[Dịch] Tài Quyết

Chương 27 : Càng đi càng xa (1)

Người đăng: 

.
Tên trút xuống như mưa. Đương đương! Gã kỵ sĩ tùy tùng vừa mới đứng dậy từ mặt đất vội vàng vung kiếm đỡ một mũi tên, liền sau đó một gã khác lăn mình, nắm lấy kỵ thuẫn (thuẫn=khiên) rơi trên mặt đất ngăn trở mũi tên thứ hai. Không cho hắn một chút thời gian thở dốc, mũi tên thứ ba đã nối gót tới, nhưng lại bay theo một đường vòng cung quỷ dị sát mép tấm khiên mà chui vào, đâm qua giáp vai của hắn. "A!" Tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng tên tùy tùng, cùng lúc đó ba gã đồng bạn của hắn cũng đang luống cuống tay chân đỡ, né tránh trận mưa tên gần như liên miên không dứt kia. Vèo vèo... Mũi tên màu trắng bay trên bầu trời, phá không phát ra tiếng rít chói tai, từng mũi từng mũi nối liền nhau thành một đường thẳng, khiến cho bốn tên lính Phỉ Liệt chôn chân tại chỗ. Ba cạnh kim loại của mũi tên đụng vào trên cái khiên hoặc trên trường kiếm thì phát ra tiếng vang thanh thúy, xẹt qua khuôn mặt lộ ra của địch nhân thì để lại một vết máu cùng âm thanh ‘phốc phốc’ khi xuyên qua thân thể, khiến người ta tê dại da đầu. Ngoại trừ tên Vũ Trang Kỵ Sĩ còn lộ ra vẻ ung dung, ba gã tùy tùng không có Chiến Hoàn nháy mắt đã bị thương hai người. Còn lại một gã tùy tùng vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, thì bị góc độ quỷ dị của mưa tên làm hắn chỉ có thể luống cuống né tránh. Vũ Quả gặp qua rất nhiều phương pháp bắn cung lợi hại. Ngũ tiến tề phát, lục tiến tề phát (5,6 tiễn cùng xuất), phản đạn tỳ bà (bắn ngược), thiên hàng lưu hỏa (bắn trên trời xuống), tả hữu khai cung (trải phải cùng giương cung) hay dùng một cây cung bắn với tốc độ cực nhanh tạo thành một loạt liên châu tiễn, vân.. vân.. Thế nhưng trong những người đó, có người là liệp sát giả (người đi săn) trong quân đội, có người là hiệp sĩ trong đám dong binh tiểu đội, có người là thần xạ thủ trong Hoàng gia vệ đội… Ngoài đám kia ra, còn lại đều là mấy lão gia hỏa chơi cung vài chục năm! Hắn chưa từng gặp qua, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới… Dĩ nhiên trên thế giới này lại có một nam hài mới mười sáu tuổi lại có thể sử dụng một cái cung săn bằng gỗ tự chế một cách xuất thần nhập hóa như vậy! Đối Vũ Quả mà nói, bốn Mũi tên màu trắng từ trên trời giáng xuống, giống như mọc thêm một cánh tay trên vách núi vậy! Nếu như La Y xuất thủ chậm đi hai giây, hoặc là độ chính xác chỉ cần lệch lên trên một chút, bản thân hắn tuyệt không khả năng vừa có thể đánh chết một gã Phỉ Liệt kỵ sĩ, vừa có thể lướt qua bên trái kỵ trận của đám người Phỉ Liệt mà không tổn hao một cọng lông nào được. Nhìn đám địch nhân bị tốc xạ (tốc độ bắn tên) của La Y cầm chân, Vũ Quả không do dự, đạp gót chân vào bụng ngựa, ‘hí’ dài một tiếng, tọa kỵ Hùng Sơn tăng tốc, như một viên lưu tinh màu đen, phóng về phía đám người Phỉ Liệt. Chiến mã lao vút đi, tiếng gió thổi gào thét bên tai, tiếng vó ngựa nhanh như thác đổ. Vũ Quả nhìn về phía trước, thôi động Tinh Vân thứ nhất trong cơ thể, cuồng bạo đấu khí theo kinh mạch tràn đầy khắp huyết nhục của hắn và chiến mã. Chiến Hoàn xoay tròn nhanh chóng dung hợp đấu khí và năng lượng trong thiên địa với nhau, hóa thành ánh sáng bao phủ trên người và mũi thương, cương thiết kỵ thương (kỵ thương cứng như sắt) trong tay khẽ run lên liền uống cong phá không bắn về phía trước phát ra từng tiếng rít... Nhìn đối thủ đang nhanh chóng lao đến, trên mặt Vũ Quả hiện lên nụ cười dữ tợn đồng thời, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chuyện rất lâu rất lâu trước đây, vào một đêm mưa khi hắn mới là một gã tiểu kỵ sĩ! Ngày đó, hắn và mấy đồng bạn cùng chứng kiến một tràng chiến đấu, thân là Hoàng gia kỵ sĩ nhưng lại không thể bắt nổi kẻ quấy rối, còn phải giúp đối phương giải quyết tốt hậu quả, sau khi sự việc xảy ra đến một chữ cũng không dám nhắc tới. Vũ Quả còn nhớ rất rõ ràng, lúc đó, song phương giao chiến trong đó một bên đã sắp tan tác. Pháp sư của bọn họ bị đối thủ bắn bị thương, một số tên cao giai kỵ sĩ cũng đã ngã xuống. Đối thủ từng bước ép sát, mắt thấy sắp bị đuổi tận giết tuyệt. Thế nhưng, đúng lúc này, một lão nhân lưng hơi còng, cầm trường cung trong tay, xuất hiện trên nóc nhà. Lần đầu tiên giương cung, hắn bắn chết ngựa của một gã kỵ sĩ. Lần thứ hai giương cung, hắn bắn sụp một tòa nhà. Lần thứ ba giương cung, hắn tập trung một chỗ hư không trong đêm tối, đến cả dây cung cũng không có buông ra. Sau đó, chiến đấu kết thúc. Bên đang chiếm ưu thế không nói hai lời liền quay ngược lại, trong vài giây đã rút lui sạch sẽ. Sau này Vũ Quả mới biết được, cái lão nhân này kỳ thực chỉ là lão bộc của một người nào đó, không thuộc về bên nào trong hai bên giao chiến. Hắn xuất hiện, chỉ là bởi vì chủ nhân phía sau hắn nghĩ cuộc chiến diễn ra đến loại mức độ này cũng nên dừng lại thôi. Đó là lần đầu tiên Vũ Quả thấy "Quyền trượng" . ‘Quyền trượng’ ở đây, cũng không phải cây gậy tượng trưng quyền lực trong tay giáo hoàng hay hoàng đế, mà là trong thế giới kỵ sĩ, thế giới mà đối với việc đánh chết địch nhân trong chiến đấu là quan trọng nhất, thì việc thông qua các thủ đoạn khống chế bằng sức mạnh, tăng cường ưu thế phe mình, trói buộc tay chân địch nhân, chỉ có người nắm trong tay thế cục mới có được danh hiệu đặc biệt như vậy. Nếu như nói quyền trượng trong tay đế vương tượng trưng cho hoàng quyền, thì những người được bọn kỵ sĩ tôn xưng là ‘Quyền trượng’ đại biểu cho một loại quyền lực cực hạn, đó chính là quyền khống chế ở trong chiến đấu! Lão bộc và cung trong tay hắn, chính là ‘Quyền trượng’ trong cuộc chiến kia. Mũi tên thứ nhất, hắn bắn chết chiến mã của kỵ sĩ mạnh nhất bên đối phương, có thể làm xuất hiện một lỗ hỗng lớn của kỵ trận hoàn chỉnh bên đối phương. Mũi tên thứ hai, hắn bắn sụp một tòa nhà, khiến cho bên vốn đã bị ép đến đường cùng, một lần nữa có thể đột phá phía bị đối phương chặn lại, trực tiếp công kích vào lỗ hổng kỵ trận của địch nhân. Vũ Quả không biết mũi tên thứ ba nhưng lão nhân không bắn ra là nhằm vào ai. Nhưng mà cho dù là ai, chắc chắn những người đó cũng đã hiểu rõ, đó là nếu muốn thừa thắng xông lên, thì, lão nhân bị gù đứng ở nóc nhà hoàn toàn có thể dùng cung trong tay để làm cục diện nghịch chuyển hoàn toàn. Lúc này ưu thế đã không còn tồn tại nữa, khi cục diện chiến đấu hoàn toàn bị lão nhân khống chế, người thông minh đương nhiên sẽ tuyển chọn việc rút quân. Bởi vậy, khi lão nhân xuất hiện, kỳ thực cũng là thời gian chiến đấu kết thúc. Đây đã từng là ký ức khắc sâu nhất trong đầu Vũ Quả. Nhưng bây giờ, khi hắn giục ngựa xung phong, trên vách núi phía sau hắn, có một thiếu niên, đã trở thành ‘Quyền trượng’ trong lòng hắn! Loại cảm giác này, thực sự rất tốt! Oanh! Chiến mã phi nhanh, trực tiếp đụng vào giữa đám Phỉ Liệt nhân. Một gã tùy tùng đang trốn ở phía sau tấm khiên bị Hùng Sơn đụng phải, miệng phun máu tươi bay ra, cùng lúc đó kỵ thương mang theo ánh sáng máu vàng trong tay Vũ Quả, đã đâm vào trong ngực của tên Phỉ Liệt kỵ sĩ. Phỉ Liệt kỵ sĩ trợn tròn mắt nhìn mũi thương nằm trong lồng ngực mình đang phun máu. Vốn là hắn có khả năng đón đỡ kỵ thương của kỵ sĩ Thánh Tác Lan đế quốc. Chỉ tiếc, khi lực chú ý của hắn bị hấp dẫn bởi thế xung phong lôi đình vạn quân của Vũ Quả, trong nháy mắt lúc hắn vung kiếm đón đỡ kỵ thương đột ngột đâm tới thì mưa tên vẫn bị hắn cản lại bên ngoài đã tìm được một cái khe hở đâm thủng cổ tay của hắn. Khi tên Phỉ Liệt kỵ sĩ ngã xuống mặt đất, trong con ngươi trợn tròn của hắn, cũng là hình ảnh thảm liệt một gã đồng bọn của hắn dưới thương thuật sắc bén của kỵ sĩ Thánh Tác Lan đế quốc, vô lực chống đỡ, bị một thương xuyên qua bụng. Chiến đấu kết thúc. La Y tháo túi tên trống không xuống, nhìn dưới chân núi Vũ Quả cả người là máu và nữ hài yêu kiều cách đó không xa, cả người mềm nhũn, đặt mông ngồi ở trên mặt đất. "Áo Lợi Phất. . ." Đám Hoàng gia kỵ sĩ từ trong sơn lâm chạy tới, ‘vù vù’ đến bên cạnh Ngả Lôi Hi Á, tạo thành vòng bảo vệ xung quanh nàng. Tô San và Ái Luân phu nhân mắt đỏ hoe, một trái một phải ôm Ngả Lôi Hi Á, lấy trường kiếm trong tay nàng xuống. "Chúng ta cứu Hoàng gia kỵ sĩ và công chúa, sẽ phát tài sao?" La Y đón nhận ánh mắt dịu dàng của Ngả Lôi Hi Á từ trong đám người, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cảm thấy bình yên vui vẻ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. "Ô ô uông… " Bên cạnh, Áo Lợi Phất hưng phấn chạy tới chạy lui một vòng, cái đuôi như cái cột cờ vẫy vẫy. Lạp sườn, chó đẹp, nữ nô bộc tắm rửa cho mình...(BD: thức ăn rồi mới đến gái àh~,~) con mắt Áo Lợi Phất đại nhân tỏa ra ánh sáng. Dưới chân núi, mọi người vây quanh bên cạnh công chúa, tim vẫn còn đang đập thình thịch như đánh trống vậy. Giờ khắc này, đối với thiếu niên trên đỉnh núi, mỗi người đều tràn ngập sự cảm kích tự đáy lòng. Không ai dám nghĩ đến hậu quả nếu như không có mấy mũi tên của La Y. Chỉ cần nghĩ đến trường kiếm công chúa đặt trên cổ, nghĩ đến tràng cảnh một mình Vũ Quả chống lại kỵ trận của địch nhân, mọi người đã thấy mồ hôi lạnh ứa ra, tay chân lạnh ngắt. Nhìn thấy đầu to nam hài đi xuống từ đỉnh núi, Tô San thúc ngựa vội chạy qua, không đợi cho ngựa dừng lại liền nhảy xuống ôm hắn một cái thật chặt, sau đó hai tay giữ lấy khuôn mặt hắn hôn một cái! Đi theo sau chính là Vũ Quả và bảy vị Hoàng gia kỵ sĩ. Những tên hán tử này vốn không giỏi biểu đạt tình cảm, biết rõ đối với nam hài cái ôm của mình kém hấp dẫn so với Tô San, bởi vậy, bọn họ lần lượt đi tới trước mặt La Y, vỗ một cái lên vai hắn, sau đó nắm tay lại nện vào ngực hắn một cái! Đây là truyền thống của Hoàng gia kỵ sĩ. Mỗi một kỵ sĩ trực thuộc Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, trong ngày tuyên thệ gia nhập Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, đều đã từng bị lão kỵ sĩ vỗ vào vai, nện một cái vào ngực. Tuy rằng La Y không phải là thành viên kỵ sĩ đoàn. Nhưng giờ khắc này, bọn kỵ sĩ vẫn không chút do dự làm ra động tác tương tự. Đối bọn họ, ân tình của La Y thực sự quá lớn. Lớn đến độ bọn họ không biết dùng phương thức nào khác, để biểu đạt sự cảm kích của chính mình. Mà cái động tác này đại biểu cho, từ nay về sau, tám vị kỵ sĩ không hề coi La Y là một bình dân tiểu hài tử. Bọn họ thừa nhận hắn là một thành viên trong Hoàng gia tiểu đội, là đồng bạn có thể giao phó sinh mệnh! Bất luận La Y có phải là Hoàng gia kỵ sĩ hay không, mỗi kỵ sĩ trong tiểu đội đều muốn cùng hưởng vinh nhục, vào sinh ra tử với hắn! "Làm tốt! Cmn quá đẹp!" "Ha oai lắm, hỏa kế!" "Mấy mũi tên kia xuất thần quá! Tiểu tử, làm sao ngươi luyện ra vậy?" "Tên của ngươi sao có thể chuyển hướng, đừng nói là ta hoa mắt nhé, cũng không phải chỉ một mình ta nhìn thấy!" Bọn kỵ sĩ xúm lại, kẻ ôm vai La Y, kẻ xoa đầu hắn, kẻ thì đoạt lấy liệp cung trong tay hắn lật qua lật lại vẻ mặt ngạc nhiên. Đối với mấy tên vừa rồi của La Y, mỗi người đều khen không dứt miệng. "Kỳ thực cũng không có gì. Chính là… bình thường giống như đi săn thú vậy." La Y giả vờ khiêm tốn theo thói quen. Giơ lên con mắt, đón nhận ánh mắt dịu dàng thuần khiết như nước của Ngả Lôi Hi Á. Phương pháp tán công chúa không giống với mấy nha đầu Dã Man nhân, trên mặt La Y lộ ra nụ cười mộc mạc, thoạt nhìn cứ như là một tiểu hài tử hiền lành được khen ngợi mà luống cuống tay chân vậy. (BD: đọc đến đây mới biết thằng cha này giả trư, đỏ mặt mới ghê _”_) Vũ Quả dùng sức vỗ vào vai La Y một cái, mạnh mẽ ôm lấy cai cổ hắn: "Tiểu tử, đừng giả bộ trước mặt chúng ta. Nếu như ngươi thật sự trung thực thì mấy mũi tên vừa rồi tuyệt đối sẽ không được bắn như vậy!" Bọn kỵ sĩ cảm tưởng giống nhau, nhao nhao gật đầu. Nói thật thì, tuy tài bắn cung của La Y có chút lợi hại, nhưng chung quy hắn cũng là một hài tử không có đấu khí. Hắn có thể liệp sát Kiếm hổ của Kiều Trì, cũng có thể liệp sát cuồng bạo hùng. Nhưng cung săn dùng để săn bắn trong tay và lực lượng của bản thân hắn, thậm chí còn không đạt được trình độ của một trung cấp xạ thủ trong quân đội. Đừng nói bắn chết Vũ Trang kỵ sĩ vận khởi đấu khí, dù là đối phó mấy tên tùy tùng mặc áo giáp đã không phải là chuyện đơn giản. Có thể trong nháy mắt đưa ra quyết định, lợi dụng cung trong tay lợi dụng việc bắn gấu để bắn ngựa phá rụng trận hình của đối phương, chỉ cầu quấy rầy phá hoại, không cầu đánh chết. Toàn lực vì Vũ Quả xây dựng hoàn cảnh có lợi… Cmn, đây mà là việc mà một tên hài tử đần độn có thể làm ra? Nếu hắn không phải là một tiểu hồ ly trong bụng tràn đầy ý xấu, sao có thể đem loại thủ đoạn khiến người ta ác tâm này làm một cách thành thạo tự nhiên như vậy? Sợ rằng lúc sắp chết người mấy quân nhân Phỉ Liệt kia hận nhất không phải Vũ Quả, người trực tiếp giết bọn họ, mà là tên đầu to lòng dạ hiểm độc đứng ở đỉnh núi một tên rồi lại một tên bắn đến chỗ hiểm khiến bọn họ khó chịu nhất! Sau màn ăn mừng ngắn ngủi sống sót sau tai nạn, mọi người đều lên ngựa, chuẩn bị xuất phát tiến về Ba Lạp Bối Nhĩ thành. Nhưng lúc này, La Y lại lắc lắc đầu. ... . . . "Gia gia!" La Y phóng ngựa nhanh chóng băng qua hẻm núi, hướng về phía ngôi nhà nhỏ ở giữa khe núi. Phía sau, Vũ Quả và hai gã kỵ sĩ khác, dẫn bảy tàm gã sĩ quan chăm chú theo sát hắn. Xông lên nhà gỗ nhỏ chỗ sườn núi, La Y liền ngơ ngác. Chỉ thấy trước sân nhà gỗ nhỏ sụp hơn phân nửa, một gã Phỉ Liệt kỵ binh ngã lăn trên mặt đất, máu tươi từ cổ họng bị cắt đứt của hắn chảy ra, tạo thành một vũng máu thật lớn. Máu dồn lên não, La Y nhảy xuống ngựa, điên cuồng phóng về phía vườn sau. "Uông uông!" Trong tiếng chó sủa của Áo Lợi Phất, La Y thấy, hậu viên vốn yên lặng, đã biến thành một Tu La tràng. Đại thụ cành lá xanh um bị đập thành mảnh nhỏ, nằm la liệt trong vườn là thi thể của quân nhân Phỉ Liệt đế quốc. Đếm qua, chí ít cũng là mười mấy người. Trong đó không ngờ có bốn người chính là Vũ Trang Kỵ Sĩ. Mà hình dáng vốn vô cùng quen thuộc với La Y lại không có ở trong đó. "Gia gia!" La Y chạy như bay, tìm toàn bộ khe núi, nhưng không thu hoạch được gì. Cái lão nhân ôm yếu kia, tựa hồ thoáng cái đã biến mất khỏi thế giới này. "La Y!" Lúc La Y và Áo Lợi Phất lần thứ hai trở lại hậu viện thì Vũ Quả kéo hắn lại. "Tất cả bọn họ đều là nhất chiêu bị mất mạng! Đấu khí hóa hình, là hổ hình!" Vũ Quả chỉ vào thi thể hắn vừa kiểm tra, cái lỗ lớn trên người này dường như bị lão hổ cắn xé, hoảng sợ nói: "Gia gia ngươi là Vinh Dự Kỵ Sĩ? Đấu khí hóa hình chỉ có đẳng cấp từ Vinh Dự Kỵ Sĩ trở lên mới có thể… " "Ta. . . Ta không biết." La Y lắc đầu. "Nếu như ở đây chỉ có một mình gia gia ngươi, những người này lại là gia gia ngươi giết, nói vậy ngươi cũng đừng lo lắng, hắn nếu muốn đi, ai cũng ngăn không được hắn! Chí ít là đám Phỉ Liệt nhân này ngăn không được." Vũ Quả nhìn quanh bốn phía, thở dài nói: "Bất quá, sợ là chúng ta phải nhanh ly khai khỏi đây!" "Vì sao?" La Y lòng nóng như lửa đốt, nhìn xung quanh. Thế nhưng, cái khe núi nho nhỏ này, chỉ cần đứng cao một chút là có thể nhìn toàn bộ, nhưng đâu có thấy bóng dáng gia gia đâu. "Trong đám Phỉ Liệt nhân, có ma pháp sư!" Vũ Quả nói, sắc mặt đã trở nên nghiêm trọng dị thường. Mặc dù sớm đã nhìn thấy manh mối từ phần ngôi nhà bị sụp xuống và đất đá xung quanh, nhưng khi Vũ Quả nói ra đáp án, sắc mặt bọn kỵ sĩ đứng phía sau đều đồng loạt biến đổi. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, kỵ sĩ bộ đội không tính là đáng sợ. Kỵ binh cường đại ở chỗ dã chiến. Còn công thành mà nói, còn không bằng bộ binh số lượng ngang nhau. Ba Lạp Bối Nhĩ Nam tước thành tuy rằng nhỏ, nhưng cũng coi như là kiên cố, dựa vào bức tường cao của tòa thành, tám phần nắm chắc có thể kiên trì đợi viện quân tới. Nhưng nếu là địch nhân tiến công Ba Lạp Bối Nhĩ có ma pháp sư, thậm chí chỉ là một tiểu đội ma pháp sư… Chuyện tình này đã có chút phiền phức rồi. Ba Lạp Bối Nhĩ thành, tuyệt đối không thể chống đỡ được công kích của một tiểu đội ma pháp sư. Bọn kỵ sĩ thần sắc ưu tư, khiến trong lòng La Y cũng hơi giật mình. Vừa mới từ khu săn bắn trở về, dọc theo đường đi đã gặp vài ba tên Phỉ Liệt kỵ binh. Dẫn đầu đều là Dũng Cảm Kỵ Sĩ Vũ Quả, ỷ vào ngựa nhanh thương cứng mới xông tới được. Lúc này muốn vào trong sơn lâm tìm kiếm Uy Liêm gia gia, chắc là không có khả năng rồi. Có thể, gia gia đã đi đến tòa thành khác! Cho dù thế nào, chỉ cần hạng liên này không có phản ứng, chứng tỏ gia gia vẫn còn sống! Nghĩ tới đây, La Y không chần chờ nữa, cùng đám người Vũ Quả xoay người lên ngựa. Bọn kỵ sĩ lần lượt phóng ngựa xuống sườn núi nhỏ. La Y đi ở sau cùng nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ mà mình đã ở đây năm năm, rồi búng ngón tay ra, bắn một hỏa cầu qua kẽ hở bức tường chui vào nhà gỗ. Trong nháy mắt ngọn lửa bốc cháy lên hừng hực. Giữa ánh lửa, niên thiếu đá một cái vào bụng ngựa, thân chiến mã lập tức dựng lên, phi như một mũi tên ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang