[Dịch]Tầm Đạo Ký- Sưu tầm

Chương 12 : Chạy Trốn

Người đăng: 

.
Hắn là ai? Nam Phong mơ hồ hỏi, lúc nghe tin A Văn và Minh Nguyệt bị mất tích ở Tử Trúc Lâm thì liền tới vì sợ Âm Dương đang trú thân ở đây làm càn. -Ta nhớ Phong Lan thảo nguyên ngươi có 1 truyền thuyết về Tử Trúc Lâm thì phải ! Âm Dương lão quái run rẩy nói. -Đó chỉ là truyền thuyết, mấy ngàn năm nay theo ta biết Phong Lan thảo nguyên chẳng xảy ra chuyện gì bất thường cả. – Nam Phong ngay lập tức lắc đầu bác bỏ. Nhưng hình như tiếng nói chuyện của hai người kinh động nam tử hắc y kia, hắn lại như lần trước sửng người lại 1 lúc rồi quay sang ngẩng đầu lên, trong mắt loé ra sát khí vô tận. -30 vạn năm tung hoành thiên địa…………. -Tên điên lại lên cơn rồi, chạy mau ! Âm Dương khi nghe thấy câu này thì hoảng sợ co chân bỏ chạy. -Cớ gì phải sợ, dao động tu vi hắn chỉ là Quy Tông cảnh sơ kì võ giả, ngươi đừng nên đánh mất phong thái quá chứ. – Thần y Nam Phong hừ lạnh, nhưng lòng hơi kiêng kị, có thể làm Âm Dương là Đại Thừa kì tu sĩ nổi tiếng khó chơi hoảng sợ thì chắc chắn có gì đó đặc biệt. Nghĩ vậy nên tay hắn nắm thành quyền, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. -Cớ sao lại phụ ta ! Nam tử hắc y gào lên rồi lao tới tung ra 1 búa. Vẫn là 1 búa đầy đơn giản nhưng ẩn chứa sát khí kinh thiên. -Ta không tin có vũ khí vượt qua sự cường hãn của Man tộc ta. Man Sơn Luyện Thể Quyết, Thạch Hoá. Sau tiếng quát lớn, da dẻ Nam Phong bắt đầu chuyển sang màu nâu đất, từng đoàn cơ bắp cũng biến thành góc cạnh như từng khối đá sắc bén xé toan cả quần áo trên cơ thể. -Băng Sơn Quyền. Lần này không phải là cự quyền lớn cách không đánh tới mà chính là quyền đầu đã Thạch Hoá của Nam Phong tiếp 1 búa này. Y rõ ràng muốn dùng phương thức cận chiến. Rốp, 1 tiếng gãy nát giòn tan vang lên. Tay phải Nam Phong cụt ngủn mất đi phần bàn tay, hiển nhiên là cây búa kia cứng hơn làm y đau đớn gầm rống. -Ngu ngốc, ai đời lấy tay chơi với búa. – Tô Thiên thấy thế thì thích thú cười khinh bỉ. Từ khi biết tên Nam Phong này muốn giết mình diệt khẩu rồi còn đồng tình với kế hoạch đánh chiếm Võ Cảnh của Đại La Thiên thì Tô Thiên đã ghét cay ghét đắng người này. Hắn ghét những tên nguỵ quân tử thường ngày giả hiền lành nhưng lòng dạ lang sói như vậy. -1 thất giai Quy Tông Cảnh sơ kì không ngờ lại khó chơi như vậy. – Nam Phong nét mặt âm trầm nhìn nam tử hắc y, còn phần cụt của tay phải thì từ từ mọc ra làm thành bàn tay bằng đá khác. Đây chính là nhờ sự kì diệu của Man Sơn Luyện Thể Quyết, đạt tới đỉnh cao có thể mọc lại phần tứ chi đã mất, nhưng cũng không phải hoàn toàn vì phần tứ chi mới mọc ra công lực giảm sút nghiêm trọng cần thời gian bồi dưỡng lại, hơn nữa còn tổn hao rất nhiều nguyên lực. Rơi vào kết cuộc như thế này là do Nam Phong đã quá tự tin vào sự cường hãn cơ thể bản thân. -Âm Dương ngươi mau lại đây nhanh chóng hợp lực giải quyết hắn. -Được. Trọng Thuỷ Quyết, Thuỷ Thần Nộ. 1 thuỷ cự nhân cao hơn chục trượng lập tức được ngưng tụ ra sau lời hô của Âm Dương, nó ngước mắt lên trời dùng 2 tay đập mạnh lên ngực gào rống. -Lại 1 tên điên thích hành hạ bản thân ! Tô Thiên lại hướng về thuỷ cự nhân phán 1 câu như vậy. Tất nhiên, thuỷ cự nhân chỉ là do pháp thuật của Âm Dương ngưng tụ thành, trí tuệ không nhiều đến mức hiểu được mấy câu chửi bới này. Đột nhiên A Trác chạy tới nắm lấy bàn tay Tô Thiên làm hắn giật mình hoảng sợ. Chẳng lẽ A Trác muốn ra tay với mình ! -Chạy mau, nếu không kết thúc sẽ tới lượt các ngươi ! A Trác cũng nắm lấy tay Tiểu Thanh rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng 1 thân ảnh đáp xuống chặn họ lại. Hán tử Tây Qua. ....o0o…………………. -Thiếu tộc trưởng không thể thả họ đi được. -Tại sao? A Trác nét mặt trầm xuống lạnh lùng hỏi. Tây Qua bất đắc dĩ thở dài 1 tiếng, cúi đầu nói: -Vì người là Man Nhân ! “Là Man nhân phải đổ máu vì Man tộc” “Là Man nhân phải bỏ qua lợi ích cá nhân vì Man tộc” “Là Man nhân không được có lòng nhân từ với kẻ địch của Man tộc” “Kẻ đối đầu với Man tộc, phải đuổi tận giết tuyệt !” Lời thề với Man tộc lúc A Trác ở Đại Lễ Trưởng Thành vang vọng bên tai hắn. Mỗi Man nhân sau khi tới 16 tuổi đều phải quỳ xuống trước tượng Man Thần mà thề hy sinh, tận trung vì Man tộc, lời thề này là lí tưởng sống duy nhất của mỗi Man nhân. A Trác thống khổ ôm đầu, hắn không muốn bằng hữu của mình ngã xuống trong tay tộc nhân của chính mình, không muốn làm 1 kẻ lòng lang dạ sói. Nhưng nếu không trở thành kẻ lòng lang dạ sói, thì hắn sẽ trở thành tội nhân Man tộc, bất trung bất nghĩa. Tiểu Thanh run cầm cập, nước mắt chảy dài liên tục chờ phán xét của A Trác. Riêng Tô Thiên thì có uy nghĩ khác. Hắn hiểu nỗi khổ của A Trác. 1 người vì bằng hữu mà làm ra hành động phản bội tộc nhân của mình là điều không thể. Điều đó trái với luân lí đạo đức mà Tô Thiên thường học. Nhưng Tô Thiên cũng hiểu, nếu A Trác xuống tay với mình thì cũng là trái với lương tâm bản thân. Vì Vậy, hắn tôn trọng quyết định của A Trác ! -Được, ta là Man nhân, phải hy sinh vì Man tộc. – A Trác đã quyết định xong, sắc mặt bình thản đứng dậy nhìn Tô Thiên 1 cái thật sâu. -Để ta tự ra tay có được không? A Trác quay lại hỏi Tây Qua. -Được, tuỳ ý ! Tây Qua nói xong xoay người lại, dáng vẻ như không muốn thấy cảnh giết chóc sắp xảy ra. Trong tay A Trác xuất hiện 1 con dao nhỏ sang bóng, trên cán dao còn khắc vài hoa văn kì lạ. -Dao này là dao do cha ta tộc trưởng Phong Lan bộ lạc cho ta, hôm nay chết dưới nó cũng là vinh hạnh cho 2 người. Tô Thiên nghe vậy thì mỉm cười nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy có lẽ cũng không còn gì tiếc nuối lắm, chỉ còn cha mẹ, thôi cứ xem như bất hiếu 1 lần vậy. Tiểu Thanh khóc càng to hơn, nàng rất sợ hãi chết, nhưng cũng cố nhắm 2 mắt lại. Có lẽ nhắm mắt sẽ không làm cho người ta thấy nhiều đau đớn. A Trác không nói nhiều nữa, tay cầm dao đâm thẳng tới. 1 dòng máu nóng phụt ra. -Ư – 1 tiếng rên đồng thời kêu lên rồi 1 thân ảnh gục xuống. Không phải Tô Thiên hay Tiểu Thanh mà là hán tử Tây Qua. -Chạy mau ! A Trác đâm Tây Qua xong vội vàng kéo 2 người Tô Thiên đi trong sự ngạc nhiên của họ. Phía kia Tây Qua đang gục ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhưng trên đôi môi vẫn hiện lên 1 nụ cười. -Thiếu tộc trưởng, ta đã cố gắng hết sức rồi, phần còn lại phải tự trông vào người vậy ! …o0o……………….. Lúc này 3 người Tô Thiên, A Trác, Tiểu Thanh đang cắm đầu cắm cổ chạy vào sâu trong Tử Trúc Lâm. Tuy rằng A Trác biết vào sâu trong này rất có thể gặp cao giai yêu thú, nhưng còn đỡ hơn chạy ra ngoài đối đầu với 2 con quái vật bát giai kia. Vì bị A Trác nắm lấy tay lôi đi, Tô Thiên chạy có phần bị động. Tốc độ này vượt qua giới hạn chịu đựng và sự cho phép của cơ thể hắn. Khuôn mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp, còn ngực thì giống như bị thứ gì đó chặn lại làm bế tắc khó thở. -Tô Thiên huynh đệ mau vận khí – A Trác trông thấy vậy thì vội nói. -Vận khí ? Ta chẳng hiểu gì cả ! Đôi môi Tô Thiên càng lúc càng tím. -Vận khí ở đan điền tới những vị trí mà ngươi khó chịu. – Tiểu Thanh vội bổ sung. Tô THiên nghe vậy thì cố sức tập trung ý nghĩ của mình vào đan điền, nơi đó hắn cảm giác được có 72 tia khí đang nằm yên bất động. Dùng ý niệm dẫn động 1 tia chạy từ đan điền lên vùng ngực đang đau nhói, hắn chợt cảm giác có 1 cỗ nhiệt lượng ấm áp đang lan toả ra làm cơn đau dần lắng xuống. Lại tiếp tục dẫn khí xoay vòng tại vùng ngực 1 lúc. Khi cơn đau chấm dứt cũng là lúc tia khí kia bị tiêu hao hết. Sắc mặt Tô Thiên trở lại vẻ hồng hào, hắn thở ra 1 hơi. -Sao giờ ta chỉ còn 71 tia khí nhỉ? Vẫn tiếp tục đang chạy, Tô Thiên quay đầu sang hỏi A Trác. Nhìn vẻ mặt đầy đau xót tiếc nuối của Tô Thiên A Trác cũng không nhịn được mà bật cười. -Mất thì thu lại lần nữa, nhưng tia khí kia cũng không phải biến mất mà chẳng qua chỉ là biến thành dạng năng lượng tôi luyện thân thể cho ngươi mà thôi. Cứ xem ngươi bây giờ đang chạy như bay thế này mà có sao đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang