[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm

Chương 46 : Một chút oan khuất

Người đăng: 

.
Chuyện bị đánh, Di Ngọc chẳng hề cho rằng chính mình làm sai cái gì, trong lòng ủy khuất cũng không chủ động hướng Lô thị cầu hòa, mà sau chuyện đó Lô thị càng là một câu đều không nguyện cùng nàng nói, ăn cơm đi ngủ cũng không nhiều liếc nhìn nàng một cái. Lưu Hương Hương xem bộ dạng hai người, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, khuyên Di Ngọc hướng Lô thị cúi đầu, tiểu nha đầu ngang ngược như con lừa, cứ thế nói chính mình không sai, khuyên Lô thị đừng tức giận, Lô thị lại hừ lạnh một tiếng, không kiên trì muốn chờ người kia chính mình thừa nhận sai lầm mới chịu. Lưu Hương Hương kẹp ở giữa hai nàng chỉ cảm thấy không kiên nhẫn lại buồn cười. Nàng hiện tại còn không rõ ràng lắm hai người tới cùng lại có sức lực cường cái gì, các nàng liền như vậy chiến tranh lạnh đến ngày thứ ba, tình hướng mới có chuyển biến tốt đẹp. Ngày này ba người đều ở trong phòng thêu thùa, Lưu Hương Hương cùng Lô thị ngồi ở trên giường, Di Ngọc lấy ghế nhỏ dời đến chỗ xa xa cách các nàng. Chợt nghe thấy ngoài cửa một trận tiếng gõ, Lô thị đi ra xem, nguyên là một gã sai vặt đặc biệt đến thông báo, những nông công nàng thuê đang chờ ở ngưỡng cửa lấy tiền công, nàng lại quay về trong phòng cầm chút tiền ra, liền kêu Lưu Hương Hương cùng nhau đi ra. Quá hai khắc chung, Lô thị mới mang vẻ mặt âm trầm cùng Lưu Hương Hương đi vào phòng, ngồi ở bên giường liền nhìn chòng chọc Di Ngọc, nhìn đến nỗi da đầu nàng phát run lên. Hơn nửa ngày, Lô thị mới có chút khô khốc mở miệng, “Lại không biết đầu óc ngươi trong đó có mấy bước ngoặt, chuyện này cũng bị ngươi đoán, ngươi có phải hay không đã sớm nghĩ người ta ra tiện nghi liền xuất thủ, chờ đến lúc bán không hơn mấy đồng tiền, cho nên mới biến pháp lừa gạt ta?” Di Ngọc ngẩn người, chưa từ lời nói của Lô thị quẹo qua ngõ rẽ, lại nghe nàng nói tiếp, “Mấy người nông dân làm thuê nhà ta đều nói, bây giờ trên trấn đều truyền nói mảnh đất kia bị nguyền rủa mục rữa, vốn bán cho người ta làm điền trang còn có thể bán được mười mấy quan tiền, hiện tại mười quan tiền cũng đều không người nào muốn, người ta cần tiền gấp, liền hỏi ta có nguyện ý hay không mua xuống tới, ngươi nói, ngươi có phải là chờ người ta bán đổ bán tháo, nghĩ muốn cái tiện nghi?” Di Ngọc rốt cuộc nhịn không được, hỏi một câu, “Nương, con thế nào nghe không rõ ràng, ngài có phải hay không hiểu lầm, con không nghĩ mò tiện nghi của người ta a.” “Ngươi còn không nghĩ!” Đôi mắt nghiêm khắc của Lô thị trừng Di Ngọc, “Ngươi đã biết mảnh đất của người ta có thể trồng xích trảo, sớm nói cũng thế, sao chờ người ta tới cửa nháo mới nói cùng ta, còn không phải nhìn đất của người ta bị nói thành đất phế, lại tự cao có giống xích trảo, chờ giá đất rớt xuống, nghĩ lượm cái tiện nghi!” Di Ngọc lúc mới lộ ra biểu tình giật mình hiểu ra, trong đầu chỉ có một ý niệm chính là — đã mệt nhọc còn bị oan khuất. (Chỗ này ko chắc lắm, nv: 那顿打白挨了!) Nàng nghĩ Lô thị tại sao vừa nghe đến nàng nhắc tới mảnh đất kia, hỏa khí lớn như vậy, lúc ấy còn cho rằng tiểu vũ trụ “Chính nghĩa” của Lô thị đột nhiên bùng nổ, bây giờ mớt biết nguyên lai nàng cho rằng mình muốn thừa dịp cháy nhà cướp của! Thật không biết là nên khen nương nàng đem nàng nghĩ quá thông minh, hay là oán nương nàng đem nàng nghĩ quá ác độc. “Nương.” Di Ngọc bĩu môi, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, đi đến bên cạnh Lô thị, ngưỡng khuôn mặt nỗ lực bày ra một biểu tình thụ thương, “Tiểu Ngọc mới có bao lớn a, có hư hỏng như ngài nghĩ vậy sao, con còn tưởng ngài là bởi vì con đánh chủ ý vào đất của người ta mới đánh ta, nguyên là bởi vì — nương, ngài hiểu lầm, ta mới không nghĩ muốn chiếm tiện nghi kia, ý tứ ngày đó của con là, dù sao bọn hắn cũng trồng không ra cái gì, chúng ta lại có thể trồng ra xích trảo, không bằng đem mua bằng giá gốc, cũng đỡ cho bọn hắn thủ một khối ruộng hư.” “Thiếu lừa gạt ta! Chúng ta tổng cộng cũng chỉ còn lại mấy quan tiền, người ta mua khi đó phải trả hai mươi lượng.” Di Ngọc thầm than thở một hơi, biết nếu là không cầm chút cái gì “Chứng danh” ra, nương nàng là sẽ không tin tưởng thanh bạch của nàng, tuy rằng trong lòng có chút chịu thương tổn nho nhỏ, nhưng vốn là nàng cố ý đem ý nghĩ Lô thị dẫn dắt đến một bước này, một chút do dự, liền đứng dậy đi đến đứng trước cái tủ hoa văn, đem cửa tủ mở ra, từ bên trong lấy ra một cái túi nặng trình trịch tới. Nàng đặt đồ lên giường bên cạnh Lô thị, nghênh tiếp hai cặp mắt nghi hoặc sau, tím lấy vành tai, duỗi tay đem túi mở ra, Lô thị cùng Lưu Hương Hương nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Trong gói to trắng lòa bảy tám thỏi bạc lớn nhỏ, làm cho Lô thị cùng Lưu Hương Hương nhất thời trợn tròn con mắt, Lô thị trừng Di Ngọc cắn răng hỏi: “Này ở đâu ra?” Di Ngọc trong lòng biết nói không rõ ràng Lô thị khẳng định không buông tha nàng, nhăn nhó nói: “Nương nhớ được khối ngọc bội có hai con cá nhỏ cùng một chỗ sao, con nhờ Lý đại ca đến hiệu cầm đồ trấn trên bán đi, nga, còn có chúng ta ở lại Trương gia mấy ngày, con ở dưới giường trong phòng lục lọi được cái nhẫn vàng.” Ngày đó Lô thị bị Lý Tiểu Mai vu oan, từ trong nhà tìm ra một khối song ngư ngọc bội, lúc ấy trong lúc hoảng loạn rơi xuống đất lại không ai nhặt lấy, chính tại lúc Lô thị té xỉu, mọi người đều thối lui sau, Di Ngọc mới nhặt lên, tuy lúc ấy tức giận nghĩ muốn đập bể nó, nhưng ngọc kia cầm vào tay cảm giác cùng điêu khăc đều là không tục, lại sợ lỡ như ném vụn xong người ta tìm tới muốn thì lại không có mà đền, thế là nàng liền thu vào. Sau lại bị bắt đến Trương trạch, ban ngày các nàng suy nghĩ chạy trốn, khó trành mò đông mò tây, ngẫu nhiên nhặt được một cái nhẫn vàng, thầm nghĩ là di vật của Trương phu nhân đã chết đi kia, sợ Lô thị không thích, liền không nói cho nàng, chờ đến lúc các nàng quyết định chạy trốn, nghĩ thứ này có thể đổi mấy đồng tiền, mới lại lấy ra mang đi. Lô thị nghe nàng giải thích xong, trong lòng chỉ cảm thấy quái dị vô cùng, một phương diện tin khuê nữ của mình là thực nghĩ giá gốc mua đất của người ta, cũng không phải giống nàng tưởng ban đầu là ý xấu như thế, một phương diện lại là bạc kia là do cầm đồ của nhà Trương trưởng trấn đổi lấy, quả thực làm cho nàng có chút xấu hổ giận dữ, định phát hỏa lại nghĩ đến chính mình ngày trước đã oan uổng đứa nhỏ này, thế nào cũng nói không ra nửa câu lời nói nặng lời. Nhất thời không khí trong phòng lại cương xuống dưới. Lưu Hương Hương từ trên bao bạc lấy lại tinh thần, nghĩ lại nghĩ nghĩ, liền rõ ràng hiểu lầm giữa đôi mẹ và con gái này dĩ nhiên cởi bỏ, bây giờ kém một cái bậc thềm, xem xem một bộ biểu tình ủy khuất của Di Ngọc, mới đối với Lô thị đang do dự phân vân nói, “Can nương, ngài việc này chính là oan uổng Tiểu Ngọc, muốn ta nói a, ngài là đem khuê nữ của mình nghĩ quá hư hỏng.” Mặt Lô thị ửng hồng lên, khô khốc trả lời, “Ai kêu bình thường nàng một bộ dáng như nhân tinh… Ta mới đương, mới đương…” Lưu Hương Hương thấy nàng dĩ nhiên mềm lòng, lặng lẽ đối Di Ngọc liếc mắt ra hiệu sau lại nói, “Không quản nói thế nào, ngài đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, hiện tại cái gì cũng đều rõ ràng, còn nghĩ tiếp tục tức giận sao.” Di Ngọc hợp thời đem đầu đi đến trước mặt Lô thị, đôi mắt to long lanh chớp, “Nương, ngày đó ngài đánh con đau quá, con đau được hai buổi tối đều ngủ không ngon.” Lô thị vốn là cực kỳ không bỏ được nàng, hôm trước cũng là giận quá mới đánh nàng, hai ngày này cũng đều cố nén mới không phản ứng với nàng, hiện nay biết chính mình oan uổng nàng, lại bị nàng mềm mềm dẻo dẻo kêu một cau, trong lòng đã là nhuyễn không ra bộ dáng gì, cũng chẳng quan tâm truy cứu chuyện nàng cầm đồ của người khác đi đổi tiền, một phen ôm chầm nàng nhét vào trong ngực, “Ngươi đứa nhỏ này, đau sẽ không nói cùng nương sao.” Nói xong nàng liền đem Di Ngọc ôm đến trên đùi, cởi quần nàng ra, nhìn thấy trên cái mông nhỏ nguyên bản trắng đô đô, bây giờ toàn là từng vết bầm xanh tím, mới mạnh hấp một ngụm khí, nước mắt không khỏi bừng lên. Di Ngọc ghé vào trên đùi Lô thị, vì sử khổ nhục kế cũng không để ý chính mình lại một lần nữa bị người ta lột quần, chính đang âm thầm đắc ý thì chợt thấy trên cái mông nhỏ điểm điểm ướt ướt, xoay mặt liền nhìn thấy Lô thị đang cắn môi âm thầm rơi lệ. “Nương! Ngài đừng khóc a!” Việc này thật quá sức dọa nàng, tính tình Lô thị vốn là mạnh mẽ, mấy năm qua Di Ngọc cũng thấy nàng khóc qua hai lần, một lần chính là lúc mình vừa mới xuyên tới đây, một lần chính là lúc bị người hãm hại. “Tiểu Ngọc… Nương không tốt… Nương đánh ngươi thành cái bộ dáng này, xem xem đều xanh thành như thế này, nương… Nương về sau sẽ không lại đánh ngươi…” Lô thị cẩn thận dè dặt dùng ngón tay vuốt vuốt dấu ấn cho chính bàn tay mình lưu lại, chỉ thầm hận chính mình lúc ấy là mê muội mới hạ bàn tay ngoan như vậy. “Nương ngài đừng thương tâm, chỗ kia liền xem dọa người, kỳ thật sớm không đau, hì hì, ngài đừng lại sờ ha, ngưa ngứa hết sức.” Ngón tay Lô thị hơi lạnh, nhẹ nhàng phủi trên mông nhỏ của nàng, không nặng không nhẹ, cũng ngứa làm nàng chỉ muốn bật cười. Lưu Hương Hương thấy các nàng dĩ nhiên là một bộ hòa hảo như lúc ban đầu, che miệng cười một trận, trêu ghẹo nói, “Ban đầu là ai đều không chịu mở miệng trước, lúc này cũng một cái khóc một cái cười, không nháo nữa sao?” Lô thị lúc này mới thu nước mắt, cẩn thận đem Di Ngọc ôm vào trong ngực, “Không nháo, oan uổng khuê nữ của ta, ngày đó cũng là ta hiểu sai, không duyên cớ đem người nhìn đều ba phần hư hỏng, cả khuê nữ của mình đều làm oan uổng.” Kỳ thật nói tới, Lô thị có hiểu lầm cũng không kỳ quái, Di Ngọc điểm xuất phát nghĩ tới mảnh đất kia không có ý xấu gì, nhưng này cố ý có chút việc thiết yếu lại giấu Lô thị, liền không thể rõ ràng đề xuất việc mua mảnh đất, chỉ có thể dụ Lô thị nghĩ về mặt kia, Lô thị khó được đầu óc nhiều chuyển mấy vòng, lúc ấy lại thấy Di Ngọc nói bóng gió nhiễu nàng, một bộ dạng tính toán tỉ mỉ, nhất thời não nóng liền hiểu sai. Vả lại Di Ngọc mấy ngày này biểu hiện thực sự có chút thông minh lanh lợi quá đáng, Lô thị tuy rằng tâm nhãn lớn, nhưng kinh nghiệm có cả nhà Vương thị “nhân hậu” như thế, khó tránh nén không được tâm tư sợ con gái của mình hướng chỗ xấu mà đi, lúc này mới tại lo lắng cùng phẫn nộ đánh Di Ngọc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang