[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm

Chương 67 : Trước không nói cho ngươi

Người đăng: 

.
Hai mẹ con khóc gián đoạn không liên tục non nửa canh giờ, cho đến khi đôi mắt cũng thũng, thanh âm cũng ách, cổ họng cũng khô, Lô thị đầu tiên ngừng lại, nghiêng đầu dựa vào ánh nến nhìn rõ ràng khuôn mặt “Thê thảm không nỡ nhìn” của Di Ngọc, trái tim vốn lạnh buốt dần dần ấm lại. Di Ngọc lại thút tha thút thít nửa ngày, mới phát hiện chỉ còn thừa lại chính mình một cái đang khóc, tiếp quá khăn Lô thị đưa tới hung hăng xì nước mũi, gián gián đoạn đoạn nói, “Nương… Nương không khóc cũng không… Cũng không cho con biết một tiếng.” Lô thị xém chút nữa bị nàng chọc cười, rút khăn trực tiếp bước qua nàng xuống giường, đến thau rửa mặt trong phòng rửa mặt vài cái, lại đem khăn vắt sạch, trở lại đến bên giường nhè nhẹ lau sạch mặt hề của Di Ngọc. “Nương.” Cổ họng Di Ngọc đã sớm khô bốc khói, lúc này hô lên thanh âm oa oa như con mèo nhỏ, chọc Lô thị cảm thấy một mảnh mềm mại, nhẹ nhàng ứng nàng một tiếng. “Nương.” Di Ngọc lại kêu, nàng lại ứng, như thế vài lần, trên mặt Lô thị dần dần có tươi cười, duỗi ra ngón trỏ tại trên trán Di Ngọc điểm điểm. “Thật là nhìn nương ném mặt mũi, ở trước mặt ngươi khóc thành như thế.” Di Ngọc thấy thần sắc Lô thị lúc này nhu hòa, nửa điểm cũng không úc khí như trước, trong lòng vui vẻ, cười trả lời, “Nương chỉ được thương tâm một lần này, sau này lại có chuyện phiền lòng không có ai nói, đều nói cho con nghe được không?” Lô thị nhẹ nhàng ứng, từ một bên bàn trà rót một chén nước trà đã sớm lạnh đưa cho Di Ngọc, chính mình cũng uống một cốc, nước trà lạnh buốt vào cổ, vừa vặn giải đi cảm giác khô khốc kia. Uống xong nước nàng lại một lần nữa nằm ở trên giường dịch kĩ góc chăn cho Di Ngọc, nhẹ giọng nói: “Cũng không biết sao, cùng ngươi nói qua, lại khóc một trận như vậy, bây giờ cảm giác tốt nhiều… Chỉ là nương còn không nói xong, ngươi còn muốn nghe sao.” Di Ngọc khẳng định là muốn tiếp tục nghe, nhưng mà nàng sợ lại chọc Lô thị thương tâm, không khỏi do dự nói, “Nếu là trong lòng nương khó chịu, vẫn là đừng nói, dù sao con đã rõ ràng hơn phân nữa.” Lô thị nghe nàng nói như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu sau, lại híp mắt nghĩ một lát, mới chậm rãi mở miệng, “Ngay tại đại ca ngươi bị cha ngươi đánh ngất xỉu sau, An vương lại mở miệng…” Hậu viện đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy Lô Trí té xỉu sau, Lô thị khóc gọi giãy thoát hạ nhân lôi kéo nàng, đem Lô Trí đang ngã xuống đất cẩn thận ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đi cầu chồng nàng tha cho con, lại chỉ đổi được ánh mắt lạnh như băng của đối phương, cùng một phen lợi kiếm để ngang trước mặt mẹ con bọn hắn. Ngay tại song phương giằng co, vẫn đứng ở một bên xem náo nhiệt An vương lại mở miệng, “Trẻ con không hiểu chuyện, phạt là được, làm gì tức giận như thế, dù sao là con trai trưởng của ngươi.” Được câu nói này của An vương, cuối cùng Lô Trí cũng lưu được một mạng, chính là ngay sau đó lại bị cha hắn nhốt vào trong từ đường, lại mệnh hạ nhân trông giữ chặt chẽ, ba ngày không được cho hắn uống nước ăn cơm. Lô thị đương trường hôn mê bất tỉnh, chờ đến tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm về sáng, nhũ mẫu Nhâm thị của nàng khóc nói cho nàng Lô Trí đã bị buộc nhốt vào từ đường, Lô thị tại nhiều phiên kích thích sớm đã mỏi mệt kiệt lực, nhưng vẫn cường đề khẩu khí đi tìm chồng nàng, nghĩ cầu hắn buông tha con trai, phải biết, ba ngày không ăn không uống, lại là tại lúc đêm lạnh mùa thu, liền xem như cái người trưởng thành cũng khó sống nổi, huống chi là đứa bé năm ấy mới năm tuổi. Nhưng mà hiện thực lại lần nữa đả kích Lô thị — chồng nàng ở lại trong viện của Lệ nương, mặc nàng đang có thai quỳ cả đêm ở ngoài sân, ngay cả gặp nàng một mặt đều không gặp. Trái tim Lô thị lạnh lẽo rất nhiều, liền sinh ra tâm tư cứu con rồi bỏ đi. Vừa vặn đêm đó hai người hạ nhân trông coi bên ngoài từ đường, trong đó có một cái là con trai nhũ mẫu Nhâm thị của nàng, cả nhà bọn hắn đều là hạ nhân mà nàng mang đến từ Lô gia, Lô thị trả giấy bán thân cho bọn hắn, thuận lợi đem Lô Trí lặng lẽ cứu ra. Thừa dịp trời còn chưa sáng, Lô thị liền thu thập hành lý, mang hai đứa con trai dưới sự che dấu của mẹ con Nhâm thị trốn thoát, lại tại thành nam Trường An thuê xe ngựa, một đường hướng Thục Trung mà đi. “Sau một đường xóc nảy, nương cuối cùng định cư tại Kháo Sơn thôn, lại sinh ngươi sớm một tháng, hại ngươi ngây dại bốn năm, cho nên nương khi sẽ hối hận, nếu lúc ấy không xúc động như vậy, lại cố gắng van cầu cha ngươi, cũng sẽ không làm cho ngươi khi không chịu tội.” Nói đến nơi này, Lô thị than thở một hơi, đem tâm sự giấu nhiều năm như vậy nói ra toàn bộ, đau xót sau, lại ngoài ý muốn có cảm giác nhẹ nhàng, nhưng mà nghĩ đến trước đây Di Ngọc ngây dại, vẫn là khó trách tự trách. “Nương, đó cũng không phải ngài sai, huống hồ không phải con sớm khỏe sao?” Trong lòng Di Ngọc một lần nữa lại vui mừng chính mình xuyên qua, bằng không để cho thân thể này vẫn ngây dại đi xuống, Lô thị không biết còn tự trách đến thế nào đi. Lô thị thấp thấp đáp lại một tiếng, ôm cánh tay nàng nắm thật chặt, “Ngọc Nhi, ngày đó tại cửa hàng châu báu gặp người phụ nhân kia, chính là Lệ Nương, tuy rằng đã có hơn thập niên không gặp, nhưng hình dáng kia của nàng, ta nửa điểm cũng không nhận sai.” Di Ngọc đã sớm đoán được thân phận của nữ tử ở Thấm Bảo Trai ngày đó, hiện nay lại nghe Lô thị thản ngôn, nhất thời không biết làm sao đáp lại. Nhưng không nghĩ đến câu nói tiếp theo của Lô thị càng làm nàng kinh đến, “Còn có, ngày đó chúng ta mua trang sức, ta, ta nhìn thấy cha ngươi.” Di Ngọc lập tức lại từ trên giường ngồi dậy, lắp ba lắp bắp hỏi han: “Gặp, gặp ai?” Trong mắt Lô thị hiện lên một tia yếu ớt, “Ta nhìn thấy cha ngươi, là lúc ấy ở trên xe ngựa, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng ta nhận được kia chính là cha ngươi.” Dù sao là vợ chồng một hồi, lại đã từng như vậy ân ái qua, cho dù thời gian mài đi phân cảm tình kia, cũng vô pháp đánh tan ngọt bùi cay đắng trong ký ức. Di Ngọc hơn nửa ngày mới bình phục trong lòng kinh dị, khó trách từ ngày đó trở đi Lô thị liền bắt đầu khác thường, nàng chỉ nghĩ là lại gặp cái Lệ Nương kia, không nghĩ đến cũng là người khác! “Nương, cha ta, cha hắn tới cùng cái người nào?” Lô thị ngay từ đầu không có nói rõ ràng tên của người kia, chỉ là vẫn chỉ đại, Di Ngọc lúc ấy tỉ mỉ nghe, cũng không có hỏi nhiều, hiện nay lại bị Lô thị câu lên lòng hiếu kỳ. Sắc mặt Lô thị phức tạp một trận, nhíu mày suy tư khoảnh khắc, vẫn là khẽ thở dài, “Nương không nói cho ngươi, cũng là có nguyên nhân, chuyện này nương phải cùng đại ca ngươi thương lượng, lại quyết định muốn hay không nói cho ngươi.” Di Ngọc gặp Lô thị thật sự không nghĩ nói rõ, cũng không lại truy hỏi, ngoan ngoãn lại dựa vào nàng nằm xuống, hai mẹ con nắm tay, nằm ở trong chắn nói chút lời thân thiết. “Nương, tâm tình ngài có tốt hơn không?” “Ừ.” “Nương, nhị ca lúc đó mới bốn tuổi đi, hắn làm sao cũng biết chuyện này a?” “Lúc đó hắn còn nhỏ làm sao có thể nhớ chuyện gì, chỉ vì hắn thường xuyên nói muốn cha, đại ca ngươi lại đối chuyện lúc đó ấn tượng quá sâu, cho nên liền giấu ta cùng hắn nói chút chuyện năm đó, chờ lúc ta phát hiện đã muộn…” “Nương, ngài nói các người giấu ta mấy năm nay, có phải hay không là rất mệt mỏi a?” “…” “Nương, ta càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nhị ca đần như vậy đều có thể biết, ta thông minh như vậy lại bị giấu lâu như vậy.” =)) “…” “Nương, ngài ngủ sao?” =))))) Lô thị nhắm mắt không lại để ý Di Ngọc vẫn đang bên tai nàng lải nhải, đi theo tiếng lầu bầu lẩm bẩm của nàng, lần đầu trong mấy ngày gần đây bình tĩnh đi vào mộng đẹp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang