[Dịch] Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ
Chương 16 : Sáu mươi vạn đại quân
.
Ký châu, Nghiệp thành. Trương Giác đang đứng hóng gió trên cổng thành, dõi mắt về phương tây xa xăm. Cho tới lúc hoàng hôn vừa xuống, chân trời như một dải mây mờ ảo được nhuộm lên một màu đỏ rực giống máu tươi bị ai đó vẩy lên, phảng phất như đang báo hiệu thiết mã tinh binh từ phương xa đi tới.
Trương Giác đóng quân ở Nghiệp thành, ban bố sắc lệnh giết chóc lẫn cướp đoạt của cải những gia tộc giàu có nhằm bổ sung lương thực và vật tư cho quân đội Thái Bình đạo, cùng dân chúng trong thành không ai được phép động tới họ.
Màn đem sắp sửa buông xuống, Trương Bảo với gương mặt vui vẻ chạy lên trên cổng thành, sau khi tới phía sau Trương Giác liền khom người ôm quyền nói: "Đại ca, có tin chiến báo gởi về, Trương Bạch Kỵ, Trương Ngưu Giác cùng Ba Tài dẫn theo ba lộ đại quân mai phục. Hoàng Phủ Tung suất lĩnh hơn mười vạn đại quân bị chúng ta giết chết hơn sáu vạn người, người bị thương vô số, những kẻ còn sống sót đều bỏ chạy tán loạn. Tóm lại toàn quân triều đình nhà Hán bị chúng ta tiêu diệt sạch sẽ, thu được vô số lương thảo cùng đồ quân dụng."
"Tốt lắm! Truyền lệnh xuống dưới, ngày mai đại quân xuất phát, thẳng tiến Lạc Dương! Ngoài ra báo tin cho các huynh đệ ở các châu mục khác, đồng thời khởi binh tấn công Lạc Dương!"
Khóe miệng Trương Giác thoáng hiện một nét mỉm cười, nội tâm sảng khoái không thôi. Giờ phút này, người mà hắn nghĩ đến duy nhất chỉ có Quách Gia: 'Phụng Hiếu, giống như người tiên đoán. Đại quân Hán triều đã bị diệt hoàn toàn, ngoại trừ quân đội của các châu quận tự mình chiêu mộ ra thì đại Hán đã mất toàn bộ sức lực có thể ngăn cản Thái Bình đạo tiến đánh Lạc Dương. Chờ sau khi lão huynh tự tay chém đầu đế vương Hán triều, chiếm đóng Lạc Dương thì nhất định phải mời tiểu huynh đệ ngươi xuống núi trợ giúp ta, cùng nhau tạo phúc cho thiên hạ muôn dân. Có ngươi ra sức, thiên hạ liền dễ dàng nằm trong lòng bàn tay. Ha ha ha ha."
" Đại ca, hiện tại quân ta trừ Trung Sơn quốc ở phía bắc kia còn chưa chiếm lĩnh thì hầu như toàn bộ Ký châu đã bị chúng ta khống chế. Hiện giờ đại quân thẳng tiến Lạc Dương thì Ký châu này bỏ lại cho ai đây?" Gương mặt Trương Bảo hơi lưỡng lự, hắn luyến tiếc mấy tòa thành vừa chiếm đóng được này, luyến tiếc thành quả thắng lợi vừa có mà chưa kịp hưởng thụ, đổi lại người khác cũng luyến tiếc không nỡ buông tay.
Nhưng Trương Giác lại phất tay, nói: " Ký châu không phải là nơi ở lâu dài, nếu quân ta không nhanh chóng bỏ đi chỗ khác, chờ sau khi đại Hán quét sạch U, Duyện, Dự, Thanh, Từ, Kinh các đạo nghĩa quân Thái Bình thì lúc đó sẽ bao vây xung quanh Ký châu này, chúng ta sẽ bị bức vào đường chết không chỗ chôn đó. Nhị đệ à, có một người từng nói với huynh rằng, muốn thành đại sự thống nhất thiên hạ này không thể xem việc được mất một tòa thành nho nhỏ. Chờ sau khi quân ta đánh chiếm được Lạc Dương, giết chết quần thần nhà hán thì lúc đó sẽ ngồi yên xem xét biến động thiên hạ. Nếu như các châu khởi binh đánh tới thì chúng ta sẽ suất quân đánh về Tây Nam, chiếm lấy Xuyên Thục đoạt luôn Ích Châu. Lúc đó dựa vào địa hình hiểm trở có thể thủ thắng với quân đội các nơi. Còn như ngược lại các châu tự chiêu binh mãi mã, cát cứ mỗi phương thì Thái Bình đạo chúng ta liền dấy binh thảo phạt khắp nơi, bình định tứ hải."
Trương Bảo suy nghĩ sâu xa liền cảm thấy lời đại ca có lý, thăm dò hỏi: "Đại ca này, đây có phải là lời của Quách Phụng Hiếu nói không?"
Trương Giác thản nhiên gật đầu một cái coi như trả lời y, rốt cục Trương Bảo cũng hiểu được vì sao đại ca mình lại coi trọng Quách Gia như thế. Hắn cũng cảm giác sự tiếc nuối sâu sắc của anh mình khi không được người này giúp sức.
Đế đô, Trường Nhạc cung.
Như mọi khi Hán Linh Đế lâm triều điều hành công việc, sắc mặt nhợt nhạt không chút sức sống, mấy ngày nay hắn lại càng thêm yếu đi rất nhiều, ngồi phờ phạc trên ngai vàng mặc cho Trương Nhượng tùy ý ra lệnh với đám trọng thần phía dưới. Không ngờ lúc này, một người báo tin chạy lảo đảo vào trong điện.
Người vừa tự tiện xâm nhập vào trong chính là một trong mười tướng lãnh xuất binh dẹp loạn khăn vàng, chỉ là lúc này trên người hắn máu thịt mơ hồ, chiến giáp bị tàn phá cực kỳ kinh khủng, nhiều miệng vết thương vẫn không dừng rỉ máu. Chỉ thấy y gục hẳn trên mặt đất, giọng nói khàn khàn cất lên: "Bệ hạ, bệ hạ, không xong rồi. Hoàng Phủ tướng quân dẫn quân đánh tới Ký châu dẹp loạn khăn vàng. Ở Hà Nội gặp phải tặc nhân khăn vàng là Trương Bạch Kỵ phục kích, trận đầu giành được thắng lợi đánh cho đại quân Trương Bạch Kỵ bỏ chạy tứ tán. Nhưng khi đại quân đi tới vùng phụ cận Thượng Đảng liền lọt vào mai phục của tặc nhân Trương Ngưu Giác. Mười lăm vạn đại quân của chúng ta bị thương vong năm vạn người, Lư Thực tướng quân khuyên Hoàng Phủ tướng quân rút quân quay về nhưng Hoàng Phủ tướng quân không nghe, tiếp tục dẫn quân đánh tới Ký châu.
Bất hạnh thay ngay vùng phụ cận Ký châu, quân ta lại gặp phục kích của đám phản tặc khăn vàng, tướng lãnh là Ba Tài dẫn đầu. Sau ba lần liên tiếp trúng phải mai phục của đối phương làm lòng quân hoảng loạn, tướng sĩ vừa lâm trận liền bỏ thương đầu hàng, người chết không thể đếm hết. Hoàng Phủ tướng quân cùng Chu Tuấn tướng quân chết trận. Lư Thực tướng quân bị bắt sống, sau đó bị Ba Tài ở trước đám phản quân chém đầu thị chúng. Hiện giờ, phản tặc khăn vàng đã mạnh tới mức không ai cản nổi, đang đánh tới đế đô. Đế đô lâm nguy rồi!"
Quan võ đại thần trong triều nghe xong không dám thở mạnh một cái, không gian lặng ngắt như tờ có thể nghe được tiếng châm rơi trên mặt đất. Tướng lãnh vừa trốn thoát trở về, sau khi báo xong liền tắt thở tại chỗ, thi thể lạnh ngắt nằm trên mặt đất trông cực kỳ bi thảm.
" Hoàng Phủ Tung, ngươi dám cô phụ lòng tin của trẫm, tại sao ngươi lại có thể, lại có thể ... Chúng ai khanh, hiện giờ ... hiện giờ nên làm thế nào!" Hán Linh Đế vừa vội lại vừa sợ, đứng dậy khỏi Long Ỷ mà đi tới đi lui, sắc mặt lo lắng không ngớt.
Tất cả quan viên cũng giống như đám ruồi bu vậy, người này liếc qua người kia, xem xem đối phương có cao kiến gì không. Bất quá ai nấy đều sắc mặt hoảng hốt cùng bất lực. Đúng lúc này, Linh Đế đột nhiên chỉ vào vị đại tướng đứng đầu đám võ tướng, quát to: "Hà Tiến, ngươi thân là đại tướng quân nắm giữ binh mã thiên hạ trong tay, hôm nay ngươi xem nên làm thế nào cho phải?"
Đại tướng quân luôn bị văn võ đại thần trong triều xem thường, người này xuất thân là một tên giết heo, may mắn có cô em gái trèo lên giường ngủ với hoàng thượng mà được làm tới chức Đại tướng quân, gọi là Hà Tiến. Giờ phút này Hà Tiến lại vô cùng trầm tĩnh, bước chân vững vãng đi tới phía trước vài bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn xuống, nói một cách thản nhiên: "Hiện tại thần có hai kế sách, một thượng sách một là hạ sách. Hạ sách chính là dời đô, còn thượng sách chính là triệu hồi toàn bộ quân thủ hộ xung quanh đế đô về, quyết chí tử thủ thành Lạc Dương, đồng thời lúc đó ban bố sắc lệnh triệu tập quân đội ở các châu quận, xuất binh tới Lạc Dương cứu giá hoàng thượng. Thần đã nói xong, xin được phép cáo lui."
Hà Tiến quay lại chỗ đứng của mình, nhắm mắt dưỡn thần, bộ dáng trầm tĩnh khác thường làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn trộm hắn vài lần. Thật không khó tin, phải biết vị đại tướng quân giết heo này ngày thường tầm nhìn thiện cẩn, chưa bào giờ bình tĩnh suy nghĩ vấn đề nào đó một cách sâu sắc cả. Lúc này trong nội tâm của Hà Tiến cũng không bình tĩnh được nữa, thầm nghĩ: Thật sự bị Tào Tháo đoán trúng rồi? Xem ra sau này mình phải lung lạc người này mới được.
Sắc mặt Hán Linh Đế trắng bệch ngồi dựa hẳn trên ghế rồng, lẩm bẩm nói: "Dời đô? Dời đô sao?"
Muốn dời đô không thể nào được! Bởi vì Hán Linh Đế luyến tiếc vô số tiền bạc của cải trong thành Lạc Dương này, chưa kể đám bá quan văn võ cũng không thể nào đồng ý.
Lúc này có một người đã bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, bây giờ mà dời đô là điều không nên, nó sẽ làm dao động căn cơ của đế quốc. Nếu như phản tặc tiến vào Lạc Dương, phá hủy triều đình xã tắc đại Hán thì bọn lão thần còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đây."
Hán Linh Đế khàn giọng nói: " Trẫm quyết không dời đô! Đại tướng quân đã nói đây chỉ là hạ sách, tất nhiên không dùng được. Truyền lệnh của trẫm, tức khắc triệu hồi binh mã thủ vệ quân về đây, tiếp đó hạ chiếu bố cáo toàn thiên hạ, thứ sử các châu mục cùng thái thú nhanh chóng mang quân tới hộ giá, giải mối nguy hiểm cho Lạc Dương! Phàm người nào tiến đến cứu trẫm thì trẫm nhất định trọng thưởng! Chuyện bảo vệ Lạc Dương đành phải nhờ vào Đại tướng quân xử lý rồi!"
" Bệ hạ anh minh."
Hà Tiến là người đầu tiên bước ra khỏi hàng bái phục, lúc cuối đầu trên khóe miệng hắn xuất hiện nụ cười giả tạo : chỉ cần ngày nào Lạc Dương còn chưa giải trừ mối nguy hiểm thì còn có ai dám trước mặt ta làm càn chứ? Ha ha.
Bá quan văn võ đồng thanh kêu to: "Bệ hạ anh minh."
Vào lúc này lại có một người đi vào trong điện cấp báo: "Khởi bẩm bệ hạ, theo như thám mã báo lại, tướng giặc khăn vàng là Trương Bạch Kỵ dẫn năm vạn binh mã, Trương Ngưu Giác lãnh binh mười vạn, Ba Tài dẫn năm vạn binh mã, Trương Mạn Thành dẫn mười vạn binh mã, còn Trương Giác tự mình dẫn ba mươi vạn đại quân phản tặc, năm lộ đại quân tổng cộng hơn sáu mươi vạn đang đánh tới Lạc Dương."
Sắc mặt Hán Linh Đế tức giận tới mức tím tái đi, ngón tay run rẩy chỉ vào đám văn võ đại thần bên dưới, phẫn nộ nói: "Phản tặc thanh thế hung hăng ngang ngược như thế, trẫm ... trẫm muốn giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng."
" Bệ hạ, hiện giờ phản tặc đang ở thế mạnh, thần sợ rằng trong thành Lạc Dương đã có lòng muốn đầu hàng kẻ địch. Thần thỉnh bệ hạn ban cho thần quyền tiền trảm hậu tấu, gặp thời khắc mấu chốt để dễ bề hành sự. Nếu như có người nào muốn nội ứng ngoại hợp với đám phản tặc, thì sẽ bị tru sát." Hà Tiến lại bước ra khỏi hàng, bẩm tấu với thiên tử.
Vào lúc này đây, tất cả bá quan để nảy sinh lòng tức giận, biết tên khốn Hà Tiến này đang nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của, thậm chí còn dựa vào dịp này để trừ khử mấy tên luôn chống đối với y. Nhưng đế quốc đang gặp đại nạn, không ai có gan mà bước ra khỏi hàng nói này nói nọ, đành trơ mắt mà nhìn thôi.
Còn Hán Linh Đế lại càng không kiên nhẫn nghe lời giải thích của Hà Tiến nữa, y phất phất tay áo nói: "Trẫm chuẫn tấu, nhưng nếu như Đại tướng quân ngươi mà thủ thành thất bại thì trẫm không dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu."
"Thần nguyện thay bệ hạ phân ưu nỗi khó khăn này, dù chết không sờn lòng. Thần còn Lạc Dương còn."
Sau lúc tan triều, Hà Tiến vội vàng trở về phủ, gọi Viên Thiệu tới trước mặt mình mà hỏi: "Tào Mạnh Đức nọ đang ở nơi nào? Quả đúng không sai những gì hắn dự đoán, thành Lạc Dương hiện lâm vào đại nạn khó khăn. Mau mau gọi người mời y tới, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Giờ phút này Viên Thiệu có chút hối hận, trong lòng không rõ mùi vị gì, tự nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tiến cửa Tào Tháo cho Hà Tiến chứ? Xem chừng Hà Tiến rất coi trọng Tào Tháo này nha, thậm chí y sẽ phó thác trọng trách gì đó cũng nên.
Chờ sau khi Tào Tháo tới nơi, Hà Tiến liền đem sự tình phát sinh lúc sáng nói rõ cho hai người biết. Tào Tháo nghe xong bèn thở dài một tiếng, nói: " Trong đám phản tặc khăn vàng này lại có cao nhân."
Nếu như mấy ngày trước Tào Tháo không nói ra dự đoán của mình thì chỉ sợ hôm nay Hà Tiến gặp phải tai họa đột ngột rồi. Hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đâu thể nào dựa vào lúc quốc gia đang gặp nạn mà thâu tóm quyền hành vào trong tay chứ? Cho nên giờ khắc này hắn rất coi trọng Tào Tháo, cần phải bình tĩnh lắng nghe lời hắn giải thích.
Chỉ nghe thấy Tào Tháo phân tích một cách tỉ mỉ." Thái Bình đạo mưu đồ tạo phản từ lâu, phản tặc khăn vàng khởi binh ở Ký châu chính là muốn đại quân triều đình chúng ta đi dẹp loạn. Sau đó trên đường hành quân bọn chúng thiết lập ba đại quân mai phục, cũng có chút huyền diệu trong này. Đạo mai phục thứ nhất do Trương Bạch Kỵ dẫn dắt giả bộ thua trận bỏ chạy nhằm lừa gạt Hoàng Phủ tướng quân, tướng quân cứ tưởng phản tặc chỉ là hạng cùi bắp không chịu nổi một kích.
Tới đạo quân thứ hai của Trương Ngưu Giác tiếp tục phục kích thì Hoàng Phủ tướng quân thất bại, nhưng nguyên nhân sâu xa là do khinh địch gây ra. Lư Thực tướng quân khuyên Hoàng Phủ tướng quân rút quân lui về sau chính là thượng sách, nhưng từ khi Hoàng Phủ tướng quân dẫn binh dẹp loạn tới nay, còn chưa lập đại công gì mà thất bại chạy về sẽ ăn nói như thế nào với hoàng thượng. Còn chưa nói đại quân chưa tới địa phận Ký châu, chưa nhìn xem phản tặc rốt cuộc có thanh thế cỡ nào thì làm sao lại hạ lệnh rút lui cho được? Chưa kể sau hai lần trúng phải mai phục của đối phương, một hư một thực nên Hoàng Phủ tướng quân đinh ninh quân đich sẽ không mai phục nữa đâu.
Ai ngờ phản tặc khăn vàng lại dụng kỳ mưu trong kỳ mưu, lộ quân mai phục thứ ba chính là cọng cỏ đánh tan sĩ khí quân đội triều đình, binh sĩ không đánh đã hàng, bỏ chạy tứ tán. Ngay cả Hoàng Phủ tướng quân cũng không có cách gì xoay chuyển được bại cục này, đại tướng bỏ mình, binh lính bỏ chạy tứ tán, toàn quân bị diệt cũng là lẽ đương nhiên. Cho dù trận này Hoàng Phủ tướng quân may mắn giành chiến thắng thì đại tên Trương Bạch Kỵ cùng với Trương Ngưu Giác sẽ hợp lực giáp kích từ hai phía trước và sau. Tóm lại kết cục của Hoàng Phủ tướng quân không thể nào sống sót mà trở về được nữa.
Lần này Thái Bình đạo tạo phản cũng không phải hạng người tùy tiện làm việc, huống chi bên trong lại còn có nhân vật mưu trí thâm sâu cỡ này đúng là đương thời hiếm có. Đại tướng quân à, phản tặc khăn vàng sắp đánh tới đế đô Lạc Dương rồi, tình thế nguy cấp nhưng Tháo thật sự không có kế sách nào đánh lui quân địch. Nhưng nếu đại tướng quân tử thủ không ra, chờ sau khi bốn phương chư hầu kéo quân tới Lạc Dương giải cứu hoàng đế thì lúc đó chúng ta mới có hy vọng chiến thắng."
Hà Tiến nhẹ gật đầu một cái thầm chấp nhận ý kiến này, sau đó thở dài nói: " Đại hán vương sư chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vậy mà chỉ trong nửa tháng đã biến thành tro bụi mất rồi. Trong Thái Bình đạo lại có kỳ nhân mưu sĩ như vậy, chúng ta không thể khinh thường được. Nhưng mà Mạnh Đức này, bốn phương thứ sử cùng thái thú sẽ xuất binh giải cứu Lạc Dương chứ?"
Đây mới chính là điểm mấu chốt, nếu như sáu mươi vạn đại quân khăn vàng vây thành Lạc Dương mà không có viện quân tới cứu thì chỉ sợ khó mà tử thủ được lâu dài, chuyện thành bị phá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đối với chuyện này, Tào Tháo thật sự khẳng định: " Nhất định sẽ tới cứu, mấy thái thú cùng thứ sử này chỉ cần xuất binh sẽ được xem là công thần của triều đình. Lúc này là thời khắc gian khó của đại Hán ta, chỉ cần có công cứu giá cũng có thể so với quân thần phò vua giúp nước đấy chứ! Lại nói nếu như bọn chúng không chịu xuất binh, tương lai bệ hạ hỏi tội thì chỉ sợ không những bị bãi miễn chức vụ mà có thể bị tru di tam tộc cũng nên. Tình hình hiện giờ chỉ cần bệ hạ không việc gì, tử thủ Lạc Dương sẽ không còn nguy hiểm gì xảy ra nữa."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện