[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm

Chương 55 :  Tiểu kiếm màu tím

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:23 28-06-2018

.
Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì quả thật cuộc sống sau khi trở thành học thủ duy nhất của hệ Pháp Binh khác hẳn xưa kia, đầu tiên là mỗi lần hắn ra ngoài, học sinh mới hay cũ trông thấy hắn đều cung kính chào hỏi. Thái độ của học thủ hệ khác dành cho Vương Bảo Nhạc cũng thay đổi rất nhiều, không chỉ tặng quà mà còn chủ động đến tận cửa chào hỏi, tiến thêm một bước kết thân với Vương Bảo Nhạc. Vương Bảo Nhạc cũng rất hoan nghênh điều này, hắn biết rõ tác dụng của các mối quan hệ, cũng biết đạo lý có qua có lại, cho nên mấy ngày sau gần đã trở nên thân quen với học thủ của tất cả các hệ. Đồng thờ sau Vương Bảo Nhạc, trong số học sinh mới khóa này của bọn họ rốt cuộc cũng xuất hiện thêm một người nữa trở thành học thủ trước khi kỳ nghỉ đầu tiên của năm nay bắt đầu. ấy chính là Triệu Nhã Mộng! Gần một năm nay, ngoại trừ lúc khai giảnh được người ta nhiệt liệt nhắc tới trên linh võng ra thì cô vẫn luôn im hơi lặng tiếng, nay vừa ra tay thì đã lấy được thân phận một trong số các học thủ của hệ Trận Văn. Sau đó người thứ ba trở thành học thủ chính là Trác Nhất Phàm, hắn và Lục Tử Hạo và Trần Tử Hằng cạnh tranh suốt một năm ròng, trổ hết tài nghệ ra mới trở thành một trong số các học thủ của hệ Chiến Võ. Nếu đổi lại là lúc khác, hai người bọn họ trở thành học thủ nhất định sẽ khiến cho đạo viện rúng động, nhưng vì có cái tên quá mức nghịch thiên là Vương Bảo Nhạc ở đây, phát ra ánh sáng vô cùng chói lóa cho nên chuyện Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm trở thành học thủ cũng không tạo nên hiệu ứng vốn nên có của nó. Bất quá sự ưu tú của lứa học sinh năm năm nay đã được lão sư tất cả các hệ lẫn hệ chủ, thậm chí là cả chưởng viện ngầm thừa nhận, nhất là Vương Bảo Nhạc, tên tuổi của hắn thậm chí còn truyền vào trong đảo Thượng Viện, ngay khi Vương Bảo Nhạc trở thành học thủ duy nhất của hệ Pháp Binh xong thì chưởng viện cũng nhận được không ít lời hỏi dò của các đồng nghiệp. Càng khỏi cần phải nói tới ông râu hệ của hệ Pháp Binh, chỗ ông ấy là được người ta hỏi thăm tin tức nhiều nhất, mỗi lần ông đều hết sức đắc ý nói cho đối phương biết rằng Vương Bảo Nhạc chính là do ông đặc biệt chiêu vào. - Mấy người không biết đâu, lúc đó ta vừa nhìn đã thấy Vương Bảo Nhạc này có thiên phú kinh người, tựa như châu ngọc, cho nên ta mới không chút do dự, trong lúc các hệ khác còn đang chần chừ thì ta đã dùng quyền lợi đặc chiêu ngay lập tức! - Trương Hữu Đức ta có bao giờ nhìn nhầm người đâu, Vương Bảo Nhạc này chính là ví dụ điển hình nhất chứng minh cho khả năng nhìn người của ta! Mấy hôm nay ông râu dê đang đắc ý lắm, lần lượt khoe khoang trước mặt các đồng nghiệp, thấy ánh mắt hâm mộ của bọn họ mà trong lòng ông sướng rơn. Vậy nên nhớ tới ý định muốn tặng pháp khí cho Vương Bảo Nhạc lúc trước, ông cân nhắc thật kỹ, thu hồi món pháp khí cấp một vốn đang định tặng, sau đó tự mình ra tay, chế tạo một món pháp khí nhị phẩm cho Vương Bảo Nhạc! Vài ngày sau, ông nhìn món pháp khí do mình luyện chế ra mà phải cảm thán tên Vương Bảo Nhạc kia đúng là may mắn thật đấy. - Cái tên này không hổ là học sinh đặc chiêu do ta tuyển vào, may mắn phết! Ông râu dê thầm nghĩ, cảm thấy có lẽ đây chính là ý trời, vậy nên gọi Vương Bảo Nhạc tới ngay. Tuy Vương Bảo Nhạc là học thủ duy nhất, nhưng hắn vẫn luôn n hớ rõ ngày đó phó chưởng viện quyết lòng muốn đuổi cổ mình, trong tất cả các lão sư thì chỉ có một mình ông râu dê là chịu lên tiếng nói giúp mình. Vương Bảo Nhạc vẫn luôn ghi nhớ câu nói của ông, cho nên sau khi nhận được truyền âm của ông xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức sửa sang quần áo đi tới đại điện của hệ chủ trên đỉnh núi. Sau khi bước vào trong, thấy ông râu dê đang vui mừng phơi phới ngồi trên ghế thì Vương Bảo Nhạc lập tức tiến lên ôm quyền. - Đệ tử bái kiến hệ chủ! Ông râu dê cười lớn, bước lên đỡ Vương Bảo Nhạc dậy, nhìn Vương Bảo Nhạc mà lộ ra vẻ cảm khái. - Tiểu tử ngươi đúng là khá lắm, rất khá! Vừa nói vừa vỗ vai Vương Bảo Nhạc, thái độ vô cùng hòa ái thân thiết, Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, ấn tượng của hắn đối với ông cũng không tệ cho nên cũng hàn huyên một lúc. Sau khi thăm hỏi việc học của Vương Bảo Nhạc xong thì ông râu dê rất hài lòng với thái độ của Vương Bảo Nhạc khi ở trước mặt mình, phải biết rằng mấy tên học thủ trước kia dù vẫn ra vẻ ngoan ngoãn hợp ý, nhưng trong lòng ông cũng chẳng ưa tí nào. Còn Vương Bảo Nhạc thì khác, đó là học sinh đặc chiêu do ông tự mình chọn, lúc này ông vô cùng thỏa mãn, giơ tay lên một cái, trực tiếp lấy ra một thanh phi kiếm! Thanh phi kiếm này có màu tím, bên trong tựa như có sóng gợn lưu chuyển, vừa xuất hiện thì lập tức phát ra một cỗ nhiệt khí, khiến người ta như rơi vào một nơi cực nóng. Xung quanh thanh tiểu kiếm này còn ẩn ẩn vặn vẹo, có thể thấy được kiếm này bất phàm ra sao! Không chỉ như thế, trên thân kiếm này lại có một cái lỗ hình thoi... Cái lỗ này không phải chế tạo sau, mà liền một khối với thân kiếm, rõ ràng là được hình thành tự nhiên trong lúc rèn luyện. Vương Bảo Nhạc vừa nhìn thoáng qua một cái, dựa vào tạo nghệ của hắn ở pháp binh thì lập tức cảm nhận được điểm bất phàm của nó, thần sắc thoáng động. - Nhìn ra được bao nhiêu? Ông râu dê cười lớn, nhìn Vương Bảo Nhạc. - Dùng bảy viên linh thạch bảy màu làm nhân, ít nhất có hơn bốn vạn đạo hồi văn được sắp xếp ở trong đó, cõ được điểm kinh người vô cùng rõ ràng ở tốc độ và viêm pháp, còn về phần tài liệu... Đệ tử chưa tiếp xúc với tài liệu rèn chế nhiều lắm, nên khó mà nhận ra chính xác, chỉ có thể nhìn ra được đó tuyệt đối không phải vật tầm thường mà thôi. - Còn cái lỗ này... Vương Bảo Nhạc có chút chần chừ, hắn không hiểu về cái lỗ này lắm. Ông râu dê nghe thấy Vương Bảo Nhạc phân tích xong thì lập tức cười lớn. - Nhận xét toàn diện lắm rồi, còn cái lỗ này ngươi không biết cũng là chuyện thường, đây là phần kiến thức chỉ có thể học được ở khâu luyện chế thành hình cuối cùng của pháp binh, đây gọi là... Thiên khổng, nghĩa là pháp khí sẵn có, tự nhiên thành lỗ, có thể xuất hiện hay không thì còn phải xem cơ duyên, khó có thể điều khiển được. - Mà một khi pháp khí xuất hiện thiên khổng thì sau khi nhét linh thạch vào, uy lực của nó sẽ gia tăng không ít! - Vương Bảo Nhạc, thanh kiếm này tặng cho ngươi! Ông râu dê phất tay lên, phi kiếm lập tức hóa thành một đạo ánh sáng tím bay về phía Vương Bảo Nhạc. Vương Bảo Nhạc giơ tay đón lấy, hơi thở trở nên dồn dập hơn, hắn ngẩng đầu lên nhìn ông râu dê, sau đó lại nhìn phi kiếm trong tay, trong cơn kích động bèn ôm quyền cúi đầu thật sâu. - Đa tạ hệ chủ! - Đừng có đa tạ làm gì, đây là thứ ngươi xứng đáng có được, dù là thành tích đứng đầu trong khảo hạch mộng cảnh hay tư chất trở thành tam đại học thủ hôm nay, ngươi chính là học sinh ưu tú nhất của hệ Pháp Binh ta từ trước tới nay! - Thanh kiếm này tặng cho ngươi để phòng thân! Nhớ kỹ, chớ nên kiêu ngạo, phải chăm chỉ hơn nữa, sớm ngày thi vào đảo Thượng Viện, vượt qua vũ môn, trở thành tu sĩ đấy! Ông râu dê vuốt râu của mình, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị hơn. Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ôm quyền đồng ý, cuồi cùng sau khi thấy ông râu dê nâng tách trà lên thì Vương Bảo Nhạc lập tức hiểu ý nên cáo từ quay về. Sau khi quay về động phủ, Vương Bảo Nhạc lấy thanh tiểu kiếm màu tím kia ra xem, hớn hở nghiên cứu một phen, lại lấy một viên linh thạch bảy màu gắn vào trong thiên khổng kia, theo linh khí ùa vào khiến cho thanh tiểu kiếm lóe sáng, sau đó nhanh chóng biến thành một thanh đại kiếm, được Vương Bảo Nhạc túm lấy bổ một nhát về phía nham thạch bên cạch. Thế là có một cỗ sóng nhiệt lập tức bùng lên, nơi đó đi qua, nham thạch trực tiếp bị một nhiệt độ cực nóng chém đứt hơn phân nửa, tạo thành một khe kiếm sâu hơn phân nửa! - Bén tới vậy sao! Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, mặc dù hắn chưa từng thấy pháp khí dạng tấn công, nhưng vẫn có thể cảm giác được thanh tiểu kiếm này có uy lực cực kỳ kinh người. Nói tới pháp khí thì hình như mình cũng có không ít linh bôi dạng này thì phải. Vương Bảo Nhạc cẩn thận đặt thanh kiếm này vào trong vòng tay trữ vật, sau đó lại lấy một số linh bôi pháp bảo mà trước kia mình chế tác ra để luyện tập độ thuần thục. - Đám linh bôi này đều là do linh thạch thượng phẩm khắc họa hồi văn ngưng tụ mà thành, không thể lãng phí được. gãi đầu, hắn cảm giác mình thân là đại học thủ của hệ Pháp Binh, nhưng trên người chỉ có hai món pháp khí, mà toàn là người khác cho thôi chứ không có cái nào do mình tự tay luyện chế, nếu thế này thì mất mặt lắm. Vậy nên sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Bảo Nhạc quyết định luyện chế tất cả thành pháp khí, cũng tiện luyện xác suất luyện chế pháp khí luôn, ngoài ra cũng có thể đi làm quen với quá trình chế tác pháp khí. Sau khi hạ quyết tâm xong thì Vương Bảo Nhạc lại liên hệ với Tạ Hải Dương, mua thêm một lượng lớn tài liệu luyện khí, mặc dù số tài liệu này đều là hàng thường, nhưng số lượng khá nhiều nên giá cả cũng không rẻ, bất quá bây giờ hắn không thiếu linh thạch, nếu thật sự không được thì lấy linh bôi đi giao dịch cũng được, dù sao thì so ra linh bôi còn có giá hơn cả linh thạch mà. Thế là Tạ Hải Dương nhanh chóng đưa đủ tài liệu tới cho hắn, mấy ngày sau đó Vương Bảo Nhạc chỉ cắm dùi trong động Linh Lô, bắt đầu bế quan luyện chế pháp khí. Thứ đầu tiên hắn luyện chế là một cái loa lớn công sức cực đại, sau khi cái loa này được hắn luyện chế xong, lúc dùng thử ngay chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng phải giật bắn cả người. Hắn cảm thấy sau này có tới chỗ ồn ào hơn nữa cũng không sao, mình mở loa lên hét một tiếng thôi thì bảo đảm không khác gì tiếng sấm đánh. Hắn cực kỳ thích cái loa này, thế là lại nhanh chóng luyện chế món pháp khí khác, trong số đó cũng có dây thừng trói người, có khá nhiều phi kiếm, mặc dù chất lượng không sánh bằng tiểu kiếm màu tím kia, nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều. Thậm chí hắn còn thấy mình thiếu pháp khí phòng hộ, cho nên khắc họa không ít hồi văn lên trên đạo bào học thủ của mình, còn gắn khá nhiều linh thạch ở vài chỗ, khiến cho bản thân cái đạo bào này cũng trở thành một món pháp khí luôn. Được hắn luyện chế nhiều nhất chính là hơn mười mấy cái ấn lớn nhỏ khác nhau, Vương Bảo Nhạc khá thiên vị thứ này trong quá trình làm quen với việc chế tạo linh bôi, lúc này luyện chế chúng ra xong, mặc dù không có phẩm cấp gì, nhưng lại được cái số lượng nhiều. Thấy pháp khí thô do mình luyện chế ngày càng thuần thục hơn, Vương Bảo Nhạc nhớ tới cái khôi lỗi hộ thân do vị chủ nhân thần bí của cái mũ giáp ở đảo Thượng Viện kia bảo mình luyện chế. - Thứ đó nom có vẻ lợi hại phết, chắc mình cũng nên luyện chế một cái mới được, dù là bảo vệ, làm tọa kỵ hay bưng trà rót nước gì cũng được hết. Sau khi nghĩ kỹ thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy khôi lỗi rất hữu dụng, thế này thời gian tiếp theo hắn lại dồn hết tâm trí vào việc này. Thậm chí vì cái này là để chính mình dùng nên Tạ Hải Dương đã mua khá nhiều tài liệu quý giá từ chỗ Tạ Hải Dương để cho thêm vào trong khôi lỗi, khiến cho khôi lỗi do hắn luyện chế ra còn hoàn mỹ hơn cả cái của người nọ. Còn ở chủng loại thì cũng không chọn cao lớn uy vũ hẳn, trong số khôi lỗi hắn luyện chế có mãnh thú và cả hầu gái luôn. Cuối cùng hán nhìn tám con khôi lỗi do mình luyện chế ra, cảm thấy vô cùng hài lòng. Ở mặt chiến lực của tám con khôi lỗi này, bởi vì Vương Bảo Nhạc dùng toàn là linh thạch bảy màu cho nên nó có thể chứa được nhiều hồi văn hơn, nếu như kích phát toàn lực thì có thể bộc phát ra được thực lực tầm Khí Huyết đại viên mãn. Nhất là ở trình độ kiên cố, bởi vì Vương Bảo Nhạc dùng toàn tài liệu quý giá cho nên ngay cả Bổ Mạch cũng khó mà dẽ dàng đánh vỡ được. - Tiếc là mình còn chưa hiểu nhiều về đoán tài, bằng không thì căn cứ vào tài liệu để đi khắc hồi văn, nói không chừng còn có thể chế ra được khôi lỗi sánh ngang với Bổ Mạch ấy chứ! Vương Bảo Nhạc nhìn mấy con khôi lỗi trước mắt, không được hài lòng cho lắm. Đang chuẩn bị nghĩ xe nên thay đổi cải tạo kiểu nào thì trong nhẫn truyền âm của hắn lại phát ra tiếng của Liễu Đạo Bân. - Học thủ, ngày mai là được nghỉ rồi, ta đã liên lạc với Đỗ Mẫn và Tiểu Nhã xong, cả Trần Tử Hằng và một số đồng hương khác nữa, chúng ta đều ở thành Phượng Hoàng hết, ngày mai cùng nhau về nhà nhé?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang