[Dịch]Tầm Đạo Ký- Sưu tầm

Chương 2 : Bị gạt

Người đăng: 

.
1 lát sau có 2 người xuất hiện trong tầm mắt Tô Thiên. Hắn nhìn chằm chằm cô gái tỷ tỷ của thanh y nử tử kia. Cô nương này mặc áo tím, khoảng 18, khuôn mặt đẹp nhưng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng dáng vẻ thon gọn, mảnh mai lại hết sức mê người, nhất là đôi gò bồng căng tròn…. -Này nhìn đủ chưa, đây là tỷ tỷ ta- Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của nam nhân trước mặt, thanh y nử tử không tránh khỏi có chút bực bội. Tô Thiên giật mình tỉnh lại, thầm mắng bản thân vừa rồi quá vô sỉ, mình đường đường là quân tử thế mà lại nhìn vào nơi đấy của nữ nhân. Đưa khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ lên nhìn cô gái áo tím chỉ thấy nàng ta cười bình thản, dường như không bận tâm gì lắm, hắn mới tạm thời yên lòng. -Cô nương vừa rồi tại hạ thất lễ- Tô Thiên chắp tay lại hành lễ, cái xin lỗi này là xuất phát từ tận đáy lòng. -Hoàn toàn không sao, ta cũng không để ý lắm- Cô gái cười nhã nhặn. -Ta là Tô Thiên, không biết 2 vị cô nương tên gọi là gì- Tô Thiên bắt chuyện. -Ta Minh Nguyệt, còn đây Tiểu Thanh, muội muội ta. -Ừm, biết tên vậy là được rồi, chúng ta lên đường nhanh kẻo trời tối- Tô Thiên ngẩng đầu lên nhìn sắc trời hơi ảm đạm, vội thúc dục. -Khoan đã Tô Thiên đại ca- Minh Nguyệt chợt nói. Nghe 4 từ “Tô Thiên đại ca”, trong lòng Tô Thiên hết sức khoan khoái, hắn ừm ừm nói: -Minh Nguyệt cô nương không biết có việc gì? -Là thế này, chúng muội còn có chút hành lý, không biết Tô đại ca có thể…… -1 chút thôi sao, Không vấn đề- Nghĩ tới vừa này mình phi lễ với người ta, Tô Thiên hào sảng đáp ứng. -Đúng, chỉ 1 chút- Tiểu Thanh đứng phía sau tự nhiên cười hì hì rất duyên dáng, nhưng trong nụ cười đó Tô Thiên chợt cảm thấy như ác quỷ. ……………………………………… -Cái gì, các cô đùa giỡn với ta à ? -Tô Thiên huynh nói gì vậy, chỉ có 1 ít đồ, không lẽ huynh hẹp hòi đến vậy. -1 chút, 1 chút đây sao- Tô Thiên nổi cơn tam bành, khi vừa tới chỗ 2 cô nàng này để hành lý, hắn đã hiểu ra lòng tốt của mình bị lừa gạt đến trắng trợn.4,5 gói đồ to cồng kềnh nằm xếp ngay ngắn dưới đất. hắn cũng chẳng thể tin nổi thế nào mà 2 cô nàng này lại có thể đem chúng lên tới đây. -Liễu yếu đào tơ sao? Hắn nhìn Tiểu Thanh, nghiến răng bần bật. Sau đó nhìn sang nữ tử Minh Nguyệt, gằn giọng: -Chút hành lý sao? Chỉ thấy nàng ta lấy 2 tay che miệng lại, nhưng Tô Thiên lại nghe thấy trong đó âm thanh khúc khích.Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Mẫu thân nói đúng. -Các cô đã đùa giỡn thì ta đây thứ không thể tiếp- Nói rồi giận dữ quay đi. -Ngươi nói không giữ lời, đúng là thứ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi- Giọng Tiểu thanh vang lên phía sau. -Tô Thiên huynh đệ à, ta không ngờ ngươi lại chấp nhất với đàn bà con gái, đây là phong phạm nam nhân sao- Minh Nguyệt bồi thêm 1 câu. Quả nhiên, Tô Thiên không thể chịu đựng khi bị người khác đâm chọt như vậy, hắn dừng lại mặt đỏ phừng phừng. Nếu như lúc này phía sau lưng không phải là 2 nữ tử, rất có thể đã có án mạng xảy ra. Hắn âm trầm quay người lại, đôi mắt nổi đầy gân máu: -Vậy các ngươi muốn gì? Nữ tử Minh Nguyệt có vẻ hơi giật mình vì cái nhìn của Tô Thiên, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, nói: -Rất đơn giản, ngươi là nam nhi đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời. -Huống hồ ngươi lên kinh ứng thí phải không, nếu là vậy ngươi là người đọc sách, 1 người có học không lẽ nói lời nuốt lời. -Vả lại, chúng ta là nữ nhân liễu yếu đào tơ, ngươi cần phải đối xử đúng đắn 1 chút chứ. Tốt nhất là nên xách đồ giúp chúng ta, nếu không sau này chúng ta đến Ly Thành, sẽ kể lại chuyện này, xem ngươi làm sao thi cử được. Minh Nguyệt lảm nhảm 1 hồi làm Tô Thiên muốn phún hoả, cô nàng này ban đầu nhìn bộ dáng có vẻ trầm tĩnh, hiền lành, nhưng khi nói chuyện chẳng khác nào kĩ nữ lầu xanh, nhờ vả thì đại ca này, đại ca nọ, không được lại quay ngoắt lại ăn vạ. Càng điên tiết hơn khi nàng ta lại ra vẻ “ liễu yếu đào tơ”, “liễu yếu đào tơ” mà đem được đống kềnh càng này tới đây, nói ra có ngu mới tin. -Không cần nói nhảm nữa, coi như ta xui xẻo- Tô Thiên hậm hực bước tới chỗ 4 cái gói đồ thật lớn, vất vả lắm mới có thể chất lên người. Cảm giác lúc này của Tô Thiên là quá nặng, tầm chừng 5, 6 chục cân. Nếu không phải hắn thường xuyên lên rừng đốn củi với Tô Chiến thì giờ đã nằm bẹp xuống đất. Bước đi có phần loạng choạng, Tô Thiên lầm lũi đi tới trước. Minh Nguyệt và Tiểu Thanh nhìn nhau nháy mắt mỉm cười 1 cái rồi tung tăng theo sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang