[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 72 : Yêu thương
.
Trong đôi mắt âm lãnh của Xa Hạo không khỏi hiện lên sự khâm phục, hắn không nhân cơ hội này tấn công ta.
Ta lạnh lùng nói:
“Hoàng thành hộ vệ quân sẽ đến ngay, bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp.”
Ta muốn phân tán sự tập trung của hắn.
Xa Hạo cười lạnh nói:
“Lần này tới đây, ta không tính là còn sống rời đi.”
Con ngươi hắn chợt co rút lại, sát khí bức người tỏa ra khắp phương viên hai trượng.
Máu từ miệng vết thương của ta vẫn không ngừng chảy ra ngoài, ánh mắt của ta kiên định, hai tay cầm chắc chuôi đao, vận hết nội lực toàn thân chờ đợi.
Ta và Xa Hạo đồng thời rống to một tiếng, đao kiếm lần thứ hai tương giao, mặt đá xanh dưới chân của ta do chịu một lực lượng quá lớn mà nứt ra.
Xa Hạo công kích giống như bão táp mưa sa, không cho ta cơ hội thở lấy hơi.
Ta khó khăn lắm mới đẩy được trường kiếm trong tay hắn ra, thấp giọng nói:
“Tuệ Kiều vẫn còn sống!”
Ánh mắt của Xa Hạo hiện lên sự khó tin, nói:
“Ngươi gạt ta!”
Hắn xuất thủ không lưu tình, đao theo hình cung chém vào vai trái của ta, ta vung trường đao đỡ, lần va chạm này đã lấy đi hết sức lực của ta, một cỗ lực lượng truyền theo thân đao tới, làm cho ta phải lui lại phía sau mấy bước mới hoá giải được lực lượng của hắn.
Xa Hạo hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai vung trường kiếm chém ra.
Ta chỉ cần cố gắng chống đỡ trong một thời gian ngắn nữa, thì hoàng thành hộ vệ quản sẽ tới.
Trường kiếm của ta hóa thành hơn mười vòng sáng thê lương, đột nhiên chúng đồng thời phóng tới chỗ ta. Khi tới trước mặt ta, chúng họp thành một hàn quang lạnh thấu xương.
Ta nhằm chuẩn xác vào vị trí vai trái của hắn, toàn lực bổ một đao, buộc hắn phải thu kiếm. Xa Hạo không tránh, nở nụ cười tàn khốc. Ta bỗng nhiên hiểu được ý đồ của hắn, hắn muốn đồng quy vu tận, chỉ tiếc thời gian đã không còn nữa.
Nếu như trường đao của ta bổ vào vai của hắn thì trường kiếm của hắn sẽ đâm thủng trái tim của ta. Một đối thủ không sợ chết mới đáng sợ, từ lâu Xa Hạo đã chẳng còn lưu luyến gì với tính mạng của mình.
Nhưng ta thì khác, ta còn nhiều hi vọng, hai tâm tư khác nhau, nhưng số phận lại không khác gì cả.
Ta bỏ qua đao đang chém, toàn lực lui lại phía sau, nhưng đó mới là sai lầm lớn nhất của ta.
Xa Hạo chẳng cho ta thời gian nghỉ ngơi, trường kiếm vươn theo, cách ngực của ta chỉ chừng hai thốn.
Trong lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, cuộc sống đầy đủ đã đánh mất ý chí chiến đấu của ta. Ta không còn là Băng Báo lãnh khốc vô tình khi ở Đông Hồ nữa rồi.
Trong thời khắc mành chuông treo sợi tóc, một đạo kiếm quang đã chặn kiếm phong lại, xảo diệu đánh chệch trường kiếm trong tay của Xa Hạo.
Lâm Sở Nhi tay cầm lợi kiếm, yên lặng xuất hiện bên người ta, trong đôi mắt đẹp hiện lên quang mang lạnh lùng, trong lúc tử vong sinh tồn này, nàng đã cứu được tính mạng của ta.
Xa Hạo kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ tới một Bình vương phi yểu điệu thục nữ lại là người mang võ công bí hiểm.
Ta có thời gian thở dốc nên đã cầm lại trường đao, Lâm Sở Nhi xuất thủ đúng lúc, đã làm cho tình hình của hai bên thay đổi rất lớn.
Hộ vệ của ta móc nỏ tiễn nhắm bắn vào vị trí của Xa Hạo.
Mấy trăm hộ vệ thành cũng từ các phương hướng ùa tới.
Thời cơ ám sát tốt nhất của Xa Hạo đã mất đi, lúc này trên nóc nhà đã xuất hiện mấy trăm võ sĩ mặc giáp đen, dùng nỏ tiễn nhắm vào Xa Hạo.
Hơn mười hộ vệ quân tiến lên quây quanh ta và Lâm Sở Nhi.
Nguy hiểm đã qua, ta lạnh lùng hướng Xa Hạo nói:
“Ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”
Ta được Lâm Sở Nhi đỡ, xoay người sang một bên, lạnh lùng nói:
“Giết không cần hỏi!”
Tên bắn như mưa về phương hướng của Xa Hạo, nhưng cùng lúc đó, thân hình của hắn bỗng nhiên hướng bức tường bên cạnh phóng tới. Đồng thời bức tường kia cũng sập xuống, bóng hình hắn đã biến mất trong phố xa đông đúc.
Xem ra hắn đã có tay chân phục sẵn ở sau bức tường này, ta không khỏi cười khổ một tiếng, thấp giọng hướng Dịch An nói:
“Thông tri cho hoàng thành hộ vệ quân quyết không để cho Xa Hạo đào tẩu khỏi Khang Đô.”
Biết ta ở trên đường bị người ám toán, Hâm Đức hoàng đế đã phái Chu Độ Hàn tới xem thương thế của ta, bởi vì mũi tên đã bị ta bẻ gãy, cho nên phải mất một thời gian rất lâu mới lấy ra được.
Khi Chu Độ Hàn xách định tên này không có độc, thì mới yên lòng.
Xa Hạo tuy rằng hận ta, thế nhưng hắn không phải tiểu nhân, loại hành vi hèn hạ như vậy, hắn khinh thường.
Thị nữ mang nước nóng tới, Lâm Sở Nhi tự mình lau vết máu trên người của ta, nàng hiển nhiên không ngờ, trên người của ta lại có nhiều vết thương như vậy, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh ngạc.
Khi lau vết máu cho ta, Lâm Sở Nhi đột nhiên ‘A’ một tiếng.
Ta hơi cảm thấy kinh ngạc nhìn nàng một chút, nhưng không ngờ đôi mắt đẹp của nàng lại nhìn chằm chằm vào ngực của ta, ánh mắt không rời đi được nữa.
Trong lòng ta cảm thấy hiếu kỳ, lẽ nào bộ ngực của ta đẹp như vậy? Ngay cả Lâm Sở Nhi lạnh lùng cũng bị mê hoặc?
Nhưng ta lập tức bỏ ý nghĩ này, bởi vì ta phát hiện ánh mắt của Lâm Sở Nhi nhìn chằm chằm vào cái bùa hộ mệnh trên ngực của ta.
Chiếc bùa hộ mệnh này là do mẫu thản ta lưu lại, do người tự tay làm, tuy không tinh xảo, thế nhưng từ khi ta sinh ra nó đã được đeo ở trên người, do ảnh hưởng bởi thời gian, nên chất liệu đã mang dáng vẻ cổ xưa.
Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Ngươi... ngươi là...”
Nàng có vẻ kích động dị thường, bộ ngực mê người không ngừng phập phồng.
Ta cười nói:
“Ta là ai ngươi cũng không biết hay sao, có phải là bị chuyện ngày hôm nay làm cho kinh sợ không?”
Nàng bỗng nhiên nói:
“Khi ngươi còn nhỏ, có phải là đã cứu tính mạng của một nữ hài không?”
Ta không giải thích được lắc đầu.
Lâm Sở Nhi lại nói:
“Phía sau chiếc bùa hộ mệnh này của ngươi, có phải là có một chữ Bình hay không?”
Ta không khỏi ngạc nhiên, bí mật này chỉ có ta và mẫu thân ta biết, chữ Bình cũ ta đã xóa đi, khắc lại một chữ Bình khác từ lâu, sao nàng lại biết chuyện này?
(Người dịch: Chữ Bình này là chữ trong từ Bình quý phi - mẹ của Dận Không, chứ không phải Bình vương)
“Ngươi có nhớ lúc còn nhỏ, khi ngươi xóa chữ của nó, có người nào ở bên cạnh hay không?”
Thanh âm của Lâm Sở Nhi run lên.
Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một bức họa mặt: có một tiểu nữ hài hỏi ta:
“Tiểu ca ca, huynh rõ ràng là con trai, sao lại khắc tên con gái?”
Rồi lại một bức tranh khác hiện lên, một nữ hài mặc y phục màu đỏ ngã xuống hồ sen đã đông cứng, nam hài kia không để ý tới nước lạnh nhảy xuống cứu nàng lên…
Bé trai kia an ủi nữ hài đang khóc sướt mướt...
Tĩnh Đức phi cầm trúc trượng hung hăng đánh vào lưng của nam hài quát:
“Nói! Là ai đây Tiểu Đinh Đương ngã xuống nước?”
Những mảnh nhỏ của bức tranh đã liên hệ lại với nhau, khó trách ta có một ấn tượng nào đó với Lâm Sở Nhi, nhưng vẫn nghĩ không ra.
Bởi vì ta đã quên mất nữ hài tử kia, cho nên không biết tiểu cô nương mình cứu là Lâm Sở Nhi.
Ta ngơ ngác nhìn Lâm Sở Nhi, ngàn vạn lần không ngờ nàng lại khắc sâu ký ức kia vào lòng tới như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn còn nhớ tới tiểu nam hài đã cứu nàng từ trong hồ sen lên.
“Tiểu Đinh Đương...”
“Bình ca ca...”
Từ đôi mắt của Lâm Sở Nhi có hai giọt lệ kích động rơi xuống.
Nói tới chuyện này thì phải ngược dòng thời gian trở lại hơn mười năm trước, khi đó ta ở trong hoàng cung gặp một cô bé, nàng ở trên mặt băng của hồ sen trong Vĩnh Thọ cung chơi đùa.
Bỗng nhiên mặt băng vỡ ra, nàng từ bên trên ngã xuống nước, xung quanh lại không có ai khác ở bên, đúng lúc ta đi ngang qua đã liều lĩnh nhảy xuống cứu nàng.
Ta còn nhớ rõ, lúc đó ta mang theo nàng trốn vào trong hòn giả sơn gần đó sưởi ấm và hong khô quần áo, khi nàng nhìn thấy cái bùa hộ mệnh trên ngực của ta, lại nhìn thấy chữ ở mặt sau, cho nên gọi ta là Bình ca ca.
Khi Tĩnh Đức phi tìm được chúng ta, đã từng hung hăng đánh ta một trận, vì để tránh cho mẫu thân lo lắng, ta không nói chuyện này ra.
Chuyện này theo thời gian dần dần mờ nhạt trong ký ức, thậm chí năm sau có gặp Lâm Sở Nhi ở trong hoàng cung, ta cũng khó mà nhớ nổi nàng là nữ hài ngã xuống nước.
Ta mỉm cười nói:
“Bây giờ ta mới hiểu, tại sao nàng không vui hóa ra trong lòng nàng chỉ có vị trí cho Bình ca ca mà thôi.”
Lâm Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng cúi đầu xuống, trong đôi mắt đẹp của nàng bây giờ tràn ngập lạnh lùng và e thẹn, nàng không ngờ tới Bình ca ca trong trái tim nàng lại là ta.
Vách ngăn lúc trước đã hóa thành mây khói, thay vào đó là hạnh phúc ngọt ngào vô tận.
Lâm Sở Nhi đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp trang sức lấy ra một cái mặt nạ đã phai màu, đi tới bên cạnh ta, nói:
“Năm đó huynh đưa cho muội muội vẫn giữ bên người.”
Trong lòng ta cảm động khó mà diễn ta được, ta không nghĩ tới chuyện nhỏ nhặt như vây mà Lâm Sở Nhi lại nhớ tới tận bây giờ.
Ta mỉm cười nói:
“Ta thật không ngờ, nữ hài tử năm đó ngã xuống hồ sen lại là muội, ta hầu như đã quên mất chuyện này...”
“Muội không bao giờ quên!”
Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói.
Ta nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của nàng, Lâm Sở Nhi kích động đỏ bừng, nàng chậm rãi ngôi ở bên cạnh ta, lấy hết dũng khí dựa vào vai của ta.
Ngoài cửa vang lên thanh âm của Dịch An:
“Tiểu chủ nhân, Ung vương thiên tuế tới.”
Ta và Lâm Sở Nhi lưu luyến đứng lên, nói:
“Ta đi ra ngoài một chút.”
Lâm Sở Nhi lo lắng nói:
“Thế nhưng thương thế của huynh...”
Ta mỉm cười nói:
“Chuyện này không ngại, hoàng thúc tìm ta chắc là có chuyện, nếu ở chỗ này gặp người thì có chút bất kính.”
Lâm Sở Nhi cẩn thận khoác thêm áo bào cho ta, từ khi nàng biết ta là Bình ca ca trong lòng, thì biểu hiện ra tất cả nhu tình của mình.
Ta thầm kêu may mắn, năm đó tiểu nam hài là ta, chứ nếu là một vị hoàng huynh khách thì cả đời này ta phải sống với người có bóng hình khác trong lòng, những phiền muộn tích tụ nhiều ngày không thổi mà bay.
Đi tới phòng khách, Ung vương đã đợi ở đó rất lâu, thấy ta tới hắn cuống quít đứng lên nói:
“Hoàng chất, thương thế của ngươi thế nào?”
Ta cầm tay hắn rồi ngồi xuống, nói:
“Hoàng Thúc yên tâm, chẳng qua chỉ là bị thương da thịt, không có chuyện gì.”
Ung vương lúc này mới yên lòng, hắn hạ giọng nói:
“Bệ hạ nghe nói ngươi bị ám toán có chút tức giận, lúc nãy đã triệu tập các vị hoàng tử lại, hung hăng mắng một trận.”
Ta không ngờ Hâm Đức hoàng đế lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, có chút kinh ngạc hỏi:
“Thế nào? Phụ hoàng hoài nghi chuyện này có quan hệ với các vị hoàng huynh?”
Ung vương nói:
“Hoàng thành hộ vệ quân không bắt được sát thủ ám sát ngươi, nhưng lại bắt vài tên không có liên quan. Dưới sự nghiêm hình bức cung của Tả tướng quốc, có người đã thừa nhận là mình tự tay đâm ngươi.”
Ta chau mày, không nghĩ tới chuyện này lại rơi vào trong tay của Tả Trục Lưu.
Ung vương nói:
“Từ trước đến nay Tả Trục Lưu chỉ tận lực cho Cần vương Dận Lễ, ta lo lắng hắn nhân cơ hội này xoay mũi giáo vào Hưng vương.”
Ta gật đầu nói:
“Phụ hoàng rất kiêng kị chuyện các huynh đệ tàn sát lẫn nhau, chuyện này sợ rằng sẽ không kết thúc một cách đơn giản, ta phải vào cung báo cáo với phụ hoàng chuyện này.”
Ung vương nói:
“Ta tới phủ tướng quốc thám thính một chút, xem mũi giáo của Tả Trục Lưu hướng vào đâu.”
Ung vương vừa rời đi, ta cũng gọi Trần Tử Tô tới, đem tình hình hiện tại nói lại cho hắn một lần.
Trần Tử Tô thì cảm thấy không ổn than thở:
“Công tử, Tả Trục Lưu này muốn nhân cơ hội làm lớn chuyện, cho dù mũi giáo lần này có chỉ vào Hưng vương hay không, thì trong cũng sẽ trải qua một hồi sóng gió.”
Ta gật đầu nói:
“Ta cũng dự cảm được chuyện này, nên muốn lập tức gặp phụ hoàng, tận lực hóa giải.”
Trần Tử Tô lắc đầu nói:
“Dựa theo lời công tử nói thì Tả Trục Lưu sẽ châm cho ngọn lửa này biến thành trận đại hỏa hoạn, hắn muốn đốt như thế nào, thì không ai dự liệu được.”
Trở lại gian phòng, Lâm Sở Nhi thấy ta thần tình ngưng trọng, lo lắng tiến lên đón:
“Điện hạ, có chuyện gì không?”
Ta cười nói:
“Không có chuyện gì, phụ hoàng lo lắng cho thương thế của ta, ta phải vào cung gặp mặt phụ hoàng cho người bớt lo.”
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi hiện lên sự hoài nghi, lý do này của ta quá mức gượng ép, nàng nhẹ giọng nói:
‘‘Muội đi theo huynh.”
Ta lắc đầu nói:
“Không cần, phụ tử chúng ta còn có việc riêng nói chuyện, muội cứ ở nhà chờ ta đi.”
Một chữ “nhà” đã kéo khoảng cách của chúng ta gần hơn rất nhiều so với trước.
Lâm Sở Nhi đích thân thay triều phục cho ta, đỡ ta ra ngoài đại môn của vương phủ.
Thấy Lâm Sở Nhi lưu luyến, trong lòng ta không khỏi kích động, không nghĩ tới tiểu nha đâu này lại đau khổ yêu ta... nhiều năm, dường như ông trời đã định trước, nàng sẽ trở thành tân nương của ta.
Đi tới hoàng cung ta mới biết được tất cả các hoàng tử hoàng tôn đều bị triệu tập đến ‘Sùng Đức điện’.
Khi ta bước vào trong, Hâm Đức hoàng đế đang rống lên giận dữ, ta cũng không kinh động tới hắn, mà đứng trong một góc.
Hâm Đức hoàng đế giận dữ hét:
“Đời trẫm hận nhất là chuyện gà nhà đá nhau, thủ túc tương tàn, thế nhưng ngàn vạn lần không ngờ, chuyện này lại xảy ra ở trong cái đám bất hiểu tử các ngươi.”
Dưới sự phẫn nộ, hắn đấm một quyền vào long ỷ, một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, đại bộ phận mọi người ở đây đều phải rùng mình.
Trong lòng ta âm thầm than thở, Hâm Đức hoàng đế năm đó để leo lên được ngôi vị hoàng đế, chẳng phải là gà nhà đá nhau, thủ túc tương tàn hay sao.
Hắn thân là Tam hoàng tử, đã từng giết hơn mười huynh đệ của mình, mới trở thành được hoàng đế Đại Khang, bây giờ hắn có tư cách gì chỉ trích chúng ta?
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Việc này ta đã điều tra, đến tột cùng là ai làm thì mau đứng ra nhận tội.”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua đám người, khi nhìn tới ai, thì chúng hoàng tử đều cúi đầu xuống, rất sợ ánh mắt của hắn dừng lại trên người của mình.
Ta đứng ở trong góc nên Hâm Đức hoàng đế không nhìn thấy, thế nhưng ta vẫn có cảm giác khó chịu. Khi ngẩng đâu nhìn lên, thì thấy một đôi mắt thâm thúy âm lãnh của Tả Trục Lưu đang nhìn vào ta.
Ta bình tĩnh đối diện với hắn, qua một lúc lâu, chúng ta đồng thời nở nụ cười.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Ta hi vọng người đứng sau lưng bước ra cho ta, nếu như tiếp tục che giấu, đừng trách ta không cho cơ hội.”
Ta mỉm cười hướng Tả Trục Lưu gật đầu, sau đó sải bước đi ra ngoài cung kính nói:
“Phụ hoàng! Hài nhi có mấy câu muốn nói.”
Lúc này mọi người mới lưu ý tới sự xuất hiện của ta, trên mặt chúng hoàng tử có người vui mừng, có người khẩn trương, không ai biết mục đích của ta lần này là gì.
Ta đang muốn quỳ xuống thi lễ, Hâm Đức hoàng đế khoát tay áo nói:
“Trên người của ngươi còn thương thế, hôm nay miễn, ban cho ngồi!”
Có thể nhận ra, hắn vẫn còn chút quan tâm tới ta.
Ta lắc đầu nói:
“Hài nhi không dám ngồi.”
Hâm Đức hoàng đế có chút nghi hoặc nhìn ta.
Ta nhìn các vị hoàng tử, hoàng tôn xung quanh nói:
“Dận Không muốn hỏi phụ hoàng một câu, các vị hoàng huynh của con bị tội gì, sao lại bị triệu tới nơi này?”
Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nói:
“Tả tướng quốc đã điều tra, trong số này có quan hệ với người ám sát ngươi.”
Ta giả vờ kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó nhìn về phía Tả Trục Lưu nói:
“Tả tướng quốc hành sự giống như lôi đình vạn quân (nhanh như sấm sét, mạnh như vạn quân), Dận Không vừa mới bị ám toán đã tìm ra hung thủ, có thể nói cho Dận Không thân phận của hung thủ được không?”
Tả Trục Lưu cười nói:
“Người trực tiếp hạ thủ còn chưa tìm được, nhưng mà bắt được đồng đảng.”
Ta ha hả cười nói:
“Đáng tiếc là Tả tướng quốc còn để lọt một nhân vật mấu chốt.”
Hâm Đức hoàng đế và Tả Trục Lưu đồng thời hỏi:
“Ai?”
Ta tiến lên chỗ của Cần vương và Hưng vương quỳ xuống, nói:
‘‘Nhi thần!”
Hâm Đức hoàng đế nhíu mày nói:
“Dận Không, ngươi muốn nói cái gì?”
Ta lớn tiếng nói:
“Phụ hoàng nếu như cho rằng người ám sát là một trong số các vị hoàng tử ở đây, thì người có nghĩ tới chuyện vì sao họ phải giết nhi thần không?”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Có lẽ là thấy ta ân sủng với ngươi nhiều, cho nên tâm sinh đố kỵ, muốn diệt trừ cản trở này.”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như theo lời phụ hoàng nói thì nhi thần chẳng phải là người có khả năng chủ mưu lớn nhất hay sao?”
Hâm Đức hoàng đế ngơ ngác, lập tức vừa cười nói:
“Nói bậy, trong thiên hạ làm gì có chuyện mình ám sát mình?”
“Sao lại không thể? Nếu như hài nhi muốn làm chuyện đó, dọa cho các hoàng tử thần hồn nát thần tính, làm cho người trong hoàng cung bất an, nhi thần sẽ nhân cơ hội này, loại trừ đi một vị hoàng huynh cản trở mình.”
Khi nói những câu này ta nhìn chằm chằm vào Tả Trục Lưu, sắc mặt Tả Trục Lưu trở nên âm lãnh cực kỳ, hắn đã rõ mục đích tới đây của ta.
Ta sẽ không cho hắn lợi dụng cơ hội này để đối phó với các hoàng tử khác, thanh trừ cản trở đối với Cần vương.
Câu nói này của ta làm cho Hâm Đức hoàng đế hít một hơi lạnh, hắn ngồi xuống long ỷ, biểu tình trên mặt biến hóa khôn lường.
Các vị hoàng huynh của ta lúc này mới yên lòng, bọn họ thấy ta không bỏ đá xuống giếng, mà muốn khuyên nhủ phụ hoàng hóa giải trường nguy cơ này.
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn lên bàn không cần hỏi cũng biết, trên đó có viết một số tên trong số các vị hoàng tử.
Tả Trục Lưu vốn im lặng thì lúc này ra khỏi hàng nói:
“Bệ hạ, thần cho rằng Bình vương nói không phải là không có nói lý, thần xin bệ hạ nghĩ lại, không nên để người khác lợi dụng chuyện này gây ra sự hỗn loạn.”
Công phu mượn gió của hắn đúng là đệ nhất, khi thấy không đúng, lập tức đứng ra phủi sạch trách nhiệm của mình.
Lúc này, Dực Vương Lâm Bi Phong cũng tới hoàng cung, khi bái kiến qua Hâm Đức hoàng đế, hắn lớn tiếng nói:
“Nghe nói bệ hạ đã tìm được kẻ chủ mưu ám sát phía sau?”
Tả Trục Lưu mỉm cười nói:
“Dực Vương từ nơi nào biết được tin tức này? Chỉ là mấy người khả nghi, chứ chưa có chứng cớ.”
Dực Vương Lâm Bi Phong gật đầu nói:
“Bệ hạ thánh minh, tất nhiên sẽ không bị tiểu nhân gian nịnh lừa dối.”
Tả Trục Lưu thâm ý nhìn ta một cái nói:
“Ta còn chưa kịp chúc mừng Dực Vương, con rể này của ngài quả nhiên là rồng phượng trong lòng người, là một nhân vật rất nổi tiếng trong các hoàng tử, không biết Dực vương có hài lòng không?”
Hắn quyền cao chức trọng, được Hâm Đức hoàng đế sủng hạnh, nên mới dám ở trước mặt mọi người nói như vậy, mục đích là xúi giục mọi người căm thù ta.
Lâm Bi Phong cười lạnh nói:
“Hài lòng hay không là chuyện của Lâm Bi Phong ta, Tả tướng quốc hình như không thể thay ta cả nhận được?”
Tả Trục Lưu cười gượng hai tiếng, tuy rằng hắn không muốn đem nữ nhi gả cho ta, nhưng vẫn âm thầm tranh đấu với Dực vương.
Hâm Đức hoàng đế ý bảo thái giám đốt nến, đem những tờ giấy trên bàn đốt đi, chúng hoàng tử như trút được gánh nặng thở dài một hơi, xem ra Hâm Đức hoàng đế đã quyết định không tiếp tục truy cứu việc này.
Tả Trục Lưu và Lâm Bi Phong cùng nói:
“Bệ hạ thánh minh!”
Hâm Đức hoàng đế phất phất tay, ý bảo tất cả hoàng tử đứng dậy, ánh mắt của hắn chuyển nhìn ta, nói:
“Dận Không, thương thế của ngươi ra sao?”
Ta cung kính nói:
“Khởi bẩm phụ hoàng, thương thế của hài nhi không sao, đa tạ phụ hoàng lo lắng.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Các ngươi đều là hoàng nhi của ta, trong lòng ta các ngươi đều rất trọng yếu, ta không muốn các ngươi tiếp tục lục đục với nhau...”
Hắn dừng lại một chút lại nói:
“Chỉ có huynh đệ hòa thuận thì xã tắc Đại Khang mới có thể vững bền, các ngươi phải đem hết tài năng phụ tá trẫm, để cho Đại Khang được phồn thịnh như xưa.”
Trong lòng ta không khỏi âm thầm buồn cười, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không ý thức được chuyện bản thân hắn là nguyên nhân gây ra tranh chắp. Hắn không có ý niệm thoái vị, thì các hoàng tử tranh đấu ngày càng kịch liệt.
Tả Trục Lưu nói:
“Bệ hạ, chuyện hôm nay tuy rằng kết thúc thế nhưng thần vẫn cảm thấy lo lắng...”
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Tả tướng quốc có gì cứ việc nói thẳng, hà tất phải ấp a ấp úng.”
Tả Trục Lưu lớn tiếng nói:
“Bệ hạ, người còn nhớ tới chuyện phong ấp cho các vương gia khi Đại Khang mới lập quốc?”
Hâm Đức hoàng đế ngơ ngác, cái mi hoa râm nhíu lại với nhau.
Tả Trục Lưu nói tới việc phong ấp, đây là phương pháp được sử dụng khi Đại Khang mới lập quốc.
Các đế vương của Đại Khang đem lãnh thổ quốc gia phân cho các vị hoàng tử, để bọn họ gánh vác việc trị quốc.
Nhưng mà sau đó phát sinh binh loạn, khi bình định được thì chuyện phong vương vẫn còn, nhưng phân đất thì lại hạn chế.
Hâm Đức hoàng đế hiện nay đam mê quyền lực, mặc dù đất phong toàn là những nơi cách xa Khang Đô, ngoài thì mang tiếng là thương, nhưng bên trong thực chất lại là cách chức, như ta cũng là một ví dụ.
Tả Trục Lưa nói:
“Bệ hạ, thần cho rằng năm đó phản loạn là vì đã trao binh quyền vào trong tay các vị vương gia, bệ hạ có thể thay đổi phương pháp này đi.”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một phong tấu chương, nói:
“Thần đã nghiên cứu khả năng phong ấp, phương án đã nếu ở trong, kính xin bệ hạ xem qua.”
Thái giám tiếp nhận tấu chương trình cho Hàm Đức hoàng đế.
Tả Trục Lưu lại nói:
“Sở dĩ thần nghĩ tới chuyện phong ấp, là vì nhận thấy những biến hóa đáng mừng trên người Cần vương. Trong các hoàng tử, Bình vương nhỏ tuổi nhất, nhưng cách xử sự của người bây giờ đã đĩnh đạc tài thao lược đã hiện ra, vượt lên trên rất nhiều vị hoàng huynh. Đây cũng là chỗ tốt khi trải qua rèn luyện, thay đổi cuộc sống an nhàn sung sướng hiện nay.”
Hắn nói những câu này bao hàm ý cách chức, và cô lập ta với các vị hoàng tử.
Lâm Bi Phong nói:
“Đề nghị của Tả tướng quốc không phải không có lý, để cho các vị hoàng tử ra ngoài rèn luyện cũng là có lợi cho bọn họ, trợ giúp rất lớn cho sự thống trị của Đại Khang.”
Tả Trục Lưu kinh ngạc nhìn Lâm Bi Phong, hắn không ngờ Dực vương lại tán thành đề nghị của mình.
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Ta sẽ suy nghĩ chuyện phong ấp, hôm nay tới đây thôi, các ngươi về đi.”
Chúng hoàng tử lục tục đi ra ngoài, ai nấy đều ghé tai lại nghị luận, nếu như Hâm Đức hoàng đế chân tiếp nhận đề nghị phong ấp của Tả Trục Lưu, thì sợ rằng tất cả bọn họ đều bị trục xuất ra ngoài Khang Đô.
Dực Vương gọi ta lại, ta dừng bước lại, cung kính hướng hắn nói:
“Nhạc phụ!”
“Thương thế có nghiêm trọng không?”
Ta lắc đầu nói:
“Nhạc phụ xin yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng tới gân cốt.”
Dực Vương nói:
“Ta đưa ngươi về phủ.”
Ra khỏi hoàng cung, ta và Dực Vương lên xe ngựa, Dịch An đánh xe về.
Dực Vương nói:
“Dận Không, ta thật cao hứng khi ngươi nghĩ tới đại cục, tránh cho Đại Khang thoát khỏi một hồi phong ba.”
Ta than thở:
“Tên thích khách kia là một trong những cừu gia khi còn ở Đại Tần, hắn chỉ nhắm vào một mình tiểu tế mà thôi, chứ không liên quan gì tới các vị hoàng huynh khác.”
Dực Vương tức giận, nói:
“Nhưng mà có người lại không nghĩ như vậy, Tả Trục Lưu hôm nay muốn nhân cơ hội này tiến hành thanh trừ.”
Căn cứ vào lập trường của hắn thì hắn nhất định cho rằng Tả Trục Lưu chỉ mũi giáo vào Hưng vương Long Dận Thao.
Ta thấp giọng nói:
“Thân là nhi tử của Hâm Đức hoàng đế, đôi khi không hạnh phúc bằng bách tính phổ thông, hai chữ quyền lực có thể gạt bỏ máu mủ tình thâm.”
Ta than thở nói:
“Để tránh loạn lạc, hài nhi sẽ mang theo Sở Nhi tới Tuyên Thành, nơi đó tuy rằng xa xôi nhưng còn tự do hơn nhiều so với Khang Đô.”
Dực vương nhìn ta thật lâu mới gật đầu.
Ta có chút kỳ quái nói:
“Hài nhi có một chuyện không hiểu, tại sao lúc nãy trên Sùng Đức điện, Tả Trục Lưu đưa ra việc phong ấp, người lại đồng ý?”
Dực Vương dựa vào thùng xe, mỉm cười nói:
“Dận Không, việc phong ấp không phải chuyện đùa, Tả Trục Lưu có to gan hơn nữa, hắn cũng không dám chủ động nêu ra việc phong ấp.”
Ta ngơ ngác, không biết nói gì nhìn về phía Dực Vương:
“Chẳng lẽ là phụ hoàng...”
Từ ánh mắt nghiêm trọng của Dực vương ta đã nhận ra được đáp án, người muốn lợi dụng chuyện hôm nay dấy lên một hồi phong ba, không chỉ có một mình Tả Trục Lưu, mà còn có cả Hâm Đức hoàng đế.
Tả Trục Lưu đưa ra việc phong ấp, nhưng người phía sau sai xử lại là Hâm Đức hoàng đế, hắn không muốn truyền ngôi, lưu lại đám hoàng tử ở Khang Đô chỉ là một tai họa ngầm.
Hắn không lo lắng chúng ta đấu tranh lẫn nhau, mà lo lắng chúng ta sẽ hợp lại.
Ta chút nữa đã bị biểu hiện già nua của Hâm Đức hoàng đế trong thời gian gần đây lừa gạt, từ khi ta trở lại Đại Khang, hắn đã bắt tay vào làm chuyện phong ấp, ta chỉ là một mồi nhử mà thôi.
Dực Vương nói:
“Một năm trước bệ hạ đã đưa ra chuyện phong ấp, nhưng sau đó bị trận chiến Khang Tần cản trở, hôm nay mượn chuyện ngươi bị ám sát người thông qua Tả Trục Lưu nhắc lại, sợ rằng chuyện phong ấp đã được quyết định rồi.”
Ta lặng lẽ gật đầu.
Dực Vương nói:
“Dựa theo ý đồ lúc trước, thì ngoại trừ Cần vương và Hưng vương, những hoàng tử khác đều phải rời khỏi Khang Đô tới đất phong, chắc là khoảng chừng hai ngày nữa bệ hạ sẽ ban bố ý chỉ.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Hâm Đức hoàng đế quả nhiên là cáo già, cứ như vậy thì sẽ miễn được việc các hoàng tử đấu tranh phức tạp, cũng tránh cho Cần vương và Hưng vương kết bè kết phái, nhân cơ hội này làm suy yếu thực lực của họ.”
Ta có chút sầu lo nói:
“Trong các vị hoàng tử, người có khả năng thừa kết nhất chính là Cần vương và Hưng vương, bọn họ ở lại Khang Đô chưa chắc đã là một chuyện tốt.”
Dực Vương nói:
“Có gì chứng minh chuyện này?”
Ta thấp giọng nói:
“Đây chỉ là một cảm giác của hài nhi, chứ cũng không biết nói thế nào cả.”
Kỳ thực trong lòng ta cực kỳ rõ ràng, Hâm Đức hoàng đế tám phần mười là muốn cho Dận Lễ và Dận Thao tiếp tục đấu tranh, hai người này chỉ cần lơ là thì sẽ bị Hâm Đức hoàng đế tóm được nhược điểm.
Nói tới tự do thì họ sẽ không bằng ta và các vị hoàng tử khác, chuyện này ta cũng không vạch trần, Dực Vương mặc dù là nhạc phụ ta, nhưng dù sao lập trường của hắn vẫn đứng ở bên Hưng vương.
Dực Vương cảm thán nói:
“Dận Không, ngươi mang theo Sở Nhi rời xa nơi này, vĩnh viễn không dính líu tới tranh chấp hoàng quyền...”
Dực Vương nói những lời này là muốn ta bo bo giữ mình, thế nhưng hắn đâu có nghĩ tới, sinh ra trong gia đình đế vương, biện pháp giữ mình tốt nhất là diệt trừ cản trở, trở thành chí tôn trong thiên hạ, nắm mọi quyền lực trong tay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện