[Dịch]Tân Đường Di Ngọc - Sưu tầm

Chương 38 : Có hạt giống sao?

Người đăng: 

Ngày thứ hai, ba người Di Ngọc sau một đêm ngủ ngon trời vừa sáng liền rời giường, các nàng cởi xuống áo ngoài hôm qua do một ngày bôn ba nhăn không ra bộ dáng gì nữa, Lô thị từ trong túi lấy ra mấy bộ quần áo nhẹ nhàng thay đổi, Lưu Hương Hương so với thân hình nàng gầy hơn, mặc vào xiêm y của nàng tuy có chút rộng, nhưng lại có vẻ sinh động hoạt bát. Lô thị tay chân lanh lẹ đem chính mình sửa soạn tốt, liền đi chải đầu cho Di Ngọc vốn còn ngồi ở trên giường kì kèo mè nheo, cầm chiếc quần nhỏ màu xanh lá cây. Chỉ đơn giản dùng hai cái dây cột tóc màu vàng nhạt Lô thị đem cả tóc mai của nàng cùng nhau xoắn thành bốn cái bánh quai chèo một đường buột hết ở phía sau cổ, kết thành một cái tứ điệp củng tâm khấu [1], lại đem tóc mái trước trán nàng vuốt lên, sau đó mới lấy chiếc áo dài rộng nách trên giường khoác cho nàng. Di Ngọc tuy có thói quen dậy sớm, nhưng mỗi ngày sau khi rời giường non nửa thời gian đều nhiều ít mang chút ý vị lười biếng, chỉ một bên mơ màng một bên vô ý thức phối hợp với Lô thị duỗi tay nhấc chân, làm cho Lưu Hương Hương lần đầu tiên thấy bộ dạng này của nàng đứng bên cạnh che miệng cười trộm. Chờ cho nàng mặc xong, Lô thị mới sờ sờ đầu nhỏ của nàng, quay đầu liền nhìn thấy Lưu Hương Hương nén cười, nhếch miệng nói: “Muội muội này của ngươi, ngày thường trông như người lớn, chỉ lúc dậy sớm mới giống đứa bé, sau này ngày dài ngươi liền biết cái hình dạng này của nàng là hiếm thấy, nhanh chóng thừa cơ nhìn nhiều vài lần, chờ nàng sau này tìm ngươi trêu cợt, lấy ra bịt miệng nàng.” Lưu Hương Hương lắc đầu nói: “Hôm qua chúng ta gặp mặt đã là nửa đêm, không dễ dàng vừa sáng có thể nhìn rõ ràng lại là lúc mặt xám mày tro, hôm nay rửa mặt chải đầu sạch sẽ mới phát hiện, muội muội này của con lại có tướng mạo thật tốt, lúc còn trong thôn đều nói bộ dạng của con tốt, nhưng chính con lúc tám chín tuổi cũng không có khuôn mặt thanh tú như nàng vậy.” Bản thân Lưu Hương Hương chính là tính cách cầm lên được bỏ xuống được, bằng không lúc trước Trịnh Lập phái người đến Kháo Sơn thôn bắt nàng, cũng sẽ không tự nguyện cùng đối phương rời đi, đêm qua nàng lại cùng Lô thị thổ lộ tình cảm một hồi, nhận thức mẹ nuôi cùng muội muội, không quản nội tâm sầu khổ bao nhiêu, ở ngoài mặt cũng là mang một bộ dạng sảng khoái tinh thần. Lô thị cười đang định hồi lời nói của nàng thì Di Ngọc đã hoảng hoảng hồi thần, sao còn có thể dung các nàng đàm tiếu chính mình, bắt lấy ngón trỏ trắng nõn của Lưu Hương Hương đang gãi gãi khuôn mặt nhỏ hồng thấu của mình, nói: “Ô, đại tỷ lúc này bỏ được cười, đêm qua cũng không biết là ai khóc một phen nước mắt nước mũi một đống lệ.” Bị nàng nói một tiếng, Lô thị cùng Lưu Hương Hương trên mặt có chút thẹn đỏ cả mặt, các nàng đêm qua nhân nhất thời kích động thực sự có chút khó xem, cũng làm cho đứa bé xem cười nhạo đi, Lưu Hương Hương rốt cuộc là ở bên cạnh Trịnh Lập làm ba bốn năm thông phòng nha hoàn, tuy tâm tính vẫn là tốt, nhưng nói chuyện lại không hàm hồ, bởi vậy cũng chỉ hơi hơi hồng mặt một chút, liền cười mắng, “Ngươi này cái tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, nói ngươi tốt đều không được, chỉ này một lần, ta về sau sẽ không lại khen ngươi.” Lô thị cười tít mắt nhìn hai nàng trêu nhau, chỉ cảm thấy u ám mấy ngày nay lảng vảng trên đỉnh đầu tan đi, lại là khó được mới có tâm tình nhẹ nhàng, nàng xoay người đem xiêm y cũ cất kỹ, một lần nữa chỉnh lý hành lý vừa rồi mới phiên loạn, liền nghe thấy ngoài cửa “Thùng thùng” hai tiếng gõ cửa. “Phu nhân, đã thức chưa?” Lô thị nghe thấy tiếng của A Sinh, vội tiến lên mở cửa, giương mắt nhìn thấy A Sinh đứng ngoài cửa nhe răng cười, hơi sững sờ một chút, đáp: “Chúng ta đều thu thập xong, chúng ta bây giờ đi sao?” A Sinh khóe miệng càng toe toét lên, nói: “Đồ này nọ trước để trong phòng, chúng ta xuống lầu ăn bữa sáng, rồi lại đi cũng không muộn.” Lô thị gật đầu, “Vậy tốt, chúng ta đây liền đi xuống.” Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua cái miệng đầy răng trắng bóc có chút chói mắt của A Sinh, trong lòng nói thầm người này sáng nay tâm tình tốt như vậy, chẳng lẽ là nhặt được tiền sao. Di Ngọc đi theo phía sau Lô thị bước từng bước nhỏ đi xuống thang lầu, giẫm đến bậc thang cuối cùng, lại xoay người đi về phía trước mấy bước, giương mắt liền nhìn thấy ngồi ở giữa cái bàn giữa sảnh, cách nàng năm bước xa chủ tớ hai người, A Sinh còn đỡ, vẫn như trước là thân áo vải xám trắng hôm qua, nhưng mà bên cạnh hắn cái người đang thưởng thức một hớp trà nhỏ, không sai biệt làm hoảng hỏng rồi ánh mắt Di Ngọc. Mặt mày kia tự nhiên không cần nói, kỳ thật cùng hôm qua không có gì bất đồng, vẫn như trước đạm đạm nhã nhã, chính là cảm giác cố chấp làm cho Di Ngọc ấn tượng khắc sâu hôm qua nay lại không thấy bóng dáng, hôm nay chỉ là hắn đổi một bộ quần áo, liền làm cho người ta phát giác ra bất đồng, Di Ngọc xem như làm qua hai đời người, cũng chưa hề gặp qua người có thể mặc màu lam đẹp như thế. Áo dài bằng tơ lụa băng lam cắt vừa người, vạt áo cùng cổ tay áo hẹp càng nhiều một màu gấm xanh ngọc dệt kèm màu chàm (xanh đậm) thêu hoa văn mây bay, chỉ có nơi ngón cái của bàn tay oánh nhuận đang cầm chén trà thưởng thức kia là không khác, vẫn là chiếc nhẫn cẩm thạch khảm ngọc bích hôm qua. Một đầu tóc đen toàn bộ buột chặt kết tại đỉnh đầu, cầm một cái đỉnh chế trụ, lại có một cái trâm bạch ngọc chạm hình hoa sen từ giữa xỏ xuyên qua. Như trước là nhẹ nhắm hai mắt, lại không giống hôm qua quầng mắt có màu xanh đạm nhạt, ngược lại hiện ra tinh mịn lông mi khi cúi đầu hơi run rẩy. Chiếc mũi cao như trước hơi cong, nhưng hiện nay vì được một thân oánh lam làm nổi bật, có vẻ nhu hòa một ít. Như trước là làn môi mỏng manh, lại vì uống nước nên lây dính một tia trơn bóng, có vẻ diễm lệ mấy phần. (Ngất!) Thiếu niên kia giống như hôm qua thái độ nghiêm chỉnh, tư thế ngồi nghiêm chỉnh kia tựa như không bao giờ thay đổi, hắn ngồi tại nệm êm trên chiếu, toàn thân từ trên xuống dưới mơ hồ tản mát ra mùi vị người sống chớ lại gần, giống như một khối lam ngọc to lớn chạm đá, tuy phẩm chất quyết tuyệt, lại không dung khinh nhờn. Quý khí bức nhân! Di Ngọc chỉ có thể nghĩ đến cái thành ngữ này để hình dung thiếu niên nhẹ nhàng trước mắt, hôm qua nàng xem không thấy gì ngoài điểm cố chấp, hiển nhiên là do thiếu niên tận lực áp chế quý khí, bây giờ xem tới, vị thiếu niên ân công này, cũng không đơn giản giống như trước kia nàng suy nghĩ chỉ là công tử nhà giàu. Nếu không phải dung sắc của hắn còn chứa đạm nhạt vẻ trẻ con, cộng thêm Di Ngọc tâm tính kiên định, sợ rằng thực sự bị đối phương làm hoảng hồn đi, chẳng qua bây giờ gặp là phó quang cảnh này, chắc hẳn lại quá ba đến năm năm, chờ hắn bỏ đi một ít sắc diện trẻ con, nhất định là cái mầm tai họa đi đến đâu là làm nữ nhân hao tổn tinh thần, nước mắt chảy dài đến đó. Lô thị cùng Lưu Hương Hương đi phía trước Di Ngọc cũng là không dễ dàng mới hồi thần, chờ các nàng ngồi sau, trừ Di Ngọc da mặt rất dày ra, ai cũng đều có chút nóng mặt, âm thầm hối hận vừa rồi thất thố, lại đem vị thiếu niên ân công này nhìn xuyên chòng chọc. Làm như phát hiện các nàng đến gần, quý khí toàn thân Thường công tử liền bắt đầu đạm đạm thu liễm, chờ các nàng ngồi xuống khi, rõ ràng so với vừa rồi lúc các nàng kinh hoảng thoáng nhìn đã âm u mất ba phần nhan sắc. Sắc trời tuy sớm, dưới lầu cũng đã có năm ba người thêu phòng ngồi phụ cận bọn họ, trong đó không thiếu người nhìn chòng chọc Thường công tử ngây ngốc, Lô thị cùng Lưu Hương Hương dư quang quét tới, tâm có đồng cảm, cũng để xuống điểm lúng túng vừa rồi. A Sinh biết chủ tử nhà mình thân ăn mặc này quá mức gây chú ý, nhưng mà xiêm y hôm qua đã lây dính bụi đất, vị chủ tử này vốn không thích hai ngày cùng mặc một bộ quần áo, bởi vì chạy ra bên ngoài đã thu liễm không thiếu tật xấu, nhưng chí ít luôn xem trọng sạch sẽ và tĩnh lặng, A Sinh chỉ có thể cho hắn thay đổi còn lại duy nhất này thân sạch sẽ. Nhìn thấy trong mắt người khác kinh diễm, trong lòng A Sinh không hiểu sao cảm giác tự nhiên dâng lên, thấy Lô thị ba người tuy có điểm bị chủ tử hắn không sai biệt lắm dọa thoảng quá đi, nhưng lại rất nhanh khôi phục thần sắc, không khỏi đối bọn họ xem trọng mấy phần, lại không dấu vết đánh giá ba người nữ tử rửa mặt chải đầu sạch sẽ trước mặt. Vốn cho rằng bất quá là mấy cái nữ nhân nông thôn, nửa đêm canh ba gặp thì mấy người hoảng loạng chạy trốn, chờ đến ban ngày lại bụi đất toàn thân làm cho người nhìn không rõ lắm, nghĩ lại hắn khi đó còn kinh ngạc chủ tử luôn luôn yêu sạch sẽ như thế nào lại nhẫn nại cùng mấy cái nữ tử toàn thân bụi bặm cùng ngồi một xe. Hiện nay xem, rồi trong lòng lại kinh dị, ba người đều không phải tầm thường dung mạo, phu nhân tuổi lớn nhất kia mắt ngó bất quá trên dưới ba mươi, vẻ mặt đoan dung, mặt mày tháo vát, người còn lại trẻ tuổi hơn rất nhiều dung mạo tú lệ, thanh tú khả nhân, thừa lại một bé gái chưa tròn mười tuổi cũng tiếu ý ẩn hiện, tinh cơ ngọc cốt, một bộ hình dáng mỹ nhân từ khi trong trứng nước. Khó trách lại bị người bắt đi! Trong lòng A Sinh nghĩ như vậy, trên miệng lại khách khí đối với Lô thị hỏi han: “Phu nhân muốn ăn chút gì? Nghe tiểu nhị nói thức ăn nhà trọ này có bánh bao chay không sai, nếu không chúng ta mua nhiều hơn mấy lồng?” Do lúc trước nói xong Lô thị trả tiền cơm, nàng tự nhiên là muốn điểm mấy món ăn, lúc đang đợi mang thức ăn lên, A Sinh lại thu liễm tươi cười, nghiêm túc mở miệng nói với Lô thị. “Phu nhân, ta có một chuyện muốn hỏi, vạn mong phu nhân nói rõ.” Lô thị tự nhiên gật đầu, tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng sẽ không cự tuyệt người có ân trước mắt hỏi thăm. A Sinh tức thì tiếp nhận Thường công tử một bên từ cổ tay áo lấy ra túi nhỏ màu hồng, một tay đưa đến trước mặt Lô thị, hỏi: “Phu nhân, không biết nơi này để lá cây xanh biếc là vật gì?” Lô thị là biết hôm qua Di Ngọc bị Thường công tử “Thuận tay” lấy đi túi nhỏ đựng lá bạc hà, thế là đáp: “Bên trong là bạc hà.” Gặp A Sinh vẫn mang vẻ mặt không rõ, lại bổ sung nói: “Bạc trong đơn bạc, hà trong diệp hà (lá sen), là một loại lá thực vật hương vị the the, có thể ngâm nước uống, trị đau cổ, thanh phế nhiệt.” A Sinh giật mình, lại hỏi: “Ta cũng tính là vào Nam ra Bắc, lại không gặp qua vật nhỏ này, kêu là bạc hà sao? Phu nhân là ở nơi nào mua túi bạc hà này?” Lô thị nghe hắn hỏi như vậy một câu, sắc mặt có chút cổ quái, A Sinh đương lúc nhìn thấy đối phương không tốt hồi đáp, vừa muốn khai ra điều kiện ngày hôm qua cùng chủ tử thương lượng tốt sẵn ra, liền nghe Lô thị khô khốc nói: “Con gái ta từ nhỏ thích đùa nghịch hoa dại cỏ dại, này, bạc hà này là nàng từ phía tây bờ sông thôn xóm chúng ta nhặt về nhà, dưỡng làm đồ chơi, tên cũng là chính nàng lung tung đặt cho.” Di Ngọc ở một bên nghe, khóe miệng nhẹ rút, thầm nghĩ nếu không phải nàng rõ ràng công dụng, nơi nào có công phu rảnh rỗi lộng chút “Hoa dại cỏ dại” về nhà dưỡng để “Chơi.” A Sinh nghe nàng giải thích, sắc mặt khẽ biến, sau khi đối Lô thị gật đầu, liền quay đầu đi hỏi Di Ngọc: “Tiểu muội muội, bạc hà này ngươi có còn?” Di Ngọc thành thật đáp: “Chỉ còn lại một túi này.” A Sinh nghe nàng hồi đáp như thế, thần sắc nhất thời ai oán lên, ngày hôm qua hắn còn nghĩ tốt đẹp, có thể nghe ngóng ra lai lịch của vật này lại phái người đi tìm, sau đó hỏi các nàng mua một vài, để cung công tử hiện tại sử dụng. Nhưng hai cái quyết định hiện nay đều rơi vào khoảng không, vật nhỏ này thế nhưng là cô bé nhà người ta mò ra để chơi đùa, càng hỏng bét là trên người người ta cũng chỉ có một ít như vậy, mà sáng sớm nay, chủ tử hắn khó được có giấc ngủ ngon tâm tình liền tốt, lại mở miệng nhắc nhở hắn: Túi nhỏ này tuy rằng hữu hiệu, nhưng hương vị so với hôm qua đạm một ít, đại khái chỉ có thể dùng năm ba ngày sẽ không còn hương vị. Chuyện này làm sao mới tốt? Đang lúc A Sinh phiền não, não nhỏ của Di Ngọc cũng hiện lên rất nhiều phán đoán, vừa muốn mở miệng khuyên giải an ủi vẻ mặt đầy buồn rầu của A Sinh, liền nghe thấy một giọng nói thấp thấp vang lên. “Có hạt giống sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang