[Dịch]Tầm Đạo Ký- Sưu tầm
Chương 11 : "Đêm nay trăng tròn"(2)
.
-Ngươi dám tổn thương người của ta, ta Nam Phong thề sẽ bắt ngươi trả lại gấp ngàn lần. Băng Sơn Quyền.
1 quyền thủ cực lớn từ phía xa cách không giáng tới thật nhanh vào chính giữa đầu sóng khổng lồ làm nước văng tung toé. Còn dòng nước lũ cuồng bạo kia bị 1 quyền này ngăn lại thì không thể ập tới đám người Tô Thiên được.
-Âm Dương, ngươi còn chưa dừng tay.
1 đạo thân ảnh cùng lúc đó xuất hiện, chính là Nam Phong thần y của Phong Lan bộ lạc. Âm Dương lão quái thấy vậy thì thu lại pháp thuật, còn dòng nước lũ khổng lồ kia thì tan ra rồi biến mất, để lại khung cảnh khu rừng bị tàn phá, cây cối đổ rạp trên mặt đất.
-Tên hắc y nhân kia đâu rồi, có giỏi ra đây cho bổn tôn. – Âm Dương lão quái khi từ trên không hạ xuống thì ngay lập tức đảo mắt 4 phía la lối om sòm.
-Âm Dương, ngươi dám giết tộc nhân của ta, thù này không chết không thôi ! Nam Phong nét mặt giận dữ cách không tung 1 quyền về phía Âm Dương làm hắn thất kinh né sang 1 bên, lập tức khoảng đất trống sau lưng Âm Dương nổ tung lên, để lại 1 cái hố sâu hoắm.
-Hiểu nhầm, tất cả là hiểu nhầm. Đều là do tên hắc y nhân chết tiệt kia, không tin ngươi hỏi bọn chúng xem.
Âm Dương lão quái vừa bị nam tử thần bí đánh trọng thương nên khá kiêng kị Nam Phong, tuy vậy hắn biết cho dù mình có phục hồi đến đỉnh phong cũng khó đánh lại Nam Phong vì tên thần y này thực sự đã đạt tới bát giai Điên Phong võ giả trung kì, còn mình thì chỉ mới là Đại Thừa sơ kì. Nếu là võ giả khác có lẽ hắn sẽ không ngại lắm, nhưng vì tên Nam Phong này là Man nhân, là tộc người có huyết mạch đặt biệt chứ không như võ giả thông thường.
Nam Phong quay lại nhìn đằng sau, chỉ thấy Tô Thiên vẻ mặt tái nhợt đưa tay phải lên, tay trái chỉ vào cái sợi gân kì dị đang ngoe nguẩy dưới da tay. Thấy cảnh tượng này thì Nam Phong thần y nét mặt trầm xuống, đưa 1 chỉ điểm tới sợi gân kia.
-A !
Tô Thiên và Âm Dương như cùng lúc gào lên đau đớn. 1 đạo thất thải quang đoàn nhanh như chớp vụt ra bỏ chạy như vẫn không thể thoát khỏi bị bàn tay Nam Phong nắm lấy. Tuy là thất cấp yêu thú nhưng vì khác biệt cảnh giới quá xa nên Thất Thải Ngô Công chẳng thể nào chống lại dù chỉ 1 khắc.
-Mau thả tiểu bảo bối của ta ra tên Nam Phong khốn khiếp – Âm Dương khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy Thất Thải Ngô Công bị Nam Phong thần y bóp chặt trong lòng bàn tay. Phải biết rằng con rết này theo Âm Dương từ lúc hắn còn là 1 tiểu tu sĩ Kết Đan kì. Cả hai lần lượt cùng nhau chịu chung bao hoạn nạn sinh tử. Sau 1500 năm, Âm Dương đã đạt tới Đại Thừa kì, còn con rết yếu ớt năm nào cũng tiến giai thành thất cấp yêu thú. Mà bây giờ công sức 1500 năm của hắn đang nằm trong lòng bàn tay của Nam Phong, hỏi sao hắn không đau lòng cho được.
-Nể tình đồng tộc ngươi tha cho ta đi mà.
-Cái gì, Âm Dương là người Man tộc chúng ta? Không thể nào, Man tộc không có người hình dáng bé nhỏ như vậy. – A Trác nhìn sang nét mặt trầm tư không phản ứng của Nam Phong thì biểu tình không thể tin.
-Đúng vậy, Âm Dương là người của Man tộc chúng ta. Nhưng sau khi đoạt xá kẻ khác nghịch hành tu chân thì đã không phải. – Nam Phong thần y hừ lạnh.
-Vậy sao trước giờ không nghe ngài và tộc trưởng nhắc tới hắn? Tây Qua đột nhiên nghi hoặc mở miệng.
-Ta là tới từ Đại La Thiên, là 1 tinh vực khác ngoài võ cảnh. - Âm Dương cười khổ 1 tiếng, sau đó nói tiếp:
-Lần này ta tới võ cảnh là để thuyết phục 2 bộ lạc Phong Lan và Huyết Cương đứng về phía Đại La Thiên. Sắp tới đây giữa Đại La Thiên và Võ Cảnh sẽ xảy ra 1 tràng đại chiến. Nếu như có Phong Lan bộ lạc và Huyết Cương bộ lạc trong ứng ngoại hợp thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều……
-Cái gì, Đại La Thiên và Võ cảnh đại chiến.
Tin tức này đúng quả thật động trời làm ai nấy nghe xong đều giật mình. Riêng Nam Phong thần y thì vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh không biểu tình gì.
-Huyết Cương bộ lạc đã đáp ứng, giờ chỉ còn Phong Lan bộ lạc. – Nói đến đây Âm Dương nhìn sang Nam Phong với vẻ mặt thăm dò.
-Ta mặc kệ, đại ca ta mới là tộc trưởng, còn ta chỉ là 1 y sư nhỏ bé không quyết định được việc gì. Ngươi đừng đem chuyện này ra nói với ta nữa.
Âm Dương lão quái nghe vậy biết đối phương ngoài mặt tuy không biểu đạt gì nhưng cũng không tỏ thái độ từ chối thì thầm vui mừng.
-Nam Phong, ta biết ngươi có sức ảnh hưởng rất lớn với mấy lão tổ tông đang bế quan kia. Nếu có thêm bọn họ, Võ Cảnh nhất định không chịu nổi 1 kích.
-Ngươi quá xem thường Linh Lung Tiên Tôn và Võ Vương Triệu Ô Long rồi, bọn họ cũng không dễ đối phó đâu,
Tô Thiên nghe câu nói này thì cũng hiểu ra ý tứ của Nam Phong, vị thần y này đã ngầm đồng ý với Âm Dương về việc đầu quân cho Đại La Thiên. Nhưng mà hắn thật sự mờ mịt không hiểu nổi vị thần y vẻ ngoài lương thiện từng cứu sống hắn 2 lần lại là 1 con người như vậy.
-Ngươi yên tâm, Đại La Thiên chúng ta đã có sự sắp đặt, ngươi còn nhớ người 2000 năm trước đã từng diệt Vô Sinh kiếm phái sau đó trọng thương biến mất không. Tất cả đã được sắp đặt đâu vào đó. – Âm Dương nghe Nam Phong nói vậy thì vội vàng nói.
-Người đó! người đó sau khi biến mất đã đầu quân cho các ngươi sao?
Nam Phong vậy thì nhíu chặt đôi lông mày lại, trong kí ức của lão còn nhớ rõ 1 thân ảnh bạch y tay cầm kiếm bạc xông thẳng lên Vô Sinh Phong, chém giết tới khi bạch y nhuộm đầy máu, khi đó phong vân biến sắc, võ cảnh nội đều dậy sóng vì Vô Sinh Kiếm Phái chính là đệ nhất phái lúc đó, uy danh thậm chí lan khắp Võ Cảnh Ngoại….
-Nhưng mà…….. Âm Dương nhìn dáng vẻ của Nam Phong biết mình đã thuyết phục thành công, rồi ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tô Thiên và Tiểu Thanh.
Giết người diệt khẩu ! Tô Thiên và Tiểu Thanh hoảng sợ hiểu ra.
-Nam Phong thúc thúc không thể, hắn là bằng hữu của ta. – A Trác thấy vậy thì vô cùng lo lắng.
Nam Phong hít vào 1 hơi thật sâu rồi quay sang nhìn A Trác với dáng vẻ ôn nhu, nhẹ giọng nói:
-Ngươi là người Man, hơn nữa lại là con của tộc trưởng, ngươi và A Văn chính là tương lai của Phong Lan bộ lạc cúng ta, ngươi có hiểu không?
Ở bên cạnh Tô Thiên, nha đầu Tiểu Thanh nghe vậy thì nước mắt tuôn ra không ngớt, khóc thút thít. Nàng biết chờ đợi mình sắp tới sẽ là gì !
“Đêm nay trăng tròn”
“Nàng có nhớ đến ta chăng, ta chỉ muốn hôn lên bờ môi nàng, vuốt ve mái tóc nàng….”
“Cái gì là vô địch, cái gì là độc bá, ta không cần ! Chỉ muốn cùng nàng tiêu dao khắp cửu trùng thiên………….”
Đúng lúc đó 1 giọng nói quen thuộc vang lên làm Âm Dương đang đắc ý dựng tóc gáy. Tất cả mọi người lại vẫn động tác cũ quay ra sau lưng.
Vẫn là nam tử áo đen, hắn vẫn đứng dưới ánh trăng tròn vành vạnh !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện