[Dịch]Tam Thái Tử- Sưu tầm

Chương 950 : Sự việc năm đó.

Người đăng: 

.
- Nơi này chỉ sợ không phải chỉ có thực vật cắn nuốt sinh mệnh, chúng ta phải cẩn thận mới được. Lý Lân thấp giọng nói, trừ bỏ cảm giác có thực vật theo dõi còn, có một loại cảm giác vô hình bị đè nén, khiến cho Lý Lân có cảm giác cực kỳ không thoải mái. Hai người đi lên phía trước khoảng trăm dặm, thực vật trên mặt đất ngày càng dày đặc hơn, rêu xanh chỉ còn ở trong các góc hẹp mới nhìn thấy, còn lại là các loài thực vật có hoa, phát ra mùi thơm mê người. - Nơi này thực vật đã có vẻ từ thực vật đi săn bị động, tiến hóa thành chủ động hấp dẫn, nếu đi tiếp có thể còn gặp quả thực hay ma thú không cũng không biết chừng. Lý Lân trầm giọng nói. - Quả nhiên, tiếp tục đi về phía trước khoảng trăm dặm, địa mạo nơi này đã xảy ra biến hóa căn bản. Những cây cao to lớn cành lá rậm rạp, phía đưới đất thì lại có những tảng cỏ xanh rờn tề chỉnh, xanh um tươi tốt, vừa nhìn đến liền làm cho người ta không nhịn được, có cảm giác muốn nhảy vào đó mà lăn lộn. Đương nhiên hai người Lý Lân ý thức kiên định, tự nhiên sẽ không để ý đến hình tượng muốn lăn lộn một cái. Xì! Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, Lý Lân thần sắc vừa động thấp giọng nói: - Lại đây. Luồng ánh sáng trắng kia đột nhiên ngưng trệ lại, sau đó giống như một viên đạn pháo bắn ngược lại mà quay về, bị Lý Lân nắm vào trong tay. Đó là một vật có lông, dài cỡ một cánh tay, đang dãy dụa dữ dội ở trong tay Lý Lân. Chì chì chì. Tiếng kêu bén nhọn trong tay Lý Lân vang lên, La Đức tò mò đến gần kinh ngạc nói: - Đây là một con thỏ? Thật to lớn, mà chạy cũng thật nhanh. Lý Lân nhìn nhìn lắc đầu nói: - Đây không phải là con thỏ, mà là con chuột. - Con chuột? La Đức sửng sốt nhìn kỹ lại, đây đúng là thật giống với một con chuột, chỉ là cái tai của nó so với cái tai con chuột thì đúng là quá dài. - Nơi này thực vật cắn nuốt tất cả, chẳng lẽ con chuột này không phải là sinh mệnh sao? La Đức khó hiểu, xem độ linh mẫn của con vật này, hiển nhiên đúng là nó phải là sinh linh thổ dân của nơi này. - Thử xem sẽ biết. Ngón tay Lý Lân vẽ một cái, con chuột bự trông tay phát ra một tiếng kêu chói tai, phía trên lông trắng của nó tung bay, nhưng trên da thịt quả thật là không bị đả thương một chút nào. - Di? Một làn da thật cứng rắn. Lý Lân lại vẽ một cái, lần này hắn dùng ba phần lực đạo, trên làn da con chuột bự xuất hiện một vết thương, máu chảy ra. Khi những giọt máu đầu tiên chảy ra, con chuột bự lập tức khẩn trương hẳn lên, điên cuồng dãy dụa ở trong bàn tay của Lý Lân. Lý Lân ném nó về hướng một bụi cỏ, chuẩn bị xem những thứ này có phản ứng dọn dẹp hay không. Rào rào rào. Cỏ xanh điên cuồng phát triển, hóa thành đạo đạo kim cô giam cầm chuột bự vào trong đó. Chuột bự điên cuồng phát ra những tiếng kêu chói tai, nhưng nó đã vô lực ngăn cản, những răng cưa trên lá cây kia bùng ra cứa vào da của nó, điên cuồng cắn nuốt sinh mệnh cùng với máu huyết của nó. Rất nhanh chuột bự cũng giống như sói xanh ở đầu kia, không còn đường lui nữa. Lý Lân cùng với La Đức liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nghiêm trọng. Có thực vật cắn nuốt máu huyết cùng với năng lượng máu thịt, động vật nơi này liền tiến hóa đối ứng ra làn da cứng cỏi, chỉ cần không chảy máu những thực vật này cũng không thể làm gì được. Thần dẫn bởi vì nơi này chủng loại cỏ khác mọi nơi, cho nên con chuột ăn loại cỏ này cũng có thể trưởng thành giống như là hình dáng con thỏ kia. Càng đi vào bên trong, nhìn thấy động vật càng to lớn và làn da của bọn chúng cũng lại càng cứng cỏi, càng về sau thì La Đức cùng với Lý Lân càng không dễ dàng trêu chọc chúng. - Thích ứng với thế giới tự nhiên để sinh tồn, sinh mệnh thật sự vĩ đại! La Đức cảm thán nói. - Không cần cảm thán, những động vật này có thể sống sót ở chỗ này cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn. Huống chi ngươi thấy không, động vật nơi này cũng rất ít ăn thức ăn là những thực vật xanh ở đây, hiển nhiên là những thức ăn thực vật ở đây cũng không dễ dùng để mà ăn. Hơn nữa đàn ma thú nơi này cũng không lớn, hiển nhiên hoàn cảnh nơi này cũng không thể chứa đựng được một đàn thú có quy mô lớn. Lý Lân cẩn thận phân tích nói. - Không biết nơi này có con người sinh sống hay không? La Đức thấp giọng nói, nơi này đã từng là chiến trường của nhân loại, dựa theo đạo lý sau khi phế bỏ đi thì không có nhân loại tồn tại nữa mới đúng. Lý Lân không nói tiếp, cái tấm gọi là không gian phế bỏ này tin tức có lẽ so với bọn họ tưởng tượng còn trầm trọng hơn nhiều. - Mau nhìn đi, phía trước có một khối kiến trúc nhỏ. La Đức nhìn thấy, sau khi nhìn thấy nàng lập tức tiến lên. Dù sao ở trên đường nhìn qua không phải là ma thú biến dị, điều làm cho người ta kiêng kị chính là những thực vật màu xanh. Lý Lân gật gật đầu đi đến bên cạnh, sắc mặt hai người đều trở nên ngưng trọng. - Dĩ nhiên đây là một ngôi mộ. La Đức nói nhỏ, nơi này quả nhiên là một ngôi mộ, chẳng qua là nó đã bị phá hư rồi, khắp nơi đều là dấu vết bị đào bới, đã rất lâu rồi nên tất cả đều đã gãy vỡ hết, ngay cả trong lòng mộ huyệt cũng rỗng tuếch. Lý Lân đi lên phía trước, nhẹ nhàng nâng một tầm bia mộ lên, mặt trên tấm bia mộ có khắc những dòng chữ chằng chịt nhưng Lý Lân một chữ cũng không đọc được. Hắn dùng thần niệm tra xét, cấm chế của ngôi mộ đã hoàn toàn bị phá hư, có lẽ niệm lực tinh thần lưu lại từ lâu đều đã bị tiêu tán. - Tiêu Dao tôn giả Lý Tiêu Dao, lịch Thiên Hoàng một vạn năm, hộ tống Không Gian Chí Tôn tiến đến Quang Ám đại lục tranh đoạt danh ngạch chúa tể. Đấu chín mươi chín trận, đã bại vào tay chúa tể Âm U của Quang Ám đại lục. La Đức thấp giọng nói, làm truyền nhân ma cà rồng từ xưa, trong trí nhớ của nàng vẫn có loại văn tự này. - Còn cái này thì sao? Lý Lân chỉ vào một tấm bia mộ khác nói. - Phá Diệt chí tôn Lâm Thái Hư, Thiên Hoàng lịch một vạn năm, hộ tống Không Gian Chí Tôn tiến đến đại lục Quang Ám tranh đoạt danh ngạch chúa tể. Quyết đấu ba mươi sáu trận, bại vào tay Thiên Lôi Chí Tôn của Hỗn Nguyên đại thế giới. La Đức nhìn hàng chữ rồi phiên dịch. Vài cái bia mộ sau đều là cường giả Chí Tôn đến từ Thương Long đại lục, bọn họ đều là tùy tùng của Thời Không Chí Tôn tiến đến Quang Ám đại lục tranh đoạt danh ngạch Chúa Tể. Đối với cái gì gọi là Thiên Hoàng lịch Lý Lân cũng không rõ ràng lắm, nhưng những người này đều không thể nghi ngờ là đến từ Thương Long đại lục, cùng với hắn cũng coi như là hơn phân nửa đồng hương. Nhìn những phần mộ bị hủy diệt này, Lý Lân cảm thấy trong lòng tối tăm. - Đi thôi, những phần mộ này đã hoàn toàn bị hủy rồi, không có khả năng có vật gì giá trị. La Đức thấp giọng nói. Lý Lân đi đến một đám huyệt mộ ở phía trước. - Khôi phục. Theo lời nói của Lý Lân, một đám huyệt mộ khôi phục về nguyên trạng. Đương nhiên là bên trong cũng đã rỗng tuếch không còn cái gì, cái gì đã mất đi thì Ngôn Xuất Pháp Tùy cũng không có thể làm cho nó trở về được. - Đi thôi. Lý Lân nói với La Đức nhưng trong lòng hắn lại nói với những phần mộ này: - Chư vị tiền bối, những điều mà vãn bối có thể làm được cũng chỉ là như thế này mà thôi. Lại đi về phía trước không lâu, đột nhiên trên nét mặt La Đức lộ ra một sắc vui mừng. - Ta cảm nhận được hơi thở của phụ thân, tuy rằng mỏng manh nhưng còn chưa hoàn toàn tiêu tan. Lý Lân gật gật đầu, hai người nhanh chóng đi tới. Hai người không biết, khi Lý Lân khôi phục lại những ngôi mộ và những tấm bia mộ kia, trên mộ địa trống rỗng xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Y cẩn thận vuốt ve những tấm bia mộ kia, hai tròng mắt nhìn về phía Lý Lân ở phương xa, đem hành tích hai người để vào trong mắt, sau đó ông ta cũng không nói gì, như một làn khói nhẹ nhàng nhập vào trong lòng đất. Đi về phía trước năm trăm dặm, một đống chiến trường hỗn độn xuất hiện ở phía trước mặt hai người. Mặc dù là đã trải qua vô tận năm tháng, nhưng sát phạt khí ở nơi này cũng không có tiêu tán chút nào. Trong đó Quang Minh thần quang, Hắc Ám U Tuyền không phải là thoáng hiện, Quang Minh thần vật cùng với Hắc Ám ma vật thì không ngừng chém giết. - Nơi này là nơi chiến trường giằng co của Quang Minh chúa tể và Hắc Ám chúa tể, cũng là nơi mà phụ thân ta thu hoạch được máu huyết của Quang Minh chúa tể và Hắc Ám chúa tể. La Đức thở ra hơi có chút nhẹ nhàng, phiến chiến trường này tối thiểu chứng minh rằng phụ thân của nàng không nói dối. - Chỉ sợ chưa chắc, nơi này căn bản không phải là chiến trường thứ nhất. Sau khi Lý Lân quan sát thật lâu trầm giọng nói. - Lời này của ngươi có ý tứ gì? La Đức bất mãn nói. - Phiến chiến trường này tuy rằng Quang Minh và Hắc Ám có tranh đấu thánh lực, nhưng lại còn rất xa mới đạt đến trình độ quyết tử điên cuồng, mà khi còn đang giao thủ làm sao có thể làm cho hai cường giả cấp đại Chúa Tể có thể đổ máu. Còn nơi có hơi thở chúa tể Ám Dạ xuất hiện, nơi đó lực lượng Quang Minh và Hắc ám lại có toan tính tránh đi. Hiển nhiên hai đại Chúa tể này đồng thời chú ý đến Ám Dạ chúa tể, cũng tốn tâm tư thác khai công kích bảo hộ Ám Dạ chúa tể an toàn. Lý Lân phân tích cũng không khó khăn, chỉ cần quan sát kỹ chiến trường cũng có thể thấy được. La Đức không ngốc, nàng tự nhiên nhìn cũng có thể hiểu được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang