[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm

Chương 40 : Nhàn Dung biệt viện

Người đăng: 

Đoàn người một đường đi qua tiền viện tới chính sảnh, Di Ngọc dư quang đánh giá một chút gia cụ cùng bài trí bên trong sảnh, bộ bàn ghế không giống như bàn thấp linh tinh của dân chúng hay dùng, cả bộ không biết dùng loại gỗ gì chế thành, chỗ dựa lưng ghế được sơn viền đỏ, có bàn trà gỗ lim khác cao cỡ nửa người được bố trí bên cạnh một chiếc ghế dựa, hình dạng công làm đều so với nàng thấy tại nhà Trương trưởng trấn tinh tế đẹp hơn rất nhiều. Thường công tử ngồi xuống chủ vị hướng chính bắc trong phòng, bên trên tường còn dán một bức tranh, Di Ngọc bị Lô thị kéo ngồi tại sườn phía tây, dưới ghế dựa màu đỏ đều có đặt nêm êm thêu hoa, ngồi lên mềm nhũn, điều này làm cho ba người Lô thị không có thói quen khó tránh có chút toàn thân không tự tại. Bọn hạ nhân nghênh bọn hắn đi vào, hai người cầm hành lý của các nàng đứng ngoài phòng, còn gã sai vặt mặt đen nghiêm chỉnh đứng cùng một người khác trong phòng chờ đợi phân phó. A Sinh đứng bên cạnh Thường công tử hai bước, thấy các nàng đều ngồi xuống, lúc này mới cười nói: “Không cần câu nệ, nơi này là biệt việt của công tử nhà ta tại Long Tuyền trấn.” Di Ngọc lúc vừa mới tiến vào cửa lớn liền nhìn thấy biển trên cửa có ghi bốn chữ “Nhàn Dung biệt viện”, nhưng mà hôm qua lúc A Sinh đưa ra chủ ý cho Lô thị cũng không có nói bọn hắn ở trong trấn này có sản nghiệp, lại không biết là cố ý không nói hay thực là quên nói. Lô thị mặt mang nghi ngờ, vừa muốn hỏi han, liền nghe thấy một trận tinh tế tiếng bước chân truyền tới, hai cái nha hoàn thân mặc áo ngắn váy dài màu phấn hồng tay bưng cái khay màu nâu từ bên ngoài phòng đi vào, sụp mi thuận mắt đem bình trà chén trà lần lượt bố trí trên bàn trà bên cạnh mấy người, lại chậm rãi đem chén đổ đầy trà nóng. Di Ngọc dư quang quét đến một cái nha hoàn mặt mũi thanh tú trong đó, tại lúc nàng ta châm trà lén lút lườm các nàng một cái, trong mắt lộ ra thần sắc hơi khinh thường, không khỏi làm cho nàng thầm nhíu lông mày: A Sinh lúc trước nhắc tới ở trong trấn này cho các nàng tìm tòa nhà ở nhờ, sẽ không phải là cái “Nhàn Dung biệt viện” này đi? Chính là nơi này làm sao là nông gia trang viên, so với đại trạch nhà Trương trưởng trấn còn khí phái hơn. “Phu nhân, ta kêu người cho các ngươi thu thập một gian tiểu viện riêng biệt ra, nơi đó không lớn nhưng không thiếu cái gì, các ngươi tạm thời ở chỗ này được không?” A Sinh dứt lời thực đúng như Di Ngọc phán đoán, nhưng mà trong lòng nàng cũng không nhiều nghĩ ở lại trong nhà này, nàng cùng Lô thị tối hôm qua đã thương lượng tốt, đến Long Tuyền trấn bước đầu lấy chút tiền thuê nhờ A Sinh tìm thuê giúp một trang viên, chờ đặt mua xong hộ khẩu điền sản, cứ thế tiếp tục làm nghề nông kiếm tiền, làm chút công việc trợ cấp mua đồ trong nhà, tiền kiếm đủ hoặc xây hoặc mua đều có nhà cửa của riêng mình. Nhưng mà A Sinh lại để cho các nàng ở tạm biệt viện đại trạch tràn đầy hạ nhân, còn ở riêng biệt một gian tiểu viện, ăn không ở không thật làm các nàng ngại ngùng, giao tiền thuê nhiều ít bao nhiêu mới tốt? Lô thị cũng đồng tâm tư với Di Ngọc, nghe đến A Sinh nói như vậy, thoáng suy tư một trận, liền lắc đầu cự tuyệt, “Chúng ta đều là nông dân, ở nơi nhà cao cửa rộng là không thỏa đáng, không bằng tìm gian nhà dân thuê ở một thời gian, chờ kiếm đủ tiền, lại làm quyết định khác.” A Sinh cười nói: “Phu nhân đừng làm xa lạ, thiếu gia chúng ta còn chờ tiểu muội nhà ngươi trồng lá bạc hà, ở cùng một chỗ cũng có phương tiện giúp đỡ.” Lô thị cười khổ, “Cái đó có gì đáng giá, để được tính cho chúng ta quyền được ở riêng một gian nhà, đây chính là chúng ta chiếm thiên đại tiện nghi, huống hồ thực nếu ở lại sợ là ở không dưới nửa năm, không duyên cớ quấy rấy các ngươi.” Lô thị lời nói uyển chuyển, ngữ khí lại lộ ra kiên quyết, A Sinh nhìn ra nàng là nhất định không nguyện ý đáp ứng, thế là khó xử xoay người gọi một câu “Công tử”, mấy người nhao nhao đưa ánh mắt dời qua. Di Ngọc quay mặt liền nhìn thấy Thường công tử ghế trên một bộ “Việc không liên quan đến mình”, một thân áo lam hơi có vết nhăn, tóc mai hai bên cũng có chút rời rạc, không khỏi đem bộ dạng này của hắn so sánh với hắn cũng ăn mặc như vậy, làm cho nàng kinh hoảng ở dưới lầu khách sạn Phúc Nguyên hôm trước, cảm thấy giờ phút này hắn tuy ngồi thẳng như cũ, nhưng trên người lại ẩn ẩn để lộ một tia mệt mỏi biếng nhác, nếu không phải trên tay nhẹ cầm một chén trà nóng, thật làm cho người nghĩ hắn đã ngủ. Ngay lúc Di Ngọc đánh giá hắn, Thường công tử đột nhiên đạm đạm mở miệng vàng, “Không ở nơi này, liền rời đi.” Lời này của hắn vừa ra khỏi miệng, sắc mặt mấy người trong sảnh đều bất đồng, trên mặt Lô thị cùng Lưu Hương Hương đều hiện khó xử bối rối, Di Ngọc nhíu mày, A Sinh lại có chút lúng túng đứng tại chỗ, lần đầu tiên không biết phải làm sao để tiếp lời nói của chủ tử nhà mình. Không khí liền như vậy lạnh xuống, lúc này, một người từ bên ngoài vội vàng chạy chậm đến trước cửa, liền dẫn tới tất cả mọi người đều đem mắt nhìn hắn. A Sinh nhìn người chạy đến cửa đột nhiên dừng lại, trên mặt lại mang cười, trương miệng kêu: “Lý quản gia.” Nam nhân bên ngoài phòng, nhìn mặt ước chừng trên dưới bốn mươi, vóc dáng cao gầy, mặt chữ quốc (国), mặc thâm y màu xanh cây cọ, giày đến mắt cá cùng màu, nghe thấy A Sinh gọi hắn, vội một bên kéo vạt áo, bên đối với hắn khẽ gật đầu ứng hắn, chờ hơi chỉnh sửa dung nhan, lúc này mới nhấc chân tiến tới, không giống hình dạng kích động vừa rồi. “Công tử.” Lý quản gia đứng lại trước thân Thường công tử năm bước, khoanh tay đặt trước bụng, khom người hơi hơi cúi thi lễ, lại chỉ lấy được người ngồi kia hơi gật cái đầu. “Ta còn đang khó hiểu sao mới vừa rồi lúc nghênh môn không gặp ngươi, đều đi vào hơn nửa ngày ngươi mới chạy tới, là vội đi làm cái gì?” Lý quản gia kia lại không đáp lời nói của hắn, chỉ cười áy náy với hắn một cái, bước về phía trước và cái, tiến đến bên tai Thường công tử nhỏ giọng nói thầm một trận, Di Ngọc dựng thẳng lỗ tai đều không nghe rõ ràng nửa chữ, chờ đến Lý quản gia rốt cuộc đánh xong “Tiểu báo cáo” đứng lên, Thường công tử sắc mặt chưa biến, lại bỗng nhiên đứng thẳng người, một tay đáp lên cánh tay A Sinh vừa vội vàng chuyển tới, cùng Lý quản gia đang khom người cúi đầu bước nhanh rời đi sảnh chính. Ba người Lô thị có chút sững sờ, chuyện còn chưa nói xong đâu, như thế nào đem các nàng đem nơi này? Cần đứng dậy đuổi theo, rời ghế còn chưa đứng thẳng người, liền bị gã sai vặt mặt đen thủ trong sảnh nãy giờ ngăn lại, vẻ mặt ý cười nói với Lô thị: “Phu nhân mời cùng tiểu đi, tiểu mang ngài đến tiểu viện tử nhìn xem, chắc hẳn đã sửa soạn tốt rồi.” Nói xong nghiêng người đối hai cái hạ nhân đang xách hành lý bên ngoài phòng đưa cái ánh mắt, liền hồi thân đối các nàng làm cái tư thế dẫn đường, Lô thị mắt ngó hai cái hạ nhân xách hành lý của các nàng không còn bóng dáng, bất đắc dĩ chỉ có thể cùng gã sai vặt mặt đen rời khỏi chính sảnh. Gã sai vặt kia dẫn các nàng ra khỏi nhà chính đi về hướng tây, vào một gian phòng khách, xuyên qua tiền sảnh hướng đông tây, gặp một cái hoa viên khéo léo tinh xảo, lại đi hơn mười bước đến hướng Bắc, mới gặp một tiểu viện riêng biệt, trên cửa có treo một cái bảng viết duy nhất một chữ “Du” (悠), cửa sân rộng mở, chờ bọn hắn đi vào, hai cái hạ nhân đang nghênh tiếp chính là hai người lúc trước xách hành lý của các nàng, gã sai vặt mặt đen hỏi bọn hắn mấy câu, liền đuổi bọn họ rời đi. Di Ngọc bị Lô thị kéo tay, hơi hơi ghé mắt đánh giá gian tiểu viện này, trong viện lệch về hướng bắc có hai gian sương phòng lớn nhỏ liền nhau, tuy chỉ có một tầng nhưng so với nhà dân lúc các nàng vừa vào trấn đã muốn cao hơn rất nhiều, mái ngói chỉnh tề màu xanh đen bao trùm tại hai mặt phẳng nằm nghiêng xuôi như sừng hươu, sườn đông có một chòi nghỉ mát tứ giác đỉnh nhọn, trong viện còn có cây dương, lại thêm mấy khóm hoa cỏ. Gã sai vặt mang các nàng hướng gian phòng lớn đi đến, đẩy ra cửa gỗ khắc hoa, một cổ hơi ẩm đạm đạm tán ra, hướng chính bắc trong phòng là một bức tranh du viên (dạo vườn) cao chừng năm thước, phía dưới bố trí hai chiếc ghế khắc hoa, ở giữa là một bàn trà gỗ đỏ, sườn đông là một gian phòng ngủ, cửa phòng rộng chừng hai người hạ xuống một tấm mành bằng lụa gấm. “Phu nhân, có cần gọi hai người nha hoàn tới sai sử?” Gã sai vặt lẳng lặng hầu ở một bên, đợi các nàng thu thần sắc đánh giá, lúc này mới mở miệng hỏi. Lô thị vốn là bị ép đất đắc dĩ đến, vừa nghe hắn hỏi như thế khẳng định liền cự tuyệt. “Cơm tối giờ Tuất (7~9pm) sẽ đưa tới, phòng cách vách còn có một gian bếp nhỏ, ngày mai chính thu thập liền có thể sử dụng, tiểu trước đi xuống, nếu phu nhân có cái gì phân phó chỉ cần ra ngoài viện, ngoài viện tự nhiên có người ở.” Nói xong hắn liền không chờ Lô thị hỏi thêm gì, vội vàng xoay người lui xuống, lưu lại ba người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang