻ tre bên mình, nghĩ chuyện của Tần  Dục, khi trước là mong muốn hắn nhanh chóng xuất hiện một chút, bây giờ  lại mong muốn hắn xuất hiện chậm chút. Chẳng lẽ không muốn về nhà sớm  sao? Không, không đúng, rất nhớ ba mẹ! Rất muốn về nhà sớm một chút. Hay  là không rời bỏ được Hạo Nhiên ư? Con người thật đúng là một cá thể mâu  thuẫn!
Doanh Võ xách một cái  giỏ vào đến cửa. Chân vừa mới bước vào được mà  bắt đầu hô to gọi nhỏ:’’Hàn Phương, Phương! Có ở nhà hay không?’’
“Ta ở đây!’’ Hứa Hàn Phương miễn cưỡng trả lời.
Lúc này Doanh Võ mới phát hiện Hứa Hàn Phương ngồi ở trong sân, bước  nhanh tới cười nói:’’Vừa rồi hỏi tiểu nhị, tiểu nhị nói Hạo Nhiên đi  rồi, ta cho là ngươi cũng đi rồi chứ?’’
Hứa Hàn Phương bởi vì suy nghĩ chuyện của Hạo Nhiên và Tần Dục có chút  không vui, nghĩ đến có chút buồn ngủ và uể oải, dựa ỡ trên giường nhỏ  chợp mắt, không đáp.
Doanh Võ nhìn ra Hứa Hàn Phương miễn cưỡng, quan tâm hỏi “Ngươi làm sao  thế? Không khỏe sao?’’ Hắn tuy rằng cẩu thả, có đôi khi còn hơi thiếu  đầu óc, nhưng mà kể từ sau biết Hứa Hàn Phương là con gái, đối với nàng  còn đặc biệt chú ý, thỉnh thoảng cũng sẽ nói lời quan tâm. Người thiếu  tâm thiếu phổi như hắn vậy, có thể làm được như vậy đã rất không dễ  dàng.
Hứa Hàn Phương vẫn cám ơn sự quan tâm của Doanh Võ, nhắm mắt lại  nói:’’Không sao cả! Chính là trời nóng lại chán, lười nhúc nhích.’’
Doanh Võ cười nói:’’Thật đúng là để cho anh ta nói chuẩn rồi.’’
“Nói chuẩn cái gì?’’ Hứa Hàn Phương vẫn đang chợp mắt.
“Anh ta nói ngày nóng, phỏng chừng ngươi không ăn uống cái gì, để cho ta đến đưa cho ngươi ít đồ.’’
Hứa Hàn Phương không hề hứng thú hỏi:’’Đồ gì thế?’’
“Tự ngươi nhìn!’’ Doanh Võ nói đem giỏ trúc giơ lên trước mặt Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương miễn cưỡng mở mắt nhìn một cái, Doanh Võ cầm một làn đầy  nước để trong giỏ trúc, quả đào vừa lớn vừa tròn trắng trắng hồng hồng,  nhìn trong veo như nước, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Oa! Quả đào?’’ Hứa Hàn Phương thoáng cái tỉnh táo tinh thần.
Nhảy lên một cái, múc chút nước từ trong vại, đem lông tơ quả đào rửa  đi. Cầm lấy quả đào. Không chút do dự  mà cắn một cái, mùi thơm nơi ăn  bay ra, ăn nước giàn giụa.
Doanh Võ ở một bên nhìn cũng hứng thú có vị, hăng hái bừng bừng.
Trong nháy mắt ba quả đào đã vào bụng. Hứa Hàn Phương được phình  bụng,cảm thấy vô cùng dễ chịu, giương mắt thấy Doanh Võ đang nhìn nàng  cười hì hì, hõi:’’Nhìn cái gì? Không thấy người khác ăn đồ.’’
“Thấy rồi, nhưng chưa thấy qua ăn đồ giống như ngươi vậy.’’ Doanh Võ gật đầu lại lắc đầu.
Hứa Hàn Phương chả trách:’’Chưa thấy qua? Ngày hôm nay để ngươi trông  thấy!’’ Trong lòng vì bộ dáng ăn vừa rồi không có ý tứ, nhưng ngoài  miệng rất cứng. Quả thực quả đào ăn ngon quá mà! Hơn nữa đã một năm chưa  ăn.
Doanh Võ vuốt cằm nói:’’Anh ta đã nói, ngươi thấy quả đào nhất định sẽ  vui vẻ. Hơn nữa sẽ tân tân hữu vị (say sưa + thú vị) ăn , nước giàn  giụa, thật đúng là để cho anh ta nói trúng rồi.’’
“Hả? Muỗi nói như vậy?’’ Hứa Hàn Phương thầm nghĩ vì sao mọi chuyện đều  bị hắn đoán trúng chứ? thật không thú vị! Thuận miệng hỏi:’’Muỗi làm sao  không tới?’’
Doanh Võ uống liên tiếp mấy ngụm trà, hạ nhiệt một chút, lấy tay quạt  gió nói:’’Oh, được rồi, anh ta để cho ta nói cho ngươi biết, đoạn thời  gian này huyh ấy có chút việc, không tới được đâu.’’
“À!’’ Hứa Hàn Phương gật đầu, thầm nghĩ:’’Không đến thì không đến, không  sao cả. Làm gì còn phải nói cho ta? Suy nghĩ một lát hỏi:’’Các ngươi  đến tột cùng là làm gì?’’
Hứa Hàn Phương không phải là một người thích hỏi thăm chuyện người khác,  nhưng mà vẫn không nhịn được hiếu kỳ. Hơn nửa năm bọn họ là ai, vẫn  hoàn toàn không biết gì cả, hai người này giữ bí mật đến nước không lọt.
Doanh Võ cười hắc hắc, không đáp. Vẻ mặt kia đã nói cho Hứa Hàn Phương: Không nói.
Hứa Hàn Phương liếc Doanh Võ một cái:’’Không định nói!’’ Quay đầu đi giả vờ có vẻ tức giận.
Doanh Võ quả nhiên mắc lừa, vội vàng vòng đến trước mặt Hứa Hàn  Phương:’’Phương, người đừng nóng giận, ta cho ngươi biết còn không được  sao, nhà ta buôn bán.’’
“Hả?’’ Hứa Hàn Phương liếc nhìn Doanh Võ:’’Đừng đem ta coi như con nít  ba tuổi dễ lừa gạt như vậy!’’ thầm nghĩ: Hừ! Qủy mới tin, kẻ có tiền còn  mặc bố y?
Doanh Võ vẻ mặt khó xử mà nói:’’Không phải là ta không nói, thật sự là  không thể nói, nói thì sẽ...’’ Nói lấy tay làm một tư thế mất đầu ở trên  cổ, trong miệng còn bổ trợ tiếng mà so sánh.
Hứa Hàn Phương bị vẻ mặt của Doanh Võ chọc cười:’’Được rồi, được rồi, không làm khó ngươi nữa. Không nói nữa quên đi.’’
Doanh Võ như trút được gánh nặng:’’Anh ta nói, ngươi chính là không giống với người khác.’’
“Hả? Các ngươi không có việc gì sau lưng nói ta làm cái gì? Khẳng định  nói xấu ta không ít.’’ Hứa Hàn Phương lại cho Doanh Võ một cái liếc mắt.
Doanh Võ nóng nảy phản bác:’’Không có! Cho tới bây giờ ta cũng chưa nói  xấu ngươi. Ta xin thề!’’ Nói làm cho nghiêm túc tin tưởng mà giơ tay  lên, làm dáng vẻ xin thề, lại cúi đầu nói:’’Hơn nữa, chúng ta cũng không  thường xuyên nói tới ngươi, lúc trước anh ta cũng không nói tới nữ  nhân, chính là gần đây thỉnh thoảng nói về ngươi một chút.’’
Hứa Hàn Phương cố ý hỏi:’’Vậy sao? Nói ta ra sao?’’ Nàng phát hiện nét  mặt của Doanh Võ có chút cực kỳ giống Hạo Nhiên một năm trước, trong  lòng cao hứng muốn đùa dai hắn một chút.
“Ừm...’’ Doanh Võ đảo mắt suy nghĩ một lát:’’Huynh ấy nói ngươi rất đặc  biệt, còn nói ngươi là độc nhất vô nhị. Không có cái gì khác.’’
Mặc kệ lời thật giả này, dù sao Hứa Hàn Phương nghe rất hưởng thụ. Ta có thể không phải là độc nhất vô nhị thời đại này sao?
“A, không nói cho ngươi, ta còn có việc phải vội về mà. Đã quên anh ta  vẫn chờ nữa...’’ Doanh Võ kêu to một tiếng nhảy dựng lên, nói cũng không  quay đầu lại:’’Hôm nào ta trở lại thăm ngươi...’’ Nói xong người đã lủi  nhanh như thỏ không thấy bóng dáng.
Hứa Hàn Phương nhìn bóng lưng Doanh Võ thẳng thừng cười ha ha, người này  bao giờ cũng mao mao thao thao ( dài dòng), so với mình chỉ có hơn chứ  không kém.
Doanh Võ chân trước vừa mới đi, hàng xóm Khuất Hoài chân sau lại đến.  ôi, hôm nay là ngày mấy? Cũng thật náo nhiệt, người đến nhà hỏi thăm nối  liền không dứt.
Khuất Hoài theo lễ tiết ngồi xuống nói:’’Ngày lễ quê nhà lại sắp đến rồi, ta lại đến đưa bánh chưng cho ngươi.’’
Hứa Hàn Phương cũng lễ độ ngồi xuống phía đối diện ở bàn nhỏ, cười  nói:’’đến mà không đi cũng bất lịch sự, năm ngoái ta cũng là những lời  này, chẳng qua năm nay ta có lễ có thể đáp,’’ cầm mấy quả đào đưa  qua:’’Người khác mượn hoa hiến phật, ta mượn đào hiến hàng xóm.’’
“Đào?’’ Khuất Hoài lúng túng mà tiếp nhận.
Hứa Hàn Phương không hiểu cho nguyên do nhìn Khuất Hoài, vì sao vẻ mặt của hắn lúng túng như vậy?’’
Ngừng chỉ chốc lát, Khuất Hoài nói:’’Ngươi nhớ đến cố hương của chúng ta ư?’’
“Cố hương?’’ Hứa Hàn Phương kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, lại sắp đến tiết Đoan Ngọ rồi. Lẽ nào ngươi không tưởng niệm  cố hương của chúng ta ư?’’ Khuất Hoài đứng lên, đưa lưng về phía Hứa Hàn  Phương, nhìn phương xa. Không biết là có phải đang nhìn về phía cố  hương nơi xa hay không?
Suy tư trong chốc lát đã rõ, Hứa Hàn Phương tò mò hỏi:’’Vì sao ngươi nói ta là người nước Sở?’’
Khuất Hoài đưa lưng về phía Hứa Hàn Phương, không nhìn thấy vẻ mặt,  nhưng thanh âm hơi run rẩy:’’Ở nơi này, có rất ít người biết bánh chưng,  càng không có mấy người biết lai lịch ăn bánh chưng. Mà ngươi? Khi còn  bé thì thích ăn, còn có thể tinh tường nói ra lai lịch tiết Đoan Ngọ,  ngươi không phải người nước Sở sao hiểu rõ như vậy?’’
Hứa Hàn Phương ha hả cười gượng vài tiếng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Bị ép xa xứ nhiều năm,  nhưng tình cảm tưởng niệm đối với cố hương  chẳng mảy may thay đổi. tình kết nhớ nhà vẫn như cũ không thay đổi. Chỉ  là, chẳng biết lúc nào mới có thể trở lại cố hương?’’ Trong thanh âm  Khuất Hoài tràn ngập bi ai.
Hồi lâu, Khuất Hoài cũng không xoay người, quay về Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng nâng tay lên, tựa hồ đang lau lau nước mắt.
Hứa Hàn Phương biết đoạn lịch sử bi thương khuất nhục của người nước Sở:  Năm 278 trước Công nguyên, đại tướng nước Tần Bạch Khởi đánh vào Sính  đô nước Sở, Khoảng Tương Vương chờ đại thần trốn đi Trần, cũng dời đô về  đất Trần, Khuất Nguyên lại một lần nữa bị Khoảnh Tương Vương bài xích  bên ngoài, chỉ có thể cùng dân chúng chạy đến phía đông nam nước Sở tị  nạn, trằn trọc định cư ở bên dòng Mịch La. Khuất Nguyên mắt thấy tổ quốc  của mình bị xâm lược, lòng đau như cắt, nhưng vẫn không đành lòng vứt  bỏ tổ quốc của mình, lúc sống viết xuống tác phẩm cuối cùng ‘’Hoài Sa’’,  ôm đá nhảy vào sông Mịch La mà chết, lấy tính mạng của mình viết nên  một tổ khúc về lòng yêu nước tráng lệ .
Hứa Hàn Phương khó chịu trong lòng, biết trong lòng Khuất Hoài nhớ tổ  quốc, thương tiếc Khuất Nguyên, chính là đau thấu xương như vậy, nàng có  thể dùng lời nói gì  để an ủi?
Nhất thời bầu không khí rất nặng nề.
Một lúc lâu, Khuất Hoài đỏ mắt cáo từ, Hứa Hàn Phương để cho mang theo mấy quả đào.
Khuất Hoài cười khổ một tiếng nói:’’Nha đầu ngốc,  sau này không nên đưa  quả đào cho người nước Sở có bối cảnh ly hương, vừa nhìn thấy quả đào,  liền nghĩ tới đoạn lịch sử chạy trốn khuất nhục.’’
Hứa Hàn Phương ngạc nhiên: Đào (trốn)? Đào? Trong sử sách tại sao chưa  nghe nói đến? Hay là trải qua hơn hai ngàn năm đã làm nhạt?
Tâm tình tốt ăn đào đầy trời, bị nước mắt ái quốc của Khuất Hoài cọ rửa  đến không còn sót lại chút gì. Phiền muộn trong lòng. Nếu như mọi người  biết bao nhiêu năm sau, Tần quốc càn quét sáu nước, thống nhất thiên hạ,  lại làm thế nào? Không khỏi nghĩ: Đến tột cùng là Tần Thủy Hoàng chuyên  chế khiến Tần triều nhanh chóng diệt vong? Hay là trong lòng mọi người  đang chôn dấu mồi lửa ái quốc, làm ngọn lửa nhanh chóng cháy mạnh, sụp  đổ đế quốc đại Tần? Hay là lưỡng giả kiêm hữu chi? ( cả hai đều có).
Sập tối, Hạo Nhiên rầu rĩ không vui mà trở về. Lúc ăn cơm càng không  ngừng gắp đồ ăn cho Hứa Hàn Phương, nhưng lại không nói một câu. Nhưng  mà tình cảm yêu thích đối  với nàng bộc lộ trong lời nói.
Hứa Hàn Phương biết, Hạo Nhiên ngoài miệng không nói, nhưng chuyện Tần  Dục ở trong lòng Hạo Nhiên vẫn là một nút thắt. bộ dáng Hạo Nhiên ngây  ngô hồn nhiên đã mất, thay vào đó là ổn trọng, thành thục và ẩn dấu thật  sâu tâm sự của mình. Đây với hắn đến cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện  xấu?
Tục ngữ nói cởi chuông cần người buộc chuông, khúc mắt này là mình cho  Hạo Nhiên, vẫn phải là mình đến tháo. Đau khổ suy tư một đêm, nên làm  cái gì bây giờ?
Sáng ngày thứ hai, hướng về chậu nước chậm rãi chải đầu, thấy mái tóc  tản ra ở bộ ngực, đột nhiên có chủ ý. Nữ vi duyệt kỷ giả dung ( người  con gái làm dáng vì người yêu mình. Ta liền vì Hạo Nhiên trang điểm một  phen. Miết mắt nhìn thấy trâm ngọc, linh cảm đến.
Kiểu tóc cố nhân thật đúng là chải không được, làm đi làm lại đầu đầy mồ  hôi cũng làm không được. Vẫn cứ là tết cái đuôi nhựa thoải mái, sau đó  đem ngọc trâm cài trực tiếp ở trên phía sau tóc, tuy rằng thoạt nhìn có  chút chẳng ra cái gì cả, đạt được hiệu quả! Không có cách nào, ai bảo  mình ngay cả kiểu tóc cũng không biết chải chứ?
Hứa Hàn Phương đi đến trước mặt Hạo Nhiên, cố ý đưa lưng về phía y, để cho hắn nhìn thấy trâm cài tóc đang ghim trên đầu mình.
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Hạo Nhiên sau khi nhìn thấy vui mừng  lộ rõ trên nét mặt. Ngay cả tiếng bước chân bước đi cũng biến thành nhẹ  nhàng. Còn thường thường ngẩng đầu nhìn trâm gài tóc Hứa Hàn Phương gài,  sau đó cúi đầu len lén vui mừng cười.
Ve sầu trên cây bắt đầu kêu ‘’Chít chít”. Khí trời sáng sớm đã rất nóng  bức. Hoàng Mao cũng nóng đến nằm trên mặt đất lè lưỡi, không muốn nhúc  nhích.
Hứa Hàn Phương cầm một cây quạt ngồi ở dưới tàng cây hóng mát, nghe  tiếng kêu ve sầu ồn ào tâm tư không bằng phiền muộn cái khác. Nếu có thể  bơi lội, ,mặc một trang phục bơi thật tốt nha!
Một trận tiếng thét to, một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa, một người  chậm chậm xuống từ trên xe, Hứa Hàn Phương ngửa mặt xem thế nào, người  hảo bằng hữu cũng đã lâu chưa tới, đại mỹ nữ tuyệt thế - Lan nhi. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện