[Dịch]Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) - Sưu tầm
Chương 50 : Chương 50
.
Gã cao lớn trói chặt Lưu Xuân Sơn lại, phối hợp với mấy gã kia nhét hắn vào cốp xe. Gã ta nghe Cao Sầm dặn dò thêm mấy câu rồi khởi động xe jeep, nghênh ngang rời đi.
Cao Sầm liếc nhìn ánh đèn hậu từ từ mất hút, hất cằm nói với Triển Cường: “Đem con nhỏ đó lên gác trói lại.”
Bên hông nhà xưởng có một cầu thang xoắn ốc ngoài trời, được làm từ sắt và ván gỗ, kiểu dáng thô sơ, phía trên có một tấm ván dài bắc ngang làm lối đi thông qua đầu bên kia nhà xưởng.
Triển Cường cắp cô bé con không ngừng khóc thút thít đi lên cầu thang, gã ta lạnh giọng quát mấy câu, đến khi cô bé im bặt không dám lên tiếng nữa mới trói vào lan can ngay lối rẽ lên lầu.
Gã rảo mấy bước phóng xuống đất, lia mắt nhìn lên trên, hai chân Tần Tử Duyệt bị treo lơ lửng giữa không trung, mũi chân phải duỗi căng hết mức mới có thể miễn cưỡng chạm vào tấm ván gỗ.
Triển Cường: “Cao tổng, con nhóc kia sẽ không bị dọa chứ?”
Cao Sầm lạnh lùng trừng gã, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng khóc tắc nghẹn cố đè nén của cô bé, hắn ta chẳng quan tâm: “Đi kêu Dương Thông về đây, không cần canh chừng trong thị trấn nữa, có người muốn đi, nó cũng không ngăn được.” Cao Sầm mở cửa xe, ánh mắt nhìn vào một điểm mơ hồ: “Xem ra chuyện này sẽ sớm kết thúc, xốc lại tinh thần đi.”
Hắn khom người lên xe, dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Đêm càng lúc càng nồng đậm, cánh rừng bao bọc phía ngoài sân không ngừng phát ra những tiếng lào xào kỳ quái rợn người. Ngoại trừ ánh đèn xe chiếu vào cánh cửa nhà xưởng, bốn bề đen kịt không thấy rõ năm ngón tay.
Triển Cường chắp tay sau lưng đi lòng vòng trước cửa, gã thấp gầy và Dương Thông ngồi trên đám máy móc hỏng hóc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Dương Thông ngoác miệng ngáp dài, bỗng thấy cánh tay đau ngứa, gã ta ‘bốp’ một phát, trong tay dính đầy máu con muỗi bị đập chết. Gã gãi sồn sột, vung chân đá gã thấp gầy: “Mẹ mày, lại ngủ nữa hả?”
Gã thấp gầy gục đầu: “Mày canh đi, mấy ngày nay tao ngủ không yên, để tao chợp mắt một lát.” Gã ta đổi hướng tìm tư thế thoải mái, tiếp tục chống cằm nhắm mắt lại.
“Cao tổng bảo xốc lại tinh thần, tìm thuốc hút đi.”
Gã thấp gầy trề môi: “Con nhỏ đó đã chạy trốn từ kiếp nào, làm gì có chuyện thằng kia dễ dàng giao người ra như vậy. Mấy người chúng ta ngồi đây, đúng là dư thừa.”
“Cảnh giác một chút vẫn tốt.”
Hai gã nói chuyện câu có câu không hồi lâu, một cơn gió mạnh thổi qua khiến đám lá cây ngoài kia càng khua vào nhau loạn xị, mấy con chim ăn đêm dáo dác kêu váng trời, từ đằng xa mơ hồ xuất hiện những tia sáng.
Triển Cường nghiêng đầu, chăm chú nhìn về hướng phát ra ánh sáng.
Chẳng mấy chốc, tiếng động cơ xe máy ngày càng đến gần.
Cao Sầm lập tức mở choàng mắt, ngồi im không nhúc nhích, hai con mắt cú vọ nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Đèn xe máy rọi sáng cả khoảng sân, người đàn ông cao lớn vạm vỡ kia khom thấp người ngồi lùi phía yên sau, trong tiếng ồn ào gầm rú phát ra từ pô xe khi tăng tốc, phóng như bay vọt vào trong.
Triển Cường vội né sang một bên, té bổ nhào xuống đất.
Chiếc xe lao tới, vững vàng quét ngang sân đứng phắt lại, khói từ đuôi xe cuốn theo bụi đường cuồn cuộn hất lên.
Gã cao lớn lập tức phóng xuống, rút con dao nhọn sau lưng ra, cân nhắc một lúc, chuyển tới vị trí đối diện, chờ thời cơ hành động.
Triển Cường cũng đứng dậy, trong tiếng ‘brừm brừm’ cao giọng hỏi: “Mày tới có một mình?”
Người vừa tới cất giọng trầm thấp: “Đúng.”
Gã thấp gầy phun nước bọt, chĩa mũi dao vào anh: “Mày nghe không hiểu tiếng người hả? Tao bảo mày tìm con nhỏ kia, mày tới một mình làm con mẹ gì?”
“Không tìm được.”
“Không tìm được thì mẹ nó quay về tìm tiếp.”
Cao Sầm nheo mắt, bóng người trong kính chiếu hậu quá nhỏ, đối phương ngồi trên xe mô tô, cả người ẩn trong bóng tối, nhất thời không nhìn thấy rõ được tướng mạo.
Hắn ta quan sát một lúc, đẩy cửa xe đi xuống.
Ánh mắt mọi người đều ném về phía đó.
Cao Sầm đút hai tay vào túi quần, cười nói: “Tần tiên sinh quả nhiên can đảm, không giao người chúng tôi muốn mà dám một mình xông vào đây, khiến Cao tôi không khỏi khâm phục.”
Người vừa tới không nói gì, ánh mắt hướng về phía trước, khẽ liếc nhìn ra đằng sau tầng hai nhà xưởng. Ánh mắt của đám Cao Sầm đang tập trung trên người anh, không phát hiện những điều bất thường phía sau. Bên kia có một bóng người lấp ló, từ từ nhích lại gần lan can, trong bóng tối chỉ nhìn thấy lờ mờ đang làm gì đó.
Cao Sầm nói tiếp: “Là tìm không được, hay là không muốn giao nó cho bọn tao?”
Anh bước xuống xe, đi về phía hai gã kia mấy bước. Lúc này, đứng thẳng người lên rồi, mới thấy vóc dáng vô cùng cao lớn.
Cao Sầm nhíu mắt lại, trong lòng nhận thấy có gì đó bất thường.
Người vừa tới lên tiếng: “Thành thật mà nói, người không thể giao, nhưng tôi có đem thứ các người muốn đến đây.” Anh bình thản ngước mắt lên, bóng đen trên lầu đã cởi dây trói cho Tần Tử Duyệt, cô bé sợ đến mức không còn biết gì, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng dần dần không đè nén được nữa.
Lỗ tai Cao Sầm khẽ rục rịch, tính xoay đầu lại.
Người vừa tới lập tức lên tiếng trước một bước: “Tôi có một chiếc di động và một cái chìa khóa, đây là tất cả những thứ tìm được trong hành lý của cô ấy.” Anh đút tay vào túi quần, lấy ra huơ huơ trước mặt bọn chúng.
Trong tíc tắc, ánh mắt của tất cả mấy gã kia đều tập trung vào thứ trên tay anh, anh vung cái chìa khóa lên ném ra giữa sân.
Sắc trời tối đen như mực, cái chìa khóa rơi xuống đất, trong thời gian ngắn ngủi nhất thời không thể nào tìm ra.
Gã thấp gầy và Dương Thông lập tức ngồi xổm xuống tìm kiếm, bên kia Triển Cường và Cao Sầm nhìn anh chòng chọc.
Bóng đen bên trên đã cứu được người xuống, nhưng khi cô bé con nhìn thấy Tần Liệt liền hoảng hốt thốt lên một tiếng ‘ba’, sau đó không khống chế được nữa, bật khóc thành tiếng.
A Phu bịt miệng cô bé lại, cắp lên người, chạy vòng ra phía sau Tần Liệt.
Cùng lúc đó, Tần Liệt ném điện thoại về phía Triển Cường, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, phóng lên xe, tính giẫm ga.
Bất thình lình, một tiếng nổ ‘đùng’ vang lên xé toạt màn đêm.
Cao Sầm bắn một phát chỉ thiên, ánh mắt tàn nhẫn, hét lớn: “Đứng im hết cho tao, không được nhúc nhích.”
Động tác của mọi người thoắt cái khựng lại, Triển Cường phóng tới đá A Phu té quỵ xuống, mấy gã hợp sức giữ chặt hắn.
Cao Sầm chĩa súng vào Tần Liệt, mắt trừng trừng không chớp, ‘đoàng’ một tiếng vang lên, thêm một viên đạn rời khỏi nòng.
Thân hình Tần Liệt khẽ lung lay, hai hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại.
...
Bên kia, Từ Đồ nhảy xuống xe máy, nói lời cảm ơn với người ta: “Anh về nói với Lục bà bà, em sẽ trở lại thăm bà, cảm ơn anh khuya như vậy còn đưa em ra đây.”
Người chạy xe máy là con trai của Lục bà bà hàng xóm, hắn lo lắng hỏi: “Thật sự không về cùng sao? Một mình em con gái, nửa đêm nửa hôm tới Phàn Vũ rất nguy hiểm.”
Từ Đồ xua tay: “Không sao đâu ạ.” Cô nhìn quanh quất một vòng rồi nhanh chóng chui tọt vào con ngõ nhỏ bên cạnh.
Đợi người đi xa rồi, Từ Đồ dựa người vào tường ổn định lại hơi thở. Bốn bề tĩnh lặng như tờ, không có một ngọn đèn nào vì cô thắp sáng, chỉ có bóng tối khôn cùng, phảng phất ẩn giấu bên trong vô vàn nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô.
Từ Đồ hít một hơi thật sâu, bật sáng màn hình điện thoại lên. Nhìn tín hiệu sóng phía trên chỉ còn một nấc nhỏ nữa là đầy, cô do dự chốc lát rồi mở bàn phím, nhập vào một dãy số.
Vì muốn chứng tỏ lập trường của mình nên rất lâu trước đây cô đã xóa hết số của Từ Việt Hải, nhưng dường như ngón tay cũng có trí nhớ, chẳng cần nghĩ ngợi, đã hiện ra đầy đủ mười một con số.
Mãi một lúc lâu sau mới có người bắt máy, lúc này Từ Việt Hải đã ngủ say.
Cô kể lại từ đầu đến cuối sự việc một cách ngắn gọn đầy đủ, nét mặt lạnh lùng, nhưng tốc độ nói rất nhanh.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu không lên tiếng, Từ Đồ nắm chặt điện thoại, yên lặng chờ đợi.
Từ Việt Hải nghiêm túc hỏi: “Đồ Đồ, con nói thật không?”
“Thật.”
“Con đừng đùa ba.” Vụ việc này quan hệ quá lớn, ông vẫn không tin.
Từ Đồ nhíu chặt chân mày: “Hiện giờ, bọn chúng đang giữ một đứa bé, muốn Tần Liệt đem con tới trao đổi.” Cô khượi ngón tay vào vách tường: “Nhưng anh ấy không chịu đã tự mình đi.”
Từ Đồ cụp mắt xuống, giọng nói đột nhiên mềm mại nhỏ nhẹ: “Tần Liệt bảo con gọi điện thoại cho ba, sau đó nhanh chóng quay về Hồng Dương. Nhưng con không nghe lời anh ấy, lén chạy theo.” Từ Đồ cắn môi ngập ngừng: “Con không còn cách nào khác, vì vậy muốn nhờ ba giúp đỡ.”
Trong ấn tượng của cô, đã rất lâu rồi cô không nói chuyện với Từ Việt Hải như thế này, không đợi bên kia lên tiếng, cô như bị thứ gì đó thôi thúc, lập tức xốc lại tinh thần, ngẩng phắt đầu lên: “Không tin, con gửi ảnh chụp qua cho ba.”
Từ Đồ ngắt điện thoại vô cùng dứt khoát, sau đó nhanh chóng gửi ảnh chụp qua cho ông, nghĩ ngợi một lúc liền xóa hết các thông tin cuộc gọi.
Cô tì gáy vào tường, nhất thời không biếp kế tiếp phải làm thế nào, mảng tường phía sau bị cô móc rơi ra những mảng vôi vụn nham nhở. Hôm nay, thời gian trôi qua dằng dặc nặng nề, nhưng đến giờ cũng đã bước sang ngày mới, đã hơn mười hai giờ đêm.
Từ Đồ đứng trong ngõ hẻm ló đầu ra ngoài, đồn cảnh sát nằm ở cuối con hẻm, khoảng cách rất xa, giờ phút này không nhìn thấy được chút tia sáng nào. Cô không dám tự ý báo cảnh sát, đám người đó vô cùng hung ác, Tần Tử Duyệt đang ở trong tay bọn chúng, cô sợ bất cứ hành động nào của mình sẽ dẫn đến cục diện không thể cứu vãn.
Hơn nữa, Tần Liệt không bảo cô làm như vậy.
Ngay thời điểm Từ Đồ do dự không yên, bỗng thình lình nghe thấy một tiếng súng từ phía đầu thị trấn truyền tới, trong đêm tối vắng vẻ tĩnh mịch càng chấn động rung trời.
Tim Từ Đồ bỗng quặn thắt, lập tức dõi mắt nhìn về phía đó, chưa tới mấy giây sau, lại truyền tới tiếng nổ thứ hai.
Cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có nháy mắt phủ chụp xuống, Từ Đồ cắn chặt môi, co chân chạy thật nhanh về phía đó. Giờ khắc này đã không còn nhớ gì tới nguy hiểm nữa, trong lòng căm uất không thôi, cơ thể nhỏ bé với dáng vẻ liều mạng lao đi thoăn thoắt, bất chấp tất cả, chỉ cầu mong anh được bình yên.
Trong sân nhà xưởng.
Tần Liệt và A phu bị lùa vào giữa đám người kia, Tần Tử Duyệt ôm chặt hông anh, Tần Liệt khum tay che mắt con bé lại.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Triển Cường đạp vào khoeo chân A Phu, gã ta cúi người nhặt cái điện thoại nát bét từ dưới đất lên đập mạnh xuống trước mặt hắn: “Xem bọn tao như con nít ba tuổi mà đùa bỡn hả?”
A Phu bất động không nhúc nhích, ánh mắt dữ tợn nhìn gã.
Nhìn thấy ánh mắt đầy đe dọa đó, Triển Cường không khỏi lui về sau một bước, thấp giọng: “Fuck.”
Lúc này, đầu xe ô tô đã đổi hướng, hai chùm đèn pha sáng rỡ bắn thẳng vào trong sân, tất cả mọi người đều lộ rõ trong ánh sáng, không thể ẩn nấp.
Cao Sầm đút một tay trong túi quần, tay kia cầm súng: “Người đâu?”
Tần Liệt điềm tĩnh nhìn hắn: “Trốn, không tìm được.”
“Đồ đâu?”
“Không có ở chỗ tao.”
Cao Sầm tức giận giơ chân đá anh, Tần Liệt nhanh chóng lách người qua một bên né tránh.
Thân thể gã ta không khỏi chao đảo, sống an nhàn sung sướng ăn trên ngồi trốc quá lâu, ít vận động, lúc này thiếu điều muốn trật khớp hông.
Triển Cường lập tức vọt tới, kịp thời đỡ hắn lên.
Cao Sầm nghiến chặt răng, chĩa thẳng khẩu súng vào trán anh: “Né hả, mẹ nó mày né hả.” Gã trợn trừng hai mắt đầy tia máu, hất cao cằm: “Còn tránh nữa, có tin tao bắn chết mày không.”
Gã ta bây giờ chẳng khác gì chó cùng rứt giậu.
Nói không sợ là giả, họng súng rắn thép lạnh như băng kề sát đầu. Tần Liệt hạ thấp tầm mắt, nhìn thấy ngón trỏ của hắn run run, chỉ cần nó cong vào, cái mạng này sẽ không còn.
Anh nuốt cổ họng tắc nghẹn xuống, không khỏi ôm chặt Tần Tử Duyệt: “Đừng kích động, giết người là tội hình sự, mày cũng không sống được.”
Cao Sầm cười lạnh: “Trên người tao gánh không ít mạng người, thêm một mạng của mày không sợ nhiều.”
“Thả bạn tao và con bé ra, tao ở lại, xử trí thế nào, tùy mày.”
A Phu nhíu chặt lông mày: “Anh Liệt.”
Tần Liệt giơ tay ý bảo hắn đừng lên tiếng.
“Đừng có ở đây chơi trò nhường nhịn, mày cho rằng tụi mày có thể ra khỏi đây sao?” Gã thấp gầy xen vào một câu.
Cao Sầm ấn mạnh khẩu súng trên tay vào đỉnh đầu anh: “Người ở đâu? Nói!”
Lúc này, Tần Liệt càng dứt khoát hơn: “Không biết.”
Cao Sầm nhìn anh, đột nhiên phá lên cười quái dị, hắn chĩa họng súng xuống sát chân hai người rồi bóp cò.
Bùn đất tung tóe, bắn hết lên ống quần.
Tần Tử Duyệt sợ tới mức run rẩy không thể nào đứng vững được nữa, níu chặt thắt lưng Tần Liệt khóc nức nở.
Họng súng của Cao Sầm lại lần nữa hướng lên đầu Tần Liệt: “Có nói không?”
Tần Liệt không hé răng, nhìn hắn trừng trừng, ánh mắt sắc bén dần sâu không thấy đáy.
Hai người đối mặt vài giây.
Cao Sầm tức giận tựa hồ mất hết lý trí, hung hăng gí mạnh khẩu súng vào đầu anh, ngón trỏ cong lại: “Tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Tần Liệt không còn đường lui, chỉ còn cách chống cự, cân nhắc sẽ dựa vào tốc độ tước khẩu súng trên tay hắn.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một âm thanh từ ngoài cổng truyền vào: “Cao Sầm.” Có người kêu tên gã.
Động tác của hai người bên trong khựng lại, thân thể Tần Liệt cứng đờ, nghiêng đầu qua.
Thân thể nhỏ bé của Từ Đồ xuyên qua bóng đêm, di chuyển từng bước tiến vào vùng sáng. Mồ hôi chảy dài trên trán ướt đẫm tóc mái, trên người mặc quần bò và chiếc áo thun trắng ngắn tay, là bộ đồ đã mặc lúc hai người tách nhau ra trong hang động mấy tiếng đồng hồ trước đó.
Hai mắt Tần Liệt đỏ quạch, không khỏi siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Nhưng Từ Đồ không nhìn anh, cô giơ cao điện thoại, ngón tay đặt hờ hững trước màn hình. Cô nói: “Hạ súng xuống, những thứ ông muốn đang ở chỗ tôi.”
Khóe miệng Cao Sầm nhếch lên tia cười gằn, mọi thứ càng lúc càng trở nên thú vị, gã ta đứng yên không cử động, hừ lạnh: “Làm sao tôi biết, có phải cô lại tính chơi trò bịp bợm lần nữa không?”
“Ông không có sự lựa chọn, thấy không, chỉ cần ngón tay tôi chạm nhẹ vào,” cô huơ huơ về phía hắn, trong đôi mắt hoàn toàn không có lấy một tia sợ hãi: “Những tấm ảnh này sẽ lập tức truyền lên internet, những chuyện bê bối trước đây của ông sẽ bị công bố rộng rãi.”
“Tới lúc đó, không ai cứu nổi ông.” Từ Đồ lạnh giọng: “Bỏ súng xuống.”
Cao Sầm thoáng ngần ngừ, sau đó buông thõng tay, hạ súng xuống.
Từ Đồ thầm thở nhẹ một hơi, quay qua nhìn Tần Liệt, đôi mắt anh thăm thẳm như đầm nước sâu không đáy, mịt mù tối sẫm nhìn cô.
Cao Sầm: “Được chưa, đưa điện thoại cho tôi.”
“Chưa được.” Từ Đồ đi về phía Tần Liệt, che chắn trước người anh: “Thả chúng tôi ra trước.”
“Cô tưởng tôi ngu hả?”
Từ Đồ nhếch môi nhìn gã.
Ánh mắt Cao Sầm đảo lia, bả vai buông lỏng mấy phần: “Thả bọn họ đi, nhưng cô thì không được. Cô phải theo chúng tôi về Hồng Dương, nếu tôi nhớ không lầm, cô đã nói vẫn còn đồ của tôi ở chỗ cô.”
“Tôi có thể nói cho ông biết địa chỉ, ông tự mình đến lấy.”
“Làm thế nào biết được cô có tiếp tục giở trò lừa gạt hay không.” Cao Sầm không nói nhiều lời, tay cầm súng lia qua mấy người bọn họ: “Cùng chết hay là đi theo tôi, mau chọn đi.”
Từ Đồ im lặng không trả lời, qua mấy giây, Cao Sầm dần mất hết kiên nhẫn, họng súng lại chuẩn xác nhắm vào Tần Liệt.
Từ Đồ hoảng hốt, không biết dũng khí từ đâu ập đến, bất ngờ lên tiếng: “Tôi đi với ông.”
Cao Sầm nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, trong chốc lát đã nhìn ra manh mối. Gã cũng chẳng có hứng thú quan tâm, cười cười: “Đưa điện thoại cho tôi trước.”
“Thả bọn họ đi trước.”
“Đưa điện thoại cho tôi.” Hắn gằn giọng ngắt ngang.
Ánh mắt Từ Đồ cương quyết, nhìn gã ta không nói lời nào, ngón tay vẫn đặt hờ trên màn hình, ngay vị trí ‘gửi thông tin’.
Cao Sầm: “Thả người.”
Mấy gã kia, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trù trừ chốc lát, chậm rãi hạ tay cầm dao xuống.
Triển Cường đẩy mạnh A Phu ra ngoài.
Thân hình A Phu bất động không nhúc nhích, hất tay gã: “Nếu đi mọi người cùng đi, có bản lĩnh thì giết hết bọn tao đi.”
Triển Cường kề dao vào ngực hắn: “Con mẹ nó, tưởng tao không dám hả?”
“Tới đi.”
“A Phu.” Tần Liệt cả buổi trời không nói lời nào, đột nhiên lên tiếng kêu hắn.
A Phu nhìn anh.
Tần Liệt gỡ tay Tần Tử Duyệt ra, giao cô bé cho A Phu: “Chúng ta đi.”
A Phu trừng to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Tần Liệt quay lại, chăm chú nhìn bóng lưng Từ Đồ, một lúc sau, đi tới phía trước mấy bước, bàn tay anh nắm lấy hai đầu vai cô, dùng sức bóp thật chặt.
Như một tín hiệu, sống lưng Từ Đồ thẳng tắp, đặt toàn bộ sự tập trung vào anh.
Tần Liệt căn dặn: “Em hãy ngoan ngoãn phối hợp với bọn chúng, bọn chúng sẽ không làm hại em.”
Từ Đồ hiểu ý anh, cắn môi, cúi đầu ‘dạ’ một tiếng. Trên người anh có mùi mồ hôi lẫn mùi tanh của máu, hơi thở rất nặng nề, phả từng nhịp xuống những lọn tóc mai hai bên gò má cô.
Tần Liệt đứng sau lưng cô, rất lâu không rời đi, đột nhiên, anh dịu dàng vén những sợi tóc của cô ra sau vành tai xinh xắn, vùi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Tất cả ánh mắt đều đang tập trung vào đó, tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh này quá mức kích thích. Gã thấp gầy sờ sờ cằm, ánh mắt dâm loạn nhìn sòng sọc Từ Đồ hồi lâu, thúc thúc khuỷu tay vào Dương Thông.
Dương Thông lườm gã một cái, lại tiếp tục nhìn hai người bọn họ.
Môi Tần Liệt dán sát vào cô, trằn trọc như không nỡ xa rời, hôn dọc từ gò má lần trở lên vành tai tóc mai, dịu dàng ve vuốt nơi đó thật lâu không rời đi.
Gã thấp gầy bỡn cợt hét to: “Đàn ông như thằng này vô dụng không xài được, không phải cuối cùng nó cũng vứt em đó sao.” Gã ta huýt sáo: “Chi bằng đi theo anh, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Mấy gã kia cũng phá lên cười sằng sặc.
Cao Sầm nhếch khóe môi, đảo mắt quan sát hai người một lát, lên tiếng cản trở tách ra.
Tần Liệt đứng thẳng người lên, buông cánh tay xuống, lúc bứt người rời đi, nắm tay siết chặt run rẩy.
Chỉ vài giờ trước, anh đã hứa với cô; vậy mà trong khoảnh khắc, đã không giữ lời.
Anh lần nữa để cô lại một mình.
***
Chiếc xe jeep cuối cùng cũng lăn bánh rời đi, xuôi theo con đường duy nhất phía ngoài thị trấn Phàn Vũ chạy về hướng thành phố Khâu Hóa.
Triển Cường lái xe, Cao Sầm rốt cuộc cũng cầm được điện thoại của cô trong tay, ngồi ở vị trí ghế lái phụ mở ra xem.
Gã thấp gầy và Dương Thông kẹp Từ Đồ ở giữa, dùng dây thừng trói hai tay cô lại phía sau, để đảm bảo cho dù có mưu đồ tính toán cô cũng không thoát được.
Cao Sầm mở album ảnh lên, dễ dàng tìm thấy mấy tấm hình kia, hừ cười trong miệng, xóa từng tấm một: “Lục soát trên người nó xem có còn thứ gì khác không.”
Hắn nói với mấy tên phía sau.
Gã thấp gầy hớn hở: “Để em.”
Ánh mắt gã hau háu không ngừng dao động trên người Từ Đồ, bàn tay hướng tới trước ngực cô bóp hai cái: “Ây dà, không ngờ cô em rất có vốn liếng nha.”
Từ Đồ cắn chặt khớp hàm, ra lệnh cho chính mình bất luận thế nào cũng phải nhẫn nhịn kiềm chế, im lặng không lên tiếng.
Bàn tay của gã thấp gầy lướt dọc từ thắt lưng cô xuống đến chân không ngừng xoa nắn: “Eo ra eo, mông ra mông, quả là, dáng người của em gái thật tuyệt.” Gã hướng tới phía trước nói một câu: “Không còn gì khác.”
Triển Cường liếc gã qua kính chiếu hậu: “Xem bộ dạng của mày còn không bằng cầm thú, đến trẻ con cũng không tha.”
“Vậy thì sao.” Gã thấp gầy rướn cổ: “Thằng ban nãy cũng chẳng trẻ hơn tao bao nhiêu.”
“Người ta phong độ đẹp trai, còn mày là bộ dạng hèn hạ bỉ ổi. Có thể giống hả.”
“Cái đầu mày, đậu xanh rau má.” Gã thấp gầy cười văng tục, gã đảo tròng mắt rướn sát tới phía trước: “Cao tổng, chờ chính sự xong xuôi, thưởng em gái nhỏ này cho em chơi đùa một chút được không?”
Cao Sầm đang gối đầu lên thành ghế, uể oải nói: “Tùy mày.” Hắn ta lại nhìn chòng chọc vào kính chiếu hậu: “Cô có phát tán ảnh chụp ra ngoài không?”
Từ Đồ nghiêng đầu, ánh mắt không bỏ qua bất kỳ cảnh vật nào bên ngoài.
Gã thấp gầy nhấc cằm cô lên: “Cao tổng hỏi em đó, trả lời đi.”
Từ Đồ muốn phớt lờ không thèm để ý tới, nhưng bất giác nhớ lại những lời Tần Liệt đã căn dặn trước khi đi, liền ngoan ngoãn trả lời: “Không có. Đến Phàn Vũ điện thoại mới có tín hiệu, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng súng, lập tức chạy tới.” Cô dựng thẳng người lên tránh khỏi bàn tay gã thấp gầy: “Không có thời gian phát ra ngoài.”
Cao Sầm không dời ánh mắt lom lom nhìn cô qua kính chiếu hậu, Từ Đồ cũng nhìn thẳng vào đó đối mắt với hắn, cực kỳ tự nhiên chớp chớp mấy cái.
Triển Cường nói: “Hay là ngài gọi điện cho cục trưởng Tôn thử xem bên đó có động tĩnh gì không.”
Cao Sầm thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra đánh cuộc gọi đi.
Nói chuyện chưa tới năm phút, hắn cúp máy, biết mọi chuyện bên Hồng Dương đều bình thường, lúc này mới yên tâm.
Xe đi vào đoạn đường núi quanh co khúc khuỷu, hai bên là những vách đá uốn lượn lởm chởm. Cao Sầm lật điện thoại của Từ Đồ lên, gỡ sim ra rồi bất ngờ ném mạnh ra ngoài, điện thoại va vào vách đá, ngay lập tức tan xương nát thịt.
Từ Đồ thản nhiên liếc nhìn, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Đoạn đường sau đó, trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Cao Sầm nhắm nghiền hai mắt, không biết có ngủ thật hay không.
Dương Thông bị thương trên đầu, chịu đựng tới lúc này cũng không thể chống đỡ nổi nữa, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Từ Đồ nghiêng đầu, đưa mắt nhìn lướt qua đồng hồ trên bảng điều khiển, một giờ sáng, đã rời khỏi Phàn Vũ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lại đi tiếp một đoạn, xe ra khỏi đường núi tiến vào đường quốc lộ bằng phẳng, phía trước hiện ra một tia sáng, một tấm biển màu đỏ cắm giữa lưng chừng không trung, hình như là bảng chỉ dẫn phương hướng cho người đi đường.
Tim Từ Đồ đập thình thịch, không cách nào đè xuống được, hai tay bị trói ở sau lưng ướt đẫm mồ hôi đến mức có thể vắt ra nước.
Xe chạy, càng lúc càng đến gần nơi có tấm biển đỏ.
Cô không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc.
Triển Cường nhìn thoáng qua người ngồi ở vị trí phụ lái, nhẹ giọng gọi: “Cao tổng.”
Cao Sầm liếc gã một cái.
Triển Cường nói: “Chúng ta phải đổ thêm xăng, trên đường chỉ có một trạm xăng dầu này, nếu bây giờ không đổ sợ rằng sẽ hết giữa chừng không tới kịp Khâu Hóa.”
Từ Đồ bỗng cảm thấy trong xe yên tĩnh đến nghẹt thở, cô nhìn chằm chằm Cao Sầm, cảm giác thời gian dằng dặc như không hề trôi qua, mãi đến khi thấy hắn gật đầu đồng ý, trái tim đang treo lơ lửng mới từ từ rơi xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện