[Dịch]Tầm Đạo Ký- Sưu tầm
Chương 20 : Trên đường đến hang động của Huyết Long Ma Đế
.
Trong màn đêm ma khí dày đặc, một bóng người đang lửng thửng đi, đó là một thiếu niên chừng 16 tuổi, dáng vẻ gầy yếu, đôi mắt thì vô hồn.
Cách hắn chừng 10 bước có một đàn Thiên ma đang bay tới, nhìn bộ dáng thì đa số đều là Thiên ma sĩ, duy nhất có 1 con dẫn đầu là khác thường, bộ dáng uy nghi, không hề bay mà lại đi bộ, động tác cử chỉ không hề khác gì con người. Đây hiển nhiên là 1 Thiên ma tướng.
Trong đoàn Thiên ma có một con vừa trông thấy thiếu niên thì vội vàng bay tới. Nó lơ lửng trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi là ai? Từ đâu đến ?”
Sở dĩ nó hỏi như vậy là bởi vì nhân loại trước mặt có dấu hiệu vô hồn giống như bị đoạt xá, rất có thể là một Thiên ma đồng tộc làm ra. Chứ nếu không nó hẳn là sẽ tấn công chứ không hỏi hang bình thường như vậy.
“Ta là số 7843, còn tên này là võ giả bên ngoài xâm phạm bị ta đoạt xá.”
Thiếu niên ốm yếu kia mở miệng đáp, một giọng nói khan khàn hơi khó nghe vang lên.
Tên của Thiên ma sĩ chỉ có thể dùng số, chỉ khi nào thăng lên lên thành Thiên Ma tướng thì mới có thể tự đặt tên cho mình.
“Từ nơi nào, ta giám sát bên yêu thú sơn mạch cả hôm nay, hơn 40 võ giả lạc vào đều bị ta bắt. Còn phía bên kia thì lâu nay làm gì có ai xông vào.”
Trấn ma chi địa này chỉ có hai con đường để tiếp cận. Một là bên yêu thú sơn mạch, cũng là nơi có nhiều võ giả thường xuyên xâm nhập bắt yêu thú rồi bị lạc đường.
Còn đường thứ hai chính là phía Tử Trúc Lâm đi vào, nhưng nó nhớ là đã rất lâu không còn ai xâm nhập từ bên đó.
Thiếu niên nghe vậy rồi im lặng một lúc rồi mở miệng:
“Ta là nói thật, nếu không tin ngươi nhìn xem !”
Lời vừa dứt thì một luồng khói trắng từ đỉnh đầu thiếu niên bốc lên biến ảo thành hình dạng một con Thiên ma vẻ mặt đần độn, chính là Thiên ma số 7843.
“Quả nhiên là thật, nhưng bây giờ người là định đem cái thân thể này đi đâu?”
Thiên Ma tướng đứng ở phía xa đột nhiên lại gần, nhẹ nhàng hỏi.
“Thưa Thiên Ma tướng đại nhân, ta là muốn đem thân thể này tới dâng cho Huyết Long Ma Đế để xin 1 viên Hồn Châu.
Con Thiên Ma số 7843 chui lại vào trong thân hình nhân loại kia rồi cúi đầu cung kính đáp.
“Là dùng cho con của Huyết Long Ma Đế vừa sinh sao? Thiên Ma tướng nghe vậy thì trầm tư, chập lát chìa tay ra 1 viên Hồn Châu màu đen lớn cỡ quả trứng gà, bên trong có hư ảnh tiểu nhân đang gào thét vùng vẫy muốn phá viên châu bay ra.
“Có thể để thân thể này lại cho Ô Lạp ta không, ta có thể mua bằng viên trung lưu Hồn Châu này.”
Ô Lạp ma tướng hỏi. Sở dĩ có chuyện Thiên Ma tướng mua bán với Thiên Ma sĩ như vậy là bởi vì trong giới Thiên Ma quy định rất rõ ràng. Mạnh không được vô lý hiếp yếu, quan trọng nhất là trao đổi sòng phẳng, ngay cả các Thiên Ma Đế đều không ngoại lệ. Cho nên các Thiên Ma đều rất an tâm mỗi khi đem bảo vật cống nạp.
Từ khi thấy viên Hồn Châu này thì sắc mặt thiếu niên cực kì vui sướng nhưng chỉ trong giây lát lại biến thành thống khổ rồi trở về tĩnh lặng bình thường. Việc này làm cho Ô Lạp trong lòng cực kì khó hiểu. Bất quá chỉ 1 Thiên Ma sĩ nhỏ nhoi cũng không đáng làm hắn phải bận tâm.
“Xin lỗi Ô Lạp ma tướng, 7843 thật là có điều khó xử, xin cảm ơn lòng tốt của ma tướng.” Sau đó thiếu niên cúi đầu thi lễ nói.
Ô Lạp ma tướng thì khẽ cau mày, trong lòng có chút không vui nhưng cũng bỏ qua.
“Thôi được rồi, ngươi đi đi. Chẳng qua bổn tướng thấy phía bên kia đột nhiên xuất hiện nhân loại nên có chút tò mò, viên hồn châu mạt lưu này cho ngươi.a” Nói rồi Ô Lạp lấy ra thêm một viên Hồn Châu nhỏ hơn bắn về phía thiếu niên, còn viên trung lưu Hồn Châu kia thì cất lại.
Thiếu niên chụp lấy xong thì mặt mày hớn hở vội chụp lấy viên Hồn Châu rồi rối rít cảm ơn sau đó tiếp tục đi. Còn đoàn Thiên Ma của Ô Lạp cũng đi về hướng của mình.
…..o0o………………
Thiếu niên kia đi được một lúc lâu, quan sát xung quanh kĩ càng một lượt rồi đưa tay vỗ lên đầu một cái. Lập tức con Thiên Ma đần độn 7843 xuất hiện, bộ dáng quằn quại cực kì đau đớn. Hiển nhiên thiếu niên chính là Tô Thiên còn ma đầu kia là Hạ Nhất Lưu.
“Vừa nãy ngươi định bán ta cho tên Ô Lạp đó à, hừ,không giáo huấn ngươi thì không biết chừng có ngày bị bán thật.”
“A chủ nhân tha cho ta ! Viên Hồn Châu vừa nãy là trung lưu cho nên ta mới không kiềm chế được bản thân. A tha cho ta !” Hung hăng hành hạ Thiên Ma một lúc Tô Thiên mới dừng lại.
Hắn ngồi xếp bằng xuống nghỉ ngơi thích ứng với áp lực ma khí nơi này.
“Không biết là bên ngoài đã qua bao nhiêu thời gian rồi nhỉ? Còn Tiểu Thanh và Minh Nguyệt ra sao? Theo lý mà nói thì Minh Nguyệt và A Văn chắc chắn không thể lọt vào nơi này được rồi, rõ ràng vừa nãy tên Thiên Ma kia nói đã rất lâu rồi mới chỉ có 1 mình ta xâm nhập vào.”
Tô Thiên trong lòng thở dài, cô nàng Minh Nguyệt này trong lòng hắn có không ít tình cảm. Nhưng mà xem ra đã là vô duyên rồi.
“Còn cha mẹ, còn thầy Mã Vân, còn tiểu sắc lang A Hổ ở Thạch Long Trấn….. Không biết đến bao giờ Tô Thiên ta mới được gặp lai họ đây ? Đợi xong chuyện lần này, nhập vào tông môn tu luyện giới. Ta nhất định sẽ về thăm họ, nhất định…..” Tô Thiên không ngừng siết chặt hai tay, hắn quả thực rất nhơ nhà.
Kiềm chế nỗi xuyến xao trong lòng mình, Tô Thiên định thần thổ nạp theo khẩu quyết Lục Hợp Công.
Môn nội công tâm pháp này có tổng cộng sáu tầng, tu luyện từ Hậu Thiên sơ kì tới Tiên Thiên hậu kì. Mặc dù Tô Thiên vốn đã đạt tới Hậu Thiên trung kì nhưng vẫn phải luyện lại theo trình tự từ tầng 1 đén tầng 2, sau đó mới có thể tiến hành trùng kích tầng 3.
Bắt đầu ngồi thổ nạp theo công pháp tầng 1, từng tia ma khí bắt đầu được hấp thu một cách nhanh chóng vào đan điền.
….o0o………………..
Tầm bảy ngày sau, Tô Thiên thu công đứng dậy, trong lòng phiền não không thôi, lần trước để vượt qua Luyện Khí cảnh rất mau, nhưng lần này khi vận hành theo công pháp Lục Hợp Công thì lại lâu hơn nhiều lần. Lí do là luyện theo công pháp thì phải phức tạp và tỉ mĩ hơn nhiều. Qua bảy ngày thì chỉ mới luyện thành tầng thứ nhất của Lục Hợp Công. Bất quá tốc độ tu luyện này nếu đem ra bên ngoài công bố thì chỉ có nước mọi người đều ngất. Bởi vì muốn đột phá một tiểu giai thì phải mất một thời gian khá lâu.
Ví dụ một người bình thường tu luyện muốn đột phá từ Hậu Thiên sơ kì lên trung kì thì chí ít cũng cần tu luyện năm năm công phu. Ngay cả tên chủ nhân của bộ công pháp này mà bị Hạ Nhất Lưu thôn phệ muốn tu luyện tới nhị giai Tiên Thiên sơ kì cũng mất cả 80 năm.
Sở dĩ có tốc độ nghịch thiên như vậy một phần là nhờ áp lực cường đại của ma khí nơi đây không ngừng dồn ép kích phát tiềm năng cơ thể của Tô Thiên nên mới không ngừng đột phá. Nhưng lí do lớn lao nhất lại hoàn toàn khác. Chính là bởi vì dòng máu Tô Thiên đang chảy trong người có điều kì lạ, cũng là cái mà Âm Dương lão quái gọi là “Huyết mạch Tiên nhân”. Bất quá những điều này hiện giờ Tô Thiên đều không biết.
Vừa mở mắt ra Tô Thiên đã thấy ngay bộ mặt ủ rũ xen lẫn nài nỉ của Hạ Nhất Lưu. Dĩ nhiên là tên ma đầu này muốn xin viên Hồn Châu mạt lưu kia.
“Chủ nhân à, có thể cho ta được không. Nếu luyện hoá được thêm một quả Hồn Châu này thực lực của ta sẽ tăng cao một bước. Có thể giúp chủ nhân đối địch.”
Tô Thiên nghe những lời ngọt ngào của như vậy của Thiên Ma thì cười lạnh, qua dao động của bản mệnh tinh thần lạc ấn hắn phát hiện ra Hạ Nhất Lưu đang có sự gian trá, không biết chừng khi thực lực nó tăng cao thì khế ước chủ tớ sẽ bị phá huỷ.
“Ngươi nói xem Hồn Châu này nhân loại có luyện hoá được không?” Hắn lấy viên Hồn Châu ra đưa trước mặt Hạ Nhất Lưu làm nó chảy nước miếng không thôi.
“Không, đương nhiên là không rồi ! Đây là đồ vật chỉ có Thiên Ma mới xài được !”
Thiên Ma ánh mắt chăm chú nhìn vào Hồn Châu nhưng miệng thì vẫn trả lời.
“Ngươi nói dối, ta có thể cảm nhận được ! Muốn chết phải không?”
Nói xong thẳng tay hành hạ Thiên Ma một trận, cuối cùng moi ra được phương pháp luyện hoá Hồn Châu.
Phương pháp nói chung cũng đơn giản. Cứ trực tiếp nuốt vào là được, sau đó mỗi ngày lại chậm rãi bào mòn luyện hoá nó, giống như ăn từ từ vậy.
Có điều nhìn vào linh hồn đang giãy dụa gào thét trong viên châu, Tô Thiên đột nhiên có cảm giác hơi lạnh lạnh. Hắn tự hỏi bản thân làm thế thì có quá dã man không đây?
Nhưng có một điều là cho dù không luyện hoá thì cũng không thể thả nó ra được.
Một khi thả ra linh hồn nó sẽ bay đi đoạt xá người khác, hoặc cũng bị Thiên Ma khác bắt giữ lại rồi cắn nuốt. Nếu vậy thôi thì đành để bản thân tiện nghi vậy.
Nhắm mắt bỏ viên hồn châu vào miệng rồi cố gắng nuốt một cái ực. Nuốt xong rồi thì cũng không còn gì để hối hận cả.
Bây giờ muốn luyện hoá hạt châu này nhanh chóng thì cũng phải mất chí ít mười ngày. Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là lúc thích hợp vì ở nơi hiểm địa này thêm một ngày cũng chính là nguy hiểm thêm một phần.
Vì thế Tô Thiên quyết đinh đứng dậy tiếp tục lên đường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện