[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm

Chương 45 : Di Ngọc bị đánh

Người đăng: 

Buổi tối ngày thứ hai, sau khi ăn cơm xong, ba mẹ con ngồi ở trong nhà làm công việc, Lô thị chính đang xỏ chỉ luồn kim thì chợt nghe Di Ngọc nói, “Nương, con có chuyện cùng ngài thương lượng.” Lô thị thấy trên khuôn mặt trẻ con của nàng nỗ lực bày ra biểu tình đứng đắn, khẽ cười một tiếng hỏi: “Có chuyện gì, nói nghe một chút.” Di Ngọc tới gần trước mặt nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Chúng ta ở lại chỗ này cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng chờ các ca ca sau này trở về làm sao xử lý, chúng ta là nữ quyến cho nên không quan hệ, nhưng mà nào có đạo lý nguyên một gia đình lớn lại ở nhà người khác.” Lô thị nghe nàng là nói chuyện này, thần sắc dần dần nghiêm túc lên. “Con biết nương là nghĩ chờ chúng ta trồng xong bạc hà đưa cho người ta, liền đi kiếm phòng cho thuê ở lại, chính là con nghe Lý đại ca nói, trong trấn này một căn nhà hai gian phòng cũng muốn chừng trăm đồng tiền một tháng, một năm chính là hai quan tiền, hiện nay chúng ta chỉ có vài mẫu ruộng bên người, làm chút việc thêu thùa kiếm tiền, đến lúc lại trả tiền thuê nhà, cũng không còn được mấy đồng. Đại ca nếu thi đậu còn đỡ, nếu là thi không đậu –” Di Ngọc nói tới đây dừng một chút, “Nếu là thi không đậu, cho nên chúng ta liền tìm cách làm sao kiếm nhiều ra chút tiền, tốt tốt ở chỗ này đặt mua nhà cửa.” Lô thị cũng biết hiện tại tình huống là như thế nào, nếu Lô Trí thi đậu thì chí ít là cái tiến sĩ, triều đình tự nhiên sẽ thưởng xuống dưới, nhưng lỡ mà thi không đậu, liền chỉ là cái cử tử (thí sinh đi thi), triều đình cũng sẽ không phát xuống nửa văn tiền. Nếu còn ở tại Kháo Sơn thôn, thi không đậu liền thôi, nhưng bây giờ định cư ở nơi đây, đối phó với vấn đề tiêu phí thực so với dưới quê cao hơn rất nhiều, thực sự không thi đậu, tiền bạc tự nhiên căng thẳng. Chiếu thu nhập hiện nay của các nàng, chờ thu lương cao lắm cầm đến được vài đồng bạc, trong thời gian ngắn làm sao cũng không đủ tiền mua nhà. “Nương.” Di Ngọc chú ý đến Lô thị lộ ra thần sắc khó xử, gọi nàng một tiếng, tiếp tục nói, “Nương, chúng ta không bằng tiếp tục bán kẹo hồ lô, thôn trấn này cách thành Trường An không xa, đều nói nơi đó người rất nhiều, e là việc làm ăn sẽ rất tốt.” Lô thị đang lúng túng, chợt nghe nàng nói như vậy, liền hì hì bật cười một tiếng, nói: “Ngốc hay sao? Nơi này làm gì có giống xích trảo?” Lưu Hương Hương ở một bên nghe hai người nói nửa ngày, chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được một nửa, lại chợt nghe trong miệng các nàng thoát ra chút từ mới, xen vào nói: “Kẹo hồ lô? Xích trảo? Kia là cái gì vậy?” Lô thị cười tít mắt giải thích với nàng, mới lại duỗi ngón tay trác cái trán của Di Ngọc một chút, “Ngươi đứa nhỏ này, không phải nói cho nương vui vẻ đi.” Mới đầu nàng nghe Di Ngọc nói mấy câu đầu, thực sự là bị chọc đến nỗi lòng, chỉ cho rằng đứ bé này có cái ý kiến gì hay, lại không nghĩ đến là cái chuyện không có cơ sở như vậy, không khỏi cười khẽ một trận. “Nương, con có mang theo mầm mống xích trảo tới.” Di Ngọc vân vê cái trán nói một câu như vậy, tiếng cười của Lô thị nhất thời vướng trên môi, Di Ngọc dường như sợ nàng không đủ kinh ngạc, tiếp tục nói, “Nương nhớ được đám xích trảo dại ở cánh rừng không, năm kia ở phía tây không phải nhiều ra hai cây nhỏ sao, đó là do năm đó chúng ta bắt đầu bán kẹo hồ lô con liền trồng xuống.” Năm đó khi nàng phát hiện chính mình có thể làm thực vật tăng trưởng, liền lột bỏ giống của sơn tra, tại bên cạnh mảnh sơn tra nhỏ gieo xuống, cách hai ba tháng liền đi “Chăm sóc”, không đến hai năm cũng đã kết ra trái. Lô thị chẳng hề biết nàng lén lút làm chuyện này, bây giờ nàng lấy ra nói, tự nhiên là để lát nữa thuyết phục Lô thị cho tốt. Sau khi chấn kinh qua đi, Lô thị cẩn thận suy nghĩ, năm trước lúc nàng đi hái trái cây đúng là có hai cây còn nhỏ, lúc ấy cho rằng tự nhiên mọc lên, lại không nghĩ đến là khuê nữ của mình trồng, tức thì trên mặt hớn hỏ hỏi han, “Ngưoi đứa nhỏ này, chỉ nghĩ ngươi chăm sóc chút hoa hoa thảo thảo đó đã là tốt lắm rồi, không nghĩ ngươi thế nhưng còn có thể trồng ra được xích trảo tới, mai cùng nươi nói nói, ngươi làm sao làm được?” Di Ngọc nơi nào biết được sơn tra này trồng làm sao, nàng cũng chỉ là định ngày cho chúng nó “Thêm liều”, mầm mống tự nhiên liền lớn lên, nhưng Lô thị đã hỏi, nàng chỉ có thể nửa thật nửa giả nói, “Hố đào sâu chút, chăm sóc kĩ chút, tự nhiên liền lớn.” Lô thị trên mặt lộ nghi ngờ, “Dễ dàng như vậy?” Cũng không phải nàng không tin tưởng lời Di Ngọc, chỉ là cái thời đại này làm ruộng thì dễ, nhưng trồng cây kết quả cũng hết sức khó. “Chính là như vậy a, ai nha, nương, chờ đến lúc mọc ra trái cây đều đưa cho ngài hái, sao còn không tin?” Di Ngọc nói nói như vậy, nhìn thấy trên mặt Lô thị vẫn là bộ mặt không tin cho lắm, trong lòng nghĩ may mà mình chuẩn bị đầy đủ, sau đó liền kéo Lô thị cùng Lưu Hương Hương đi đến ngoài vườn. “Nương, ngài xem, đây chính là từ lúc chúng ta tới đây mấy ngày con trồng xuống, đã cao như vậy rồi.” Di Ngọc đem Lô thị kéo đến bên cạnh đình nghỉ mát tứ giác, chỉ một gốc cây nhỏ đang nẩy mầm, đây là sơn tra mấy ngày trước đây nàng lén lút gieo xuống. Lô thị tuy không nhìn qua mầm sơn tra như thế nào, nhưng gốc cây nhỏ xanh xanh cỡ bàn tay này hiển nhiên là cây giống mới mọc. Tai nghe không tin, mắt thấy là thực, đến lúc này cuối cùng nàng không lại hoài nghi, cỉ ngạc nhiên hỏi Di Ngọc vài câu, ba người lại trở về trong nhà. Vào phòng ngồi xuống sau, Lô thị liền kéo Di Ngọc vào trong ngực, tỉ mỉ hỏi nàng có còn nhiều ít hạt giống, các vấn đề linh tinh, hai người nói non nửa canh giờ, Lô thị trong lòng đã có tính toán, lại không nghĩ cuối cùng Di Ngọc lại hỏi một câu như vậy. “Nương, chúng ta đem mảnh đất kia của Từ phủ mua được không?” Lô thị ngây ra một chút, nghi ngờ nói: “Hay nhỉ, chúng ta có đất của mình, không phải mua mảnh đất kia làm cái gì, mảnh ruộng kia của chúng ta không trồng cái gì, chuyện môn trồng xích trảo là được.” Lưu Hương Hương lúc này mới xen vào một câu nói, “Tiểu Ngọc, ngươi quên miếng đất kia là đất xấu sao, không mua được.” Nàng lại không biết, Di Ngọc không sợ nhất chính là đất xấu. Di Ngọc sớm nghĩ tốt cách nói, bị hai nàng hỏi, liền cười hì hì nói: “Nương, con nhìn thấy bên trong tạp thư của đại ca thấy qua, loại đất dưới chân núi là nuôi không sống cây dâu, nhưng trồng chút xích trảo là được.” Gia cảnh bọn hắn vào mấy năm trước vừa chuyển hảo, Lô Trí liền đến trong huyện tìm tòi chút tạp thư, thường thường cầm về nhà cho Di Ngọc cùng nhau xem, điểm này Lô thị cũng là biết. Di Ngọc nhìn Lô thị đang cúi đầu suy tư, chỉ chờ nàng lại hỏi vài câu, nếu là còn không tin, liền lấy cây giống sơn tra chuyển qua mảnh đất dưới chân núi kia trồng liền có thể, hai ngày sau liền biết có sống hay không liền thành. Lại không nghĩ tới Lô thị ngẩng đầu đối nàng nhe răng cười một cái, sau đó trên mặt dung sắc đột nhiên tắt đi, nghiêm nghị đối nàng quát: “Tới đây!” Một tiếng quát xong, duỗi tay liền đem Di Ngọc vốn suýt bị nàng bất thình lình làm cho giật mình, đè xuống trên đùi, “Ngươi nha đầu này! Sao lại có ý xấu như vậy, ngươi căn bản từ hôm qua đã biết vấn đề kia, cho dù bất luận chuyện có thể trồng được cây ăn quả là thật hay giả, ngươi hiện tại khăng khăng quấn ta vào mới nói ra, xem ta là đần độn bất thành! Ngươi rõ ràng là đánh chủ ý lên miếng đất bị hư hỏng của người ta! Người ta cùng chúng ta ngày xưa không thù, ngày gần không oán, ngươi sao lại có ý xấu như vậy!” Nói xong liền lột quần Di Ngọc ra, lộ ra cái mông nhỏ trắng nõn của nàng, đem bàn tay thật ra sức đánh lên, vừa đánh hai cái, lại nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói, “Nhị ca ngươi tính tình thuần phác, đại ca ngươi cũng là cái trong nóng ngoài lạnh, sao chỉ có ngươi một cái cô nương, có tâm tư quỷ quái này, ngươi mới bao lớn, hả? Ta làm sao biết được thương ngươi ngày bé chịu quá tội, nên thường ngày không nhiều quản lý ngươi, lại dưỡng ra cái tính tình như thế này! Hôm nay ta liền đánh sửa ngươi!” Nói xong lại bùm bùm lốp bốp một trận tiếng tay đập, Lưu Hương Hương mới đầu bị Lô thị dọa đến, nhưng thấy trên tay nàng nửa điểm tình đều không lưu, lúc này mới la một tiếng nhào lên bắt đầu chặn, nhưng mà Lô thị chính là cực tức giận, khí lực nửa điểm không thu, Lưu Hương Hương làm sao ngăn được nàng. Di Ngọc ghé vào trên đùi Lô thị trợn tròn một đôi mắt bồ câu, cho đến khi cảm giác đau đớn từ hai cái mông truyền tới, lúc này mới phản ứng lại: Mình thế nhưng bị đánh! Trong phút chốc chỗ trống trong đầu nàng, cái gì sơn tra cây dâu, nhà cửa địa thế, tất cả ném đến sau đầu, chỉ nghe thấy trong tai rõ ràng truyền tới lời quát mắng nàng của Lô thị, lúc này mới rõ ràng chính mình “Sai” tại đâu, một cỗ cảm giác ủy khuất nhất thời trào lên trong lòng, cái mũi đau xót, liền “Oa” một tiếng khóc ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang