[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 74 : Vùng đất hoang

Người đăng: 

.
Lần này ta không cho Trần Tử Tô đi theo, sắp xếp hắn ở lại Bình vương phủ chuẩn bị, thuận tiện chú ý tới biến hóa của thế cục ở Khang Đô, sẵn sàng báo cáo lại cho ta. Gia Cát Tiểu Liên ở lại nông trang ngoài Khang Đô phụ trách xây dựng địa đạo, trong một thời gian ngắn sẽ không thể đi Tuyên Thành được. Ta và Sở nhi suất lĩnh hơn một trăm võ sĩ rời đi, Dịch An và Duyên Bình đều phải đồng hành với ta. Ta không muốn cho bọn họ bôn ba, thế nhưng dưới sự kiên trì của họ. ta không còn cách gì hơn là đồng ý. Dực Vương tự mình tiễn ta và Lâm Sở Nhi ra ngoài thành của Khang Đô, cho tới khi đưa được mười dặm thì phụ tử mới rơi lệ chia tay. Ta bảo Sở Nhi lên xe ngựa trước, cùng Dực vương đi tới một nơi xa xa, thấp giọng nói: “Nhạc phụ còn nhớ câu hỏi lúc đầu người hỏi con hay không?” Dực Vương ngơ ngác, ánh mắt nhìn thẳng vào ta nói: ‘‘Câu nào?” Ta thấp giọng nói: “Nhạc phụ đã từng hỏi trong lòng hài nhi có nghĩ tới ngôi vị hoàng đế của Đại Khang hay không?” Dực Vương chấn động, hắn hạ giọng nói: “Con bây giờ muốn nói thật với ta ư?”  Ta gật đầu nói: “Hài nhi chẳng bao giờ để ngôi vị hoàng đế Đại Khang vào trong mắt...” Ta dừng lại một chút, tăng giọng nói: “Cái hài nhi coi trọng là thiên hạ!” Từ trong hai mắt của Dực Vương hiện lên sự vô cùng khiếp sợ, hồi lâu hắn mới nói: “Ta... quả nhiên không nhìn lầm con, dã tâm của con còn lớn hơn nhiều so với các hoàng tử khác.” Ta mỉm cười nói: “Vì sao nhạc phụ không đổi hai từ dã tâm thành hoài bão?” Dực Vương lặng lẽ không nói. Ta ngửa đầu nhìn về phía bầu trời tối tăm nói: “Nhạc phụ làm quan nhiều năm chắc cũng nhận ra mấy năm nay Đại Khang không ngừng suy yếu. Phụ hoàng đã già yếu từ lâu, nhưng lại không muốn buông tha quyền lực của mình, chuyện phong ấp lần này là một sự kiện để chứng minh, hắn không muốn truyền ngôi vị hoàng đế. Con thân là Long thị tử tôn nên phải có trách nhiệm chấn hưng cơ nghiệp tổ tiên, con không thể để giang sơn Đại Khang bị hủy trong tay của thế hệ chúng con.” Ta nhìn vào hai mắt Dực Vương nói: “Con biết cách nghĩ của người, cũng biết lập trường của người, thế nhưng Dận Không cho rằng, cho dù là Hưng vương hay Cần vương đều không có năng lực gánh vác giang sơn Đại Khang, càng không thể nói tới chuyện trọng chấn uy phong ngày xưa.” Ta tràn ngập tự tin nói: “Hài nhi có thể!”  Ánh mắt Dực vương nhìn ra phía chân trời xa xa, hắn nhẹ giọng than thở nói: “Chẳng nhẽ con đã quên việc đáp ứng ta chiếu cố Sở Nhi cho tốt hay sao?” Ta lắc đầu nói: “Dận Không không quên, cho nên con mới lựa chọn phấn đấu và chống lại, thay vì lùi bước và trốn tránh.” Dực Vương một lần nữa chuyển hướng nhìn sang ta. Ta không sợ hãi chút nào đối diện cùng với hắn: “Phụ hoàng là người ra sao nhạc phụ cũng hiểu, nếu như lúc trước người không phản đối thì sợ rằng Sở Nhi đã bị nhét vào trong cung rồi. Điều đó cũng vì địa vị của người trong triều không thể thay thế, cũng vì thế lực to lớn của Lâm gia thị tộc ở Đại Khang, cho nên phụ hoàng chỉ còn cách lựa chọn.” Dực Vương cắn môi, biểu tình của hắn càng thêm kiên nghị. “Điều đó đã chứng minh, trên thế giới này chỉ có người có thực lực siêu nhiên mới bảo vệ được mình, bảo hộ được người thân bên cạnh. Cho dù là vị hoàng huynh nào thừa kế ngôi vị hoàng đế Đại Khang, lúc đó hắn sẽ có quyền lợi vô thượng. Phụ hoàng cũng biết, lịch sử của Đại Khang đã chết đi bao nhiêu hậu duệ hoàng tộc, cho dù vị quân vương nào mới đăng cơ, việc đầu tiên của hắn là giết huynh đệ của mình.” Ánh mắt của Dực vương đã hòa hoãn đi rất nhiều, yên lặng nghe ta nói. Ta tăng giọng nói: “Cho nên muốn trong thời gian tới, Sở Nhi không bị thương tổn thì con phải nắm giữ việc chủ động với thế cục, nhiều năm lưu vong đã làm cho con hiểu, nếu muốn có cuộc sống tốt, thì chỉ có cách là nắm giữ số phận của mình!” Dực Vương chậm rãi giơ cánh tay lên, nặng nề vỗ vai ta hai cái, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Con... đúng.” Ta cũng biết hắn đồng ý với cách nghĩ của ta, trong lòng mừng như điên, thấp giọng nói: “Nếu như có một ngày bắt nhạc phụ phải lựa chọn thì người sẽ đứng ở bên Hưng vương hay đứng ở bên con?” Dực Vương nhìn ta một cái, thâm ý nói: “Ta vĩnh viễn đều đứng ở bên Sở Nhi.” Chúng ta đồng thời mỉm cười. Ta thấp giọng nói: “Phụ hoàng lần này giao trọng trách cho Lục hoàng huynh, trông thì tưởng như muốn hắn làm thái tử, nhưng thật ra đã sinh lòng nghi ngờ, nhạc phụ phải chú ý nhiều hơn một chút, đừng bị liên lụy vào trong đó.” Ta dừng lại một chút lại nói: “Ở Bình vương phủ con có một người hảo bằng hữu là Trần Tử Tô, người đó thay con xử lý công việc, nếu như nhạc phụ gặp phải vấn đề gì khó giải quyết thì có thể tìm hắn thương lượng.” Dực Vương thở dài nói: “Ta biết.” Hắn nhìn phía xa xa, Lâm Sở Nhi vẫn đang đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn chúng ta, thấp giọng nói: “Chiếu cố tốt cho Sở nhi, nhớ kỹ cho dù có chuyện gì phát sinh, cũng phải tới tìm ta.” Câu này của hắn là một lời hứa. Ta nặng nề gật đầu, xoay người đi về hướng của Lâm Sở Nhi. Tuy rằng lần này Hâm Đức hoàng đế cách chức, nhưng trong lòng ta không có bất kỳ cảm giác mất mát nào. Khi trở lại Đại Khang ta đã nhìn thấy, triều chính nơi này đã mục rữa, Hâm Đức hoàng đế cực độ chuyên chế, hắn sẽ không thuận lợi đem ngôi vị hoàng đế giao cho đời sau, cho dù hiện nay Hưng vương hay Cần vương có ưu thế, nhưng lúc nào cũng sẽ bị Hâm Đức hoàng đế đánh đổ. Với ta mà nói đây là một cơ hội khó mà có được, phải nhanh chóng phát triển thế lực bản thân nắm giữ thế cục triều chính. Sở nhi cầm bàn tay của ta, ôn nhu nói: “Dận Không, huynh đang suy nghĩ gì?” Ta cười nói: “Ta đang suy nghĩ cảnh sắc Âm sơn vào mùa hè này nhất định sẽ đẹp, đến lúc đó ta mang theo muội rong ruổi thảo nguyên xem cảnh núi sông, chẳng phải là vui vẻ lắm hay sao.” Sở nhi ôn nhu vào vai của ta, nhắm đôi mắt đẹp lại, giống như giao phó hết cho ta, nàng nhẹ giọng nói: “Muội chưa bao giờ xa nhà.” Ta ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười nói: “Chúng ta dù sao cũng không vội, cho nên sẽ tới những danh thắng nổi danh ven đường du lãm một phen, đồng thời cũng làm cho muội bớt thương tâm.” Chiều ngày thứ hai trời nổi mưa lớn, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng tới tâm tình du lãm của chúng ta chút nào. Chúng đều lướt qua những danh thắng ven đường, tuy rằng không phải là đẹp nhất nhưng dù sao thưởng cảnh dưới mưa cũng là một sự lãng mạn. Cứ rong chơi như vậy, vốn hành trình tới Tuyên Thành chỉ có ba ngày, nhưng mà chúng ta phải đi mất mười ngày thời gian. Phía trước chính là con sông cụt, mưa lớn vẫn không dứt, mực nước trên sông đã dâng lên rất nhiều. Ta và Sở Nhi sóng vai đứng trên bờ sông, nhìn sóng cuộn trào, nhịn không được cảm thán một tiếng. Sở nhi nói: “Sông nước chảy xiết như vậy, chúng ta làm sao đi qua được?” Ta lo lắng không phải vấn đề qua sông, mà là mực nước sông đã dâng quá cao, nếu như tiếp tục mưa, chỉ sợ phải đối mặt với nguy cơ vỡ đê, Tuyên Thành rất có khả năng sẽ phải đối mặt với một trận lụt. Dịch An và mấy tên võ sĩ đi quanh, sau đó đi tới bên cạnh ta, lớn tiếng nói: “Tiểu chủ nhân, cây cầu trong ký hiệu đã bị hủy, chúng ta chỉ còn cách đợi mưa tạnh sẽ tính tiếp.” Ta gật đầu, tình huống trước mắt chỉ còn cách là kiên nhẫn, ta hướng Dịch An nói: “Ngươi mang theo mấy người tới vùng phụ cận xem có nơi nào có thể nghỉ qua đêm.”  Dịch An đáp ứng một tiếng, đang muốn rời đi, thì Sở Nhi vui vẻ nói: “Bờ bên kia có một chiếc thuyền lớn đang đi tới.” Ta ngơ ngác, nhìn theo phương hướng của nàng chỉ, thì thấy trong mưa bụi mông lung, quả nhiên có một chiếc thuyền lớn thong thả đi về hướng của chúng ta. Đợi cho thuyền lớn chạy tới gần, ta thấy trên thuyền có treo hai lá cờ xí một bên có chữ Khang, một bên có chữ Trử, xem ra đây là đội thuyền do Thủ thành Trử Đại Tráng phái tới. Ta cười nói: “Không nghĩ tới chúng ta mới tới Tuyên Thành đã được phụ thân muội chiếu cố rồi.” Sở nhi cười nói: “Mỗi năm Trử thúc thúc đều tới nhà của muội, tính tình của thúc ấy phóng khoáng, ngay cả muội cũng thích.” Khi chúng ta nói chuyện thì thuyền lớn đã bỏ neo lên bờ, từ trên thuyền đi xuống một gã tướng lĩnh và bốn binh sĩ mặc áo tơi, đi tới trước mặt của ta nói: “Người tới có phải là Bình vương điện hạ?” Ta ha hả cười nói: “Chính thị bản vương!” Tướng lĩnh kia quỳ xuống đất, cung kính nói: “Mạt tướng Đỗ Phi Hùng phụng mệnh lệnh của Trử tướng quân đặc biệt tới tiếp đón điện hạ và vương phi, xin thứ tội cho mạt tướng tới chậm.” Ta cười nói: “Mau đứng dậy đi, chúng ta cũng mới tới đây mà thôi!” Đỗ Phi Hùng lúc này mới đứng dậy, cung kính dẫn chúng ta lên thuyền. Chiếc thuyền lớn này hiển nhiên là do chiến thuyền cải tạo lại, thân thuyền tuy lớn, nhưng nhiều chỗ đã tàn tạ, có thể nhận thấy đã lâu rồi nó không được tu sửa. Chúng ta vào trong khoang thuyền thay một bộ đồ khô, sau đó mới đi ra boong thuyền. Nhìn con sông cụt lúc này đang sóng lớn ngập trời thế nước rất hung mãnh. Đỗ Phi Hùng nói: “Trên khúc sông cụt này có một cây cầu, thế nhưng do nhiều năm không được tu sửa, đêm qua đã bị lũ cuốn trôi. Sáng hôm nay mạt tướng mới biết cầu bị sụp, Trử tướng quân ra lệnh cho thuộc hạ đi đón đại giá của Bình vương.” Ta nhíu mày, chuyển hướng nhìn Đỗ Phi Hùng nói: “Mực nước của con sông cụt này không ngừng dâng lên, chẳng nhẽ quan viên Tuyên Thành không có biện pháp chống lũ hay không?” Đỗ Phi Hùng nói: “Khởi bẩm điện hạ, từ trước tới nay quân chính và dân ở Đại Khang cách rất xa nhau, việc phòng chống lũ lụt là do quan phủ địa phương phụ trách, từ trước tới nay quân chính không hỏi tới.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Căn cứ theo những gì mạt tướng biết, thực tế cũng có động viên vài lần, nhưng mà do tài chính thiếu hụt, hiệu suất thắp, ngoại trừ tăng cường được ở mấy chỗ yếu, còn những chỗ khác thì không cách nào lo được.” Ta có chút sầu lo nói: “Theo ta được biết, Tuyên Thành trong năm năm gần đây đã xảy ra ba lần ngập úng, lẽ nào còn không đủ cho quan viên địa phương coi trọng hay sao?” Đỗ Phi Hùng nói: “Điện hạ, nếu như muốn triệt để giải quyết được nạn lụt cho Tuyên Thành, thì phải vét được bùn ở đáy con sông cụt này, nếu không có đắp đê cao hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng mà công việc này cần một đội ngũ nhân lực khổng lồ, trong khi Tuyên Thành mấy năm nay mất mùa, thuế khóa trong năm còn không thu được, lấy đâu ra tiền khởi công xây dựng thủy lợi?” Trong lòng ta âm thầm cảm thán, chính trị Đại Khang mục rữa không chỉ biểu hiện ở Khang Đô, mà còn do nhiêu quyết sách sai lầm, mới đưa tới cục diện suy yếu như hiện nay. Dưới tình huống này phụ hoàng không những không thay đổi cách cai trị kinh tế trong nước, mà còn phát động chiến tranh với Tần quốc, tạo thành họa vô đơn chí cho bách tính trong nước. Thuyền lớn đi ngược dòng chạy hướng về trung tâm, bến đò Tuyên Thành cũng tàn tạ vô cùng, chỉ có mấy chiến thuyền thưa thớt đang bỏ neo, có lẽ là do mấy ngày nay mưa liên tiếp, người lái thuyền cũng đã chạy lụt. Đỗ Phi Hùng nói: “Phía hạ du còn có một bến đò lớn, nhưng mà do lo ngại quan địa phương quấy rầy sự yên tĩnh của điện hạ, cho nên mới dừng lại ở chỗ này.” Ta gật đầu cười, Đỗ Phi Hùng này đúng là lo lắng rất chu đáo. Trên bến đò đã sớm có xe ngựa đứng đợi, Đỗ Phi Hùng nói: “Điện hạ mời lên xe, Trử tướng quân đã đợi trong doanh trại từ lâu rồi.” Ta lắc đầu nói: “Hôm nay ta muốn đi một vòng quanh Tuyên Thành, ngươi hãy thay ta hồi bẩm Trử tướng quân, ngày khác ta sẽ tới quân doanh bái phỏng.” Đỗ Phi Hùng kinh ngạc nói: “Điện hạ, trời mưa lớn như vậy, tốt nhất là người nên tới quân doanh nghỉ ngơi một chút, đợi mưa tạnh rồi hãy đi.” Ta mỉm cười nói: “Ta chủ ý đã định, ngươi không cần khuyên bảo nữa.” Đỗ Phi Hùng không nói gì nữa, bảo binh sĩ thủ hạ vận chuyển đồ đạc của ta từ trên thuyền xuống, lưu lại một tên binh sĩ địa phương chỉ đường cho chúng ta, rồi mới cáo từ rời đi. Trước khi ta sang Tần, Hâm Đức hoàng đế đã đem nơi này cho ta làm ấp phong, khi đó đã xây dựng một tòa Bình vương phủ ở ngoại ô của Tuyên Thành, mấy người Vân Na đã sớm tới đó. Chúng ta theo binh sĩ kia đi chừng hai canh giờ, thì mới thấy được tường thành của Tuyên Thành. Ta nhìn phương hướng của Tuyên Thành nói: “Dịch An!” Dịch An thấy ta gọi thì cuống quít đi tới trước mặt ta nói: “Tiểu chủ nhân có chuyện gì? “Ngươi mang người tới Bình vương phủ, ta và Vương phi muốn vào trong thành xem tình hình một chút.” Dịch An ngơ ngác, hắn lo lắng cho sự an toàn của ta và Sở Nhi. Lúc này trời đã không còn mưa xối xả như trước nữa, sắc trời bắt đầu sáng hơn, toàn bộ thiên địa như được gột rửa, trong không khí còn mang theo hơi nước tươi mát. Ta và Sở nhi nắm tay đi vào trong Tuyên Thành, sự tàn tạ của nơi này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ta, tường thành đã bị tổn hại nhiều chỗ, thậm chí còn có cỏ hoang mọc tùm lum. Binh sĩ thủ thành còn nhân thời gian chợp mắt ở tường thành, khôi giáp trên người họ cũng đã cũ nát vô cùng. Trên đường lớn rất ít người lui tới, cũng không có người tuần tra. Sở nhi nhẹ giọng nói: “Nơi này quả nhiên vô cùng nghèo khó.” Trước cửa có dán mấy tờ bố cáo, nhưng do mấy ngày mưa lớn nên nét mực đã bị nhòe, ta mờ hồ nhận ra, nội dung trên đó viết về chuyện trưng thu thuế khóa. Đường vào trong thành lại còn nghiêm trọng hơn, nhà dân thấp bé, con đường nhỏ hẹp, mặt đường thì do lâu năm không tu sửa nên vô cùng lầy lội. Người đi đường mặt mày đều sầu thảm, hiển nhiên là có điều không được như ý muốn. Sở nhi có chút ngạc nhiên nói: “Ở đây nghèo khó như vậy, nhưng tại sao lại không có một người khất cái nào?” Ta bùi ngùi than thở: “Khất cái tới nơi cằn cỗi này xin ăn làm gì? Nước chảy chỗ trũng, người thường đi tới chỗ cao, tám phần mười là bọn họ đã tới những nơi giàu có, đông đúc để xin ăn.” Sở nhi nói: “Quan địa phương ở Tuyên Thành này cũng là phụ mẫu một phương, sao không có chính sách gì cơ chứ?” Đây cũng là một cái nghi vấn trong lòng ta. Chúng ta hỏi vị trí của phủ nha Tuyên Thành rồi chậm rãi bước tới. Nha môn cũng tàn tạ vô cùng, ngoại trừ hai con sư tử đá ở trước cửa còn có chút hùng phong, thì cái trống lớn bên cạnh đã có mấy miếng vá, nước sơn đỏ đã bong ra từng mảng, trông có vẻ cô đơn vô cùng.  Trước cửa chẳng có một nha dịch nào, trong cả nha phủ cũng thấy sự khó khăn. Ta và Sở nhi đi vào trong đại môn, cảnh tượng trước mắt làm cho chúng ta trợn mắt há mồm. Có một trung niên thư sinh mặc quần áo cũ nát đang cho gà ăn, bên cạnh còn có một nha dịch đang quét tước những vũng nước trong phủ. Thấy ta và Sở Nhi vào, thư sinh kia thả tay xuống nói: “Nhị vị tới cáo trạng hay tới tìm người?” Ta đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là tới cáo trạng!” Thư sinh kia cười nói: “Ba năm nay công tử là người đầu tiên tới đây cáo trạng.” Sở Nhi nói: “Tri phủ đại nhân ở chỗ này?” Thư sinh kia lắc đầu nói: “Triệu đại nhân đã tới con sông cụt kia xem mực nước, hôm nay không sẽ trở lại, nhị vị có chuyện thì cứ nói với tại hạ đi.” Hắn hướng nha dịch kia bảo một tiếng, hai người rửa tay, rồi đi vào trong công đường, Sở nhi thấp giọng hướng ta nói: “Không thể nào, ở đây chỉ có hai người bọn họ.” Đi vào công đường, thư sinh kia bảo nha dịch lấy ra hai cái ghế, mỉm cười nói: “Nhị vị mời ngồi, uống chén trà rồi nói.” Ta thấy hắn bưng nước trà tới, nhưng rõ ràng là trong suốt thấy đáy, chỉ là nước sôi, đâu có thấy nửa bóng lá trà nào đâu. Thư Sinh nói: “Tại hạ là văn án của Triệu đại nhân, Công Tôn Lộc, hai vị có chuyện gì thì xin nói với tại hạ.” Hắn nhìn ta một cái nói: “Nhìn hai vị thì chắc chắn không phải là người Tuyên Thành.” Công Tôn Lộc cười khổ nói: “Công tử có điều không biết, Tuyên Thành vô cùng cằn cỗi, quan phủ trong ba năm nay chưa được hưởng lương, nha dịch ở đây dù sao cũng phải sinh sống, không thể nhịn ăn ở chỗ này hầu người khác, cho nên họ rời đi tự tìm cách sinh nhai.” Tiếng gà mái ở ngoài cửa cục tác kêu lên, nha dịch kia kích động nói: “Đẻ trứng, đẻ trứng!” Sở nhi nhịn không được cười thành tiếng. Công Tôn Lộc thở dài nói: “Nghèo đương nhiên là chuyện xấu, nhưng cũng có mặt tốt, ở Tuyên Thành không ai nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa.” Nha dịch kia chen lời vào nói: “Không nhặt của rơi trên đường là bởi vì không có gì đáng nhặt, đêm không cần đóng cửa là bởi vì không ai có tài vật gì để trộm.” Tâm tình của ta trầm trọng hơn trước rất nhiều. Công Tôn Lộc nói: “Mấy năm nay tai họa không ngừng, thuế khóa mỗi năm đều ít hơn năm trước, những bách tính có sức khỏe thì chạy tha hương làm ăn, còn lại toàn là người già, phụ nữ và trẻ em, thuế khóa trong mấy năm nay không thể nào thu được.” Nha dịch kia nói: “Công tử đến cáo trạng ai?” Ta vốn muốn tới cáo trạng tri phủ Tuyên Thành, thế nhưng nghe Công Tôn Lộc nói xong, thì tình cảnh hiện nay không phải là do tri phủ Tuyên Thành tạo nên. Công Tôn Lộc cười nhạt nói: “Vị công tử này sợ rằng không phải tới cáo trạng, nếu như ty chức không đoán sai thì công tử chính là Bình vương điện hạ đến từ Khang Đô.” Ta mỉm cười gật đầu nói: “Nhãn lực của ngươi không tệ.” Công Tôn Lộc và tên nha dịch kia cuống quýt quỳ xuống nói: “Tiểu nhân tham kiến Bình vương thiên tuế, Vương phi thiên tuế.” Ta ha hả cười nói: “Hóa ra Công Tôn Lộc ngươi đã sớm biết thân phận của ta, vừa rồi chỉ là cố ý nói cho ta nghe, có phải thế không?” “Bình vương minh giám!” Công Tôn Lộc vẫn quỳ trên mặt đất. Ta mỉm cười nói: “Mau đứng dậy đi, nói cho ta nghe một chút, vì sao ngươi đoán ra thân phận của ta.” Công Tôn Lộc lúc này mới đứng dậy, cung kính nói: “Bình vương và Vương phi ăn mặc hoa mỹ, khí chất cao quý, rất hiếm thấy ở Tuyên Thành, hơn nữa Triệu đại nhân trước khi đi có dặn trong khoảng hai ngày nữa Bình vương sẽ tới Tuyên Thành, bảo ty chức chú ý quan sát nhiều hơn.” Ta thầm nghĩ trong lòng: “Tri phủ Tuyên Thành cũng là một người chính trực, biết ta từ Khang Đô tới, cũng không tạo cảnh thái bình giả tạo, nghi thức long trọng, làm chuyện nịnh hót. Có lẽ hắn muốn làm thế này để ta biết tình trạng khổ cực nơi đây.” Ta hướng Công Tôn Lộc nói: “Chờ Triệu đại nhân trờ về, ngươi làm bảo hắn tới Bình vương phủ gặp ta, ta có chuyện cần thương lượng với hắn.” Công Tôn Lộc liên tục gật đầu, bảo nha dịch chuẩn bị một chiếc xe lừa, muốn đưa ta quay về Vương Phủ. Con lừa kia gầy ốm lông xoăn, nhìn thấy hình dạng của nó như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm cưỡi được? Ta cười nói: “Không cần, từ nơi này đến Vương Phủ cũng không quá xa, chúng ta đi bộ là được, nhân tiện nhìn tình huống Tuyên Thành một chút.” Công Tôn Lộc nói: “Nếu như vậy thì ty chức nguyện dẫn đường cho Bình vương.” Công Tôn Lộc dẫn ta đi qua phố phường trong Tuyên Thành, hắn chuyên chọn những nơi nghèo khó mà đi, đường xá nhà cửa trước mắt toàn là cành tượng thê lương. Hắn vừa đi vừa nói cho chúng ta biết những tại họa gần đây của Tuyên Thành. Ta và Sở Nhi nghe được mà lòng chua xót không ngớt. Bình vương phủ ở dưới chân Lộc Vân sơn ngoại ô Tuyên Thành, nơi này vốn là hành cung nghỉ mát của hoàng đế thứ hai của Đại Khang, sau đó rồi cũng bị vứt bỏ. Sau khi Hâm Đức hoàng đế hạ lệnh ban ấp, đã cưỡng chế quan phủ địa phương xây dựng vương phủ cho ta. Quan phủ Tuyên Thành không có tiền bạc xây dựng, liền to gan đem cái hành cung sớm bị triều đình bỏ quên này cải tạo lại một phen. Công Tôn Lộc là người thẳng thắn thành khẩn, đối với tất cả cũng không giấu diếm, hắn lại thông minh, nên chuyện gì cũng nói rất rõ ràng. Khi đi tới chân núi Lộc Vân sơn thì thỉnh thoảng có những người dân nghèo khổ đi tới đi lui, ta ngơ ngác, nhưng không biết bọn họ tới đây làm cái gì. Công Tôn Lộc nói: “Đây cũng là ơn trạch của Bình vương, mỗi buổi chiều nơi này đều có phát cháo, những người dân bị đói trong thành đều tới đây.” Ta biết đây là những hành động của Vân Na và các nàng, họ muốn tạo danh tiếng tốt cho ta, nên không khỏi mỉm cười. Sở nhi kéo cánh tay ta nói: “Việc này cỏ phải là do mấy vị hồng nhan tri kỉ của huynh làm hay không?” Sở nhi đã nghe nói ta có mấy vị cơ thiếp, nhưng mà từ khi thành hôn chưa bao giờ hỏi ta. Ta cũng định, nói với nàng chuyện này, thế nhưng mỗi khi muốn mở miệng, lại sợ nàng không tiếp nhận, cho nên kéo dài tới bây giờ. Ta có chút lúng túng cười cười nói: “Chắc là như vậy...” Sở nhi hung hăng véo vào cánh tay ta một cái, thấp giọng nói: “Sắp gặp các nàng rồi, vì sao huynh không nói cho muội biết trước?” Ta nhẹ giọng nói: “Ta lo lắng muội sẽ mất hứng.”  Sở nhi cắn môi nói: “Trước khi muội thành hôn, muội có nghe nói huynh đã có hồng nhan, nhưng khi đó muội cũng không biết huynh là Bình ca ca. Sau khi chúng ta thành thân, muội liền chú ý tới việc này, thế nhưng huynh lại không nhắc gì với muội, muội còn cho rằng trên đường tới Tuyên Thành huynh sẽ nói cho muội biết, nhưng mà không ngờ...” Ta ha hả cười nói: “Ta cũng đang định nói cho muội chuyện này.” Sở nhi nhẹ giọng phì phì nói: “Tin huynh mới là lạ, nếu như muội không hỏi Dịch An trước, thì sợ rằng tới nơi này phải trợn mắt há mồm mà đứng nhìn.” Ta ngượng ngùng nở nụ cười, thấp giọng nói: “Việc này làm ta rất khó mở miệng, cũng bởi vì sợ muội khẩn trương, nên ta mới giấu diếm tới bây giờ.” Kỳ thực lấy thân phận của ta nạp thêm mấy thê thiếp cũng không có gì, nhưng mà Sở nhi thân là nữ nhi của Dực Vương, lại được Hâm Đức hoàng đế ngự ban làm Vương phi, ta phải lo lắng tới cảm thụ của nàng Sở nhi nhẹ giọng nói: “Chuyện gì Dịch An cũng nói cho muội biết rồi, Sở Nhi cũng không phải là người ngang ngược không hiểu chuyện, huynh cùng với mấy nàng ấy quen nhau trong lúc hoạn nạn, muội sao lại trách huynh được chứ...” Trong lòng ta mừng như điên, ôm cái eo nhỏ nhắn của Sở nhi, hận không thể đem nàng yêu thương một phen, nhưng nghĩ đến Công Tôn Lộc còn đang ở phía trước, không còn cách nào là phải nhịn xuống. Sở nhi thẹn thùng nói: “Nhưng mà huynh cũng không thể để các nàng ấy khi dễ muội.” Ta cười ha ha, thầm nghĩ trong lòng: “Sợ rằng mấy người Vân Na cũng có cách nghĩ như vậy.” Chẳng mấy chốc chúng ta tới trước Bình vương phủ, trước thấy xung quanh một vùng đất trống có hơn trăm cái bát tô, bên trong đó toàn là cháo, mấy binh sĩ đứng quanh đang phân phát cho người dân. Người bị đói tuy rằng đông đảo, thế nhưng duy trì trật tự rất tốt, không chen lấn xô đẩy. Đột Tạ đang đứng ở cửa phụ trách chuyện này, ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, vui mừng lớn tiếng kêu lên: “Chủ nhân đã trở về!” Hắn nói câu này làm cho mọi người đồng thời nhìn về phía ta, một cảnh tượng làm cho ta không tưởng tượng được xuất hiện. Tất cả bách tính tất cả đều quỳ rạp xuống, cùng nhau nói: “Bình vương thiên tuế! Đa tạ đại ân đại đức của người...” Ta và Sở nhi cả kinh, viền mắt cũng ươn ướt, trong lòng ta trở nên trầm trọng, hiện giờ ta chính là hi vọng của họ. Ta chậm rãi phất phất tay nói: “Tất cả đứng lên, ta đảm bảo với các ngươi, kể từ hôm nay, ta sẽ phát triển Tuyên Thành trở thành một vùng đất tốt, làm cho cuộc sống của các ngươi trở nên giàu có và sung túc!” Vân Na, Tư Hầu và chúng nữ nghe được tin thì cuống quít xuất hiện, khi nhìn thấy ta thì ai ấy nước mắt đều rơi lã chã. Ta bảo Đột Tạ tiếp tục phát cháo, cùng với Sở Nhi đi vào trong vương phủ. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có Sở Nhi ở đây, Vân Na và chúng nữ đều kiềm chế tình cảm nhớ nhung trong lòng. Đối với các nàng đây chính là một quá trình phải thích ứng và quen thuộc. Ta giới thiệu các nàng với Sở Nhi, Sở Nhi mỉm cười chào hỏi các nàng, người ghê gớm nhất vẫn là Yến Lâm công chúa điêu ngoa. Nàng thừa dịp người khác không chú ý, hung hăng nhéo vào lưng ta một cái, ta đau tới mức suýt nữa thì kêu to. Sở nhi hướng Duyên Bình nói: “Bình di, người dẫn ta đi nghỉ ngơi một chút, bôn ba mấy ngày liền, ta hơi mệt.” Ta biết nàng muốn tạo một không gian riêng cho ta và Vân Na các nàng thể hiện nỗi nhớ trong lòng, ta lại càng thêm cảm kích nàng. Sở nhi mới vừa đi, thì chúng nữ đã như ong vỡ tổ, người thì véo tai, ngươi thì bóp mũi, mà hạ thủ nặng nhất chính là Yến Lâm. Yến Lâm thở phì phì nói: “Long Dận Không, ngươi thật giỏi, trách không được ngươi lưu luyến ở Khang Đô không muốn tới đây, hóa ra là vì Lâm Sở Nhi xinh đẹp.” Ta thật vất vả mới trốn được hình phạt của các nàng, núp sau lưng Vân Na, mỉm cười nói: “Các nàng ai chẳng phải là quốc sắc thiên hương, đương nhiên...” Ta chỉ chỉ Yến Lâm nói: “Nàng tuy kém một chút, nhưng mà cũng tính là một tuyệt đại giai nhân.”  “Dâm tặc!” Yến Lâm thề không bỏ qua ta, xông vọt lại, nhưng lại bị ta nắm lấy cái eo nhỏ nhắn bế lên, cúi xuống ‘Ba’ một tiếng, hôn một cái thật kêu. Yến Lâm còn muốn chửi ta, nhưng lại bị môi của ta ngăn lại, ta cố tách hàm răng trắng bóng của nàng ra, lùa cái đầu lưỡi thơm tho đang chạy lung tung kia, hôn mộ nụ hôn thật triền miên. Chúng nữ thấy thế, ai nấy đều đỏ bừng mặt. Khi ta buông Yến Lâm ra, thì tiểu cô nương này đã bị ta hôn tới mức như đang bay trên chín tầng mây. Ta ôm từng người Tư Hầu, Dao Như... mỗi người đều hôn một cái, cuối cùng mới tới Vân Na, trước tiên ta đưa tay sờ bụng nàng, mỉm cười nói: “Quả nhiên lớn hơn trước rất nhiều.” Yến Lâm che hai mắt nói: “Tên dâm tặc này, ta không muốn nhìn hắn nữa.” Vân Na dịu dàng cười chui vào trong ngực của ta, đã nhiều ngày không gặp, nàng đắm mình vào trong nụ hôn ngọt ngào. Tuệ Kiều và Thải Tuyết không ở trong Vương Phủ, khi hỏi Vân Na mới được biết, hai nàng được Đường Muội hộ tống đi giúp người dân bị đói.  Vân Na có chút sầu lo nói: “Dận Không, tình hình của Tuyên Thành còn tệ hơn so với chúng ta dự tính. Lúc bọn muội tới, tình hình ở đây vô cùng nghiêm trọng, nên muội dùng đại bộ phận tài chính bảo Tiêu đại ca tới các châu chuyện gần đây mua lương thực. Thế nhưng cháo ít mà nạn dân nhiều, chỉvới lực lượng của chúng ta thì quá mức đơn bạc.” Ta gật đầu nói: “Chuyện này ta đã nghĩ rồi, ta sẽ lập tức viết tấu chương gửi lên phụ hoàng, yêu cầu người miễn cho Tuyên Thành ba năm thuế khóa.” Vân Na nói: “Trước đây vài ngày, tri phủ Triệu đại nhân có nói tới chuyện này, ba năm nay hắn đã viết rất nhiều tấu chương, thể nhưng Hâm Đức hoàng để lại không đả động gì tới, vẫn kiên trì bắt Tuyên Thành nộp thuế.” Ta cười nhạt nói: “Ta tin phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng.” Vân Na có chút nghi hoặc nhìn ta một cái. Ta cười nói: “Lúc trước hắn ban cho ta mười một vạn lượng vàng, cho tới bây giờ ta vẫn chưa đổi ra tiền mặt, ta sẽ dùng nó để bù vào tiền thuế của Tuyên Thành.” Yến Lâm ở một bên nói: “Muội tuy không hiểu được đạo lý gì lớn, nhưng cũng biết miệng ăn núi lở, cho dù chúng ta có dùng toàn bộ tài sản, cũng khó mà giải quyết được cuộc sống khó khăn của người dân Tuyên Thành.”  Ta gật đầu nói: “Cho nên muốn thoát khỏi khốn cảnh này, chỉ còn cách nhờ vào nạn dân Tuyên Thành.” Vân Na đang muốn nói vì đó, thì ngoài cửa lại vang lên một tiếng sét, mưa lớn mới dừng không lâu lại đổ xuống, nàng đầy âu lo nói: “Mực nước của con sông cụt kia hai hôm nay không ngừng dâng lên, muội đã lĩnh ba vạn lượng bạc từ chỗ vương phi giao cho Triệu đại nhân chống lũ, không biết tình hình như thế nào rồi?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang