[Dịch]Tam Cô Nương Nhà Nông - Sưu tầm
Chương 52 : KIẾM TIỀN TỪ CÁ
.
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Diêu Liên Phát thương lượng với Trương Hồng Cúc đâu vào đấy rồi, muốn giữ Diêu Tiểu Cải ở nhà bắt rể. Tối đó, hai vợ chồng vừa đấm vừa xoa, buộc Diêu Tiểu Cải phải đi xem mắt.
“Xem mắt cũng được thôi! Nhưng mà, có chịu hay không, phải do con quyết định”.
Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc liếc nhìn nhau, Diêu Liên Phát có vẻ hơi chần chừ. Người tình nguyện ở rể điều kiện cũng có giới hạn, để cô tự chủ, thì đến ngày nào năm nào mới có thể gặp được người cô vừa ý?
“Cha ơi, chị ba nói đúng lắm, nếu chị ấy không vừa ý, cha cũng đừng ép duyên mà”. Diêu Tam Tam nói.
“Đúng vậy đó cha, Tiểu Cải nó mà không vừa ý, trong lòng có uất ức, thì sống cũng không yên ổn được. Nó sống không yên, thì cha với mẹ con cũng không thể yên lòng”. Diêu Tiểu Đông nói.
“Nhìn mấy đứa kìa, cha mấy đứa có nói muốn bày bố nó bao giờ?” Trương Hồng Cúc nói, “Đường nhiên là phải để nó vừa ý trước đã”.
Diêu Tiểu Cải không nói gì nữa, tập trung ăn phần mình, ăn hết miếng cháo cuối cùng, cô đẩy chén ra, nói: “Cha, mẹ, hai người giữ lời là được”.
Giữ lời rồi, cô chỉ cần nói không hài lòng, là được hả? Nếu mà đơn giản như vậy, thì cô đâu có phải lo lắng!Dđ.l.qđ. Diêu Tiểu Cải đã quá rõ lời nói của cha mẹ mình rồi, trước kia Diêu Liên Phát cứng rắn bày bố, bây giờ thì sao, vì cái “số mạng tuổi già cô đơn” của mình, vì lo lắng nên mới không cường ngạnh như thế nữa.
Nhưng bây giờ ông với Trương Hồng Cúc lại vừa đấm vừa xoa.
Chỉ cần họ cảm thấy thích hợp, thì tự họ sẽ biết dùng mọi cách, bắt ép, năn nỉ, khóc lóc, thậm chí là lấy cái chết để uy hiếp… Nông thôn chỉ có mấy chiêu ép duyên đó, tất nhiên là Diêu Tiểu Cải đều đã được nghe qua.
Địa điểm hẹn xem mắt, là ở một nơi trong chợ. Đây là là do Diêu Tiểu Cải yêu cầu, cô kiên quyết phản đối việc đàn trai đến nhà để xem mắt, bài học Vương Tiểu Mãng là quá đủ rồi.
Bắt rể, đàn trai đến nhà đàn gái là để xem gia cảnh, nhưng Diêu Tiểu Cải lại nói:
“Cũng chưa chắc gì con đã vừa ý hắn, gấp gáp xem nhà làm cái gì? Nếu hai bên thật sự vừa lòng đẹp ý, thì lại đến xem nhà cửa cũng không muộn”.
Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc cũng đi, Tam Tam hôm ấy phải đến trường, Diêu Tiểu Đông đi với Diêu Tiểu Cải. Dđ.l.qđ.Họ nhìn thấy người thanh niên kia, quả nhiên là rất thành thật nghiêm chỉnh – nghiêm chỉnh có hơi quá, gặp các cô, chỉ nhếch miệng cười cười, ậm ờ cả buổi mà cũng không nói được một câu cho ra đầu ra đũa.
Đàn ông như vậy, nói dễ nghe là quá thật thà, nói khó nghe một chút, thì chính là một tên hướng nội bất tài khiếp nhược! Diêu Tiểu Cải liếc nhìn Diêu Liên Phát một cái, kiêu ngạo thẳng lưng, quay mặt bỏ đi.
Buổi tối Diêu Tam Tam về đến, vừa thấy sắc mặt của cha mẹ, đã đoán ngay không thành. Vậy mà Diêu Liên Phát vẫn còn muốn khuyên dụ con gái.
“Con nhỏ này, tao thấy thằng bé kia rất được, người ngợm cũng tốt, số tuổi cũng ngang ngửa mày. Mày không nói không rằng với người ta một tiếng mà quay mặt bỏ đi luôn, làm người lớn không xuống đài được, người ta có chỗ nào cho mày chê”.
“Kêu con nói chuyện với hắn hả? Cha, con đợi hắn biết bao lâu, mà một câu hắn cũng không nói? Cái bộ dạng ba bước không phóng nổi một cái rắm đó, cha thật sự cảm thấy tốt hả?”.
“Ô hay, người hiền lành một chút có chỗ nào không tốt!”. Diêu Liên Phát ra vẻ tận tình, “Mình muốn tìm, là tìm người đàng hoàng, nó như vậy là được rồi. Chứ tìm mấy thằng mồm mép tép nhảy thì trông mong con khỉ gì vào nó được?”.
Diêu Tiểu Đông không nhịn được, nói: “Cha, tướng mạo người kia thật sự quá tầm thường, cái này không nói đi, nhưng tính tình thì thật sự hướng nội cứng nhắc quá rồi, người như vậy chẳng có chút tiền đồ nào đâu, làm một người đàn ông, không thể mạnh mẽ gánh vác gia đình, rốt cuộc cha thấy hắn có chỗ nào tốt?”.
“Đúng đó cha, cha đã đồng ý với chị ba rồi mà, phải để chị ba vừa ý mới được. Hắn là đàn ông con trai, mà tính tình rụt rè cứng nhắc như thế, nói chuyện cũng không nói được một câu cho rành rẽ thì có thế làm được việc gì?”.
“Nói thì hay! Đâu phải tao không muốn tìm người khôn khéo có năng lực, người ngợm tốt? Nhưng người ta mà có được điều kiện đó, thì người ta còn cần đến nhà mình ở rể sao?” Diêu Liên Phát than thở.
“Cha, cha không cần phải nói nữa, dù sao thì con cũng không ưng người này, cha đã hứa với con rồi, tự con hài lòng mới được”.
Diêu Liên Phát với Trương Hồng Cúc ông nhìn tôi tôi nhìn ông, vẻ mặt Trương Hồng Cúc sầu thảm, chốc lát liền rơi nước mắt, càng khóc càng đau lòng, dần dần khóc ra tiếng, vừa khóc vừa oán trách Diêu Liên Phát:
“Ông nói xem hai chúng ta sao mà khổ như thế, ông nói xem tại sao lúc trước tôi lại theo ông! Tôi theo ông khó khăn cực khổ hơn nửa đời người, không có con trai thì thôi đi, giờ con gái cũng không giữ được, chờ hai chúng ta già rồi, phải chịu cảnh lạnh lẽo hiu quạnh, chết cũng không có ai hỏi đến”.
“Bà lải nhải cái gì! Chờ chúng ta già rồi, cùng lấy dây treo cổ chết phức đi là xong, cũng không cần ai lo lắng chăm sóc trước lúc lâm chung nữa, xác vứt đại vào mương máng cho rảnh chuyện! Khỏi phải liên lụy đến con gái mình!”.
Quả nhiên là vậy, lòng Diêu Tiểu Cải bất đắc dĩ, vừa giận vừa tức, cũng không nén được nước mắt. Cô khóc một lúc, rồi nâng tay áo chùi nước mắt, nói:
“Cha, mẹ, hai người không cần phải dùng cái chết để đe doạ, muốn con ở nhà để bắt rể, được, nhưng mà hai người đừng ép con, phải để tự con đồng ý mới được, nếu không, hai người có ép chết con cũng vô dụng. Trước mắt là người này không được!”.
*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*
“Chị ba, chị tính sao?”. Tối ngủ, Diêu Tam Tam lặng lẽ xáp lại gần Diêu Tiểu Cải hỏi bên tai cô.
Diêu Tiểu Cải không lên tiếng, Diêu Tam Tam vỗ vỗ cô để an ủi, tự dưng cảm thấy rầu rĩ. Dđ.l.qđ.Bắt rể, hầu như những gia đình không có con trai ở nông thôn thời này đều làm như vậy, con rể vào nhà, hết thảy đều dựa trên danh nghĩa con trai ruột, có thể làm con trai viết tên lên gia phả, danh chính ngôn thuận chăm sóc cha mẹ vợ trước lúc lâm chung. Điều mà con rể và con gái, theo như phong tục là không thể làm.
Nếu không người xung quanh sẽ nói, cái nhà này tuyệt hậu rồi.
Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc là hai người nông dân không có trình độ gì, tư tưởng vô cùng truyền thống, họ nghĩ làm như vậy là bình thường, cũng có thể hiểu. Nhưng trong trường hợp để Diêu Tiểu Cải phải gả cho một người mình không yêu thích, Diêu Tam Tam cảm thấy có là ai cũng không chịu được.
Thật ra thì nghĩ kĩ lại, cha mẹ cô cũng là vừa đáng thương lại vừa đáng buồn, thậm chí họ còn tin chắc, việc họ làm là đúng, tất cả đều là vì cái nhà này.
“Tiểu Cải, đừng sợ, đi bước nào tính bước ấy, em đã không thích người kia thì sẽ không ai ép được em”. Diêu Tiểu Đông nhẹ giọng an ủi cô.
“Em không sợ, ép em, thì em bỏ nhà ra đi”.
Bỏ nhà đi? Nhưng… Chị ba chưa hề được đi học, hai năm qua cùng học với Tiểu Tứ, cũng coi như học được một hai năm Tiểu học, cũng miễn cưỡng nhận được vài mặt chữ thường dùng. Nhưng cô lại không bước chân ra khỏi cửa, ra khỏi nhà xa nhất cũng chỉ chừng hơn mười dặm đường, cô càng không thích tham gia náo nhiệt, bình thường chỉ thích ở nhà.
Để chị ba như vậy xông xáo một mình? Thật sự không thể làm cho người ta yên tâm.
Ít nhất là bây giờ không được.
Diêu Tam Tam cảm thấy, chuyện trước mắt, rối rắm xoắn xuýt như dây thừng, muốn tháo mở cũng khó mà làm được. Chị ba kháng cự được một lần, lần sau liệu có được như vậy?
Bây giờ việc cô có thể nghĩ tới, chính là kéo dài, kéo dài đến bao giờ ư? Kéo dài cho tới khi chị ba có thể đứng vững, hoặc là kéo dài cho tới khi chị ba có đối tượng tâm đầu ý hợp.
Được edit và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê.Quý.Đôn diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp.
Năm nay, vì chuyện hôn nhân của Diêu Tiểu Cải, mà người một nhà huyên náo lộn xộn, thế nhưng hoàn cảnh gia đình lại mỗi ngày một tốt hơn. Hai vợ chồng Diêu Liên Phát an tâm chuyện trong nhà, trồng trọt hay làm việc gì cũng đều ra sức, lại có heo có dê, cuộc sống gia đình nhà họ Diêu ngày một khởi sắc.
Thế mà dạo này Diêu Tam Tam lại rối rắm lắm, cá trê cô nuôi trong ao, rốt cuộc có nên bán hay không đây?
Mùa đông khó được một hôm thời tiết tốt, mặt trời chiếu rọi ấm áp, Diêu Tam Tam ngồi bên bờ ao, nhìn chằm chằm vào ao cá, mãi không quyết định được.
Lúc Bào Kim Đông đi lính đã là cuối mùa thu, sau khi hắn đi, thời tiết liền trở lạnh, cá trê không thể thu mua được nữa. Nhưng ao cá trê, vào mùa xuân hè cũng đã thả vào không ít, bây giờ cũng lớn rồi.
Bây giờ bắt ra bán, bán trước tết đương nhiên sẽ được giá tốt, sẽ mang lại cho cô một số tiền lớn, giá cá trê trước tết cao hơn mùa hè gấp mấy lần, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy hưng phấn.
Tuy nhiên trước mắt cô cũng không cần dùng tiền, cá trê này nếu không bắt bán, đến đầu xuân sau ấp trứng, nhất định sẽ nở đầy ao cá trê con. Nếu cô nhận thuê luôn cả mấy ao quanh đây, vừa thu mua thả nuôi, vừa chia cá trong ao hiện đang nuôi ra, thì việc nuôi cá trê của cô cũng có chút quy mô rồi.
Đợi cô có quy mô nhất định, cô có thể bàn giá cả với lái thương một phen, hoặc giả như, cô có thể tự đi tìm nguồn tiêu thụ, từ đó có thể mở ra mộ con đường lâu dài.
Với lại, cô vẫn còn đang suy nghĩ, có thể tự ấp trứng không. Cá bột thì có nhiều người giỏi giang biết ấp, chỗ gần đập nước lớn, nhiều sông ngòi ao hồ, nhiều người nuôi cá, liền có người chuyên làm nghề bán cá bột. Nhưng riêng cá trê thì chưa nghe nói có nhà nào ấp trứng, Diêu Tam Tam có muốn mua cũng mua không được.
Không mua được, tức là vật mà thị trường đang thiếu, vừa vặn để cô làm đây!
Nhưng cô còn đang phải đi học, chuyện ấp trứng cá trê, cô phải khuyến khích chị hai chị ba cùng làm, nếu có thể làm được, thì mấy chị em cũng có được một nghề nghiệp ổn định lâu dài. Bây giờ đã có cha mẹ trồng trọt, không lo việc nhà nông, cũng không thể để mấy chị em cứ cắm mình vào mấy mẫu đất ấy được!
“Kệ đi, thuê mấy cái ao nữa rồi hẵng nói”.
Diêu Tam Tam lẩm bẩm, nếu mùa đông giá thành cao hơn nhiều, thì tại sao cô lại không thả cá mua được vào mùa hè xuống nuôi tạm, đến đông lại bán?
Cá trê thích sống ở những nơi nước cạn, nước sâu áp lực lớn lại ít dưỡng khí, không hợp để nuôi cá trê. Mấy ao cá lân cận đều do thôn đào cách đây mấy năm, nước không sâu, chứa nhiều bùn, sinh vật phù du lại phong phú, rất hợp để nuôi cá trê. Thấy việc có thể kiếm tiền, mà không đi làm là trong lòng Diêu Tam Tam lại ngứa ngáy khó chịu.
Ao cá này, còn có một nửa của Bào Kim Đông đấy, từ lúc hắn đi đến nay cũng không có tin tức gì, Diêu Tam Tam cảm thấy, có nên thương lượng với hắn hay không? Dù sao thì lúc gần đi cô cũng đã nói, ao cá bây giờ tính là của mình cô rồi.
“Thôi không bán, giữ lại, nuôi lớn đáng tiền”.
Diêu Tam Tam lẩm bẩm, đoạn vỗ vỗ bùn đất trên người, đứng dậy rời đi.
Mới vừa nhắc đó, đến thứ hai đi học, Diêu Tam Tam đã nhận được tin Bào Kim Đông qua một phong thư. Thư dài mấy trang giấy, đều là kể về mấy chuyện trong quân đội, lính mới được huấn luyện ba tháng, không dám viết thư, bắt được thư tiểu đội trưởng sẽ phê bình. Sau lại đến đại đội, là một nơi hẻo lánh, muốn liên lạc cũng không dễ gì.
“Viết cho em một lá thư, phải qua đến mấy chốt, viết xong trước tiên giao cho Tiểu đội trưởng, Tiểu đội trưởng lại nộp cho Đại đội trưởng, cách một thời gian Đại đội trưởng lại đưa ra ngoài một lần, nhận thư cũng vậy, em viết thư hồi âm cho anh, cũng phải trải qua nhiều giai đoạn như vậy mới đến được tay anh…”.
Ai nói sẽ viết thư hồi âm cho hắn chứ!
“Anh ở trong này đều tốt cả, lúc mới tới, cũng thấy khá khốn khổ, trời lạnh không chịu nổi, tuyết trên núi quanh năm không tan, nhỏ nước đông thành băng, lỗ tai đông lạnh muốn chết đi được. Ở đây gió lớn lắm, lúc em đứng gác có thể bị thổi cho nghiêng ngả, có nhóm lính từ phương Nam phân đến cùng lượt với anh không chịu nổi, ban đêm len lén khóc lóc, nhưng anh không sao, anh lớn lên ở quê, chút khổ sở này anh còn chưa coi là gì, không cần lo lắng…”.
Đó là cái chỗ quái quỷ gì vậy chứ? Còn nữa, ai lo lắng cho hắn chứ! Diêu Tam Tam cảm thấy, tên Bào Kim Đông kia, dù cho có ném vào sa mạc, hắn vẫn có thể sống tốt như thường.
Nhưng Diêu Tam Tam nghĩ đi nghĩ lại, không hồi âm, ngộ nhỡ hắn tưởng mình xảy ra chuyện gì thì sao? Còn chuyện mấy cái ao cá, dù sao cũng phải nói với hắn một tiếng.
Vì vậy, hơn một tháng sau, ở trại lính xa xôi tận Tân Cương, Bào Kim Đông nhận được thư hồi âm của Diêu Tam Tam, thư viết cũng không ít, toàn là chuyện cá trê của cô.
Nhóc con này, nghiện cá trê mất rồi!
Đầu năm mới, Diêu Tam Tam liền bắt đầu thu xếp chuyện nhận thuê ao cá, Diêu Tam Tam dùng là tiền của cô, Diêu Liên Phát không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối. Dù sao thì mấy năm nay Diêu Tam Tam lăn lộn, cũng kiếm ra tiền, giải quyết học phí của mình và Tiểu Tứ không nói, mấy chị em cô tiêu xài hằng ngày, quần áo giày dép, cũng đều là tiền của chính họ.
Diêu Tam Tam thuận lợi thuê năm ao cá, cộng thêm cái ao ban đầu nữa là ra sáu ao.
“Chị hai chị ba, hai người chờ coi, khu ao cá này, sớm muộn gì cũng đều là của em”. Diêu Tam Tam ngắm nhìn mười mấy hai mươi ao cá gần nhau, bộ dạng hài lòng mãn nguyện.
“Ừ, chị tin em. Em phụ trách việc kiếm tiền cá, có việc gì chị sẽ phụ em. Còn chị, sẽ phụ trách nuôi tốt đám dê của chị, kiếm tiền dê của chị”. Diêu Tiểu Cải cười. Bầy dê của cô hiện giờ đã lên đến mấy chục con rồi.
“Mình cứ nuôi như vậy có ổn không? Chị cảm thấy mình phải đi học chút kiến thức nuôi cá, kĩ thuật nuôi cá trê mới được. Chị thấy người ta nuôi cá, mỗi năm đều khử trùng ao, mình có cần học trước một ít không?” Diêu Tiểu Đông nói.
“Ừ, đúng lắm”. Diêu Tam Tam gật gật đầu, “Ít nhất mình cũng phải khử trùng ao cá mới thuê một lần, làm tiêu độc, trong ao không được có cá lóc, thứ cá đó ăn tạp, có nó nó sẽ ăn hết cá trê con. Phải xử lý sạch sẽ cá tạp, tập trung nuôi cá trê, mai mốt thu cá trê, em có thể muốn thu bao nhiêu thì thu, giữ lại nuôi, đợi đến mùa đông bán được giá cao”.
Không chỉ phải học kĩ thuật nuôi cá trê, cô còn tính kêu chị hai đi học kĩ thuật ấp trứng cá bột. Cá trê này dễ nuôi, nhưng cũng phải chú trọng cách thức, trước mắt phương viên mười mấy dặm, trừ ở Mã Phụ có nhà kia dùng ao xi măng nuôi tạm, thì chưa nghe nói có ai khác dành ao nuôi cá trê nữa cả. Giống cá trê này, người ở đây cho là thứ không lên được mặt bàn, còn không được coi là loại cá có tiếng có miệng, vì coi thường nó, nên nuôi cá thì nhiều, nhưng nuôi cá trê thì không có ai.
Về phần ấp trứng cá trê, càng không nghe đến. Diêu Tam Tam hỏi thăm nhiều nơi mà vẫn không tìm được chỗ bán cá trê bột. Nhưng cô nghĩ ấp trứng cá trê chắc cũng giống như ấp cá bột, công việc cẩn thận kỹ lưỡng đó, để chị hai đi là hợp nhất.
Thứ cá trê này, bây giờ ở nông thôn chê, ở thành thị lại hút khách, ở thành thị lớn lại càng tiêu thụ nhiều. Hơn nữa Diêu Tam Tam còn biết, cá trê này về sau sẽ càng ngày càng được ưa chuộng. Mặc kệ là nuôi hay ấp, họ làm trước, chính là chiếm thời cơ trước.
Diêu Tam Tam bàn bạc những ý nghĩ này với hai chị, Diêu Tiểu Đông ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Muốn học ấp trứng cá bột, thì để cho chị ba em đi đi, nó cũng rất tỉ mỉ kiên nhẫn, heo với dê ở nhà, cứ việc giao cho chị”.
Diêu Tam Tam thoáng nghĩ, cũng hiểu được dụng tâm của chị hai, chị hai chính là muốn để cho chị ba có cơ hội ra ngoài, đừng suốt ngày giấu mình trong nhà.
Như vậy cũng tốt, có lẽ chị ba sẽ phát triển theo một hướng mới tốt đẹp hơn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện