[Dịch]Tam Thái Tử- Sưu tầm
Chương 59 : Liệt Diễm Lôi Ưng
.
- Ngươi không muốn nói cái gì sao? Ta nhưng là sư tỷ của ngươi!
Tần Tuyết Linh hơi kích động, nói năng bắt đầu lộn xộn.
- Mẹ nó!
Lý Lân mặt đầy hắc tuyến. Đồng thời trong lòng bất mãn đối với Tư Đồ lão đầu lần thứ hai mãnh liệt tăng lên.
- Ta còn chưa bái sư đâu! Ngươi không nên nói lung tung!
Lý Lân buồn bực mở miệng.
Tần Tuyết Linh cũng phát hiện Lý Lân tựa hồ đối với việc gọi mình là sư tỷ vô cùng mâu thuẫn, nhìn Lý Lân đen mặt lại, tâm tình nàng cấp tốc chuyển biến tốt đẹp, tựa hồ thấy Lý Lân ăn quả đắng làm nàng rất vui vẻ. Tần đại tiểu thư nhìn như băng lãnh, kỳ thực nội tâm rất đơn thuần. Tưởng tượng cũng có thể lý giải, từ nhỏ sống ở quân lữ thế gia, phụ thân mất tích, mẫu thân chết sớm. Thân nhân chỉ có một người gia gia. Tần Mục lão nguyên soái tuy rằng anh hùng vô địch, nhưng dù sao cũng là nam nhân thô mãng, làm sao hiểu được tâm sự con gái người ta. Nếu như không phải Tần Tuyết linh còn có Trưởng công chúa cùng Lâm Vãn Tình hai tỷ muội khuê nữ tâm trí vô cùng thành thục này, nàng lớn lên có bộ dáng ra sao ai cũng không dám cam đoan.
- Thôi đi ..., một năm từ Lục phẩm Võ sĩ đột phá đến cao giai Võ tông, đây căn bản không có khả năng. Dù ngươi có Tiên Thiên thân thể cũng không đạt được. Sư phụ đánh cuộc xem như tất thắng. Xem ra Bản tiểu thư làm sư tỷ cũng được định chắc chắn rồi.
Tần Tuyết Linh nói.
- Hừ, kết quả thế nào phải đợi đến lúc đấy mới biết. Nói không chừng đến lúc đó Bổn hoàng tử sớm đã đột phá Tiên Thiên, đến lúc đó ngươi gặp Bổn hoàng tử còn phải gọi một tiếng tiền bối!
Lý Lân bĩu môi. Đối với nha đầu miệng như độc xà này hắn đã sớm thành thói quen, đồng thời tài ăn nói của hắn cũng tại lúc đấu võ mồm cùng Tần Tuyết Linh không ngừng tăng lên.
- Tiền bối cái con khỉ, ngươi nằm mơ đi!
Tần Tuyết Linh khinh thường nói.
- Nếu không chúng ta cũng đánh cuộc?
Lý Lân cười nói. Bởi vì có Tiên Thiên Nhất Khí Quyết, Lý Lân có lòng tin trong vòng một tháng khiến cho đan điền ngập tràn chân khí, triển khai bắt đầu đả thông khiếu huyệt trong cơ thể. Trong vòng một năm đả thông khiếu huyêt toàn thân tuy rằng không có khả năng lắm, nhưng đả thông một phần kinh mạch cơ thể, để thực lực tăng lên vẫn còn có thể nắm chắc.
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, lẽ nào Bản tiểu thư lại phải sợ ngươi!
Tần Tuyết Linh tràn đầy tự tin nói. Nàng vô luận như thế nào cũng không tin Lý Lân nội trong một năm đột phá đến cao giai Võ tông, đó căn bản là một chuyện không có khả năng hoàn thành, coi như là thiên tài nổi danh nhất trong lịch sử Đại Đường, từ khi bắt đầu tu luyện tiến giai tới Lục phẩm Võ tông cũng dùng mười năm. Lại còn tại lúc bảy tuổi bắt đầu tu luyện võ đạo, hơn nữa thiên phú võ đạo xuất chúng mới may mắn đạt được. Lý Lân tiếp xúc với võ đạo không đến một tháng, đối với võ đạo hiểu biết rất ít. Không biết lại cùng Tư Đồ Thiên Trùng đánh cuộc, kỳ thực đã hoàn toàn rơi vào trong kế hoạch của lão gia hỏa kia. Tần Tuyết Linh biết rõ, tu luyện võ đạo càng đến Hậu kỳ, tiến giai cần phải có thời gian càng lâu. Tần Tuyết Linh đồng dạng cũng là thiên tài Tư Đồ Thiên Trùng coi trọng, mười sáu tuổi cũng bất quá mới đến Bát phẩm Võ sư, Lý Lân coi như là Tiên Thiên thân thể cũng không thể nghịch thiên như vậy.
- Hiện tại ta và ngươi đều không có gì có thể lấy ra làm vật đánh cuộc, không bằng chúng ta đánh cuộc một điều kiện đi! Người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện. Vô luận cái dạng điều kiện gì, cũng không thể đổi ý.
Lý Lân suy nghĩ môt chút nói.
- Một điều kiện?
Tần Tuyết Linh chần chờ một chút, bản năng nghĩ thể loại tiền đặt cược này không đáng tin cậy.
- Thế nào, không dám à? Nếu như vậy, vậy coi như không chơi nữa.
Lý Lân khóe miệng kéo ra một nét cười nói.
- Ai nói ta không dám. Ta chỉ đang suy nghĩ sẽ đề điều kiện gì đối với ngươi thôi.
Tần Tuyết Linh lớn tiếng nói.
- Ha ha, con vịt chết mạnh miệng! Đã như vậy, vậy ngươi ta vỗ tay thề.
Lý Lân vừa cười vừa nói. Bởi vì cái gọi là có nhiều nợ không lo, sắt nhiều không ngứa. Ngược lại chính là Lý Lân đã cùng Tư Đồ Thiên Trùng đánh cuộc một cái lớn, cũng không để ý cùng Tần Tuyết Linh lại đánh cuộc thêm một cái.
- Tốt!
Khuôn mặt Tần Tuyết Linh có chút hồng, nhưng vẫn chìa ra bàn tay nhỏ trắng như tuyết cùng Lý Lân liên kích ba chưởng, lập thành đổ ước.
Nhìn bóng lưng thướt tha của Tần Tuyết Linh, Lý Lân cũng không tự giác nhìn nhiều hơn một chút.
- Không nghĩ tới nha đầu kia thật đúng là đơn thuần khả ái. May mà nàng ta ngày mai sẽ đi. Bằng không thật muốn rơi vào, ta còn không biết xử lý thế nào.
Lý Lân hơi cười khổ lẩm bẩm. Hắn vốn là người mẫn cảm, biểu hiện Tần Tuyết Linh khác hẳn với bình thường hắn làm sao không rõ. Chỉ là hiện tại hắn cũng không có tâm tư giao thiệp cảm tình. Tổn thương vì tình ở kiếp trước bởi vì khuôn mặt Lâm Vãn Tình quá giống mà lần thứ hai bị khơi mào lên, tại tình huống chưa thoát khỏi bóng ma, Lý Lân không có tự tin dành trọn hạnh phúc cho người yêu hắn.
Ngày thứ hai, trung tâm quảng trường Đế đô, Hoàng đế bệ hạ tự mình đến đây đưa tiễn, trang phục quái dị Tư Đồ Thiên Trùng đứng ở phía trước mặt mấy người. Phía sau hắn là Trưởng công chúa một thân trang phục Võ sĩ màu đen cùng Lâm Vãn Tình một thân trang phục Võ sĩ màu trắng. Ở phía sau hai người còn đứng tám vị thiếu niên nam nữ. Trong đó có ba nữ sáu nam. Dẫn đầu chính là Tần Tuyết Linh. Phía sau nàng là một thiếu niên nam tử dáng người cao ngất, mặt mỉm cười, chính là Đại Đường Ngũ hoàng tử Lý Triệt. Phía sau nữa là các thiếu niên tuấn kiệt từ các thế gia khác ở Đế đô. Là những người thông qua Trưởng công chúa tiến hành chọn lựa. Những người này trên mặt đều không ngoại lệ lóe ra vẻ hưng phấn, đồng thời trên mặt tràn đầy chờ mong đối với Thần Ma học viện danh chấn toàn bộ Thương Long đại lục.
- Tư Đồ tiền bối, đệ tử Đại Đường ta liền phiền phức ngài!
Lý Chấn Viễn có chút cung kính nói.
- Chết sống có số, phú quý tại thiên, lão phu cũng không phải là bảo mẫu, làm sao có thể chiếu cố chu toàn được cho bọn họ, lại nói Thần Ma học viện tự nhiên có quy tắc của mình, lão phu dù là lão sư cũng không thể can thiệp. Đường Hoàng, ý tứ ngươi ta hiểu, thật xin lỗi, thỉnh cầu của ngươi ta không thể giúp. Bất quá ta đã thu Tuyết Linh nha đầu làm đồ đệ, lại thêm được hai tiểu nha đầu chiếu cố, bọn họ so với người khác đã được bảo đảm hơn rất nhiều. Ngươi cũng nên biết, quá nhiều bảo đảm cũng bất lợi tới trưởng thành của bọn họ. Lão phu vô pháp bảo đảm vài năm sau bọn họ còn có mấy người có thể sống trở về. Điểm ấy lão phu phải sớm nói rõ, để Đường Hoàng tương lai không trách tội.
Tư Đồ Thiên Trùng nói.
- Tiền bối nghiêm trọng, mặc kệ tương lai thế nào, Đại Đường ta đều lãnh nhận nhân tình của tiền bối.
Lý Chấn Viễn cao giọng nói.
Tư Đồ Thiên Trùng gật đầu, sau đó từ bên hông lấy xuống một tiểu bố nang màu xanh thẫm, sau đó đánh vào một đạo chân khí.
- Lê-eeee-eezz~!...!
Một tiếng Ưng Minh bá đạo từ chiếc túi nhỏ màu xanh truyền ra. Chiếc túi màu xanh trong nháy mắt mở rộng trăm nghìn lần, một đầu sinh vật khổng lồ từ trong chiếc túi vải lao ra, dường như một đạo tia chớp màu đỏ bay thẳng về phía chân trời.
Đoạn đằng sau bị ẩn nhỉ :D
- Tam giai Linh thú... Liệt Diễm Lôi Ưng! Không nghĩ tới tiền bối lại có thể thu phục được loại hung cầm này làm tọa kỵ, Bổn hoàng bội phục!
Lý Chấn Viễn biến sắc, nhìn Liệt Hỏa Lôi Ưng ở trên không trung vui vẻ xoay quanh, trên mặt tràn đầy ước ao.
Tư Đồ Thiên Trùng trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, hắn đối với khen tặng của Hoàng đế bệ hạ rất hưởng thụ, nếu như không phải hiện tại có nhiều người, hắn còn phải bảo trì phong độ cao nhân, sợ đã sớm vui vẻ bật cười.
Tư Đồ Thiên Trùng phát ra một tiếng huýt sáo, hung cầm màu đỏ rực đang ở trên không xoay quanh bỗng nhiên lao xuống một cái, hướng về toàn bộ quảng trường lao xuống. Sức gió cùng khí áp hung lệ đập vào mặt làm cho người nhát gan sợ đến rút lui bừng bừng, thậm chí có người trực tiếp sợ đến ngất đi. Phải biết rằng, Linh thú cảnh giới tam giai mặc dù ở dưới Tiên Thiên, nhưng thực lực bản thân cũng ở phía đỉnh Hậu thiên, những thiên phú huyết mạch xuất chúng này, bằng vào thú thể cường hãn thậm chí có thể phát huy ra thực lực Tam phẩm Võ vương.
Linh thú cùng nhân loại bất đồng, nhân loại võ đạo là rèn luyện chân khí trong cơ thể làm chủ, cường độ thân thể thực sự bình thường. Mà Linh thú lại thông qua thu nạp Thiên Địa nguyên khí làm lớn mạnh thân thể. Nhân loại tiến giai Tiên Thiên cần phải để cho chân khí phát sinh biến chất, để Hậu Thiên chuyển hóa làm Tiên Thiên, sau đó lại chậm rãi tẩm bổ thân thể trở thành Tiên Thiên thân thể. Mà Linh thú tiến giai Tiên Thiên lại hoàn toàn tương phản, bọn nó cần thông qua không ngừng thu nạp Thiên Địa nguyên khí, khiến thân thể trước tiên hóa thành Tiên Thiên thân thể, sau đó dựa vào thú thể cường hãn ngưng tụ Linh tinh. Linh tinh chính là một thân linh lực kết tinh của Linh thú, là mốc then chốt Tiên Thiên Linh thú có thể hay không bước qua.
Con Liệt Diễm Lôi Ưng này của Tư Đồ Thiên Trùng thân dài gần mười mét, cánh mở ra, dài chừng ba mươi mét. Lông chim màu đỏ rực, trên người giống như Liệt Diễm hừng hực thiêu đốt. Từ khí tức ba động đến xem, con Liệt Diễm Lôi Ưng này rõ ràng chưa có ngưng tụ Linh tinh, nhưng sưc chiến đấu của bản thân lại vô cùng hung hãn, thoạt nhìn không kém chút nào Thiết giáp vệ Nhị phẩm Vương tọa đứng ở phía sau Hoàng đế bệ hạ.
Tất cả mọi người bị con Liệt Diễm Lôi Ưng Tư Đồ Thiên Trùng phóng xuất ra này hấp dẫn ánh mắt. Đối với mọi người ở Đế đô mà nói, không cần nói Tam giai Linh thú, dù là Nhất phẩm Linh thú còn sống nhìn cũng không thấy mấy con. Dù sao Linh thú phần lớn hung hãn, người thường còn chưa có tới gần đã bị làm điểm tâm nuốt mất. Hiện tại khó có được nhìn thấy loại hung cầm khủng bố này xuất hiện, biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều người chen chúc đến đây.
- Đi lên!
Tư Đồ Thiên Trùng chỉ vào phía sau lưng Liệt Diễm Lôi Ưng nói. Cũng nhảy lên đầu tiên. Tần Tuyết Linh cùng Lâm Vãn Tình theo sát phía sau.
Tần Tuyết Linh hít sâu một hơi, xoay người nhìn đoàn người tiễn đưa, trước tiên hướng gia gia Tần Mục vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về bốn phía, không có thấy cái thân ảnh đáng ghét kia, Tần Tuyết Linh đáy lòng có chút mất mác.
- Tuyết Linh, đi thôi!
Trưởng công chúa mở miệng nói.
- Đến đây!
Tần Tuyết Linh liếc mắt nhìn một cái cuối cùng, sau đó cắn răng nhảy lên Liệt Diễm Lôi Ưng loại hung cầm khủng bố này. Ngũ hoàng tử hướng về phía Hoàng đế Lý Chấn Viễn thi lễ, sau đó hướng về phía Bát hoàng tử gật đầu, không chút do dự nhảy lên lưng chim ưng. Mấy người khác mặc kệ sắc mặt tái nhợt cỡ nào, cũng vẫn như cũ cắn răng nhảy lên.
- Đi!
Tư Đồ Thiên Trùng hô to một tiếng. Liệt Diễm Lôi Ưng thét dài một tiếng, huy động cánh bay thẳng về phía chân trời.
Nhìn Đế đô ở trong mắt càng ngày càng nhỏ, Tần Tuyết Linh nhào đầu vào trong lòng Lâm Vãn Tình khóc.
- Nha đầu ngốc, khóc cái gì, chúng ta còn có thể trở về.
Lâm Vãn Tình cười an ủi.
- Ta biết, nhưng đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Đế đô, lần thứ hai trở về chỉ sợ là đã nhiều năm sau đó.
Tần Tuyết Linh thương cảm nói.
- Nha đầu ngươi vẫn nên thu hồi nước mắt, nếu như chút ly biệt ấy đều thừa nhận không được, ai cũng không cách nào bảo đảm ngươi có thể còn sống trở về, Thần Ma học viện không phải như võ đường Đại Đường, nơi đó là thiên đường võ đạo của kiên định giả, đồng thời cũng là địa ngục của ý chí bạc nhược giả. Điểm ấy ngươi nhất định phải chuẩn bị tư tưởng một chút. Còn có, vừa rồi nếu như ta không có cảm ứng sai, ngươi hẳn là chờ mong hắn đến. Hơn nữa một năm sau hắn sẽ đến Thần Ma học viện, hi vọng đến lúc đó ngươi không nên làm cho mình mất mặt.
Trưởng công chúa ý vị thâm trường nói.
Tần Tuyết Linh khuôn mặt đỏ lên, nhưng trong lòng thì vui vẻ.
Hắn thật sự đến. Tên hỗn đản này quả nhiên đáng trách, lúc này cũng không lộ diện. Đợi được lần sau găp hắn. Ta nhất định phải làm cho hắn đẹp mặt, Tần Tuyết Linh dưới đáy lòng oán hận nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện