[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 42 : Đổ máu
.
Lý Vệ và đám võ sĩ chật vật hộ tống Yến Nguyên Tông lên tường thành.
Cách trận chiến ác liệt tiếp tục diễn ra, Đông Hồ sau khi triển khai tâm lý chiến thì lại điều động 20 vạn quân tiếp tục tấn công.
ở bên ngoài, dưới sự yểm trợ của bộ binh, hơn 100 chiếc Trùng Xa từ bốn phương tám hướng bắt đầu công kích vào phòng tuyến.
bề ngoài của Trùng Xa dài chừng 5 trượng, nhưng bốn phía được dùng những bó củi lớn bọc lại, bên ngoài lại có da trâu, có thể chứa vài trăm binh sĩ. Tuy rằng tốc độ không cao thế nhưng lại có lực phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Bạch Quỹ sắc mặt ngưng trọng, hắn hạ lệnh cho binh sĩ chảy xu (Typer: ???) bắt rút lui vào trong thành, cung tiễn binh chuẩn bị hoả tiễn.
Trên tường thành còn thừa lại năm cái Sàng Tử Nỗ bắt đầu phóng ra, cự tiễn bắn vào trong Trùng Xa, làm cho những tấm da trâu phía trước Trùng Xa thủng một lỗ lớn.
Đông Hồ binh sĩ tay cầm đá lớn, vô số Trùng Xa lại bắt đầu công kích.
Cửa thành Man Châu chậm rãi đóng lại, Trùng Xa bắt đầu tiến tới sông đào ngoài thành.
Bạch Quỹ hét lớn một tiếng: “Bắn cung!”
Hoả tiễn đồng thời bắn xuống mặt băng, lửa gặp dầu thì cháy bùng lên, tạo thành một bức tường lửa vòng quanh Man Châu thành.
Trùng Xa kết cấu khổng lồ, hành động chậm chạp, giờ lại đối diện với vô số hoả tiễn bắn tới, trong khoảnh khắc tiến nhập sông đào bảo vệ thành, thì hơn 1 vạn binh sĩ trong Trùng Xa trở thành vật bị thiêu cháy.
Đại quân ĐÔng Hồ rơi vào trong biển lửa, với lại Trùng Xa đã cháy không chịu được áp lực bắt đầu sụp đổ, quân Đông Hòcòn lại cũng bắt đầu công thành.
Quân đội ở phía sau của Đông Hồ bắt đầu lướt qua mặt băng, cuồn cuộn không ngừng hướng tường thành vọt tới, chúng binh liều chết thôi động Lôi Mộc Xa cho chạy qua mặt băng của sông đào.
Mặt băng không chụi nổi, lập tức vỡ ra, mấy chục tên đẩy xe lập tức bị gỗ ghiền nát.
Lôi Mộc Xa rốt cục cũng cách cửa thành chừng 10 trượng, Bạch Quỹ ra lệnh một tiếng, trên tường thành tiễn bắn xuống như mưa, ngăn chặn thành công việc Lôi Mộc Xa phá cửa thành.
Một loạt binh sĩ Đông Hồ đổ xuống, lại có loạt khác xông lên, giống như thuỷ triều lớp lớp, tre già măng mọc.
Lôi mộc xa rốt cục cũng nặng nề đập vào cửa thành, nhưng cửa thành kiên cố chỉ hơi rung chuyển một cái, vẫn sừng sững không tổn hao gì.
Binh sĩ Đông Hồ không cáhc nào khác là đành kéo nó ra một chỗ khác, cho những chiếc lôi mộc xa khác vào, ỷ sức mạnh tấn công.
Bạch Quỹ huy động lệnh kỳ, binh sĩ thủ thành đêm những côn gỗ, có cắm đầy điinh như răng sói ném xuống.
Lại có binh sĩ đổ dầu hoả đang sôi xuống dưới, binh sĩ Đông Hồ trwóc của kêu thảm không ngừng, khóc thét liên tục.
Khi dầu hoả đổ xuống, hoả tiễn lập tức bắn tới, trước cửa thành hoả thế mãnh liệt, giống như địa ngục nhân gian.
Hơn ngàn tên binh sĩ Đông Hồ, cả người đều bị lửa thiêu đốt, gào khóc chạy tứ tung bốn phía.
Năm ngàn binh sĩ thủ thành, dùng hết sức đem những cây côn gỗ này ném xuống, sau đó lại kéo ngược trở lên, cứ lặp lại tiếp tục như vậy nhiều lần, đã thành công ngăn cản quân Đông Hồ tiến tới cửa thành.
Lôi mộc xa liến tiếp đâm vào, cửa thành đã xuất hiện những dấu hiệu cho thấy nó đang rệu rã.
Lập tức có 2 ngàn hộ thành quân đem gỗ chuẩn bị sẵn chẹn vào cửa thành, những người thợ lập tức đóng những bàn đinh mới.
Vào lúc hoàng hôn gió bắt đầu nổi lên, tuyết bắt đầu rơi lớn trên chiến trường, Đông Hồ ngừng tiến công, rút về doanh địa.
Tròng một ngày đêm kháng cự công thành, làm cho tướng sĩ đều uể oải tới cực điểm, ta và Tiêu Trấn Kỳ cũng trở lại trong thành tạm nghỉ.
Ở giữa Man Châu thành là những bát lớn, mỗi người chỉ được có một bát cháo loãng.
Ta và Tiều Trấn Kỳ bưng bát của mình ngồi dưới một gốc cây, đương nhiên, cháo loãng không thể nào no bụng được.
Ta thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Man Châu không kháng cự được thời gian dài bao lâu nữa rồi.”
Tiêu Trấn Kỳ trần đầy đồng cảm gật đầu nói: “Bên trong thành sẽ nhanh chóng cạn kiệt lương thực, hơn nữa chuyện Yến Nguyên Tông giả mạo bị bại lộ, việc này tuyệt đối đã hạ sĩ khí của quân sĩ…”
Thấy Bạch Quỹ hướng phương hướng chúng ta đi tới, Tiêu Trấn Kỳ vội vã ngậm miệng lại, thức thời lui qua một bên.
Bạch Quỹ hướng ta cười nói: “Thế nào? Còn chịu nổi ư?”
Ta gật đầu, chỉ hướng bát tô nói: “Bạch tướng quân vì sao không ăn cháo?”
Bạch Quỹ lắc đầu nói: “Ăn không vào…nhìn hơn 10 vạn huynh đệ từng theo ta vào sinh ra tử, nay bị tử trận ở đây, thực không có cách nào ăn nổi.”
“Bên trong thành lương thực đã không còn nhiều lắm.” Ta nhắc nhở.
Bạch Quỹ thở dài: “Ta lo lắng nhất chính là sĩ khí của các tướng sĩ, việc Yến Nguyên Tông đã truyền khắp toàn quân, trong nội tâm rất nhiều binh sĩ đã tuyệt vọng.”
Trong lòng ta buồn bã, từ trên người Bạch Quỹ ta bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác anh hùng mạt lộ.
Bạch Quỹ nói: “Đông Hồ nhiều lần công thành đã chứng minh bọn họ đang lo lắng chiến sự tiếp tục kéo dài, tổn thất không thể tưởng tượng, Bắc cương trời sắp trở nên cực lạnh, chỉ cần chúng ta có thể lại thủ vững mấy ngày, đại quân Đông Hồ tất nhiên sẽ rút lui.”
“Nhưng mà bây giờ bên trong thành quân tâm tan rã, Bạch tướng quân phải mau chóng nghĩ biện pháp.”
Bạch Quỹ bất đắc dĩ cười nói: “Tử vong trước mặt, bản tính mỗi người đều lộ rõ, cái ta lo lắng nhất thì đã lộ ra rồi.”
Hắn nhìn ta một cái nói: “Dận Không, thật không ngờ cuối cùng chúng ta lại có thể đứng trên một lập trường.”
Ta lưu ý đến cách xưng hô của hắn đối với ta. Từ Bình vương đổi thành Dận Không, không biết là có ý định hay không, xưng hô như vậy đã kéo gần khoảng cách của chúng ta lại rất nhiều.
Bạch Quỹ cảm than nói: “Ta nếu như không mưu cầu danh lợi, cũng sẽ không luân lạc tới nông nỗi hôm nay, bây giờ ta lo lắng nhất chính là hai nữ nhi của ta…”
Trong giọng nói đã bộc lộ chân tình.
Ta thấp giọng nói: “Thái hậu làm thế này là quá mức độc ác, Đại Tần trải qua kiếp nạn này, không cách nào khôi phục được như xưa.”
Bạch Quỹ chẳng đáng cười nói: “Hạng Tinh dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, để giết ta không tiếc hi sinh quốc thổ và binh sĩ, đem quốc vận Đại Tần trở thành trò đùa. Xem ra Đại Tần vận thế đã suy, ngày vong quốc đã không còn xa nữa.”
“Tướng quân dự tính như thế nào để thoát khỏi khốn cảnh này?”
Bạch Quỹ nhíu mày, hắn hỏi ngược lại: “Đổi lại là ngươi ở vào vị trí của ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Hắn dường như cũng không nghĩ ra.
Ta không có đáp án, hắn tập giọng nói: “Nếu như lui khỏi Man Châu, sợ rằng chưa tới Nhạn Châu đã gặp phải độc thủ của Tinh Hậu, không có chúng ta vào thành, mà ngược lại sẽ phái binh chinh phạt.”
Mà ở đằng sau chúng ta còn có truy binh Đông Hồ, hai bên từ lâu đã hẹn ngầm, chúng ta lại càng khó khăn hơn.
Nếu như đầu hàng Đông Hồ thì một thời oanh liệt của ta sẽ mất hết, hơn nữa cho dù ta chết rồi thì sao? Thái Hậu đương nhiên là đã bịt kín đường lui, hiện giờ chỉ còn cách ngồi giữ cái thành này mà thôi.”
Ta lặng lẽ không nói, hồi lâu mới nói: “Nếu như thành bị phá?”
Bạch Quỹ cười nhạt một tiếng nói: “Nếu như ta chết trận, thì biết đâu đối với Tinh Hậu lại là một kết cục tốt, nàng ta sẽ phong tước vị cho ta, đồng thời hậu táng trọng thế.”
Hắn thở dài một tiếng nói: “Ngươi có tin bây giờ trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, là làm sao tiêu hao được binh lực Đông Hồ, càng giữ được một giây phút yên bình nào cho bách tính Đại Tần thì càng tốt bấy nhiêu…”
Trong lòng ta chấn động, nhìn về phía Bạch Quỹ thì gặp ánh mắt chân thành tha thiết của hắn.
Bạch Quỹ nói: “Ta đã một lần để quyền lực che mắt, máu tanh trên chiến trường đã khôi phục lại bản tính cho ta. Luân lạc đến kết quả ngày hôm nay, ta sẽ không trách cứ bất kỳ người nào.”
Ta nặng nề gật đầu, trong nội tâm tràn đầy sùng kính.
Bạch Quỹ nói: “Nếu như người có thể tránh khỏi trường kiếp nạn này, ta sẽ không ngăn cản ngươi và Hầu nhi gặp gỡ.”
Trong lòng ta đau xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Bạch Quỹ nhìn thẳng hai mắt ta nói: “Yến Nguyên Tông người này không thể khinh thường, biểu hiện của hắn thì không tham lam nhưng sắc mặt thì lại là tiểu nhân, hắn che giấy rất sâu, ngay cả Tinh Hậu cũng không phải là đối thủ.”
Ta gật đầu. Bạch Quỹ cảm thán nói: “Người ta cảm thấy có lỗi nhất là Lệ Cơ, ta đã chính tay đẩy nó vào trong hố lửa.”
Lúc này binh sĩ Đại Tần ở phía xa xa đã bắt đầu rối loạn, hai gã tướng lĩnh hoang mang vọt tới trước mặt Bạch Quỹ, thở hỗn hễn nói: “Bạch tướng quân, việc lớn không tốt, một số binh sĩ của bộ binh doanh nhảy vào kỵ binh doanh giết chiến mã, hai phe xung đột đã có hơn 10 người chết.”
Bạch Quỹ sắc mặt trầm trọng, phẫn nộ quát. “Hỗn trướng! Trong mắt bọn họ không coi quân kỷ ra gì ư? Phàm kẻ nào khả nghi giết ngựa toàn bộ bắt lại cho ta!”
Hai gã tướng lĩnh mặt lộ vẻ khó xử: “Tướng quân …hiện tại binh sĩ tham dự giết ngựa đã có hơn ngàn người.”
“Cái gì?”
Bạch Quỹ sắc mặt liền hiện lên vẻ bi ai, thế cục bên trong thành đã tớ bờ vực của sự tan vỡ.
Ta nói: “Nếu đã xảy ra loại chuyện như vậy, Bạch tướng quân thì nên an bài cho hợp với thời thế.”
Bạch Quỹ không giải thích được nhìn ta một cái.
Ta thấp giọng nói: “Những binh lính này hiển nhiên đều là bị đói, nên mới làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa bây giờ chiến mã cũng không còn tác dụng gì lớn nữa, cỏ khô lại thiếu thốn, chiến mã cũng không tránh được việc bị chết đói, không băng tướng quân giết ngựa, để binh sĩ được no bụng, có thể tạm thời trấn an quân tâm.”
Bạch Quỹ rốt cục gật đầu nói: “Được rồi, cứ dựa theo lời của ngươi nói mà làm.”
Tuyết càng lúc càng nhiều, binh sĩ bên trong thành sau khi ban bố chuyện giết ngựa, thì đã an ổn rất nhiều, theo đội ngũ chỉnh tề mang bát tới lĩnh thịt ngựa.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ đi tới trên tường thành, thì thế cung nỏ doanh đã sẵn sàng đón địch. Đồng thời nhìn lại phía doanh trại Đông Hồ, hình như họ cũng đã có động tĩnh.
Một mũi lệnh tiễn bắn lên giữa bầu trời đêm, quân địch lại bắt đầu tấn công.
Bạch Quỹ đứng ở trong gió tuyết lớn tiếng nói: “Các huynh đệ, ta biết các ngươi vừa lạnh vừa đói, triều đình lại ruồng bỏ chúng ta, ta và các ngươi đều phẫn nộ như nhau, nhưng vì cái gì chúng ta phải lưu lạc, kiên trì chiến đấu?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bạch Quỹ.
Bạch Quỹ hét lớn: “Bởi vì ta biết, ta bảo vệ không phải hoàng thượng mà là bảo vệ thê tử, phụ mẫu ở hậu phương. Mỗi khắc thủ thành, thì họ được một khắc bình an, ta sẽ đem hết sức lực và hùng tâm bảo vệ cái thành này!”
Trong ánh mắt binh sĩ đều hiện lên vẻ lệ quang kích động, cho dù Bạch Qux nói câu này có phải là do thật tâm hay không, thì trong lòng ta đều cảm động.
Lý Vệ xô Yến Nguyên Tông đi lên, Bạch Quỹ căm tức nhìn Yến Nguyên Tông, hai mắt hàn quan đại thịnh.
Bạch Quỹ cười lạnh nói: “Chính là do tên hỗn đản này đã làm cho hơn 30 vạn huynh đệ chúng ta lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hôm nay ta sẽ dùng hắn để tế đại kỳ!”
Yến Nguyên Tông sợ đến “Đông” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu như đảo tỏi nói: “Bạch tướng quân, xin ngài …chớ lấy mạng chó của ta….đâu có đáng giá…”
Bạch Quỹ “Xoẹt” một tiếng rút trường kiếm ra, toàn lực hướng trên gáy Yến Nguyên Tông chém tới, mũi kiếm lướt qua, đầu rơi xuống, máu lập tức phun ra như mưa.
Chiến tranh thảm liệt, máy tươi tung toá khắp nơi.
Đông Hồ đại quân tập hợp tất cả Trùng Xa và Lôi Mộc Xa hướng cửa thành tiếp tục trùng kích, do thiếu nỏ tiễn thủ, nên lực sát thương giảm mạnh.
Nhưng mà lại càng bất hạnh chính là An Dương lại có hơn 20 vạn quân tiếp viện cho quân Đông Hồ.
Cổn mộc, lôi thạch, phàm là những gì có thể dùng được, đều được mang ra dùng.
Thần nỏ doanh khống chế số lần phát tiễn, chỉ khi có quân địch khống chế vũ khí công thành tới thì mới bắn.
Lôi mộc xa của đối phương ở cửa thành luân phiên đâm tới, rốt cục đã làm gỗ kêu lên răng rắc.
Cung nỏ thủ mai phục phía sau cửa thành đều nhất thời bắn tới phía đại môn, đem những quân Đông Hồ định nhảy vào bắt buộc phải lui lại.
Vừa ngăn chặn được được thế tiến công của địch nhân, thì hai cửa khác cũng bị lôi mộc xa đánh bung.
Đại quân Đông Hồ như thuỷ triều tràn vào trong thành, khắp nơi hò hét, ta và Tiêu Trấn Kỳ rút lui vào trong.
Cừa thành đã phòng thủ yếu ớt nay lại càng thêm không chịu nổi lôi mộc xa đánh, không chờ chúng thở được một chút, thì nội thành đã tiếp tục bị công kích.
Chỉ trong nháy mắt, binh sĩ Đông Hồ đã vây quanh, phía sau truyền tới những tiếng thét thảm thiết, một đại đội kỵ binh Đông Hồ từ phía sau xung phong liều chết mà đến, tiến vào trong nội thành mà làm cho nhật nguyệt vô quang, như vào chỗ không người, tuỳ ý giết chóc.
Hơn vạn cung thủ binh bắn hết số tiễn, thì đành để mặc cho quân Đông Hồ giết chóc, nhất thời thây chất đày núi, máy chảy thành sông, cung nỏ binh Đại Tần sợ hãi bỏ chạy tứ phía, nhưng rốt cục người vẫn chết vô số. Có người bị chém thành hai đoạn, có người bị kiếm xuyên tim, vạn tên cung thủ binh chỉ trong chốc lát đã mất đi một nửa.
Trong sự kinh hoàng trường thương binh một lần nữa tập hợp, xếp thành trận hình hướng đội ngũ đối phương tiến lên.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ phóng ngựa về cửa thành phía sau triệt thối.
Trong đám người thấy thân ảnh Lý Vệ, hắn lớn tiếng nói: “Thiết thương doanh, thiết đao doanh đoạn hậu tử thủ, thần nỏ doanh, thiết kỵ doanh hướng bắc trùng kíhc, giết mở đường lui, 30 đội phía trái, phải cùng nhau hấp dẫn sự chú ý địch nhân, các đội còn lại theo ta áp trận, bảo hộ Bạch tướng quân giết mở đường máu, xông lên!”
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, Lý Vệ còn có thể gắng giữ tỉnh táo, điều động thân vệ đoàn của hắn, bảo vệ Bạch Quỹ.
Người cần đầu thên vệ đoàn lui lại, những binh sĩ đang kiên trì chiến đấu trong thành, lập tức quân tâm tan vỡ, rất nhiều binh sĩ lập tức bỏ binh khí xuống, chạy thục mạng về phía sau.
Thương cảm cho quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Tần, chỉ trong một chốc là người chạy kẻ chết, mỗi người chỉ để ý làm sao giữ được tính mạng của mình nên kiệt lực chạy trống, dũng khí lúc trước, không biết là chạy đi đâu.
Bạch Quỹ và chúng ta được thân vệ đoàn yểm trợ chạy ra hướng cửa bắc, nhưng đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Ta xoay người lại đã thấy Lý Vệ rơi xuống ngựa, trên ngực còn thấy một mũi tên bắn xuyên từ phía sau ra trước ngực.
Bạch Quỹ và hắn tình cảm từ trước đến nay vô cùng thâm hậu, thấy Lý Vệ chết ở trước mặt mình, kêu lên một tiếng như vỡ tim nát phổi, hắn quay đầu ngựa lại định lao tới, nhưng lại bị những người ở hai bên túm chặt cương ngựa, bảo vệ hắn lui lại.
Ngọn núi phía trước tuy rằng không cao, thế nhưng có băng tuyết quanh năm, tuyết tùng um tùm, có thể là một nơi ẩn thân tốt.
Khi mới chạy tới sườn núi, thì đã thấy những cây đuốc sáng rực từ trên đỉnh núi chạy tới, hoá ra đây là viện quan từ An Dương của người Đông Hồ.
Thân vệ đoàn của Bạch Quỹ, đã còn không tới 5 ngàn người, trên đỉnh núi đâu đâu cũng là ánh lửa, xem ra địch nhân ít nhất phải có 5 vạn.
Một tiếng kèn lệnh vang lên, quân Đông Hồ trên đỉnh núi bắt đầu bắn tên xuống như mưa, ta đầu vai bị loạn tiễn bắn trúng, đau nhức từ trên lưng ngựa rơi xuống.
Hắc sư tử một tiếng hí dài, thay đổi phương hướng, trong phút chốc gia tốc, chẳng thèm để ý tới ta mà bỏ chạy. Ta tàn bạo mắng: “Súc sinh, không thèm để ý tới tình nghĩa!”
Nhớ tớc hắc sư tử chính là do Yến Hưng Khải tặng cho, trong lòng ta nhất thời sát khí bốc lên ngùn ngụt, nếu như để cho ta gặp lại, thì ta sẽ một đao chém chết nó.
Tiêu Trấn Kỳ lập tức nhảy xuống, dùng khiên chắn che tên cho ta. Ta cắn chặt răng đem tên rút ra, mang theo cả một khối máu thịt. Tinh thế nguy cấp, căn bản không có thời gian để băng bó vết thương.
Quân Đông Hồ gào thét từ trên núi chạy xuống, vừa chạy vừa bắn tên liên tục, ta vừa chạy trốn, vừa dùng đao ngăn tên, liều mạng chạy về hướng rừng Tùng.
Một khi đã tiến nhập trong rừng rậm thì sẽ rất khó khăn cho việc công kích bằng tên.
Bốn phía kêu gào giết, giết, cảnh tượng thảm liệt cực kỳ.
Vừa mới nhảy vào tỏng rừng tùng, thì đã có binh sĩ Đông Hồ mai phục vọt tới.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, tự biết là đêm nay muốn toàn thân trở ra còn khó hơn lên trời. Ta giơ cây đuốc lên, vọt tới địch nhân, cả người nhiệt huyết sôi trào, trong lòng chỉ có mỗi ý niệm giết chóc, hét lớn: “Ta liều mạng, giết một người thì được hơn một người!”
Ta liều lĩnh nhằm phía trước vọt tới, vung đao lên chém ngã một người từ trên lưng ngựa.
Một tên binh sĩ Đông Hồ trong lúc hoảng loạn, vứt đuốc trong tay, vung trường thương lên, trường đao của ta vô cùng sắc bén, chẻ trường thương làm hai đoạn, đao bổ trúng vai của địch nhân, tên kia kêu thảm một tiếng lập tức rơi xuống phía dưới.
Trong sự kinh hô của địch nhân, Tiêu Trấn Kỳ nhảy vào trong trận doanh của địch, trường thương trong tay vung lên như múa, trong chớp mắt đã có 6 binh sĩ trúng thương của hắn mất mạng.
Địch nhân cứ ùn ùn kéo tới, giống như tre già măng mọc, chỉ trong một chốc, ta và Tiêu Trấn Kỳ đã rơi vào trong vòng vây của địch nhân.
Trên người của ta nhiều chỗ bị thương, hầu như một đao đưa ra là cướp đi một tính mạng của binh sĩ Đông Hồ, địch nhân vẫn đang ùn ùn kéo tới.
Ở phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng xé gió, ta căn bản là không kịp nhìn, dùng chân trái làm trụ, cả người xoay tròn, trường đao trong tay chém ngang ra, chặt đứt một thanh trường mâu, trượt theo thân mâu chém vào yết hầu đối phương.
Trải qua liên tục chém giết, trải qua chiến đấu liên tục, lực lượng của ta đã yếu đi rất nhiều, một đao kia không thể chém bay đầu hắn, mà lại dính vào cổ.
Ta một cước đạp bay thi thể, lúc này mới rút trường đao, máu từ yết hầu đối phương bắn đầy lên mặt mũi của ta.
Tiêu Trấn Kỳ và ta đã cách xa nhau khoảng 10 trượng, ta muốn tiến tới chỗ hắn, nhưng mà lại bị địch nhân ngăn cản.
Trong rừng lại có thêm binh sĩ của Đông Hồ chạy ra, trong khí chúng ta lại không còn quân lính nữa, hơn 10 danh thủ Đông Hồ cầm trường mây vây ta lại.
Lúc này địch nhân đã chiếm thượng phong, bốn phía đều có đao kiếm, đúng là rất khó thoát.
Ta lợi dụng trường đao sắc bén trong tay, chặt vài thanh trường mâu, định mở đường máu, thế nhưng hồ binh cứ ùn ùn kéo tới, thoát được vòng vây này lại tới vòng vây khác, ta và Tiêu Trấn Kỳ cách nhau ngày càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy thân ảnh nhau.
Tuyết lạnh rơi và máy nóng tạo thành một cảnh tượng vô cùng thê mỹ, xung quanh toàn là nguy hiểm và tử vong.
Trường đao trong tay lần lượt vung về phía trước, trong lòng ta chỉ có một thâm âm luẩn quẩn: “Không phải ngươi chết chính là ta vong!”
Mấy trăm binh sĩ Đông Hồ như lang như hổ điên cuồng tấn công về phía ta, vết thương trên người ta vô số, nhưng mà lúc này chẳng còn cảm giác gì cả.
Trường đao lại bổ ra, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thi thể của hai địch nhân lại nằm trên đất. Ta rút đao quay ngược lại, đâm thủng bụng một binh sĩ Đông Hồ, hắn chết tạ trận.
Mấy tên binh sĩ Đông Hồ dùng trường mâu đâm tới, ta vung đao gạt, nhưng mà lực lượng đã suy yếu, đao cầm không vững, keng một tiếng đao bay ra ngoài.
Một gã binh sĩ Đông Hồ đâm trúng vào vai trái của ta, cảm giác đau nhức truyền tới, thân hình ta nghiêng đi, lao xuống phía dưới mới tránh thoát được biệc bị đâm xuyên tim.
Ta lăn liên tục mấy vòng, muốn tránh thoát khỏi sự truy kích của địch nhân, nhưng lại có hơn 10 thanh trường mâu đồng thời đâm tới chỗ ta. Ta nhắm hai mắt lại, biết là lần này khó tránh khỏi cái chết.
Trong sát na này, ta nghĩ tới Dao Như và Thải Tuyết ở Tần đo, sau đó lại nhớ tới Yến Lâm ở xa, lại nhớ chuyện Tinh Hậu dồn ta vào chỗ chết, còn có Trân Phi ở hoàng cung Đại Khang đau khổ chờ ta, trong khoảnh khắc tất cả đã hiện lên.
Đúng lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bạch Quỹ không biết từ nơi nào xuất hiện, trường kích trong tay liên tục đâm chết hai binh sĩ Đông Hồ, vọt tới chỗ ta.
“Lên ngựa!” Hắn hét lớn.
Ta một lần nữa dũng khí toàn thân lại bùng lên, tay trái nắm chặt trường mâu, tay phải nhặt trường đao, hung hăng đam vào cổ đối phương, một cái đầu bị ta chém rụng.
Ta xoay người nhảy lên chiến mã, Bạch Quỹ hét lớn một tiếng, vung kích giết chết tên binh sĩ đang che trước ngựa. Tuấn mã hí dài một tiếng, phóng về phía rừng rậm.
“Sau yên ngựa có nõ tiễn.” Bạch Quỹ nhắc nhở ta.
Ta từ yên ngựa tháo nỏ tiễn xuống, liên tục bắn, lại bắn chết vài tên người Hồ.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện vài cái dây thừng, chiến mã hai vó dựng lên tránh thoát cái thứ nhất, nhưng lại không tránh được cái thứ hai.
Bạch Quỹ thần thể từ trên lựng ngựa nhảy lên, trường kích tạo thành hàn mang theo hình vòng cung, hai gã Đông Hồ ẩn nấp sau cây lập tức mất mạng.
Ta cũng nhảy lên, nhưng chưa kịp rời khỏi lưng ngựa, thì đã có một trận mưa tên bắn trúng đùi phải, làm cho ta nặng nề ngã sấp xuống tuyết.
Một tên binh lính giơ cáo trường mâu tàn bạo đâm về phía ngực ta, ta kéo nỏ bắn, mũi tên trúng ngực hắn, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống.
Từ trong rừng lại tuôn ra vô số Hồ binh, không đợi ta từ trên mặt đất bò dậy, sớm đã có người đè chặt hai tay của ta, kéo ra sau lưng, sau đó trói lại.
Bạch Quỹ rơi vào trong vòng vây của mấy trăm tên binh sĩ Đông Hồ, trường kích điên cuồng vũ động, đám Hồ binh ở trước mặt hắn ngã xuống, có mấy tên thân vệ của Bạch Quỹ còn đang khổ chiến, thấy Bạch Quỹ như vậy thì xông lại cứu, nhưng lại bị cung tiễn thủ của Đông Hồ bắn chết.
Sáu gã hắc giáp kỵ sĩ vô thanh vô tức tiếp cận vòng vây, chúng từ 6 phương vị phát tiễn, sáu vũ tiễn gào thét hướng Bạch Quỹ vọt tới, sau đó lại liên tục phát thêm tiễn, phượng vị tuy khác nhau nhưng mục tiêu đều là nhắm vào Bạch Quỹ.
Bạch Quỹ dùng trường kích gặt tên, nhưng mà lúc này đột nhiên có một mũi tên bay tới, cắm vào người hắn, lập tức có vô số mũi tên đồng loạt căm lên người.
Ta lúc này mới phát hiện, ở 6 đuôi mũi tên đầu có căm dây thừng, 6 hắc giáp võ sĩ ra sức kéo, Bạch Quỹ đau đớn, té ngã ở trên tuyết.
Hắn vứt trường kích, rút bội kiếm gầm lên một tiếng, chăt đứt vũ tiễn, muốn chặt đứt dây để đứng dậy, nhưng mà 6 hắc giáp võ sĩ kia thấy vậy, lập tức ra sức kéo.
Bạch Quỹ gầm lên một tiếng, song chưởng nắm đầu thương bẻ gãy, đem đầu thương ném phía ngoài, hai tên Hồ Binh tránh không kịp, bị mất mạng tại chỗ.
Tiếc rằng địch nhân đông đảo, Bạch Quỹ cũng không cách nào tránh được, bị vô số mũi tên bắn trúng, toàn thân máu tươi đỏ lòm.
Một gã hắc giáp kỵ sĩ hét lớn: “Lưu lại tính mạng của hắn!”
Hơn trăm tên sĩ tốt Đông Hồ triệt thoái về phía sau, cung tên trong tay nhất tề giơ lên, hai mũi tên bắn vào người Bạch Quỹ.
Bạch Quỹ cười ha hả, khó khắn từ trên mặt đất đứng lên, hai gã hắc giáp kỵ sĩ đồng thời bắn tên, hai mũi tên trúng ngay hai chân của hắn, hắn lắc lư vài cái, cố gắng chống đỡ nhưng lại lập tức ngã xuống.
Người Đông Hồ thẳng tính, từ trước đến nay tôn trọng anh hùng cường giả, thấy Bạch Quỹ khí khái như vậy, nên sinh ra tâm lý sùng kính, không bắn tên nữa.
Máu tươi từ trên người Bạch Quỹ ồ ồ chảy trên tuyết, hắn nhìn xung quanh, tự biết đại thế đã mất, trong mắt hiện lên bị thương vô tận.
Hoa tuyết không tiếng động bay xuống dính vào người hắn, hắn phảng phất như nghe thấy sinh mệnh của mình đang dần dần trôi qua.
Bạch Quỹ khoé môi nở nụ cười, hắn nhẹ giọng nói: “Rốt cục có thể trở về nhà …”
Hắn dùng lực rút mũi tên trên đùi, thân hình xoay người về hướng nam, căm mạnh hai mũi tên vào ngực, thân thể của hắn đứng thẳng, sau đó ngã về phía sau.
Nước mắt của ta nhạt nhoà, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện