[Dịch] Tài Quyết
Chương 6 : Một cái ám hiệu
.
An Đức Lỗ năm nay mười bảy tuổi là cháu của một người bà con xa với đệ nhất kỵ sĩ Ba Khắc, mười năm trước đi đến lãnh chủ thành Lạp Bối Nhĩ, được Ba Khắc tự mình nhận làm thị đồng , được hắn dốc toàn lực truyền thụ đấu khí độc môn 'Hùng Lực', cũng vào bốn nắm trước tấn thăng làm kỵ sĩ tùy tùng.
Hai tháng gần đây, An Đức Lỗ không biết ăn linh đan diệu dược gì mà đấu khí đột nhiên tăng mạnh, từ tâng bảy đột phá lên tầng chín, cũng sắp ngưng kết chiến hoàn đệ nhất trọng rồi!
Chuyện này, không những làm cho thúc thúc Ba Khắc của hắn vui mừng không thôi, mà ngay cả thành chủ Bố Lai Ân cũng bị kinh động, Nhất thời Am Đức Lỗ trở thành minh tinh của cả thành Ba Lạp Bối Nhĩ, địa vị tăng vọt. Tất cả mọi người đều biết, không lâu nữa khi đấu khí của hắn có thể ngưng kết thành chiến hoàn thì hắn sẽ trở thành kỵ sĩ kiến tập, bước vào tầng lớp quý tộc.
Đến lúc đó, mọi người cũng phải gọi hắn là kỵ sĩ lão gia!
Mà từ lúc La Y tiến vào thành làm tạp dịch liền có mâu thuẫn với An Đức Lỗ.
Nửa năm trước La Y vào lãnh chủ phủ. Công việc ngày thường chủ yếu là chiếu cố mấy thớt ngựa, làm chân chạy, hoặc giúp việc bếp núc cùng nông trang làm mấy việc lặt vặt kiếm sống. Tiền lương mỗi tháng hai lượng bạc. Truyện "Tài Quyết "
Trong thành, các thanh niên có tuổi từ tám đến mười tám tổng cộng có mười bảy người. Trừ Nam Tước thiên kim tiểu thư An Ny ra, An Đức Lỗ chính là lão đại trong nhóm thiếu niên, vênh mặt hất hàm sai khiến ngang ngược.
Theo quy định của An Đức Lỗ đặt ra, trong thành những thiếu niên này, nếu có tiền lương, mỗi tháng phải hiếu kính cho hắn một phần ba. Còn nếu không có tiền lương sẽ phải thay hắn làm việc.
Bất quá, La Y lại không chịu lép.
Mà An Đức Lỗ cho rằng La Y ngu ngốc dễ dàng bắt nạt liền để Cáp Khắc đi thu tiền hiếu kính đầu tiên nhưng La Y chẳng những kiên quyết cự tuyệt. Còn đem đi rêu rao. Thiếu chút nữa làm kinh động Nam Tước phu nhân.
Lúc ấy, Cáp Khắc bị dọa cho sợ đến mức co cẳng bỏ chạy, An Đức Lỗ cũng mấy ngày không dám lộ diện. La Y thì mỗi ngày không có chuyện gì cứ chạy lung tung, rêu rao khắp nơi. Bộ dáng đùa bỡn kẻ khác.
Hôm nay, Bố Lai Ân Nam Tước không có ở đây. Phu nhân sáng sớm cũng đi giáo đường. Phu nhân một khi đã đi, không đến xế chiều thì chưa trở về.
La Y biết, An Đức Lỗ muốn nhân cơ hội này thu thập mình. Nói không chừng, hắn đã chuẩn bị tốt để thừa nhận lửa giận của lãnh chủ phu nhân rồi. Dù sao, kể cả khi hắn phạm phải lỗi lơn hơn nữa, lãnh chủ phu nhân người từng chịu sự giáo dục của quý tộc, dù thế nào cũng không thể đem một tên tạp dịch cùng một một kẻ sắp trở thành một thượng đẳng kỵ sĩ làm người có địa vị ngang bằng.
"Ta không có lười biếng." La Y tranh cãi.
Mặc dù hắn hận hiện tại không thể cho một đấm vào khuôn mặt đáng ghét của An Đức Lỗ, bất quá, nghĩ đến những cảnh cáo cứ lặp đi lặp lại bên tai của gia gia Uy Lam.
"Nếu như ngươi không muốn giết hắn, thì cũng đừng đánh hắn."
La Y chỉ có thể một bên buồn bực trong long. Một bên né tránh ánh mắt hung ác của An Đức Lỗ, lui về phía sau hai bước.
La Y biết gia gia nói đúng.
Mặc dù hắn từ nhỏ tay không săn thú, nếu so về lực chiến đấu thật ra thì tịnh không yếu, ít nhất hiện tại giết chết An Đức Lỗ là không thành vấn đề. Thế nhưng, đánh An Đức Lỗ, sẽ kéo theo Ba Khắc, thúc thúc của An Đức Lỗ.
Một tên tam tinh vũ trang kỵ sĩ, không phải thứ mình có thể đối phó.
Huống chi, cho dù Ba Khắc không ra tay, chỉ cần mình không giết chết An Đức Lỗ, lấy tốc độ tu luyện đấu khí của An Đức Lỗ, không tốn bao nhiêu thời gian, là có thể đánh bại mình.
Đây chính là bi ai của một hài tử không thể tu luyện đấu khí.
"Còn dám ngụy biện!" An Đức Lỗ một đầu tóc dài thưa thớt, tiến lên một bước lấy tay đẩy đem La Y đẩy ngã xuống đất Truyện "Tài Quyết "
.
Hắn hung hăng quát lớn: "Một kẻ ngay cả đấu khí cơ bản cũng không thể tu luyện, mỗi ngày đều ở huấn luyện tràng (sân huấn luyện) giả bộ, không phải nhân cơ hội lười biếng thì là gì!"
"Phi, thêm một trăm năm nữa, cũng chỉ là một tên tạp dịch phế vật." Cáp Khắc vóc người chắc nịch, hung tợn nói.
Thanh âm ồn ào náo động, dẫn tới sự chú ý của người qua đường. Bất quá rất nhanh, mọi người cũng thông suốt, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy. Ngay cả người trong phủ thành chủ, tất của cũng im lặng không lên tiếng.
"Ngày thường lười biếng còn chưa tính, hôm nay còn trốn ở đây nghe kể chuyện, hắc hắc!"
Vừa nói, An Đức Lỗ lại tiến lên một bước, muốn bắt lấy La Y vừa mới bò dậy.
"Dừng tay!" Thân ảnh Thang Mỗ, chắn trước mặt An Đức Lỗ.
"Thế nào?" An Đức Lỗ bị ngăn cản, cười lạnh một tiếng, tay đang ở trên người Thang Mỗ thuận thế đẩy một cái "Muốn làm anh hùng sao?"
Thang Mỗ bị đẩy lui về sau một bước, cắn chặt hàm răng, vẫn ưỡn cao ngực chắn trước mặt An Đức Lỗ. Chó mập Áo Lợi Phất bên cạnh xông lên, nhe răng nhếc mép hướng về phía An Đức Lỗ sủa điên cuồng.
"Cút ngay!" An Đức Lỗ nhe răng cười, tống một cước, đem Áo Lợi Phất đá lộn nhào.
Tiếng sủa điên cuồng của Áo Lợi Phất đột nhiên ngừng lại "Ăng ẳng!" (tiếng chó kêu ^^) rống thảm một tiếng, lăn lộn, mang theo cái đuôi cả người run rẩy nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn không có uy phong vừa nãy. Trong cổ họng vẫn ư ử rên rỉ, ánh mắt tội ngiệp nhìn sắc mặt An Đức Lỗ.
"Chó hoang, còn dám chắn đường lão tử, lão tử một cước giẫm chết ngươi!" An Đức Lỗ trông như đang mắng chó, nhưng ánh mắt hung ác lại nhìn thẳng vào mắt Thang Mỗ.
Thang Mỗ mặt không đổi sắc. Mà chó mập thị bị dọa đến mức run rẩy, rất nhanh liền ra vẻ thông minh lấy lòng ngã vào bên chân An Đức Lỗ, lộ ra cái bụng trắng bóng, lè lè đầu lưỡi, làm thành bộ dáng khả ái rung đùi đắc ý.
Nhất thời, tất cả mọi người há hốc nghẹn lời.
Chủ nhân bị khi phụ, nhục nhã, con chó không chỉ không liều chết bảo hộ cho chủ, bị đá một cước cũng không phản công, lại nằm thẳng cẳng hướng đối thủ giả bộ khả ái cầu xin tha thứ, cái này quả thật.... Không ít người phát điên, hận không thể cầm đao xông lên, đem con chó ngu ngốc làm thịt! (con chó rất có tiền đồ ^^)
"Chủ nhân là phế vật, cả chó cũng là phế vật!"
Hai người An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc cười ha ha, một trái một phải tiếp cận Thang Mỗ, dùng sức bó các đốt ngón tay, phát ra âm vang thanh thúy. (làm ta liên tưởng đến mấy thằng lưu manh trong film ^^)
Thang Mỗ nắm chặt quyền đầu.
Ở phía sau hắn, La Y cúi đầu, ngay cả tranh cãi cũng không dám. Tựa hồ bị người khi dễ, cười nhạo, bị con chó đang ra phải trung thành nhất bảo hộ chủ nhân bán đứng, đối với hắn mà nói đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Ô ô ô ô."
Dưới chân, Áo Lợi Phất được tiếng cười của An Đức Lỗ khích lệ, trong miệng hừ hừ, rung đùi đắc ý lại càng hăng hái hơn. Nó co chân lại, ma sát với mặt đất phía sau, ngay cả ánh mắt cũng giương lên.
Đây là một buổi sáng ấm áp.
Mọi người lấy hết cam đảm nhìn tất cả sự việc trước mắt.
An Đức Lỗ cùng Cáp Khắc sắc mặt dử tợn, Thang Mỗ thế đơn lực cô, thiếu niên nhát gan cúi đầu, chó mập Áo Lợi Phất nằm trên mặt đất khoe mẽ cùng ánh nắng ban mai, hợp thành một bức tranh làm cho lòng người kinh sợ. (sợ cái éo gì nhỉ ="=)
Nhưng mọi người cũng không biết, ở góc chết của tầm mắt bọn họ, thiếu niên đang cúi đầu khóe miệng miệng đang im lặng nở một nụ cười xấu xa.
Bọn họ lại càng không biết. Cử chỉ lè lè lưỡi hay là vẻ mặt vô tội nằm ở dưới chân sinh vật nào đó cầu xin tha thứ cùng thanh âm "Ô ô ô ô" của đại lục đệ nhất âm hiểm chó mập thật ra là có ý tứ khác.
Đó là một ám hiệu cho đầu to, câu này cũng dễ dịch thôi, đó là: Truyện "Tài Quyết "
"Cắn lão nhị của hắn?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện