[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 59 : Tình cờ gặp gỡ
.
Đám người kia nói chuyện với nhau bằng những câu quái dị, có một số người trong đó đã mang sào trúc có móc kéo hai thuyền sát lại một chỗ.
Ta thấp giọng dặn dò:
“Mọi người bảo trì bình tĩnh, địch đông ta ít, không thể hành động nông nổi.”
Hắc y nam tử có tướng mạo anh tuấn đứng trong đám đông nhìn vào chúng ta, hắn ra hiệu bằng các động tác khác nhau, chỉ huy thủ hạ bắt đầu hành động.
Trong nháy mắt đã có hơn hai mươi tên hải tặc nhảy lên thuyền của chúng ta, mục đích của những người này là tài vật và nữ nhân, khi họ thấy sự xinh đẹp của Vân Na và Tuệ Kiều thì kêu lên những tiếng quái dị xông tới.
Ta cầm thật chặt trường đao, xem ra không thể tránh khỏi một trận huyết chiến rồi.
Hắc y nam tử kia cũng đi lên thuyền, lớn tiếng nói:
“Thuyền này sẽ nhanh chóng bị chìm, mau chóng đem tài vật và nữ nhân qua bên kia.”
Ánh mắt hắn và ta gặp nhau, trên mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc.
Thần kinh của ta vô cùng căng thẳng, đánh mắt cho Vân Na, Vân Na lập tức hiểu ý, bắt giặc phải bắt vua, dùng người này để xoay chuyển hoàn cảnh của mình.
Hắc y nam tử dường như hiểu thấu tâm tư của chúng ta, cười lạnh nói:
“Nếu như ngươi không muốn người khác toi mạng, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Hắn cũng không lui lại, mà lại tiến lên vài bước, cẩn thận quan sát ta hồi lâu mới nói:
“Ngươi có phải là Đại Khang Bình vương Long Dận Không.”
Trong lòng ta cả kinh, mình chưa từng gặp người này bao giờ, vậy mà hắn một câu nói toạc ra thân phận của mình? Ta thử tìm lại những ấn tượng trong đầu về người này, nhưng mà hoàn toàn trống rỗng.
Vậy Hắc y nam tử nói:
“Chiếc này thuyền sắp chìm rồi, các ngươi lên thuyền ta rồi hãy nói.”
Thái độ của hắn đối với chúng ta hòa hoãn đi rất nhiều.
Mang theo đầy bụng nghi ngờ, chúng ta sang thuyền lớn của bọn họ.
Mấy trăm tên hải tặc vây chúng ta lại, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào Vân Na và Tuệ Kiều.
Hắc y nam tử phất phất đuổi mọi người đi, lúc này mới hướng ta nói:
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi có phải là Bình vương hay không?”
Ta gật đầu, mình đang trong hiểm cảnh, giấu diếm thân phận cũng không phải là biện pháp tốt.
Nam tử kia nở nụ cười, để lộ một hàm răng trắng bóng:
“Ta đã sớm biết, ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
Trong lòng ta càng cảm thấy nghi hoặc, thấp giọng nói:
“Ngươi là...”
Hắc y nam tử cười ha hả nói:
“Năm đó ngươi từ Đại Khang đến Tần làm con tin, ta từng chặn ngươi lại, không ngờ cảnh này lại tái diễn.”
Lúc này ta mới nhớ lại, quả thực là có chuyện như vậy, trong lòng âm thầm kêu may mắn, người này chắc chắn là không có ác ý với ta, năm đó hắn bỏ qua được, thì giờ cũng có thể.
Hắc y nam tử nói:
“Tại hạ Khâu Dật Trần bái kiến Bình vương điện hạ.”
Hắn cung kính hướng ta vái một cái, sau đó mời chúng ta ngồi vào một cái bàn trên sàn thuyền, rồi bảo thủ hạ mang trà lên.
“Bình vương mời dùng trà!”‘
Khâu Dật Trần nói.
Ta nâng chung trà lên uống một ngụm, bàn tay nhỏ nhắn của Vân Na lặng lẽ đưa xuống dưới bàn cấu vào bẹn ta một cái. Hiển nhiên là muốn ngăn cản ta uống trà, nàng sợ đối phương có lòng hạ độc.
Ta tự nhiên uống cạn chung trà, chúng ta đã rơi vào trong tay đối phương, nếu như Khâu Dật Trần thật sự muốn hại ta, thì không cần dùng tới thủ đoạn phức tạp này.
Lúc này nếu như ta biểu hiện ra sự sợ hãi và do dự, thì sẽ bị đối phương đánh giá thấp.
Khâu Dật Trần cười nói:
“Bình vương điện hạ quả nhiên là can đảm hơn người, tại sao lại biết ta không hạ độc vào trong trà?”
Ta cười nhạt nói:
“Dận Không tuy rằng mới gặp mặt Khâu huynh được hai lần, thế nhưng cũng tin Khâu huynh không phải là loại tiểu nhân như vậy.”
Khâu Dật Trần cười ha ha nói:
“Chỉ với sự khí phách này của Bình vương, người thường không thể so được rồi.”
Gió đêm gào thét, sóng biển vỗ ì ạch vào mạn thuyền, Khâu Dật Trần cười nói:
“Các người vào trong khoang nghỉ ngơi một chút đi, chỉ một thời gian nữa là tới thủy trại, ngày mai ta sẽ chuẩn bị lương khô và thuyền tốt, rồi rời đi cũng không trễ!”
Ta vội vàng gật đầu cảm ơn, mà thực tế là chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Đội tàu đi về phía tây chừng khoảng 2 canh giờ, tiến nhập vào một bến cảng hình tròn, cái cảng này bị đảo vây vào nửa, ba mặt núi vây quanh, cảng khẩu chỉ rộng chừng hơn hai mươi trượng, trên đó còn có một cái cửa cổng to lớn, khi đội tàu đi tới gần, chỉ cần phát tín hiệu, là có võ sĩ mờ cửa.
Trong lòng ta thầm khen thiết kế cảng này thực sự là khéo léo vô cùng, Gia Cát Tiểu Liên ở bên cạnh ta ngạc nhiên nói:
“Bố cục của đảo này không giống nhau, người thiết kế tuyệt đối là người có tay nghề giỏi, nhìn từ cách bố cục thì có tám phần là tác phẩm của sư phụ ta, nhưng kỳ quái là, ta chưa bao giờ nghe sư phụ nói gì về chuyện này cả...”
Vân Na nói:
“Xem ra Khâu Dật Trần này cũng không phải là hải tặc bình thường.”
Khi đi vào cửa cảng, thì mặt nước trở nên rộng hơn, chiến thuyền dừng lại ở sát biên giới cảng khẩu, Khâu Dật Trần mời chúng ta ra ngoài cửa khoang.
Khi chúng ta đi lên sàn thuyền thì thuyền đã bỏ neo, bóng đêm yên tĩnh, toàn bộ cảng khẩu khắp nơi đều là thuyền, trong lúc nhất thời chúng ta không nhận ra được, ở đây có bao nhiêu đội thuyền.
Chúng ta đi theo Khâu Dật Trần vào trong trại, con đường này được lát bằng đá cuội, đi trên nó vô cùng thoải mái.
Khâu Dật Trần cũng không giới thiệu phong cảnh bên đường cho chúng ta, với lại trong đêm tối cũng chẳng nhìn thấy tình hình gì cả.
Nội trại được dựng trên một ngọn núi cao, có hơn mười tòa tiểu lâu bằng gỗ ở đó, Khâu Dật Trân dẫn chúng ta tới một tiểu lâu hai tầng, hiển nhiên là dùng để tiếp đón khách quý.
Khâu Dật Trần cười nói:
“Đêm đã khuya, hôm nay Bình vương điện hạ cứ nghỉ tạm tại đây, sáng mai chúng ta lại nói chuyện.”
Sau đó hắn hướng mấy tên thủ hạ, nói:
“Mấy vị này tất cả đều là quý khách của ta, nếu có người nào dám quấy nhiễu khách quý, chém không tha.”
Sau đó hắn mới xoay người rời đi.
Gia Cát Tiểu Liên nhẹ giọng nói:
“Kiến trúc trong trại này hoàn toàn giống cách bố trí trong Toàn cơ đồ của su phụ ta...”
Ta cười nói:
“Có thể Mặc tiên sinh trước kia đã từng thu nhận đệ tử, cái trại này là do người đó xây dựng.”
Gia Cát lắc đầu nói:
“Không có khả năng, sư phụ ta cũng chỉ mới vẽ ra Toàn cơ đồ trong khoảng mười năm trở lại đây, trong khi kiến trúc ở đây cũng đã có khoảng năm mươi năm rồi.”
Vân Na nói:
“Vậy thì chỉ còn một cách giải thích, người kiến tạo nơi này cũng xuất thân từ một nơi với Mặc tiên sinh.”
Ta gật đầu nói:
“Việc này giản đơn, ngày mai hỏi Khâu Dật Trần một chút liền biết.”
Khâu Dật Trần mặc dù đối với chúng ta không có ác ý, nhưng mà chúng ta cũng không dám phớt lờ.
Đêm đó ta và Vân Na, Cự Linh ba người không ngủ, phòng thủ ở bên trong tiểu lâu, rất sợ nửa đêm có biến.
May mà đêm nay cũng yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta cả.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời vừa mói nhú lên, toàn bộ trời đất đã được bao quanh bởi một màu vàng óng ả.
Ta và Vân Na sóng vai đứng ở trên tiểu lâu, từ vị trí của chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ cảng khẩu, trong cảng khẩu chiến thuyền lớn nhỏ có chừng năm, sáu chục chiếc.
Thời tiết cuối xuân, cây cỏ sum xuê, khắp nơi đều là hoa tươi, Vân Na tự đáy lòng khen:
“Nơi đây đúng là thiên đường của nhân gian.”
Phía sau một thanh âm cười nói:
“Vị cô nương này nói không sai, đảo của chúng ta có tên là ‘đảo Thiên đường’ .”
Ta xoay người nhìn lại, thấy Khâu Dật Trần đang đi tới, hắn chỉ tay về phía cảng khẩu nói:
“Tên của cảng khẩu này là ‘Nguyệt Nha Loan’! “
Ta hứng thú hỏi:
“Những cái tên này đều tao nhã như vậy, có phải là tác phẩm của Khâu huynh không?”
Khâu Dật Trần mỉm cười nói:
“Ta không có bản lĩnh như vậy, ở trên đảo của chúng ta ngoại trừ ‘Nguyệt Nha Loan’, thì còn có bảy danh thắng khác, tất cả đều do Tử Ngưng đặt.”
Nét mặt của hắn hiện lên sự hạnh phúc vô hạn, hiển nhiên người có tên là Tử Ngưng này có địa vị vô cùng thần thánh trong hắn.
Ta cảm thán nói:
“Vị Tử Ngưng cô nương này tài cao như vậy, có cơ hội Dận Không phải gặp mặt một lần mới được.”
Khâu Dật Trần đưa tay chỉ về phía một tòa tiểu trúc dưới chân núi nói:
“Nhất định có cơ hội, đây là trà lâu tốt nhất trên đảo. Còn hơn cả danh điếm ở Giang Nam.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy thì chúng ta cũng muốn thưởng thức một chút.”
Trà lâu này có tên gọi là ‘Thính Triều Lâu’, bốn phía đều là thủy trúc xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua lá trúc vang lên những tiếng xào xạc, khi lọt tai nghe được thì cảm thấy vô cùng êm tai.
Trên đường đi có gặp mấy người, ai cũng cung kính hành lễ với Khâu Dật Trần, có thể nhận ra, ở đây hắn có địa vị tương đối cao.
Chúng ta đi tới trà lâu ngồi vào vị trí của mình, lão bản tự mình dâng trà bánh tinh mỹ, Khâu Dật Trần vuốt ve chén trà, nói:
“Các vị mời!”
Ta ghé mũi ngửi chén trà, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát bay lên, thẳng vào tận tim phổi, khen:
“Trà ngon!”
Khâu Dật Trần cười nói:
“Có ngon hay không thì phải sau khi thưởng thức mới biết được.”
Ta cười nhạt nói:
“Khâu huynh nói câu đó sai rồi, trà ngon hay không thì phải ở vị, sau đó là sắc, cuối cùng mới tới khâu thưởng thức!”
Khâu Dật Trần cười nói:
“Nghe Bình vương điện hạ nói như thế, hóa ra trà nói đúng là cũng cần nhiều học vẩn? Xin hỏi trà này có lai lịch ra sao?”
Ta khiêm tốn nói:
“Ta chỉ hiểu bề ngoài, còn nói tới trà mà nói, Gia Cát huynh đây mới là cao thủ chân chính.”
Gia Cát Tiểu Liên chậm rãi hạ chén trà xuống nói:
“Công tử đã nói như vậy, tại hạ liền phỏng đoán một chút, trà này chính là trà Bạch Mẫu đơn của Phúc Kiến, nói tới trà này cần phải nói tới một truyền thuyết. Có người nói ở thời kỳ trước, có một vị Thái thú tên là Mao Nghĩa, không quen cảnh tham nhũng chốn quan trường, vì vậy từ quan theo mẫu thân đến thâm sơn rừng già quy ẩn. Khi hai mẹ con tới trước một ngọn núi, chỉ cảm thấy mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, hỏi thăm một vị lão giả mới biết được hương thơm này tới từ mười tám cây Bạch Mẫu Đơn ở bên bờ sen, hai mẹ con thấy chỗ này cảnh giống như tiên cảnh, thì ở lại. Tiếc rằng trời lúc nào cũng có gió mây, bỗng nhiên một ngày nọ, mẫu thân tuổi già hơn nữa vì mệt nhọc mà ngã bệnh, hiếu tử này đi xung quanh tìm thuốc, nhưng lại không hề tìm được. Trong lúc uể oải và tuyệt vọng, có một đêm Mao Nghĩa mơ thấy một vị tiên ông tóc bạc trắng, tiên ông kia nói cho hắn biết là muốn trị bệnh cho mẫu thân hãy dùng cá chép hấp với trà, thiếu một thứ cũng không được. Mao Nghĩa cho rằng đây nhất định là tiên nhân chỉ điểm, nhưng lúc này là mùa đông, hồ nước đã đóng băng, đi đâu mới có thể hái trà đây? Trong lúc đang khó khăn, mười khóm Bạch mẫu đơn bỗng biến thành 18 khóm Tiên trà, thân dài lá xanh mượt. Mao Nghĩa lập tức hái nó đem phơi nắng, rồi dùng trà hấp với cá chép cho mẫu thân ăn, sau khi mẫu thân hắn ăn xong bệnh quả nhiên quả nhiên khỏi, sau đó mới có tên là danh trà ‘Bạch Mẫu Đơn’.”
Tuệ Kiều nhìn hình dạng lá trà một chút, quả nhiên là giống hoa Bạch mẫu đơn đang trôi nổi trong nước, nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên giống hoa mẫu đơn.”
Khâu Dật Trần khen:
“Bội phục bội phục, vị Gia Cát huynh này kiến thức uyên bác, đã đem lai lịch của trà này nói rõ từng chi tiết.”
Chợt nghe ngoài cửa có một người nói:
“Đảo chủ và Tử Ngưng cô nương tới rồi!”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lục trúc thấp thoáng, có một vị thiếu nữ yểu điệu và một vị lão giả một trước một sau hướng “Thính Triều Lâu” đi tới.
Cô gái kia trong tay cầm một bó hoa tươi vừa hái, khuôn mặt như bức tranh, khí chất ưu nhã động lòng người, bó hoa tươi trong tay nàng phảng phất như mất đi cái đẹp.
Ta lưu ý đến cánh tay cầm trà của Khâu Dật Trần run lên, sánh ra một chút nước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào thiếu nữ có tên gọi là Tử Ngưng cô nương kia.
Ta và Vân Na nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.
Hai người xốc màn trúc lên đi vào bên trong phòng, chúng ta đứng dậy, Khâu Dật Trân hướng ta giới thiệu:
“Vị này là Kiều đảo chủ của chúng ta.”
Lão giả kia râu tóc trắng noãn, thân thể khôi ngô, mặt có màu đỏ tím, giọng nói như chuông đồng, ha hả cười nói:
“Lão phu Kiều Sở Tam tham kiến Bình vương điện hạ.”
Trong lòng ta ngẩn ra, cái tên Kiều Sờ Tam này nổi danh đã lâu, hắn sinh ra ở Đại Khang, đã từng ở làm quan ở biên cảnh Đại Tần, sau đó bị vu là thông đồng với địch bán nước, cho nên suất lĩnh thuộc hạ vào rừng làm giặc cướp, gần đây du đãng ở trong Hoàng Hà, không biết tại sao hắn lại là thủ lĩnh của Hải Long bang?
Khâu Dật Trần lại chỉ vào nữ tử có tên là Tử Ngưng nói:
“Vị này chính là thiên kim của đảo chủ, Tử Ngưng cô nương.”
Khi ta nhìn tới đôi mắt đẹp của nàng, thì cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Tử Ngưng mỉm cười nói:
“Dận Không, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ từng câu từng chữ đêm nay ngươi nói, nếu như tương lai dám làm hại bách tính, ta là người thứ nhất không buông tha ngươi!”
Hai lông mày của ta giãn ra, hít một hơi thật sâu, nói:
“Hóa ra là cô nương, Dận Không tạ ơn cô nương lần trước không giết.”
Tử Ngưng cười nói:
“Khâu đại ca nói cho ta biết ở trên biển gặp một vị cố nhân, không nghĩ người đó là ngươi.”
Ta cười khổ nói:
“Dận Không và Khâu huynh xem ra có duyên, nhiều lần rơi vào trong tay của huynh ấy.”
Kỳ thực ta định nói là mình có duyên với Tử Ngưng, nhưng lời như vậy sao có thể nói ra được, Khâu Dật Trần hiển nhiên là có tình cảm với Tử Ngưng này, ta nói như vậy sẽ làm cho hắn không hài lòng.
Sau khi cười nói, chúng ta ngồi xuống, đôi mắt đẹp của Tử Ngưng hiếu kỳ nhìn Vân Na một chút, lại nhìn Tuệ Kiều một chút, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói Bình vương điện hạ chết trong đại chiến Man Châu, không nghĩ tới ngươi lại mang theo hồng nhan tri kỷ ở trên biển tiêu dao.”
Thiếu nữ này xem ra tính tình thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì là nói ra cái đó.
Ta cười nói:
“Tử Ngưng cô nương sợ rằng hiểu lầm, chúng ta lần này không phải là tiêu dao trên biển, mà là muốn về Tần đô.”
Kiều Sở Tam ngơ ngác, lớn tiếng nói:
“Bình vương không biết Khang Tần đang đại chiến ư?”
Ta đang muốn trả lời, thì bầu trời trong bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.
Sấm mùa xuân có thể khiến cho người ta phải sợ hãi, thân hình mọi người không tự chủ được run lên một cái.
Kiều Sở Tam ngóng nhìn mây đen không ngừng tụ tập trên bầu trời, nói:
“Xem ra sắp có một trận bão nữa rồi.”
Tử Ngưng cảm thán nói:
“Tướng sĩ Khang, Tần ở tiền tuyến sợ rằng lại phải chịu khổ.”
Khâu Dật Trần gật đầu nói:
“Hâm Đức hoàng đế xuất quân không đúng lúc, nếu như là ta, thì ta quyết không dụng binh vào mùa hạ.”
Kiều Sở Tam nói:
“Phàm là ai có chiến lược đều biết, dụng binh vào tiết vũ quý là một hành động không sáng suốt, trừ khi Đại Khang có năng lực trong một thời gian ngắn đánh bại Đại Tần.”
Trong lòng ta thầm than:
“Phụ hoàng tuổi đã thất tuần, suy nghĩ sâu xa có lẽ kém với thời còn trẻ, cho dù là trong quyết sách quan trọng hay đối ngoại, đã có nhiều quyết định không sáng suốt, trận chiến tranh này mang lại cho Đại Khang sự tổn thương cực kỳ lớn.”
Tử Ngưng nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của phụ thân, dường như muốn nhắc nhở hắn, ta dù sao cũng là nhi tử của Hâm Đức hoàng đế, bọn họ thảo luận cũng phải để ý tới cảm thụ của ta một chút.
Kiểu Sở Tam nhìn phía ta nói:
“Chúng ta đểu là người lỗ mãng, có cái gì thì nói cái đó, Bình vương điện hạ sẽ không trách tội chứ?”
Ta cười nói:
“Kiều đảo chủ nói đi đâu vậy, Dận Không cũng không mấy coi trọng vào trận chiến này, quan điểm của mấy vị không mưu mà hợp với tại hạ.”
Đôi mắt đẹp của Tử Ngưng mở to, có chút kỳ quái nhìn phía ta nói:
“Bình vương không tán thành trận chiến này?”
Ta gật đầu:
“Đúng như Kiều đảo chủ nói, Khang quốc không thể trong một thời gian ngắn mà đánh bại Đại Tần được, hiện tại Vũ Quý đã đến, chiến sự của hai nước đương nhiên là rơi vào bế tắc.”
Kiều Sở Tam than thở:
“Chỉ tiếc Hâm Đức hoàng đế không nhận ra điều này, hồ đồ kéo cả quốc gia vào một trường tai họa.”
Ta nhìn bầu trời tăm tối, sấm sét đan xen nhau đánh xuống, mưa bắt đầu nặng hạt. Trong lòng ta yên lặng nói:
“Có khi phụ hoàng cũng ý thức được nhưng vì tuổi tác của người sắp hết rồi.”
Khâu Dật Trần nói:
“Có một chuyện này chúng ta nghĩ mãi cũng không thông. Quan hệ giữa Đại Hán và Đại Tần khăng khít như vậy, tại sao vẫn không xuất binh tương trợ?”
Kiều Sở Tam nói:
“Việc này có gì khó hiểu chỗ? Đại Hán và Tần, Khang Đô có quan hệ thông gia, Hán Thành Đế đương nhiên là mừng rỡ mà trợ giúp. Khang, Tần sau khi trải qua trận chiến này, ắt ở vào thế lưỡng bại câu thương, đối với Đại Hán mà nói là một chuyện tốt vô cùng. Nói không chừng hắn sẽ nhân cơ hội này trở thành bá chủ mới của tám nước.”
Tử Ngưng u oán than thở:
“Người khổ chỉ là bách tính trong thiên hạ, người đứng đầu như họ có suy nghĩ qua sự khổ sở của bách tính đâu.”
Ánh mắt Kiều Sở Tam nhắp nháy nhìn về phía ta nói:
“Từ sau trận chiến Man Châu, Bình vương không biết là đi đâu, nghe binh sĩ Tần quốc quay về báo, Bình vương và Bạch Quỹ đều chết trong tay Đông Hồ.”
Ta cười nhạt một tiếng, đem chuyện ở Man Châu nói qua một lần, chuyện bị bắt như thế nào, rồi phải làm nô thì một chữ không nói tới.
Kiểu Sở Tam cảm thán nói:
“Bình vương quả nhiên hồng phúc thật lớn, trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn như vậy, mà vẫn có thể trở về Trung Nguyên.”
Lúc này ta mới nghĩ tới, phụ hoàng ban cho ta cái danh hiệu Bình vương này, có lẽ cũng có ý tứ bình an, nhưng mà có khi cũng không phải?
Khâu Dật Trần nói:
“Bình vương vì sao không quay quay về Đại Khang mà lại lựa chọn Đại Tần?”
“Từ Đông Hồ nếu muốn trục tiếp tiến nhập Đại Khang, thì phải vượt qua Thiên Lĩnh, nếu như cân nhắc, thì đi đường biển an toàn hơn...”
Nhưng nhớ tới đi biển gặp hải tặc, ta không khỏi nở nụ cười.
Khâu Dật Trần đương nhiên là đoán được vì sao ta cười, cho nên cũng ha hả cười rộ.
Ta nhân cơ hội nói sang chuyện khác:
“Bố cục của đảo này cực kỳ tinh diệu, điêu luyện sắc sảo, có phải là Kiều đảo chủ khéo tay xây dựng lên?”
Kiều Sở Tam cười nói:
“Ta đâu có bản lĩnh lớn tới như vậy, đảo này là do tổ tông của Dật Trần xây, bản vẽ thì là của Mặc thị.”
Hai hàng lông mày của Gia Cát Tiểu Liên khẽ nhúc nhích.
Khâu Dật Trần nói:
“Việc này nói rất dài dòng, đã nhiều năm trước tổ phụ của ta có cứu một người truyền nhân của Mặc thị, để cảm tạ ân cứu mạng, người kia liền đem một bức cơ quan đồ cho sư phụ ta, tổ phụ ta căn cứ vào đó để xây dựng lên hòn đảo này.”
Kiều Sở Tam nói:
“Cho nên ta chỉ là đảo chủ trên danh nghĩa, đảo chủ chân chính là Dật Trần.”
Khâu Dật Trần khiêm cung nói:
“Nếu như không có Kiều bá bá trợ giúp, đảo thiên đường làm sao có thể có cục diện hôm nay.”
Xem ra quan hệ của bọn họ không giống như bình thường, ta là người ngoài đương nhiên không tiện hỏi kỹ.
Khâu Dật Trần nói:
“Bình vương dự định bao giờ rời khỏi nơi đây?”
Ta mỉm cười nói:
“Càng nhanh càng tốt.”
Kiều Sở Tam nói:
“Nếu như từ đây đi, con đường an toàn nhất là đi về phía nam, qua Trung Sơn, Đại Hán, phản hồi Đại Khang.”
“Dận Không dự định về Tần đô.”
“Cái gì?”
Bọn họ đều ngẩn ra.
Tử Ngưng ân cần nói:
“Khang Tần hai nước đang giao chiến, ngươi lúc này trở lại thì có khác gì chịu chết?”
Khâu Dật Trần hình như hiểu ra điều gì đó, suy đoán nói:
“Bình vương có phải muốn điều gì đó từ chiến sự của hai nước phải không?”
Ta thở dài, đứng dậy lo lắng nói:
“Trận chiến Khang Tần này đã làm cho hai nước lún sâu vào vũng bùn, nếu như tiếp tục phát triển sẽ chỉ làm cho hai nước không ngừng suy yếu mà thôi.”
Kiều Sở Tam thưởng thức từ cõi lòng nhìn ta nói:
“Bình vương nghĩ cho thương sinh thiện hạ, cam tâm nhập hiểm cảnh, Kiều mỗ bội phục vô cùng.”
Trong lòng ta không khỏi xấu hổ, ta đâu có cao thượng như hắn nói, lần này tới Tần quốc chẳng qua chỉ là một lần đánh bạc, nắm chắc cơ hội này thì ta có thể áo gấm vinh quy, một bước lên trời.
Trên mặt ta giả bộ làm hình tượng khí khái hiên ngang, nói:
“Chỉ cần có thể làm cho bách tính không phải lao vào trận chiến này, Dận Không tiếc gì cái mạng nhỏ!”
Ai nấy đều bị ngôn từ của ta làm cho cảm động, Kiều Sở Tam nặng nề gật đầu nói:
“Bình vương yên tâm, Kiều mỗ vì đại nghĩa của người, nhất định phụ trách an toàn của điện hạ tới tận Đại Tần.”
Mua gió tuy rằng chưa ngừng, nhưng ta vẫn kiên trì lên đường, thời cơ này đối với ta mà nói trong kiếp này chỉ có một lần, mất đi thì vĩnh viễn không còn nữa.
Hai ngày sau, chúng ta đã tới Đông Sắc Loan của Tế Châu, lúc này vẫn là nửa đêm, mưa đêm phất phơ bầu trời tối mịt, không trăng không sao, Khâu Dật Trần và Tử Ngưng đưa chúng ta lên bờ.
Khâu Dật Trần nói:
“Bình vương điện hạ, hiện tại hai nước giao chiến, thủy vực giao cách giữa Tần Khang đã phong tỏa. Ta và Tử Ngưng chỉ có thể đưa ngươi tới đây mà thôi.”
“Đa tạ Khâu huynh đưa tiễn, nếu có ngày Dận Không may mắn trở lại Đại Khang, tất không quên đại ân hôm nay của Khâu huynh và Tử Ngưng cô nương.”
Tử Ngưng cười nói:
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một việc, đối đãi với bách tính Đại Khang cho thật tốt.”
Ta liên tục gật đầu:
“Tử Ngưng cô nương cứ việc yên tâm, Dận Không vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên điều cô giao phó.”
Tử Ngưng nhẹ giọng nói:
“Phía trước nguy cơ bốn bề, hung hiểm vô cùng, mọi việc Bình vương đều phải cẩn thận.”
Ta ha hả cười nói:
“Ta sẽ nhớ kỹ!”
Đông Sắc Loan ở ngoại ô Tế Châu, đây là một cảng cá dân dụng.
Trong cảng vẫn còn lấp lánh ánh đèn của thuyền chài, Điền Tuần đối với nơi này quen thuộc vô cùng, có hắn làm người dẫn đường, chúng ta cũng được không ít đường vòng.
Dựa theo ước định, lúc trước của ta và Tiêu Trấn Kỳ, chúng ta đi tới một khách điếm tên là Di An khách sạn.
Điền Tuần rời khỏi quê hương đã nhiều năm, khung cảnh nơi này có nhiều thay đổi lớn, lấy cái dáng dấp gầy trơ xương của hắn, thì chẳng cần hóa trang cũng không ai có thể nhận ra được.
Khi chúng ta vừa mới thu xếp xong chỗ ở, thì Đột Tạ cũng tìm tới.
Ta cũng không nghĩ hắn lại tới nhanh như vậy, nên vui vẻ nói:
“Tiêu đại ca bọn họ đâu rồi?”
Sau khi Đột Tạ thi lễ với ta mới cung kính nói:
“Chủ nhân, hắn và Lang Thứ đi đón người sẽ trở về nhanh thôi.”
Ta có chút kỳ quái nhíu mày, không phải đã hẹn nhau gặp mặt ở khách sạn này rồi hay sao, chẳng nhẽ ngoại trừ ta ra, hắn vẫn còn người phải chờ?
Đột Tạ nói:
“Nghe nói là đi đón một vị bằng hữu họ Đường.”
Trong lòng ta nhất thời đại hỉ, chẳng lẽ đi đón Đường Muội.
Cho tới lúc gần hết buổi sáng, Tiêu Trấn Kỳ mới trở về khách sạn, nhưng làm ta càng thêm vui mừng là, hắn không chỉ đem Đường Muội tới, mà còn đem thêm một nhân vật mà ta đang nghĩ tới, đó là Trần Tử Tô.
Đường Muội và Trần Tử Tô trong mắt nhạt nhòa lệ nóng, quỳ rạp xuống trước mặt ta, ta cuống quít tiến lên nâng bọn họ dậy.
Trần Tử Tô nức nở nói:
“Tử Tô cuối cùng cũng chờ được ngày này.”
Ta cầm hai tay hắn nói:
“Tiên sinh sao lại tới Tế Châu?”
Trần Tử Tô nói:
“Việc này nói rất dài dòng, sợ rằng công tử không biết, nhạc phụ Tử Tô chính là người Trung Sơn quốc, hàng năm ta đều tới Trung Sơn tảo mộ, năm nay nhạc mẫu lại mới mất, ta cùng với tiện nội trở về hợp tác cho hai người, thuận tiện tu sửa lại phần mộ, cho nên phải ở đó mất hơn ba tháng.”
Ta hỏi:
“Vì sao tẩu phu nhân không cùng về?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Nàng lúc này đang ở với Yến cô nương.”
Yến cô nương đương nhiên là Cửu công chúa Yến Lâm, lần trước đi tới Bắc cương, ta đã thành công tạo ra cái chết giả cho Yến Lâm, cho nên trên đời này không còn Cửu công chúa nữa.
Đường Muội nói:
“Lúc đầu thuộc hạ mang theo Yến cô nương tới Trung Sơn quốc, thuộc hạ mua một căn nhà ở Húc Nhược thành cho Yến cô nương ở tạm, vốn định chờ công tử bình yên phản hồi, thế nhưng sau đó lại truyền đến tin công tử và Bạch Quỹ tử vong ở chiến trường Man Châu. Mấy lần thuộc hạ đã định đi Man Châu dò xét tin tức của công tử, tiếc rằng tin công tử chết không biết vì sao lại truyền tới tai Yến cô nương, nàng sống chết cũng muốn đi Bắc cương tìm công tử.”
Nghĩ đến sự thâm tình của Yến Lâm trong lòng ta dâng lên một sự ấm áp.
Đường Muội nói:
“Cũng may là Trần tiên sinh trở về Trung Sơn quốc lo việc tang sự, thuộc hạ giao Yến cô nương cho tiên sinh và tẩu phu nhân. Khi đã chuẩn bị xong xuôi, đang muốn xuất phát, thì lại nghe tin tức Khang Tần đại chiến.”
Trần Tử Tô một bên nói:
“Chiến sự của Khang Tần hiện nay chỉ có hai nước tham gia, thế nhưng các nước xung quanh đang dòm ngóm chờ tin tức. Quốc quân Trương Trí Thành của Trung Sơn quốc cũng có mưu đồ ở điểm này.”
Tiêu Trấn Kỳ cười ha hả nói:
“Sau khi ta trở về liền đi tìm Đường huynh đệ, còn về phần Trần tiên sinh thì ta lại không nghĩ tới chuyện được gặp.”
Ta vui mừng nói:
“Dận Không đang lo không biết làm thế nào, thì trời lại phái một ngọn đèn sáng tới giúp ta.”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Công tử lần này trở về không phải ngẫu nhiên, nếu như Tử Tô không đoán sai, thì người đã sớm dự tính tất cả rồi.”
Lúc này ta mới giới thiệu những người xung quanh với Trần Tử Tô.
Sau khi hàn huyên qua đi, ta và Trần Tử Tô đi tới một gian phòng nói chuyện.
Trần Tử Tô chân thành nói:
“Công tử lần này trải qua hành trình đau khổ ở Bắc cương, Tử Tô không thể phụng dưỡng ở bên, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.”
Ta cười nhạt nói:
“Với ta mà nói, bị đau khổ và sỉ nhục, nhưng cũng lấy được không ít tài phú.”
Trần Tử Tô hai mắt lấp lánh quang mang kích động, run giọng nói:
“Công tử chuẩn bị xong chưa?”
Ta nặng nề gật đầu, hạ giọng nói:
“Trời xanh sẽ không cho Dận Không cơ hội này lần thứ hai, cho dù có bao nhiêu phần thắng, ta cũng phải toàn lực giành lấy!”
Trần Tử Tô nói:
“Trong thời gian công tử biến mất, Tử Tô vẫn quan sát tình hình của tám nước, Tử Tô tin tưởng người nhất định sẽ bình an trở về.”
Chúng ta ngồi xuống bàn, Trần Tử Tô nói:
“Đại Tần liên tục trải qua chuyện Đông Hồ, rồi lại vướng phải chiến loạn với Đại Khang, trong nước tiếng oán thán đã dậy đất. Huống chi mâu thuẫn giữa thái hậu và Yến Hưng Khải đã trở nên gay gắt, loạn trong giặc ngoài khiến Thái hậu lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.”
Ta gật đầu nói:
“Thái độ của Yến Hưng Khải với trận chiến này như thế nào?”
Trần Tử Tô nói:
“Yến Hưng Khải đã nhiều lần làm khó dễ chuyện thất bại trong trận đánh với Đông Hồ, khi thái hậu phát hiện hắn lòng lang dạ thú thì đã muộn. Yến Hưng Khải trong triều đã bồi dưỡng một nhóm đồng đảng, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Trầm Trì không tầm thường, hai người này hợp sức lại thì đủ thực lực chống đối với thái hậu. Yến Hưng Khải từng nhắc tới chuyện bãi miễn của Yến Nguyên Tịch, muốn đẩy hoàng đế khôi lỗi Yến Nguyên Tông xuống.”
Ta cười lạnh nói:
“Hắn có lòng tốt như vậy sao? Sợ rằng hắn thực sự muốn làm hoàng đế.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Đúng là như thế, từ mọi phương diện hắn đều phải cảm tạ trận chiến của thái hậu với Đông Hồ, Yến Hưng Khải đã đem chuyện Yến Nguyên Tông ra mà ép thái hậu. Thái hậu lâm vào tình thế khó khăn, muốn nhà mẹ đẻ là Đại Hán trợ giúp, nhưng Hán Thành đế cho tới hôm nay vẫn duy trì sự bình tĩnh, không tỏ rõ thái độ, rõ ràng là muốn tọa sơn quan hổ đấu, thái hậu chán nản tới cực điểm.”
Trần Tử Tô nói:
“Cũng may là cho dù Yến Hưng Khải hay thái hậu cũng không muốn Đại Tần mất nước, nếu không bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà sống chết với nhau? Tình hình chiến sự tới mức này, điều mà họ muốn nhất chính là hòa đàm.”
Ta phân tích nói:
“Tình hình của Đại Khang thì ta rất rõ ràng, hai năm qua tai họa trong nước không ngừng xảy ra, thu nhập của quốc khố liên tục giảm xuống, trận chiến này phụ hoàng đã phải cố hết sức mới làm được. Thế nhưng chiến tranh là do Đại Khang khơi mào, phụ hoàng tuổi đã cao, nhưng sự hư vinh trong lòng lại càng tăng. Nếu như không có một cái cớ hợp lý, thì người rất khó chấp nhận hòa đàm.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện