[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 71 : Đêm động phòng

Người đăng: 

.
Thay một bộ đồ mới, uống xong canh tỉnh rượu do Dịch An mang tới, ta đã tỉnh táo hơn không ít. Dịch An nhắc nhở ta nói: “Tiểu chủ nhân, đừng để Vương phi đợi lâu.” Ta gật đầu, đứng dậy đi tới phòng tân hôn. Khi ta ra bên ngoài phòng tắm thì trời đã đầy sao, vương phủ lúc nãy còn ồn ã, thì nay đã chìm vào trong yên tĩnh. Ta hít một hơi thật sâu không khí trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, trong không khí còn mang theo mùi thơm ngát của hoa tươi. Ta ngẩng đầu nhìn trăng tròn mông lung, mây với trăng như đang sum vầy, cuộc sống của ta và Lâm Sở Nhi bắt đầu từ đây. Đêm nay rất thần thánh và yên tĩnh, tràn ngập thần bí và những điều vui mừng không biết. Đối với ta mà nói điều quan trọng nhất chính là, thành hôn đại biểu cho việc ta đã trưởng thành, phải gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống của Lâm Sở Nhi sau này. Dịch An đỡ ta đi tới phòng tân hôn, căn phòng được trang trí rất trang trọng và hoa lệ, khí khái phi phàm. Sự bài trí bên trong đều là do nữ viên quan phụ trách lễ nghi trong vương phủ an bài, nó được bố trí theo phong cách của hoàng thất, màn che trướng rũ, gối gấm đệm êm. Nữ quan sai mỹ tỳ dâng lên các loại vật phẩm khác nhau tới, gồm: thịt khô, anh đào, gạo, mận, nước. Mỗi loại đều được đựng trong những dụng cụ bằng vàng ròng. Lâm Sở Nhi đầu đội mũ phượng, có khăn voan trùm đầu, yên lặng ngôi trên giường, nàng đã đợi ta rất lâu rồi. Ta nhìn nữ quan rồi đi tới ngồi đối diện với Lâm Sở Nhi. Dưới sự hướng dẫn của nữ quan, chúng ta tiến hành những nghi thức, đồng thời đem gà, xôi, gạo, nước kính báo trời xanh, mời các vị thần và liệt tổ liệt tông, mong họ chúc phúc cho hôn nhân được mỹ mãn. Sau khi nghi thức qua đi, nữ quan lại đưa cho chúng ta mỗi người một cái khăn ướt, ta và Lâm Sở Nhi nhận lấy lau tay. Nữ quan kia ở trước mặt chúng ta thử thức ăn chứng minh trong thức ăn không có độc, sau đó dâng lên cho chúng ta dùng. Đây chỉ là những món ăn thông thường, và cũng chỉ mang tính tượng trưng. Lâm Sở Nhi ăn một miếng, nhưng ta cả ngày còn chưa ăn gì, lúc này không hiểu tại sao lại cảm thấy đói vô cùng, đánh sạch chỗ thức ăn này không sót một thứ gì. Nữ quan kia trợn mắt há mồm, không nghĩ tới ta lại ăn được nhiều như vậy. Ta ha hả cười nói: “Bản vương... có chút đói bụng...” Còn chưa nói xong thì đã ợ một hơi, ta ngại quá đành không nói nữa. Có hai mỹ tỳ dâng nước ấm, ta rửa tay, sau đó lại đem tới hai chén rượu ngon. Ta với Lâm Sở Nhi uống rượu giao bôi, sau đó họ trịnh trọng chúc chúng ta những chuyện như hôn nhân hạnh phúc sớm sanh quý tử nối dõi tông đường, thọ cùng trời đất trẻ cùng tứ hải, rồi mới thôi. Sau khi các nghi lễ qua đi, nữ quan kia mới chịu lui ra và Lâm Sở Nhi lại bị các cung nữ hướng dẫn mang tới hai gian phòng khác nhau, thay đổi y phục bình thường. Sau điều này họ mới chính thức cáo lui, khép cửa phòng lại, để cho ta và Lâm Sở Nhi có được một không gian yên tĩnh. Ta vén khăn voan, trong lòng đối với thê tử Lâm Sở Nhi này chưa từng có tâm trạng chờ mong. Ta thấy hơi thở của Lâm Sở Nhi trở nên dồn dập, tâm tình của nàng lúc này vô cùng khẩn trương. Ta chậm rãi rút khăn voan ra, thả nó xuống đất. Ngay cả ta cũng không khỏi than thở, sự xinh đẹp của Lâm Sở Nhi đúng là động lòng người, đôi mi dài thanh tú giống như hai con suối trong suốt, cái mũi giống như một tuyệt phẩm điêu khắc, đôi môi trơn bóng mềm mại, có thể dùng từ cực kỳ xinh đẹp để hình dung. Khóe môi nàng hơi nhếch lên, biểu thị cho sự tự tin của mình. Ngũ quan tuyệt mĩ này xứng danh với tiên tử, thảo nào mà trước kia Hâm Đức hoàng đế muốn tìm cách nhét nàng vào trong hậu cung của mình. Khi ánh mắt của chúng ta giao nhau, ta chẳng cảm nhặn được nhu tình và sự chờ đợi nào từ trong mắt của nàng, có một cảm giác xa lạ nhất thời kéo giãn khoảng cách của chúng ta. Ta muốn tìm thấy sự ôn nhu e thẹn động lòng người của Lâm Sở Nhi, thế nhưng từ trong mắt nàng ta chi nhận ra sự lạnh lùng và lý trí. Chẳng hiểu sao, lúc này ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, Lâm Sở Nhi không muốn gả cho ta. Sự xinh đẹp của Lâm Sở Nhi làm cho ta hít thở không thông, giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần, ta chậm rãi ngồi ở trên một cái ghế đối diện. “Nàng không vui?” Ta hỏi. Lâm Sở Nhi lạnh lùng bình tĩnh trả lời: “Sở Nhi chẳng có gì không vui cả.” Ta cầm lấy chén trà trên bàn nhưng lại phát hiện nước trà đã cạn. Lâm Sở Nhi yên lặng đứng dậy, chế thêm nước cho ta, sau đó lại ngồi vào giường. Ta uống cạn chén trà, nhẹ giọng nói: “Nàng có biết, từ đêm nay chúng ta sẽ sống chung với nhau cả đời.” Lâm Sở Nhi gật đầu, chậm rãi giơ bàn tay nhỏ nhắn, cởi y phục cát tường. Ta yên lặng nhìn động tác của nàng, chợt phát hiện trên mí mắt của nàng có hai giọt nước mắt trong suốt, và rồi nàng không kiềm chế được nữa, hai hàng nước mắt tuôn như mưa. Không biết tại sao, hình bóng Lệ Cơ lại hiện lên trước mắt của ta. “Dận Không! Ta hận ngươi!” Nghĩ tới câu nói này làm cho thân hình ta run lên, nhịn không được mà nhắm mắt lại. Khi ta mở mắt ra, Lâm Sở Nhi đã cởi áo ngoài mặc nội y bằng lụa mỏng có thể nhận ra được băng cơ ngọc cốt của nàng, điều này làm cho ta động tâm, chỉ cần đi tới là có thể chiếm hữu được nàng. Nhưng mà, nàng vẫn rơi nước mắt. Ta không nói gì, chậm rãi đứng dậy, từ trong đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi hiện lên sự kinh hoàng, hình ảnh này như một mũi tên bắn vào trong tim của ta. Ta cố gắng kiềm chế sự bi ai và phẫn nộ trong lòng, xoay người đi ra ngoài cửa. Ta chợt phát hiện mình không cách nào hạ thủ được với Lâm Sở Nhi, điều này chẳng phải do sự thiện lương quấy phá, mà là ánh mắt của Lâm Sở Nhi. Từ trong ánh mắt của nàng ta nhận ra sự tuyệt vọng và bi thương không nói nên lời, ta chẳng cách nào đối mặt với nàng được, đứng trước mặt nàng, ta thấy mình giống như một tên đồ tể. Những mỹ tỳ đứng gác ở bên ngoài thấy ta đi ra thì đều sửng sốt, nhưng các nàng không dám hỏi đến, trong lòng ai nấy đều run sợ cúi đầu xuống, ta giận dữ hét lên: “Giờ này còn đứng đây làm gì? Cút cho ta!” Dịch An cũng không về nghỉ mà đứng ở cách đấy một đoạn, nghe thấy động tĩnh thì cuống quít chạy tới, hắn bảo mấy mỹ tỳ lui xuống, thấp giọng nói: “Tiểu chủ nhân vì sao không nghỉ ngơi?” Ta lạnh lùng nói: “Không có tâm tình!” Dịch An nhấ thời nghẹn lời, hồi lâu mới nói: “Thế nhưng tối nay là...” “Ta tới thư phòng nghỉ ngơi!” Đi tới thư phòng, tâm tình phiền muộn của ta không cách nào giảm xuống được, ta mở cửa tủ lấy một vò rượu ngồi ngửa đầu uống. Sự nóng bỏng của rượu làm cho tâm tình của ta càng thêm buồn bã, nhưng ta cũng tỉnh táo nhận ra, ta phẫn nộ không phải vì Lâm Sở Nhi. Lệ Cơ đã trở thành một tình kết khó giải trong lòng ta, ta bắt đầu nghĩ lại, mình đối với nàng có quá mức tàn khốc hay không? Nhìn Yến Lâm, Tuệ Kiều, Tư Hầu, thậm chí đối với ngay cả Tinh Hậu đã vài lần hãm hại ta, ta cũng không nói gì. Thế nhưng chi duy nhất có Lệ Cơ là ta chưa hồi báo được nàng điều gì.   Số phận của Lệ Cơ đáng thương nhất trong số các nàng ở đây, trong cuộc đời của mình, nàng đã đặt hết hi vọng vào ta, vì ta mà nàng không tiếc thứ vì, thế nhưng ta đã làm cho nàng được điều gì? Thậm chí khi rời Đại Tần ngay cả một câu yêu thương ta cũng không nói được với nàng, ta có quá mức tàn khốc hay không? Từ trong mắt Lâm Sở Nhi ta lại thấy ánh mắt của Lệ Cơ lúc sắp chia tay, ánh mắt này đã chạm tới sự đau khổ đã chôn sâu trong tâm của ta. Ta thất tha thất thểu đi tới căn hầm, Đường Muội đang canh giữ đây không ngờ là ta lại tới, cho nên vội vàng bước lên đỡ lấy ta, nói: “Công tử, người uống nhiêu quá.” Khi vào bên trong, ta nghe thấy tiếng Yến Lâm thống khổ gào khóc, Duyên Bình đang ở bên cạnh an ủi. Nghe thấy tiếng bước chân, Duyên Bình ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ta đặt một ngón tay lên môi mình, ý bảo nàng im lặng. Duyên Bình gật đầu xoay người rời khỏi hầm. Ta chậm rãi đóng cửa lại, đi tới bên người Yến Lâm ngồi xuống, nàng vẫn ôm hai đầu gối, vùi mặt vào trong đó khóc thút thít. Trong lòng ta tràn đầy áy náy, buông vò rượu, vỗ vỗ vào vai nàng.  Yến Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của nàng vì khóc mà sưng đỏ, ánh mắt của nàng tràn ngập nghi hoặc, sau đó là phẫn nộ. Nàng nắm tay lại, hung hăng đấm lên người của ta, ta yên lặng chấp nhận, cho tới khi Yến Lâm có chút mệt mỏi, nàng mới bổ nhào vào trong lòng ta, ‘Oa’ một tiếng khóc rống lên. Ta nhẹ hôn lên khuôn mặt của nàng, nói: “Nha đầu ngốc... chẳng phải là ta đã tới rồi hay sao...” Yến Lâm khóc hu hu, nói: “Dận Không... ngươi... đúng là không có lương tâm... ngươi có biết, ngươi chính là người duy nhất trên thế gian mà ta nương tựa.... ngươi không thích ta... ta sẽ chết...” Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, nói: “Lâm nhi ngoan, sao ta lại không thích nàng cơ chứ?” Yến Lâm ngẩng đầu lên nói: “Thế nhưng vì sao ngươi phải nạp phi?” Ta dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, nói: “Ta nạp phi cũng không có nghĩa là ta không thích nàng, nàng cũng biết, Dao Như là thị thiếp của ta, nàng còn tiếp thu được, vì sao hôm nay lại không tiếp nhận được chuyện ta nạp phi?” Yên Lâm cố sức cắn cắn môi dưới nói: “Thế nhưng ngươi chưa từng thương lượng với ta...” Ta khẽ hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng: “Ta thân là Đại Khang hoàng tử, phụ hoàng tứ hôn đương nhiên là không cách nào cự tuyệt, mà lúc đó nàng còn ở Trung Sơn quốc, ta không thương lượng với nàng được.” Yến Lâm lúc này mới hết giận dữ, nhẹ giọng nói: “Thế nhưng vì sao hôm nay ngươi nạp phi lại nhốt ta trong này, rõ ràng là có mới nới cũ.” Nghĩ tới đây nàng lại giận dữ, nắm lấy cánh tay của ta hung hăng cắn một cái. Ta đau tới mức hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình không tự chủ được ngã về sau, nặng nề đập đầu vào tường, suýt nữa ngất đi. Yến Lâm thấy ta như vậy, sợ đến mức chân tay luống cuống, ôm chặt lấy ta nói: “Dận Không, huynh không có chuyện gì chứ, ngàn vạn lần đừng làm muội sợ!” Ta cười khổ lắc đầu, cầm vò rượu lên nói: “Lâm nhi, chúng ta ly biệt đã lâu, cũng nên uống một trận say khướt chứ.” Ta và Yến Lâm vừa uống vừa trò chuyện, ta vốn đã say, uống thêm hai lần thì không kiềm chế được nữa. Ta ôm lấy Yến Lâm, nói: “Còn có nhớ chuyện... nàng… cường bạo ta năm đó không?” Yến Lâm đại xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng nhẹ giọng phì phì nói: “Tên dâm tặc này, rõ ràng là huynh...” Nói tới nửa câu thì nàng nhớ lại tình hình ngày đó, xuân tình theo đó nảy mầm dí sát mặt vào ngực ta, vân vê vạt áo, dịu dàng nói: “Huynh nói đúng, muội tình nguyện làm như vậy, bây giờ nếu như muội cường bạo huynh một lần nữa, huynh dám không?” Câu nói này của Yến Lâm làm cho ta thấy kích thích vô cùng, ta cố ý giả bộ thấp thỏm lo âu, che ngực nói: “Ngươi nếu như dám làm như thế, ta liền lớn tiếng kêu cứu.” Yến Lâm quyến rũ cười, một tay đẩy ta ngã xuống mặt đất, đôi chân ngọc nhảy lên người của ta, kiêu mị nói: “Ngươi có lớn tiếng kêu, cũng không ai tới cứu ngươi.” Yến Lâm cúi xuống, môi anh đào nóng rực đã chặn lấy đôi môi của ta, một mùi thương thoang thoảng bay vào mũi, cộng thêm mùi rượu làm cho ta càng thêm kích thích. Nàng cởi từng món đồ, đôi môi anh đào hôn dần xuống dưới, một cảm giác sung sướng khó ta tràn ngập toàn thân ta. Ta hít một hơi thật sâu, hai tay cầm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng kéo chiếc váy, Yến Lâm a một tiếng, ta xoay người đặt nàng xuống dưới. Trong đôi mắt đẹp của nàng đã tràn ngập xuân tình, nàng nhẹ giọng nói: “Bây giờ thì ai cường bạo ai?” Ta lấy ta xoa chân ngọc mềm mại, dọc theo đó tiến lên, thân hình Yến Lâm nhịn không được run rẩy, đôi mắt khép hờ nhìn ta. Chẳng hiểu tại sao, tâm tình của nàng bỗng nhiên lạnh lùng, đẩy ta ra, ta bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng đẩy ngã trên mặt đất, ngạc nhiên nói: “Nàng làm cái gì vậy?” Yến Lâm mày liễu dựng thẳng nói: “Dận Không, ngươi là tên dâm tặc vô sỉ, có phải vương phi không cho ngươi chạm tới, nên ngươi mới tới tìm ta. Ngươi cho ta là cái gì, là nô lệ gọi tới là tới ư?” Ta đưa tay muốn cầm tay nàng, nhưng mà Yến Lâm nổi giận cầm vò rượu lên mặt đất, định đập vào người của ta. Ta ôm lấy đôi chân nhỏ của nàng, làm cho nàng ngã xuống, hai chúng ta quấn chặt vào một chỗ, trên người ai nấy đều dính đầy rượu ngon và bụi bặm. Yến Lâm hung hăng nhéo cái lỗ tai ta nói: “Dâm tặc, nếu ngươi dám dùng sức mạnh với ta, thì ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, để cho cả tòa vương phủ này biết hành vi cầm thú của ngươi...” Ta không đợi nàng nói hết câu, đầu lưỡi đã xâm nhập vào trong đôi môi anh đào của nàng, bàn tay thâm nhập vào bên trong đẩy nội y của nàng ra, ngón tay vân vê bộ ngực của nàng. Yến Lâm cố sức cầm tóc của ta muốn kéo ta xuống dưới, ta nhịn đau nói: “Lâm nhi, vị trí của nàng trong trái tim ta từ trước tới giờ chưa từng thay đổi, ta thực sự hi vọng tân nương là nàng.” Ta tràn ngập nhu tình nói, nhất thời đánh trúng được trái tim của nàng, ánh mắt của nàng dần dần mềm đi. Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, hiện giờ nàng đã để mặc đầu lưỡi cho ta theo đuổi, dưới sự nhiệt tình của ta, trái tim nàng đã hoàn toàn bị nhu tình bao phủ. Nàng vươn cánh tay ngọc ôm lấy lưng của ta, thân hình mềm mại hòa nhịp cùng với những động tác của ta. Lần thứ hai ta vén váy của nàng lên, bàn tay xoa bắp đùi mềm mại, thân hình của nàng run lên. Dưới sự tìm kiếm của ta, Yến Lâm dường như có sự kháng cự, khép chân ngọc kẹp lấy tay của ta, nỗ lực ngăn cản động tác tiến thêm của ta. Ta mạnh mẽ xâm nhập trong hai chân của nàng, gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng chúng ta cũng bị hỏa tình thiêu đốt. Yến Lâm không kêu cứu, ngược lại nàng rên rỉ và thở dốc, tình cảm của nàng mạnh mẽ hơn ta tưởng, chúng ta một đêm này liều chết triền miên, dùng thân xác thể hiện tình cảm của mình với đối phương. Thảo nào người ta nói, nữ nhân là phương thuốc hay, trải qua sự triền miên với Yến Lâm, tâm tình của ta đã bớt phiền muộn. Liên tục hai đêm không nghỉ, ta có chút mệt mỏi rã rời, nằm ở trong lòng Yến Lâm ngủ thật say. Khi tỉnh lại, đã thấy Yến Lâm nằm ở bên cạnh, một cảm giác ấm áp đột nhiên nảy sinh trong lòng ta, có nhiều nữ nhân yêu ta như vậy, thì ta cần gì phải quá để ý tới Lâm Sở Nhi. Chẳng qua nàng ta chỉ là một công cụ trong con đường chính trị của ta, cho dù nàng không có tình cảm với ta, thì cũng có gì lạ? Ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Yến Lâm, động tác rất khẽ nhưng cũng làm nàng giật mình tỉnh giấc. Yến Lâm dịu dàng cười nói: “Huynh đã tỉnh?” Ta gật đầu nói: “Ta ngủ đã bao lâu rồi?” “Trong hầm không biết ngày hay đêm, muội làm sao biết?” Câu trả lời của Yến Lâm làm cho ta cảm thấy áy náy. Nàng bỗng nhiên ôm lấy ta nói: “Dận Không, muội sai rồi.” Ta ngạc nhiên nói: “Lâm nhi, không phải muội đang sốt đó chứ?” Yến Lâm nhẹ giọng phì phì nói: “Huynh mới sốt ấy.” Nàng lập tức nói tiếp: “Huynh thân là hoàng tử, chuyện phải lo lắng rất nhiều, đáng nhẽ muội phải thông cảm cho huynh mới phải.” Ta sờ gáy mình, mặt trời đúng là mọc đằng tây rồi, chỉ qua một đêm ngắn ngủi, sao cô công chúa điêu ngoa này lại có thể thay đổi một cách như vậy, không phải là nàng cố ý làm cho ta yên tâm đó chứ? Ta bán tín bán nghi nhìn nàng. Yến Lâm cười nói: “Thật là mệt, tối hôm qua huynh quần muội trên giường, thiếu chút nữa muội mệt chết.” Ta cười xấu xa nói: “Thế sao hôm qua khi muội ở trên, muội không nói gì?” Yến Lâm đỏ mặt, nhéo tai ta nói: “Dâm tặc, huynh quả nhiên là miệng chó không mọc được ngà voi.” Ta cuống quít xin tha, Yến Lâm lúc này mới buông tai của ta ra, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua huynh thật đáng yêu, khi ngủ còn gọi tên muội...” Ta thầm nghĩ trong lòng “Lại có chuyện này sao? Nhìn nha đầu kia say sưa như vậy, thì có khi là thật?” Như vậy cũng tốt, chí ít cũng làm cho nàng biết, tình cảm của ta đối với nàng chưa từng thay đổi. Ta nhân cơ hội ôm vai nàng nói: “Lâm nhi, mấy ngày nay trong lòng ta mâu thuẫn tới cực điểm, lần nạp phi này là việc mà phụ hoàng an bài, ta đối với Lâm Sở Nhi kia không có nửa phần tình cảm nào.” Ta cũng chỉ nói tình hình thực tế, Lâm Sở Nhi kia cũng chẳng có tình cảm với ta. Yến Lâm gật đầu nói: “Muội biết nỗi khổ tâm của huynh rồi.” Ta thở dài nói: “Lúc trước huynh bảo Đường Muội dẫn muội tới Bắc cương (biên giới phía bắc của Đại Khang), cũng chính là không muốn làm cho muội phải chịu nỗi khổ này.” Câu này ta nói có vài phần hư tình giả ý, sở dĩ ta bảo Đường Muội làm như vậy, là sợ nàng gây rối trong hôn lễ. Trong đôi mắt đẹp của Yến Lâm tràn ngập lệ nóng, hiển nhiên là nàng vô cùng cảm động. “Muội biết...” Nàng chủ động dâng cặp môi thơm nói: “Muội đã quyết định, ngay ngày hôm nay sẽ theo Đường Muội rời khỏi đây, để tránh làm khó cho huynh.” Trong lòng ta như trút được gánh nặng, nếu như Yến Lâm lúc này đi Tuyên Thành thì sẽ giải quyết được một khốn cảnh trước mắt, nhưng mà khi nàng gặp Vân Na và các nàng, thì sợ rằng lại ghen tuông ngập trời.  Lấy trí tuệ của Vân Na đối phó với Yến Lâm không khó, những chuyện này tốt nhất cứ giao cho nàng làm đi. Nàng đẩy ta ngã xuống giường, trải qua một lần mây mưa, thì mới lưu luyến buông ta ra. Khi ra khỏi hầm thì trời đã là giữa trưa, Đường Muội vẫn đang canh giữ ở bên ngoài, thấy ta xuất hiện, sắc mặt của hắn có chút cổ quái nhìn ta nói: “Công tử dậy rồi?” Ta có chút lúng túng cười cười, thấp giọng đem chuyện Yến Lâm đã đồng ý đi Tuyên Thành nói cho hắn, bảo hắn phải bảo hộ Yến Lâm cho cẩn thận. Không đợi ta nói hết, Dịch An đã cuống quít chạy tới lên nói: “Tiểu tổ tông của nô tài, người cuối cùng cũng ra rồi.” Ta ha hả cười nói: “Có chuyện gì làm ngươi gấp tới vậy?” Dịch An chỉ mặt trời nói: “Người xem bây giờ là lúc nào, hôm nay người còn phải cùng với vương phi vào cung kính trà!” “Không xong!” Ta nặng nề vỗ vỗ đầu, tối hôm qua uống quá nhiều, hôm nay quên cả chuyện trọng yếu này. Nếu như trước chính ngọ (12h) không vào trong cung, thì nhất định sẽ bị người khác chê cười.  Hoang mang rối loạn trương trương tắm rửa hoàn tất, đổi tốt y phục, đi trước tân phòng đi đón Lâm Sở Nhi. Lâm Sở Nhi đã thay một bộ quần áo màu hồng được may rất tinh xảo, càng tỏ ra xinh đẹp động lòng người. Nàng vẫn giữa tư thế tối hôm qua, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn qua cửa sổ. Ta đóng cửa phòng thấp giọng nói: “Chúng ta phải lập tức vào cung kính trà.” Lâm Sở Nhi chậm rãi quay đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Ta không đi!” “Cái gì?” Ta không khỏi giận giữ, bây giờ tính đối đầu với ta ư? Ta lạnh lùng nói: “Ngươi bây giờ là Bình vương phi, có đi hay không cũng không phải do ngươi quyết định!” Lâm Sở Nhi chẳng có sợ hãi gì, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta, chậm rãi giơ một tấm lụa trắng trong tay ra. Ta giờ mới hiểu được lý do nàng không đi, đêm qua là đêm động phòng của chúng ta. Chiếu theo lệ thì máu xử nữ của Lâm Sở Nhi phải có trên tấm lụa này, ngày hôm nay vào cung, hoàng hậu sẽ tự mình kiểm nghiệm. Tối hôm qua ta không động phòng với nàng, lấy đâu ra máu đỏ? Nếu cứ như vậy vào cung, thì sẽ làm trò cười cho kẻ khác, có người sẽ nghĩ, Lâm Sở Nhi không còn hoàn bích nữa, phiền phức sẽ còn lớn hơn nữa. Ta có chút lo lắng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, bật thốt lên: “Không còn kịp rồi!” Lâm Sở Nhi mặt cười hơi đỏ lên, câu nói này của ta đã biến thành một nghĩa khác khi nàng nghe được. Ta từ bên hông rút loan đao, vén ống tay áo, cắt một cái. “Ngươi...” Lâm Sở Nhi thất thanh kêu to, nhưng mà nàng lập tức hiểu ý của ta. Nàng cằm khăn lụa, cho thấm máu, có lẽ là do đao kia ta cắt quá sâu, máu chảy lênh láng. Lâm Sở Nhi cắn cắn môi dưới, lấy một cái khăn lụa khác trong tay áo băng bó cho ta. Dùng loại phương pháp này qua cửa, chẳng qua cũng chỉ là một loại bắt đắc dĩ.  Khi ta và Lâm Sở Nhi tới hoàng cung, cũng may là vẫn chưa chính ngọ. Hâm Đức hoàng đế và Tĩnh Đức phi đã chờ ở Vĩnh Thọ cung từ sớm. Ta kinh sợ kéo Lâm Sở Nhi quỳ xuống dập đầu: “Hài nhi tới chậm, mong phụ hoàng, nương nương thứ tội!” Tĩnh Đức phi cười nói: “Tan hôn của người trẻ tuổi, dậy muộn cũng là điều khó tránh, mà dù sao các ngươi vẫn còn chưa quá thời gian kính trà.” Nàng đứng dậy cầm tay Lâm Sở Nhi, hai người cúi đầu đi vào trong phòng, xem ra để kiểm nghiệm chuyên tân hôn. Nghĩ lại ta thấy máu trên tấm khăn quá nhiều, không biết Tĩnh Đức phi có cảm thấy chúng ta lừa dối hay không? Có lẽ nàng sẽ thương cảm cho cháu ngoại bảo bối này, nghĩ tới đây ta không khỏi cười khổ. Không bao lâu Tĩnh Đức phi tươi cười dẫn theo Lâm Sở Nhi e thẹn ra ngoài, không cần hỏi ta cũng biết nàng có chuyện khó nói. Trong lòng ta âm thầm cảm thán, phải dùng tới thủ đoạn cắt tay kiếm máu hồng cũng là bất đắc dĩ, nếu để cho Vân Na và các nàng biết, tất sẽ cười ta thối mũi. Tĩnh Đức phi và Hàm Đức hoàng đế một lần nữa ngồi xuống, lúc này ta mới cùng Lâm Sở Nhi kính trà cho bọn họ. Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế chỉ nhìn vào Lâm Sở Nhi, ta mặc dù không có nhiều tình cảm với nàng, nhưng khi thấy ánh mắt dâm loạn của Hâm Đức hoàng đế như vậy, thì trong lòng vẫn phẫn nộ tới cực điểm.  Tĩnh Đức phi cười nói: “Các ngươi đã là phu thê, sau này phải tranh thủ thời gian sinh cho chúng ta mấy đứa cháu.” Ta cung kính nói: “Nương nương yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng.” Lâm Sở Nhi khuôn mặt đỏ bừng. Hâm Đức hoàng đế mê đắm nhìn nàng nói: “Sở nhi, Dận Không đối đãi với ngươi như thế nào?” Lâm Sở Nhi nhìn ta một cái, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, điện hạ đối với Sở Nhi rất tốt.” Không nghĩ tới nàng còn biết diễn trò, đúng là nữ nhi của Dực vương, quả nhiên kiến thức rộng rãi. Tĩnh Đức phi vốn định giữ chúng ta ở trong cung ăn cơm, nhưng ta mượn cớ trong phủ có chuyện nên cùng với Lâm Sở Nhi rời khỏi Vĩnh Thọ cung. Nhưng thật ra ta sợ bọn họ nhìn thấu thủ đoạn của mình, đồng thời cũng không chịu nổi ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế, Lâm Sở Nhi dù sao cũng là phi tử của ta, hắn ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không hiểu. Khi ta và Lâm Sở Nhi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, ánh mắt của nàng mê đắm nhìn vào cái hồ sen trước mặt, trong đôi mắt mơ hồ, dường như nhớ tới cái gì đó. Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần, cùng ta đi ra ngoài. Chúng ta tuy rằng ngồi chung một xe, nhưng chỉ tồn tại không khí trầm mặc và giằng co. Ta thật không ngờ mình lại có một ngày nhìn một vị tuyệt thế mỹ nữ trước mặt mà không nói được câu nào, hơn nữa người đó còn là thê tử của mình. Khi đi qua phố Đông, Lâm Sở Nhi kéo màn xe, nhìn ra đường phố, còn ta thì mơ màng chìm vào trong giấc mộng. Lâm Sở Nhi bỗng nhiên nói: “Dừng xe!” Xe ngựa chậm rãi dừng lại. Ta ngơ ngác mở đôi mắt, đã thấy Lâm Sở Nhi đẩy cửa xe đi xuống. Ta tò mò theo nàng xuống xe, thấy nàng đi tới một cửa hàng bán mặt nạ, cầm một cái trong đó. Nàng nở một nụ cười, rực rỡ như hoa mùa xuân kiều diễm như nắng sớm, trong lòng ta chấn động. Trong lúc hoảng hốt, trong đầu ta lại xuất hiện hình bóng của một nữ hài, nữ hài này cũng cầm trong tay một cái mặt nạ, cười khanh khách chạy tung tăng. Lâm Sở Nhi không mang tiền, ta bảo Dịch An đi thanh toán giúp nàng. Lâm Sở Nhi hướng ta gật đầu cảm kích, đúng lúc này, một loại cảm giác nguy cơ chợt tràn ngập trong lòng ta, ta ngẩng đầu lên, thì thấy trên nóc nhà đối diện có một bạch y nam tử đang kéo căng dây cung, nhắm ngay hậu tâm của Lâm Sở Nhi, mũi tên toàn lực xé gió bay đi. Xa Hạo, hắn vẫn chưa rời khỏi Khang Đô. Trong nháy mắt ta đã hiểu dụng ý của hắn, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhắt làm cho ta đau đớn. “Cẩn thận!” Ta hét lớn một tiếng, che trên người của Lâm Sở Nhi, mũi tên xuyên vào vai phải của ta, cảm giác đau thấu xương làm cho ta phải cắn chặt hàm răng. Tay trái của ta nhanh chóng rút trường đao bên hông, theo bản năng chặn ở phía sau. Sau khi bắn xong mũi tên, thân hình Xa Hạo như một con chim giương cánh lao xuống, trường kiếm tà tà đi xuống, muốn đâm thủng trái tim của ta. Thời gian khổ luyện ở Đông Hồ đã có tác dụng mấu chốt, việc cảm nhận nguy hiểm và năng lực ứng biến của ta đã tiến nhập vào cảnh giới hạng nhất. Thương thế ở vai phải đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới động tác của ta, đồng thời việc dùng đao bằng tay trái cũng khó khăn, cho nên lực lượng và kỹ xảo đều giảm mạnh. Xa Hạo toàn lực chém một kiếm, ta phải lui tận ba bước mới có thể đỡ được nhát kiếm này.   Hộ vệ của ta cuống quít vọt lên, bọn họ đương nhiên không phải là đối thủ của Xa Hạo, ta lạnh lùng nói: “Bảo vệ Vương phi cho tốt, ở đây ta ứng phó!” Xa Hạo nở nụ cười tàn khốc: “Chết đã đến nơi rồi vẫn còn muốn giả mạo anh hùng!” Ta đột nhiên cắm trường đao xuống con đường, cắn môi, bẻ gãy mũi tên của vai phải.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang