[Dịch]Tam Nhãn Hao Thiên Lục Chế Dị Bản - Sưu tầm

Chương 10 : Chương 10

Người đăng: 

.
*12h đêm - Dương Tiễn đi đâu vậy? - Ngộ Không nói khi thấy Tiễn phóng xe đi qua căn phòng mà ổng đang thuê ở. Tất nhiên là Tôn sẽ nhận ra nàng ngay vì chả phải là khi yêu nhau, chỉ là cái bóng ta cũng có thể nhận ra hay sao? Chả nói chả rằng, hắn mở cửa sổ leo ra ngoài và bám theo. __________________________ *Bờ biển Dương Tiễn vẫn mặc váy ngủ, màu trắng tinh của váy và tóc bay trong gió. Đôi mắt nhìn ra xa xăm và trong đôi mắt tím mộng mơ đó, 1 nỗi buồn phiền hiện ra. Phải,... lại nhớ nhà rồi... Từ ngày hạ phàm, cô càng lúc càng nhớ tới gia đình mình hồi trước. Đôi mắt đó đột nhắm lại, cô lắc đầu xua đi cái nỗi nhớ ấy. Đôi môi nở 1 nụ cười nhẹ. Đi dần ra biển, cô ngâm đôi chân mình xuống làn nước mát. - Ha? Ra đây nghịch nước mà ko gọi ta sao? - 1 giọng nói của nam nhân quen thuộc phát ra từ phía sau - Hửm? Sao ngươi biết ta ở đây? - Ngươi đi qua chỗ ta. - Ta phóng xe qua thôi mà cũng nhận ra? Công nhận khứu giác của ngươi nhạy như Hao Thiên ý nhỉ? - Ý ngươi nói ta giống cẩu? - Là ngươi nhận nha! - Hừm... Dương Tiễn cũng khá ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Tôn lại chỉ đáp lại bằng 1 tiếng "hừ". Nếu là trước kia, chăc chắn hắn sẽ cho cô 1 trận tơi tả. Đột nhiên, 1 đôi tay ấm áp từ sau luồn qua eo Tiễn, ôm lấy cô. - Hửm??? Ngươi làm cái trò gì vậy hả?? - Suỵt! Chỉ 1 chút thôi! Làm ơn... Nghe vậy, Dương Tiễn đột nhiên cx ngồi im cho Ngộ Không ôm lấy. - Có thể ko? - Có thể cái mòe chi? - Có thể.... Ngươi.... Có thể.... Ở bên ta suốt đời ko? - Mặt đỏ bừng -... - Đột ngột như vậy... ngươi... cần suy nghĩ đúng ko? - Cúi gằm mặt xuống - Ko cần đâu - nở nụ cười ấm áp - Nhắm mắt lại đi ta sẽ trả lời ngươi! - Ừm... - nhắm mắt lại và mặt hắn đỏ bừng lên khi càm nhận đc gương mặt của Dương Tiễn đang gần lại mặt hắn hơn. Dương Tiễn nói với cái giọng nhẹ nhàng, quyến rũ. - Ngươi... - Đột nhiên chuyển mặt - CHƯA NGỦ ĐÃ MƠ HẢ ĐỒ KHỈ THỐI? - Tỷ ấy đã cho Tôn ca 1 cú đấm giời giáng. Tôn Ngộ Không đau điếng đang lênh bênh trên biển. - Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như thế? - Haizzzzzzzzz... Ả ta đã phóng đi xa rồi! - 1 người đàn ông tóc đen ăn mặc bộ đồ với phong cách quý tộc Châu Âu thời trước đứng trên ko trung nhìn cái hình ảnh thảm hại của Ngộ Không lúc này nhoẻn miệng cười. - Ngươi là ai? - Ta là Huyền U! - Hừ.... Lo chuyện bao đồng - Bay lên và tính bỏ đi nhưng bị Huyền U kéo lại - Từ từ! Ngươi có muốn biết sao ta lại tới tìm ngươi ko? - Why? - Ta chỉ muốn giúp ngươi có đc nữ hán tử vừa rồi! - Ngươi biết ta là ai ko? - Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không danh tiếng lẫy lừng! - Hừ! Ngươi có phải Nguyệt Lão ko? - Nguyệt Lão là 1 lão già lụm khụm xấu xí già nua a! Ta trẻ đẹp thế này! ((Bớt đi!)) - Hừ! Với thân phận của ta, ta sẽ bắt Nguyệt Lão xe duyên cho ta với nàng, ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi! - Nguyệt lão dạo này mắt kém, làm ăn rất tồi, ngươi cũng biết mà! - Hừm... - Hắn nhầm lẫn xe duyên cho nam - nam, nữ - nữ đó! - Cười còn Ngộ Không chảy mồ hôi hột. - Nghe ta, ta giúp cho! Chỉ có Nguyệt Băng Thạch của Hằng Nga mới giúp được ngươi và chắc chắn thôi! Mà ta lại cũng có 1 cái... - Giao ra đây cho ta! - Giao dịch nhỏ nhé? Ta muốn cái lô của lão Thái Thượng Lão Quân, đổi lại ngươi có người con gái ngươi yêu! Thấy sao? - Thành giao! 3 ngày nữa tại đây! - Ừ! - Biến mất! - Dương Tiễn... Ngươi... phải là của ta! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ *Phòng trọ - Á ha ha ha ha ha............. - Ngộ Không nằm trên giường cười lăn lộn như 1 tên thần kinh trốn trai. - Này! - Cái giọng nói trong trẻo, có phần đanh đá. - Ơ... Sao ngươi lại ở đây? - Tại sao ta lại ko đc? Ngươi đừng quên cái phòng này tiền trả là tiền của ta! - Rồi! - Bạch Thúc nói ngươi có thể đến ăn tối và dọn đồ tới luôn! Ta đã nài nỉ ổng suýt gãy lưỡi đó! - Ừmmm ---------- Hết chương 10 -----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang