[Dịch]Tan biến thời không

Chương 1 : Trắc nghiệm tâm lý (Hạ)

Người đăng: hoakylan154

Đề bài thứ hai là cần phải phân tích được một tình huống giả thiết. - Có hai cái đường ray, một cái đã hỏng, một cái đang được sử dụng. Có 10 đứa trẻ lên đường ray để chơi đùa. Một đứa bé chơi trên đường ray bị hỏng, chín đứa còn lại chạy tới đường ray đang được sử dụng để chơi ở đó. - Thời điểm này có một đoàn tàu tốc hành xuất hiện cách đó 200 mét, còn cậu cách nhóm trẻ 100 mét. Ngay tại chỗ của bạn có một thiết bị chuyển đổi đường ray, khiến cho đoàn tàu chuyển sang đường ray bị hỏng. Vậy lúc này, ngươi sẽ làm thế nào? – Viên thượng úy nhắc lại đề bài một lần nữa, rồi hết sức nghiêm túc hỏi Triệu Lập. Triệu Lập hiểu rằng đây là một bài kiểm tra tâm lý, nhằm xác định xem mình có thể phục vụ trong loại binh chủng nào của quân đội. Rất hiển nhiên câu hỏi không hề đơn giản chút nào. Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Triệu Lập trả lời một cách nghiêm túc: - Thưa giám quan! Tôi nghĩ mình chỉ có thể gọi cho đường dây nóng, rồi sau đó ngay lập tức đi xem bọn trẻ thế nào. Thượng úy cau mày, như là vẫn chưa hiểu câu trả lời của Triệu Lập: - Sao lại như thế? Cậu có biết chúng ta yêu cầu cậu trả lời như thế nào không? Đó chưa phải là câu trả lời mà chúng tôi cần. - Thưa giám quan! – Triệu Lập vẫn tuân thủ quy tắc khi trả lời giám quan. - Tôi biết! Nhưng câu trả lời của tôi vẫn đúng. - Nói xem nào! – Viên thượng úy ngồi ngay ngắn lại, chăm chú xem Triệu Lập sẽ lý giải như thế nào. Qua sự lý giải của Triệu Lập với câu hỏi trước, viên thượng úy có chút hy vọng rằng Triệu Lập sẽ lại mang đến một cái gì đó bất ngờ. - Thưa giám quan! Bây giờ tốc độ của tàu tốc hành đạt hơn 1800 km/giờ (chẳng biết thời nào nữa), tương đương với hơn 500m/s. Mà trong câu hỏi thì ta đứng cách đoàn tàu 200m, cách bọn trẻ 100m. Như vậy đoàn tàu cách bọn trẻ nhiều nhất 300m. Theo tốc độ của tàu thì nó chỉ cần 0,6s là đâm vào bọn trẻ. – Triệu Lập ngồi trên ghế, ưỡn thẳng người, cố gắng ra dáng một quân nhân, điềm tĩnh mà nói. - Chỉ có 0,6s…thưa giám quan! Việc ta cần làm chỉ có thể quay đầu, đi đến chỗ cậu nhóc và quan sát tình hình thôi. – Ánh mắt của Triệu Lập, nhìn chằm chằm vào viên thượng úy nói: - Thưa giám quan! Cho dù ta có cho mình có tốt bụng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể vĩ đại đến mức như vậy. Viên thượng úy trên mặt lộ rõ nét hài lòng, nhìn Triệu Lập: - Tốt lắm! Trong số các binh sĩ, rất ít người có thể tìm ra được mấu chốt của vấn đề. Nhưng ngươi đã làm được, vì thế xin chúc mừng ngươi. - Cảm ơn giám quan. – Triệu Lập không dám biểu lộ ra sự hưng phấn trong lòng. Hắn biết rằng tình từ khi hắn bước qua cánh cửa phòng thì sự kiểm tra đối với hắn cũng đã bắt đầu cho đến tận lúc cuối cùng. Việc trả lời câu hỏi chỉ chiếm khoảng 50% kết quả, phần còn lại sẽ kết quả đánh giá của toàn bộ quá trình. Chính vì thế hắn không hề dám buông lỏng bản thân. - Nếu có đủ thời gian phán đoán và xử lý thì cậu sẽ làm như thế nào? – Viên thượng úy lại tiếp tục truy vấn. Hai viên trung úy ngồi đó vẫn không hề hé miệng nói một câu nào. Họ chỉ dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn Triệu Lập, khiến cho hắn không hề dám nhúc nhích một chút nào. - Thưa giám quan! Tốc độ cao của con tàu là không thể phủ nhận. – Triệu Lập vẫn như cũ không có trả lời trực tiếp vào vấn đề, mà đưa ra một câu trả lời có tính nhận xét chung: - Giả thiết không thể tồn tại được. - Tốt lắm! – Viên thượng úy cũng không vì việc Triệu Lập không trả lời trực tiếp câu hỏi mà tức giận. - Nếu giả thiết đây là một chiếc tầu bình thường thì cậu sẽ chọn như thế nào? Triệu Lập trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi hắn mới trả lời: - Thưa giám quan! Tôi sẽ lựa chọn để tầu đi qua một cách bình thường. Hắn đưa ra câu trả lời một cách hết sức bình tĩnh, cả ba viên sĩ quan đều không hề thấy có chút ngập ngừng trong lời nói của Triệu Lập. - Như vậy là cậu chọn bỏ đi 9 đứa trẻ để giữ lại một đứa đúng không? – Cuối cùng một viên trung úy ngồi bên cũng mở miệng ra hỏi. – Chỗ này cậu lý giải thế nào đây? - Thưa giám quan! Tất cả các hoạt động bình thường không được phép diễn ra trên đường sắt. – Triệu Lập trả lời một cách hết sức tự nhiên. - Đứa trẻ kia cũng không có mắc phải một vi phạm nào. Nó cũng không cần thiết… phải gánh chịu hậu quả của 9 đứa bé kia. - Nhưng bọn chúng dù sao cũng chỉ là trẻ con. Bọn chúng chưa có được sự nhận thức đúng đắn. Chỉ vì sự ham chơi nhất thời mà cậu định hi sinh toàn bộ chúng hay sao? Sao cậu không đồng ý đổi tính mạng của một đứa lấy của chín đứa? - Thưa giám quan! Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. – Triệu Lập nhấn mạnh một lần nữa quan điểm của mình. - Cho dù là bọn trẻ con cũng thế. Vì thế mà chúng ta phải giáo dục cho bọn chúng thực hiện tốt các quy định. Còn không, nếu có quá nhiều người không tuân thủ theo những quy định, vậy thì cái pháp luật này cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Cả ba viên sĩ quan có chút khác thường nhìn Triệu Lập. Sự im lặng của họ làm cho Triệu Lập cảm thấy bị áp lực rất lớn. - Còn nữa thưa ngài! – Triệu Lập mở miệng nói để giảm bớt áp lực từ ba viên sĩ quan. Câu nói của hắn ngay lập thu hút sự chú ý của ba viên sĩ quan. - Mọi người chỉ chú ý tới việc chín đứa trẻ nhiều hơn so với một đứa, mà không hề nhớ tới đám người trên tàu hỏa. – Triệu Lập thấy sự lựa chọn của mình không hề sai chút nào. - Tất cả những người trên tàu không thể vì sự ham chơi của bọn trẻ mà chết được. Mà với cái đường tàu bị bỏ hoang kia, chúng ta không thể tưởng tượng tai nạn sẽ như thế nào nữa. Nghe xong câu nói, cả ba viên sĩ quan đều trâm ngâm mất một lúc. Cuối cùng viên thượng úy lên tiếng hỏi: - Nếu ngươi nhận được mệnh lệnh cho chuyển hướng đoàn tàu thì sao? - Tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh. – Triệu Lập trả lời không hề có chút do dự. - Nhưng sau đó tôi sẽ báo cáo lên với hội đồng giám sát quân sự. - Tốt lắm! – Viên thượng úy khích lệ thêm một câu rồi nói: - Cậu có thể đi được rồi. Triệu Lập đứng thẳng lên, chào ba viên sĩ quan với một tư thế chưa đúng với điều lệnh của quân đội. Mặc dù những động tác chưa đúng với tiêu chuẩn, nhưng cả ba viên sĩ quan cũng không hề để ý. Viên thượng úy cúi xuống ghi vào tờ nhận xét của Triệu Lập: Suy nghĩ cẩn thận, bình tĩnh, có trách nhiệm, có ý thức cao. Sau đó cùng với hai viên trung úy trao đổi một lúc. Đến khi thống nhất ý kiến, viên trung úy đem nhập các ý kiến vào trong máy tính. - Người tiếp theo…. – Tiếng gọi người tiếp tục vang lên. Quá trình kiểm tra vẫn tiếp tục. Lại một tân binh tiến vào kiểm tra. Trên màn hình hiển thị cũng xuất hiện kết quả đánh giá về Triệu Lập. - Đối tượng đề nghị bồi dưỡng. - Các công việc không thích hợp: sĩ quan tham mưu, bộ đội đặc chủng, nhân viên chỉ huy… - Công việc thích hợp: quản lý hậu cần, trinh sát, nhân viên an ninh…. - Loại binh chủng phù hợp: tất cả. - Đề nghị phương án đào tạo: Giám ngục. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang