[Dịch]Tam Cô Nương Nhà Nông - Sưu tầm
Chương 17 : LIỀN ĐỔ THỪA THÍM
.
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
"Vậy em nói phải làm sao?" Diêu Tiểu Đông cắn môi hỏi.
"Theo em, ngày mai ba chị em mình tới tìm thím ba đi!"
"Tìm thím ba?" Diêu Tiểu Cải chần chờ một chút mới nói, "Dù sao thím ba cũng không phải là Vương lưu manh, em cũng không thể lấy lưỡi hái chém bà ta, cái miệng kia của bà ta, em nói cũng nói không lại, mắng cũng mắng không lại, nếu thật đổ bể ra, bà ta chạy ra ngoài đổi trắng thay đen, không biết sẽ nói hươu nói vượn thế nào, người ngoài không biết chuyện bên trong, ầm ĩ ra cũng khó coi. Bà ta là bề trên, ba đứa nhóc chúng mình, làm sao làm khó được bà ta?"
"Mình không chém, cũng không mắng bà ta." Đôi mắt đen láy của Diêu Tam Tam vụt sáng, khẽ nhăn đôi mày xinh xắn, suy nghĩ một chút, chợt bật cười.
"Chị hai chị ba, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau đi, hai người nhìn em, em làm thế nào thì hai người làm thế ấy. Em có biện pháp, em cũng không tin, cọ không ngã bà ta!".
(*)Cọ: ý là quấy rầy
"Em lại nghĩ ra trò gì mới nữa vậy? Được không đó?"
"Ài, chị nghe em một lần thôi." Diêu Tam Tam thầm tính toán, cha mẹ họ mới đi, Vương Tiểu Mãng đã tới rồi, nếu nói thím ba không để lộ, có ai tin được?
Ba đứa nhóc tụi cô, khởi binh vấn tội? Phân rõ phải trái với và ta? Đâu có dễ dàng như vậy! Đừng nói sau lưng thím ba còn có chú ba sợ vợ, còn cả Diêu lão nãi thiên vị nữa.
Ba chị em thu dọn đi ngủ, phòng nhỏ giường thiếu, ba người các cô, vẫn luôn chen chúc trên một giường, tối hôm đó không tránh được trằn trọc trở mình, đều mang mấy phần lo lắng. Không biết có phải đã sợ thật hay không, đêm đó Vương Tiểu Mãng không tiếp tục quấy rối nữa.
Diêu Tam Tam ngủ mất lúc nào không biết, đợi cô cảm thấy động tĩnh bên cạnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thi đã thấy chị hai dậy rồi, sắc mặt hình như không được tốt lắm, nhất định là cả đêm ngủ không yên.
"Trời đã sáng rồi sao?" Diêu Tam Tam lật người ngồi dậy mặc quần áo, đầu giường kia Diêu Tiểu Cải cũng tỉnh, ngáp một cái, cũng mặc quần áo .
"Sáng rồi." Diêu Tiểu Đông đánh thức hai đứa em, nghĩ Tam Tam phải đi học, cô định đi nấu cơm sáng. "Sáng nay ăn cháo nhé? Hay là nấu một ít canh rau?"
"Sáng nay?" Diêu Tam Tam cười cười nói, "Sáng nay đừng nấu, để em dắt hai người đi tìm chỗ ăn cơm."
“Chỗ ăn cơm” mà Diêu Tam Tam nói chính là nhà thím ba. Nhà thím ba với nhà Diêu Tam Tam cách nhau hai con ngõ, Diêu Tam Tam lôi kéo chị hai chị ba đi thẳng tới nhà thím ba, vừa lúc nhìn thấy thím ba đang nấu cơm.
"Thím ba, thím nấu cơm đó hả?" Diêu Tam Tam chủ động chào hỏi, "Thím nấu nhiều một chút nha, ba chị em con còn chưa có ăn cơm!"
Thím ba đứng ngẩn ra bên kệ bếp, có chút không phản ứng kịp, từ lần trước bị Diêu Tam Tam lật tẩy chuyện nói dối, bị Diêu Tiểu Đông cầm chổi đuổi đi, bà ta cũng không sang nhà Diêu Tam Tam nữa, ba chị em thấy bà ta, tức giận trong lòng, đều không có nói chuyện tới, giờ đột nhiên chạy đến nhà bà ta như thế này, bộ dạng như không hề có khúc mắc, đây là muốn diễn tuồng nào?
Thím ba đang nấu ăn, cầm mỳ sợi trong tay, nhất thời đứng ngây ra đó.
Diêu Tam Tam nói: "Thím ba, chắc thím không biết, tối qua chúng con gặp kẻ xấu, có một tên thối tha đứng bên ngoài đập cửa, côn đồ nanh nọc, chúng con sợ đến nỗi cả đêm không ngủ, trời vừa sáng, đã sợ tới mức phải chạy tới nhà thím đây."
Diêu Tam Tam thấy thím ba đứng nghệt ra, liền chủ động đi qua nhét thêm rơm vào đáy nồi thay bà ta, cô mở vung ra nhìn, nước trong nồi đã sôi, Diêu Tam Tam lấy mỳ sợi trong tay thím ba, đặt lên bệ bếp, nhìn thấy trong cái rổ nhỏ bên cạnh có trứng gà, liền tiện tay cầm lên đập thả vào nồi, trong miệng còn đếm, một-hai-ba-bốn-năm, đánh năm quả trứng, tự mình thổi lửa.
Thím ba vừa nghe, thì biết ngay là Vương Tiểu Mãng đã đến gây sự, bà ta ít nhiều cũng có chút chột dạ. Người muốn bày kế đê tiện, quả nhiên sẽ chọc phải tai họa, mấy ngày trước bà ta gặp Vương Tiểu Mãng, thuận mồm nói với Vương Tiểu Mãng hai vợ chồng Diêu Liên Phát không có nhà, Vương Tiểu Mãng kia vừa nghe thấy chỉ còn sót lại ba đứa con gái ở nhà, sao có thể không nổi lên ác ý?
Hôm nay nhìn bộ dạng "Không dựa vào thím thì dựa vào ai" của ba chị em, thím ba chợt hơi cảm giác không ổn rồi.
"Vậy ba… ba đứa bây, đến nhà tao làm gì?"
"Thím ba, theo như thím nói, cha mẹ chúng con không có nhà, ba đứa con gặp chuyện, không tới tìm chú thím thì tới tìm ai? Bây giờ không phải đã tới nhà thím rồi đây sao!"
Thím ba há to miệng, trừng mắt thật lớn, nửa ngày không nói nên lời.
Trứng gà cũng sắp chín, Diêu Tam Tam bỏ mỳ sợi vào nồi, cầm đũa khuấy khuấy, nấu thêm một chút là chín, cô kêu hai chị:
"Chị hai chị ba, vào nhà lấy chén đi, ăn xong rồi em còn phải nhanh đi học!"
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải da mặt mỏng, Diêu Tam Tam cũng mặc kệ việc này, cô không phải con nít sao? Thím ba có thể dắt phường lưu manh vô lại đến nhà cô, hôm nay cô liền đến đây ăn vạ, chính là muốn làm cho thím ba tức chết, thì có sao? Diêu Tiểu Cải lúc này cũng đã nghĩ thông, liền nhanh nhẹn vào nhà lấy chén.
Diêu Tiểu Cải vừa vào nhà, đã chạm mặt Diêu Hồng Hà con gái thím ba, Diêu Hồng Hà lúc này mới vừa rời giường, tóc tai rối bù, dụi dụi ghèn mắt, nhìn thấy Diêu Tiểu Cải thì hỏi:
"Chị ba? Chị tới nhà em làm gì?"
"Làm gì hả? Chị có nhà mà không dám về, về sau sẽ ở nhà em." Diêu Tiểu Cải nói rồi bảo cô, "Hồng Hà, em mau rửa mặt ăn cơm, muộn như vậy mới dậy, em không sợ trễ sao? Em còn lề mề sẽ để Tam Tam ăn trước, nó cũng không muốn bị trễ học."
Diêu Tiểu Đông đứng ở cửa phòng bếp nhìn, không nhịn được buồn cười, con bé Tam Tam này, thật đúng là biện pháp méo mó gì cũng nghĩ ra được! Diêu Tiểu Đông thấy hai đứa em đều cắm đầu cắm cổ bận rộn, gạt luôn thím ba qua một bên, liền đi qua nói với Diêu Tam Tam:
"Tam Tam, để chị xới cơm."
Diêu Tam Tam đưa đũa và chén cho chị hai, xoay người vào nhà, nói với Trụ tử đang ngủ nướng trên giường: "Trụ tử, dậy ăn cơm, nhanh lên một chút, trong nồi có tổng cộng năm quả trứng, năm đứa mỗi đứa một quả, em không dậy, chị ăn thay phần của em đó!"
Thím ba tử nhìn ba chị em cứ thế xới cơm ăn cơm, đứng ở đằng kia tức muốn xanh mặt, quay qua Diêu Tiểu Đông đang xới cơm mà la:
"Tiểu Đông, mấy đứa tụi bây, làm gì y như quỷ vào thôn vậy? Da mặt thật là dầy, có ai như tụi bây không?"
Diêu Tiểu Đông còn chưa kịp mở miệng, Diêu Tam Tam đã đoạt lời: "Thím ba, nhìn xem thím nói gì kìa, thím nói ai mặt dày? Không phải suốt ngày thím nói chúng ta là người một nhà sao? Hơn nữa, ba chị em con, tối hôm qua gặp phải loại người xấu xa, con vừa nói, thì chắc trong đầu thím ba đã có đáp án rồi, dù sao ba đứa con cũng nhỏ tuổi không ai che chở, lui về sau đành phải trông cậy vào thím và chú ba rồi."
"Mày. . . . . . Chuyện của mày liên quan gì tới tao? Mày không thể tìm tao nhá!"
"Cha mẹ con mới đi mấy ngày, loại người hư hỏng đã tới, thím ba, nếu thím không nói, một người ở vùng khác như gã sao có thể biết được? Hạng người bỉ ổi đó là do thím dắt tới, con không tìm thím, thì tìm ai?"
Mấy lời của Diêu Tam Tam làm thím ba nghẹn một hơi trong cổ họng, cả khuôn mặt cũng muốn vặn vẹo. Diêu Tam Tam nói xong, không để ý đến bà ta nữa, mỗi tay bưng một bát mì vào nhà, ngồi xuống trước bàn cơm, kêu hai chị:
"Chị hai chị ba, nhanh tới đây ăn, thứ mỳ sợi này, ngâm chín nhừ thì ăn không ngon nữa."
Trụ Tử vẫn còn nằm dây dưa trên giường, Diêu Hồng Hà mang cả đầu tóc rối như rơm rạ, cũng không thèm chải, rửa mặt qua loa, rồi cũng bước tới bàn cơm, vừa muốn ngồi xuống, Diêu Tam Tam đã sai:
"Hồng Hà, củ cải muối khô nhà em đâu? Bưng một dĩa tới đi, ăn kèm với mỳ sợi."
"Chị dựa vào cái gì mà sai bảo tôi?" Diêu Hồng Hà xị khuôn mặt bánh bao, không nhúc nhích.
"Dựa vào mì trong bát của em là chị nấu, là chị múc, còn em cái gì cũng chưa làm! Nếu không em đừng ăn." Diêu Tam Tam đoạt lấy cái bát của Diêu Hồng Hà, hung dữ nói: "Có đi hay không?"
Diêu Hồng Hà bị Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm, có hơi sợ, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, đi múc một đĩa củ cải khô bưng tới.
Thím ba đứng như cọc gỗ ở phòng bếp, hai con mắt ra sức nhìn chằm chằm ba chị em trong nhà, ánh mắt hung hăng như bò đực trong đấu trường, nhưng lại không có ai thèm để ý bà ta, đây không phải là hiệu quả mà Diêu Tam Tam muốn sao? Trừng mắt cũng không làm gì được ai, tức chết bà thì vừa hay!
Ba chị em đang ăn cơm, Diêu Tam thúc đã xách thùng trở về, xem ra là sáng sớm đi tưới vườn, nhìn thấy ba chị em ngồi ở trước bàn ăn cơm, liền lộ ra vẻ mặt hết sức bất ngờ, hỏi một câu:
"Ba đứa con, sao hôm nay lại tới?"
"Tới dùng cơm ạ, chú ba, có một số việc chú phải hỏi thím ba, ba chị em con gặp phải loại người du côn, sợ đến nỗi cả đêm không dám ngủ, sau này cũng chỉ có thể sống ở nhà chú. Chú ba, nhà chú từ đây về sau sẽ có năm đứa nhỏ." Diêu Tam vô cùng nghiêm túc nói với chú ba.
"Xảy ra chuyện gì?" Diêu Tam thúc hỏi vợ mình.
"Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Ai biết ba đứa nó chọc phải chuyện gì? Mới sáng sớm đã tới dựa vào chúng ta rồi, này chẳng phải là hạng người lừa bịp sao!"
Diêu Tam Tam dằn bát xuống, lạnh lùng nói: "Thím ba, thím thật sự không biết sao, vậy thím thề đi, nếu tên lưu manh kia có liên quan tới thím, thím sẽ thối tim, thối phổi, thối nát cả mồm mép, không được chết tử tế, thím dám hay không?”.
Diêu Tam thúc quay mặt nhìn vợ, thím ba dĩ nhiên không muốn tự nguyền rủa mình, liền hung tợn quay qua chồng mình mà hét lớn: "Nhìn tôi làm gì? Ông cũng muốn ép chết tôi hả? Tôi làm trâu làm ngựa, nối dõi tông đường cho nhà họ Diêu ông, còn muốn ép tôi nữa sao?"
"Chú ba, nếu thím ba tử thật sự không biết, vậy coi như xong. Dù sao cha mẹ con cũng không có ở nhà, chúng con là con gái, cũng chỉ có thể dựa vào chú." Diêu Tam Tam mỉm cười, quay đầu lại nói với hai chị:
"Chị hai chị ba, em ăn no rồi đi học, hai chị hôm nay chớ xuống ruộng làm việc, tên du côn đó sợ là chưa đi, nói không chừng hôm nay còn đang lang thang gần ruộng vườn, đừng để đụng phải nữa. Hôm nay hai chị cứ ở nhà thím ba đi, không có việc gì thì xem thử tivi thím ba mới mua một chút, cái gì cũng không được làm nha, thím ba nấu cơm xong thì mình ăn, chưa nấu xong thì mình chờ, đây dù sao cũng là nhà thím ba, mình không thể xem như nhà mình được”.
"Được, chị thật sự không dám xuống ruộng làm việc đâu, ai biết tên vô lại đó có thể chui ra từ trong ruộng hay không? Chị với chị ba em, hôm nay sẽ ở nhà thím ba."
Kỳ thực ăn vạ thì Diêu Tiểu Đông không học được, nhưng chuyện này, Tam Tam nói rất đúng với tình hình thực tế, Vương Tiểu Mãng tám chín phần mười vẫn còn ở gần thôn, hai cô gái nhỏ các cô, đã trải qua chuyện hôm qua, hôm nay nào dám xuống ruộng một mình?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện