[Dịch] Tài Quyết

Chương 4 : Kết cục đã định

Người đăng: 

.
"Trước khi trả lời vấn đề này, ta muốn hỏi đại gia một vấn đề." Người ngâm thơ rong chậm rãi uống một ngụm nướcm hỏi: "Đại gia có biết, vì sao quan hệ giữa đế quốc Tác Lan chúng ta và giáo đình kém kỏi nhất không? Truyện "Tài Quyết " Mọi người cùng gật đầu. Một số người thậm chí không nhịn được kêu lên. "Cái đó còn có người không biết." "Đúng vậy, không phải là những người khác nghĩ tới mưu đồ cướp ngôi..." Người nói chuyện chợt bị người khác bịt miệng lại. Bên ngoài đám người, cô bé mang sa diện cùng nữ kiếm sĩ kinh dị liếc mắt nhìn nhau, thần sắc phức tạp. Ngồi trong đám người La Y có chút đắc ý. Lưu lãng mười năm, những chuyện bát quái thế này hắn thật ra cũng nghe được không ít. Đối với những người bên trong tam đại đế quốc, vì sao thánh Tác Lan đế quốc hoàng thất cùng Giáo Đình quan hệ trở thành thế thủy - hỏa cũng có chút hiểu rõ. Nguyên nhân hoàng thất cùng giáo đình bất hòa chủ yếu có hai. Một là vì tranh giành quyền lực. Nhiều năm qua, thánh Tác Lan đế quốc hoàng thất mặc dù trên danh nghĩ là thống trị quốc gia, nhưng trên thực tế trong mắt người khác chẳng khác gì một rối. Chân chính nắm giữ quyền triều chính là tể tướng Đường Nạp Đức! Trong sáu đại công quốc của đế quốc, có ba đã nằm trong tay Đường Nạp Đức. Ngũ đại quân đoàn, có hai cái có quan hệ trước tiếp với Đường Nạp Đức. Lại thêm trong quân đội không ít quân đoàn cũng phải nhìn sắc mặt hắn làm việc, có thể nói là một tay che trời. Mà chỗ dựa lớn nhất của Đường Nạp Đức, còn không phải là những thứ này. Núi dựa lớn nhất của hắn chính là Giáo Đình! La Y từng nghe các đại gia lén đánh cuộc, nếu một ngày Đường Nạp Đức soán vị, giáo đình tuyệt đối sẽ giúp hắn thừa nhận đầu tiên. Nói không chừng, Giáo Hoàng còn có thể vì hắn đăng quang mà có mặt. Nguyên nhân thứ hai, chính là sự tranh giành giữa giáo đình cũng ma pháp điện. Phải biết rằng, ở thời buổi bây giờ, Tác Lan đế quốc là quốc gia duy nhất còn công khai bảo giữ lại ma pháp điện một tổ chức thuần túy là ma pháp sư. Đối với người bình thường mà nói, ma pháp sư là một khoảng cách rất xa thực tế. Họ đại biểu cho một thứ vừa thần bí lại cao quý, vừa kinh khủng vừa nguy hiểm, gần như bọn họ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ở thời đại này, đại gia đừng nói biết ma pháp sư có thể hô phong hoán vũ, triệu mưa đá, vẫn thạch (hô mưa gọi gió, triệu hồi mưa đá, thiên thạch), ngay cả ma văn sư có quan hệ với hắn cũng đã sống vô cùng khó khăn rồi. Mặc dù chưa từng thấy qua ma pháp sư, bất quá mọi người lại rất rõ ràng, pháp sư chia làm hai loại. Một loại ma pháp sư là được Thánh Giáo thừa nhận, còn loại kia chính là hắc vu sư loại này khi bị tông giáo tài phán bắt được sẽ đưa lên cọc thiêu sống. Phương thức phân chia cũng rất đơn giản. Khi Thánh Giáo quan sát, thời điểm sử dụng ma pháp, pháp sư không có xuất hiện Thánh Huy là hắc vu sư. Mà điểm này cũng được Ma pháp điện cực lực phản đối. Căn bản ai là ma pháp sư được thần thựa nhận, ai là người phát ngôn của ma quỷ, cùng mấy tên gia hỏa đó một chút quan hệ cũng không có. Nhưng đại gia đã sớm không chỉ một lần nghe nói, ở Bàng Bối đế quốc cùng Phỉ Liệt đế quốc, có cả ngàn vạn người vô tội giống như mình bị tông giáo tài phán miệt thị là hắc vu sư, đua lên giá treo cổ cùng thiêu sống. Nghe người ta nói, bởi vì một số hắc vu sư bị bắt nhưng không sử dụng ma pháp nên không thể nào phân biệt, cho nên tông giáo tài phán đã nghĩ ra một biện pháp - đem người cột vào một tảng đá rồi vứt xuống sông, chìm xuống chết đuối thì không phải hắc vu sư, còn nếu không chìm xuống chính là hắc vu sư sẽ bị trói vào cột thiêu sống! (DG: ặc, đường nào cũng die ="=) Nếu như là thật, thì đây quả thật là quá hoang đường! Phương thức xử lý như vậy sẽ giết oan bao nhiêu bình dân vô tội. Mặc dù mọi người đều thật lòng thành tâm tín ngưỡng Thánh Đế, cầu khấn mỗi ngày chưa bao giờ gián đoạn. Nhưng đối với những việc làm như vậy của Thánh giáo, trong đáy lòng vẫn có chút khó chịu. Nói trắng ra là, hiện tại hoàng thất một bên, Đường Nạp Đức cùng giáo đình một bên. Những điều này chỉ cần là người Tác Lan cơ bản đều rõ ràng. Những ngày thường, trong tửu quán mấy tên gia hỏa vô công rồi nghê đi nghị luộn chuyện thời cuộc đều lấy mấy cái này làm đề tài, một điểm cũng không đáng ngạc nhiên. Mà trong suy nghĩ của đầu to, vô luận hắn nhìn như thế nào cũng cảm thấy, Đường Đức Nạp cùng giáo đình đều giống như nhân vật phản diện vậy. (DG: đọc câu này sém ngất ^^ // chương này dịch lâu rồi ta cũng không nhớ vì sao mình lại muốn ngất nữa _._! ) Lúc này, thấy tất cả mọi người gật đầu, người ngâm tơ rong áp chế cổ họng, trên mặt mang theo biểu tình giống như hắn có nắm giữ bí mật về sự xuất hiện của thần khí vậy. "Ta hiện tại nói cho đại gia, thật ra thì mẫu thân của La Y, Tao Lạp là nữ nhi của Lôi Nặc đại công tước thống lĩnh Chiến Phủ quân đoàn, đông thời nàng cũng là đồ đệ của Á Bá Lạp hội trưởng ma pháp hiệp hội, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của hoàng hậu..." "Ồ!" Mọi người phát ra thanh âm kinh ngạc. Không để ý đến những những âm anh sợ hãi, người ngâm thơ rong lại nói: "Mà phụ thân của La Y, La Kiệt kỵ sĩ chết trận, là bằng hữu tốt nhất của Ái Đức Hoa bệ hạ thời thanh niên!" Các đại gia đột nhiên hiểu ra. Những lời này vừa ra thì chuyện đã quá rõ ràng rồi. Phải biết rằng, người thống lĩnh Chiến Phủ quân đoàn Lôi Nặc đại công tước, chính là tâm phúc của tế tướng Đường Nạp Đức. Mặc dù không biết vì sao nữ nhi Toa Lạp của đại công tước Lôi Nặc lại là bằng hữu của hoàng hậu, vừa là đồ đệ của hội trưởng ma pháp hiệp hội, nhưng hoàng thất cùng hài tử của nàng thành lập hôn ước, thật ra thì chính là cùng Lôi Nặc gia tộc thành lập hôn ước. Truyện "Tài Quyết " Đây quả thật là đâm một đao trên người tể tưởng Đường Nạp Đức a. Nếu như tâm phúc của hắn và dòng chính của hoàng thất kết thân, vậy còn gọi là tâm phúc cái chó má gì? Cho dù không nói ra sẽ đứng về phía hoàng thất, chỉ sợ không nói ra, vạn nhất đến thời khắc mấu chốt... Rất hiển nhiên, cục diện như thế đối với tể tướng Đường Nạp Đức cùng Thánh giáo mà nói thì tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ được. Nếu không thể nào dễ dàng tha thứ, như vậy bọn họ nhất định sẽ ra tay phá hoại! Nói như thế, tin tức về vụ thảm án mười mấy năm trước, đã được miêu tả sinh động. Bất kể có chứng cứ hay không, Toa Lạp chết đi cùng La Y mất tích, khẳng định không thể không liên quan đến Thánh giáo cùng Đường Nạp Đức. "Tung tích của La Y không rõ, đại khái đã chết. Nhưng quan trọng chính là Ngả Lôi Hi Á công chúa..." Người ngâm thơ rong cầm lấy thụ cầm, nhẹ nhàng gẩy, khi tiếng đàn kết thúc liền thở dài một cái. "Bởi vì cái hôn ước kia. Ngả Lôi Hi Á công chúa từ khi mới sinh ra đã là cháu dâu của Lôi Nặc công tước. Mà dựa theo truyền thống, nàng là người của Lôi Nặc gia, thì hôn nhân có thể tùy ý Lôi Nặc công tước làm chủ... Nhưng hết lần này tới lần khác, Lôi Nặc đều làm con chó săn đi theo sau mông Đường Nạp Đức, hắn sẽ đồng ý người nào tới cầu hôn, không cần nghĩ cũng biết..." "La Lan công tước đâu? Ngả Lôi Hi Á chẳng phải chính là người của gia tộc Hán Sơn sao?" Vị đại thẩm vừa rồi vội la lên. "La Lan công tước từ đầu đã không đồng ý với hôn sự của La Kiệt cùng Tát Lạp... Hắn...." Người ngâm thơ rong lắc lắc đầu, hắc một tiếng không có tiếp tục nói hết. "Lôi Nặc công tước đáp ứng người nào? Nữ nhi của hắn chính là bị..." Đại thầm thở phì phò lẩm bẩm. Lời chưa nói hết đã bị người khác bụm miệng. "Lôi Nặc gia tộc cũng sẽ lập tức đáp ứng!" Người ngâm thơ cười lạng một tiếng. "Người nọ là ai?" Mọi người bảy mồm tám lưỡi hỏi. "Muốn biết?" Người ngâm thơ nhàn nhạt liếc mọi người một cái. Tất cả mọi người đều gật đầu, La Y đầu gật nhanh nhất. Loại tin tức bí mật này bình thường khó có thể nghe được, hắn quả thật tò mò cực kỳ. “Muốn cưới công chúa làm vợ chính là Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đệ nhất thiên tài từ trước tới nay Long kỵ sĩ, người thừa kế công tước gia tộc Hoàng Kim Long…” Tất cả mọi người há to miệng, nghe những lời người ngâm thơ rong vừa nói ra, họ nghĩ đến một cái tên. “Áo Cổ Tư Đô Huân Tước!” “Là hắn?” “Trời ạ, là thiên tài long kỵ sĩ Áo Cổ Tư Đô!” “Hắn chính là thần tượng của tất cả thanh niên kỵ sĩ a, mười bốn tuổi đạt được Công Chính kỵ sĩ, mười sáu tuổi tấn chức Vinh Quang kỵ sĩ, mười tám tuổi đã là Quang Minh kỵ sĩ. Sợ rằng đợi thêm ba năm nữa, thì đã là Thánh Kỵ sĩ rồi!” Truyện "Tài Quyết " “Thánh Đế ở trên cao, hai mươi tuổi Thánh Kỵ sĩ! Trong các kỵ sĩ cùng thời đại, ai có thể chiến thắng hắn đây?” “Khó trách Lôi Nặc công tước phải đáp ứng hắn, chưa nói Áo Cổ Tư Đô là một thiên tài, riêng chuyện hắn là Thánh kỵ sĩ Hoàng Kim Long gia tộc đã không phải thứ Lôi Nặc có thể trêu chọc. Hơn nữa Áo Cổ Tư Đô lại đã được chỉ định là đoàn trưởng tương lai của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, là đứa con đỡ đầu được giáo hoàng thích nhất, ngay cả Đương Nạp Đức cũng không dám nói chữ không!” “Vậy tại sao còn muốn tỷ võ chứ?” Một thương nhân tò mò hỏi người ngâm thơ rong. Hắn vừa dứt lời, người bên cạnh đã hét lên: “Nói nhảm, Áo Cổ Tư Đô là con đỡ đầu của Giáo hoàng, Đoàn trưởng tương lai của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, Ái Đức Hoa bệ hạ hận hắn đến nghiến răng, ngươi nói người sẽ đông ý sao? Vậy còn không bằng làm cho hắn chết trận!” “Đúng vậy rất có lý.” Người ngâm thơ gật đầu nói “Đừng nói công chúa và Ái Đức Hoa bệ hạ sẽ không đáp ứng, ngay cả các lão gia quý tộc cũng có tính toán rồi. Cho nên hôn sự của công chúa, cuối cùng liền biến thành dựa theo quy củ truyền thông tỷ võ.” Nói tới chỗ này, người ngâm thơ rong khóe miệng nổi lên một tia tiếc hận: “Bất quá, các ngươi cho là làm như vậy cùng với việc đáp ứng Áo Cổ Tư Đô có gì khác sao? Sợ rằng đến lúc đó Ái Đức Hoa bệ hạ còn bị nắm sống mũi. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu. Đối với vị thiên tài Long kỵ sĩ kia mà nói, so với việc không tỷ võ cũng chẳng khác biệt. Kết cục đã định! Ba năm sau, Ngả Lôi Hi Á chính là thể tử của Áo Cổ Tư Đô. (DG: còn bé đầu to nữa mà, chờ vài bữa nữa ku lấy đc tài quyết rồi thì … ^^ ) Mọi người ngượng ngùng ngậm miệng lại. Nhìn đám người đang trầm mặc, La Y lắc lắc cái đầu to, trong lòng thầm bĩu môi. Công chúa có xinh đẹp chẳng qua cũng chỉ nghe nói thôi, chưa từng thấy. Trong đầu hắn nghĩ, tên kia cũng giống mình, đều gọi là La Y. Con mẹ nó, đều là cô nhi, lão tử ít nhất lớn lên mỗi ngày đều vui vẻ khoái hoạt. Nhưng tên kia bản thân sống chết không rõ, tổ phụ canh giữ tại biên thành chẳng thèm quan tâm, ngoại công vẫn còn khún núm theo sát bên cừu nhân.... Thảm hại hơn chính là, tên kia nguyên là có thể cưới được công chúa xinh đẹp nhất, cao quý nhất đế quốc Tác Lan làm lão bà, vậy mà bây giờ lại thành vị hôn thê của người khác… Cái này quả là đệ nhất xui xẻo! Chương 5: Ai là đứa ngốc. Dịch: Tiểu Sắc Lang Nguồn: *************** Nội dung ẩn: Đám người than thở tản đi, người ngâm thơ rong cũng thu thập đồ đạc hướng giáo đường chỗ cái suối phun ở quảng trường đi tới, chỉ còn lại có La Y cùng Thang Mỗ ở lại mắt to trừng mắt nhỏ. Chó mập Áo Lợi Phất ngồi chồm hổm dưới đất, đầu thì gật gật, miệng thì nước miếng chảy ròng, dĩ nhiên đã ngủ. "Hỏa kế, chúng ta bây giờ làm gì đây?" Thang Mỗ lấy một nhánh cây, nhàm chán gạch bậy trên mặt đất. La Y khờ khờ lắc đầu nói: "Không có gì thì ngồi xuống đi." "Nếu không, hay là tìm một chỗ. ngươi chỉ bảo ta một ít vũ kỹ đi, gần đây ta cứ có cảm giác các chiêu thức luôn có chút gì đó không đúng..." Thang Mỗ ánh mắt sáng lên, rất nhanh liền nói. Nhưng vừa mới ngẩn đầu, đã thấy La Y cười hì hì liếc xéo về phía mình. Thang Mỗ nhất thời chỉ có thể cười hắc hắc, vẻ mặt lúng túng. Ba Lạp Bối Nhĩ thành, người nào cũng cho rằng La Y là một đứa ngốc. Nhưng theo Thang Mỗ thấy thì nếu ai xem La Y là đứa ngốc thì người đó mới chân chính là kẻ đại ngốc! Sẽ có một ngày bị tên đầu to này bán đi cũng không biết! Mặc dù những năm gần đây, La Y mặc kệ là đang ở trước mặt người khác hay là đang ở trước mặt Thang Mỗ, trên mặt vẫn giữ vẻ buồn cười cùng mơ hồ. Nhưng Thang Mỗ so với bất kỳ người nào đều rõ ràng hơn, những ý nghĩ xấu trong bụng đầu to có lấy một cái hang chứa cũng không hết, tâm tư ấy, so với mấy lão hồ ly giảo hoạt nhất còn ghê gớm hơn. Thang Mỗ còn nhớ, năm năm trước, thời điểm đầu to vừa mới tới Ba Lạp Bối Nhĩ thành còn là một tiểu hài tử mười tuổi. Lúc ấy hắn đi làm tại mấy quầy trái cây đối diện tiệm rèn. Bời vì tướng mạo khả ái, ngốc nghêc, thường bị các nữ nhân xoa đầu, bẹo má, ôm vào ngực xem như tâm cam bảo bối mà hôn loạn. Đầu to mặt ngoài có vẻ không tình nguyện, nhưng Thang Mỗ lại rõ ràng nhìn thấy, chỉ cần bị nữ nhân xinh đẹp ôm lấy, tên đầu to này nhất định sẽ dính lấy bộ ngực của nhân gia. (sắc ma _._!) Sau đó, các nữ nhân lấy việc trêu chọc đầu to làm chuyện vui, từ khi đi qua quầy trái cây bị bắt được, mỗi lần nhìn thấy người đến bắt mình, đầu to liền bỏ chạy. Nhưng là, những nữ nhân khác bắt, tên này chạy thật nhanh. Còn gặp phải Tiểu Nhu tẩu đầu phố, Tiểu Lan tỷ bán hoa cùng những nữ nhân xinh đẹp khác, tên này động tác luôn là không lộ dấu vết chậm đi nửa nhịp, sau đó ra vẻ rất không tình nguyện bị ôm lại, rất buồn bực mặc người ta vân vê khuôn mặt, gương mặt đỏ bừng mà đem cả cái đầu to dính lên bộ ngực của nhân gia. Nữ nhân đều thích đem hắn ôm trong ngực, thật ra thì, con ***, Thang Mỗ dám cá, đầu to cũng rất sung sướng. (đầu to óc to ^^) Người này rất khó chịu! Từ lần đó, Thang Mỗ liền chú ý đến đầu to. Mà bọn họ trở thành bằng hữu vẫn là từ lúc La Y đi làm thuê ở tiệm rèn. Năm ấy, bởi vì thân phận bình dân mà Thang Mỗ không được lựa chọn vào thành bảo học tập, cùng một kỵ sĩ nghèo túng lưu lãng đến Ba Lạp Bối Nhĩ thành học tập đấu khí một tháng. Một tháng sau, khi kỵ sĩ kia rời đi không nói gì, chỉ nói cho Thang Mỗ, nếu như trên vấn đề chiến kỹ có vần đề nào không rõ, có thể đi hỏi cái tên đầu to vui vẻ bên cạnh. Thang Mỗ lúc ấy vẫn không rõ. Dù sao, La Y không thể tu luyện đấu khí, ở thành Ba Lạp Bối Nhĩ này cũng chẳng phải là bí mật. Nhưng bình thường sớm chiều ở chung, hết lần này đến lần khác khi La Y bị các hài tử khác khi dễ hắn đều ra mặt. Thang Mỗ cùng La Y rất nhanh liền trở thành bằng hữu, giống như thân huynh đệ vậy. Đến lúc này, Thang Mỗ mới biết những kinh lịch của La Y trước khi đến Ba Lạp Bối Nhĩ, cũng biết La Y thân thể mặc dù đơn bạc, khí lực cũng nhỏ nhưng một thân bản lãnh kinh người, bất kỳ vũ kỹ nào của kỵ sĩ, chỉ cần hắn xem kỹ vài lần là hắn có thể y nguyên xuất ra. Mấu chốt trong đó bí quyết, phân tích phải nói nhất thanh nhị sở, căn bản không gạt được ánh mắt của hắn. Đừng nhìn đám kỵ sĩ học đổ trong sân huấn luyện kia thần khí hiện ra như thật, nếu so về lực lĩnh ngộ cùng ánh mắt, bọn họ có lớn đến đâu cũng không đáng xách giày cho La Y! đám người kia học chiêu thức mới, trong khi bọn chúng còn đang rối tinh rối mù trong sân huấn luyện, mình đã sớm được La Y chỉ dẫn nắm giữ. Hiện tại, đấu khí Thang Mỗ đã luyện đến tần thứ sáu. Mà phương diện vũ kỹ, Thang Mỗ tự tin, cái đám học đồ của lãnh chủ phủ kia, không có mấy kẻ là đối thủ của mình! Dĩ nhiên, những thứ về La Y, Thang Mỗ không nói cho ai biết cả. Đầu to là huynh đệ tốt nhất của hắn. Là tiểu nhị tốt nhất. Chỉ cần đầu to vui vẻ như những ngày đã qua, hắn sẽ ở bên cạnh xem trò vui. Vì lão đại không thể tu luyện đấu khí nên chỉ có thể tiếc nuối rời xa thân phận kỵ sĩ, Thang Mỗ thiề, mình nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới này, để cho lão đại vĩnh viễn không bị người bắt nạt! (cảm cộng quá 7.7) "Được rồi!" Nhìn ánh mắt chờ đợi của Thang Mỗ, La Y hạ thấp thanh âm nói: "Hôm nay ta vừa mới học xong Phong Quyển Tàn Vân." "Phong...." Thang Mỗ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mới vừa quát to một tiếng, chợt bưng kín miệng, gương mặt chỉ còn lộ ra hai con mắt thiếu chút nữa thì lồi ra khỏi hốc mắt. Hai nam hài người nhìn ta rồi ta nhìn người, biểu hiện trên mặt như tên trộm, dương dương đắc ý. Song bọn họ không có phát hiện, một thiếu niên với ánh mắt bất thiện đang từ sân huấn luyện hướng bọn họ đi tới. Càng không phát hiện, càng không phát hiện cách đó không xa, dưới mái tiểu lâu, hai cặp mắt xinh đẹp mê người, đang mang theo chút kinh ngạc chăm chú nhìn vào bên này. La Y cùng thang mỗ vừa mơi đứng lên, một thân ảnh cao lớn to con, đã chắn trước mặt họ. "Tên ngốc La Y, ngươi lại trốn ở chỗ này lười biếng!" La Y ngẩn đầu. ánh mắt dương quang loang loáng, đối thủ sống chết An Đức Lỗ đang mang theo vẻ mặt khinh thường, cúi đầu nhìn mình chằm chằm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang