[Dịch]Tam Nhãn Hao Thiên Lục Chế Dị Bản - Sưu tầm
Chương 11 : Chương 11
.
Sau khi Ngộ Không thu đồ xong thì hắn lẽo đẽo theo Dương Tiễn tới Bạch gia.
- Chào chào! - Hạo Thiên vẫn cái giọng trẻ con cười ngây ngô giơ tay lên vẫy vẫy chào.
- Bạch thúc đâu?
- Dạ, đang trong phòng khách. Tôi nôn quá nên ra đây chờ chủ nhân ạ.
- Ừm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Phòng khách
- Bạch thúc, hắn chính là Tôn Tiểu Mễ ạ!
- Dạ, chào thúc, cháu là Tôn Tiể..... - giật mình, liếc Dương Tiễn.
- Rồi rồi. Cháu là anh họ của Dương Tiễn?
- Dạ, ko phải anh họ ạ.
- Cái gì? - Liếc Tiễn - Ngươi nói dối ta???
- Ơ.... - Lòng thầm nghĩ: " Chết cha, chưa dặn hắn aaaaaaaaaaaaa..."
- Dạ, chắc là cô ấy ngại thôi. Chứ cổ với cháu là thanh mai trúc mã, đã có hôn ước từ nhỏ. Hồi còn bên nước ngoài, chúng cháu còn xin ra ở riêng để ở với nhau. Tất nhiên pama tụi cháu đều đồng ý và tụi cháu ở với nhau 7 năm rồi, từ Dương Tiễn mới 10 tuổi đấy ạ. - Cười " chong xáng" nhìn Tiễn đang phát điên lên với cái thân thế giả mạo mà Ngộ Không bày ra cho chúng nó.
Tuy biết Ngộ Không đang lấy cớ biện minh nhưng trong lòng ai đó ngồi bên Bạch thúc lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Còn Hạo Thiên thì đang ngồi cạnh Tiểu Đình và 2 tên này thì ngồi cười như điên.
- Rồi rồi rồi. Tiểu Đình, con chuẩn bị phòng cho Tiểu Mễ chưa?
- Dạ rồi. Là phòng kề phòng Dương Tiễn đó cha.
- Ưm.... Nếu là ngay bên phòng ta thì để ta đưa hắn đi nha! - Kéo tay Ngộ Không đứng dậy.
- Tiểu Tiễn, về đây 1 thời gian xem ra em thục nữ hơn rồi nhỉ? - Cười
- Xem ra tình cảm 2 đứa cũng tốt lắm! Ngươi đưa Tiểu Mễ đi đi.
- Vâng - nói xong thì lôi Ngộ Không xềnh xệch như lôi 1 bao cát. Ko thương ko tiếc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Phòng Ngộ Không
- Ngươi kéo kiểu chi thế? Đau chết ta rồi.
- Ngươi.... Ngươi.... Ngươi.... Cái vụ thanh mai trúc mã, hôn ước từ nhỏ, sống chung từ khi ta mới 10 tuổi là thế nào?
- Thì nói dối mà. Lúc đó ta chỉ nghĩ ra cái lý do đó thôi! - Nói với cái vẻ mặt bình thản xếp đồ.
- Hừ! Tam Kích Lưỡng Nhận Đao! Hôm nay nhân danh tiền mặt oan uổng thuê phòng cho ngươi, ta sẽ trừng trị ngươi!
(( - Á ha ha ha ha! Nhân danh tiền mặt!
- Hừm... Ý kiến à?
- ko! Thấy câu đó chí lý quá thôi!
- Tất nhiên! ))
- Hả? - giật mình, chạy quay phòng.
Thế là lại ầm ỹ lên rồi. Ngày đầu tiên mà đã thế. Gây ấn tượng éo tốt rồi! Nhưng được cái Bạch thúc nay có vẻ sợ Ngộ Không. Mỗi khi nói Dương Tiễn, ổng lại phải nhìn nét mặt Ngộ Không mà bào chữa. Xem ra tốn nước miếng cãi nhau nhưng bù lại Tiễn lại được cuộc sống đỡ bị Bạch thúc bắt bẻ hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Hôm sau
- Ngộ Không?
- Chào!
- Tới làm gì thế?
- Ta tới tỷ lại trở ra sao?
- Nghĩa phụ đang làm việc, ta về cung lấy chút nguyên liệu cho ông ấy.
- Ừm! Vậy ta vào trước!
- Khoan!
- Sao thế?
- Ngươi... sao lại có yêu khí vậy? Ngươi sao thế? Hay dạo này lại gần mấy thứ ko sạch sẽ sao?
- À... Tại mới hạ phàm nên.... chắc là tạp khí thôi.
- Ừm...
- Vậy ta đi trước.
- Khoan!
- Lại gì nữa? Hằng Nga, dạo này ngươi có vẻ nhiều chuyện nhỉ?
- Cho ngươi cái này!
- Cái gì vậy? Nguyệt Băng Thạch?
- Ko! Nguyệt Băng Thạch chỉ có 1, vào lần sinh nhật lần thứ 16 của Dương Tiễn, ta đã tặng muội ấy rồi. Tuy rằng nó dùng để làm cho 1 người yêu ngươi đến tha thiết, đến phát điên, nhưng nếu như ngươi giữ nó bên mình nó cũng giúp ngươi tránh bệnh tật. Vì thi thoảng ta thấy Dương Tiễn cũng hay bệnh nên cho muội ấy.
- Ừm... Thế đây là gì?
- Đây chỉ đơn thuần là 1 mảnh thủy tinh ta đã đeo bên mình lâu năm thôi. Nó đã hấp thụ tiên khí của ta, sẽ giúp ngươi tránh xa mấy thứ ko sach sẽ kia!
- Ừm.... Cám ơn ngươi, Hằng Nga.
- Ngươi tìm nghĩa phụ ta mà, vô đi, ta về cung trước nhé!
- Ừ!
---------- Hết chương 11----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện