[Dịch]Tà Y Độc Phi - Sưu tầm
Chương 8 : Lừa gạt Bạch Hổ Vương
.
Dạ Nhiễm nghe vậy, nhất thời trượt chân, điều này là do nàng dạy cho Tạp Tạp, cái này có tính là tự ném đá vào chân mình không?
“Tiểu Bạch Hổ, một nắm thôi, chỉ một chút thôi mà. Kiểu tóc tuyệt đối sẽ không loạn!” Dạ Nhiễm dùng ngón cái tay phải bấm vào đốt đầu tiên của ngón út, híp mắt thương lượng với Bạch Hổ
Bạch Hổ Vương nghe vậy, trong mắt vẫn dâng lên ý từ chối, nhưng có vài phần do dự hỏi Dạ Nhiễm: “Thật sự sẽ không loạn?”
Dạ Nhiễm con ngươi sáng ngời, vội gật đầu, vươn hai ngón tay lên thề: “So với vàng thật còn thật hơn”
Bên này ba người Huyền Ly, nhịn không được run rẩy khóe miệng, Huyền Ly đảo mắt nhìn về phía chủ tử, hỏi:”Chủ tử, Dạ cô nương tìm Bạch Hổ Vương muốn lấy cái gì vậy?”
Hắc Ưng Hắc Hổ cũng nghi hoặc nhìn về phía Quân Mặc Hoàng
Quân Mặc Hoàng giơ giơ khóe môi, vươn ngón tay thon dài, chỉ chỉ trán Bạch Hổ Vương:”Là muốn nhúng lông trên đỉnh đầu nó”
Cái này….. ba người khóe miệng không ngừng run rẩy, nhúm lông mao bảo bối trên đỉnh đầu Bạch Hổ Vương, có thể so sánh với ngọc tỷ bảo bối của hoàng đế. hiển nhiên, con Bạch Hổ Vương này bị Dạ Nhiễm lừa dối, vẫn còn thuộc thời kỳ thơ ấu.
Bạch Hổ ngồi chồm hổm, một phen ngọ ngoạy, một lúc sau, ngẩng đầu ánh mắt thật không muốn như vậy: “Chỉ cần một chút?”
Dạ Nhiễm liên tục gật đầu:” Thật sự chỉ cần một chút thôi”
Chỉ là một chút, không nhiều lắm,thật sự chỉ cần một bó to trên đỉnh đầu nó, còn hơn là một thân lông trắng kia, thật sự chính là một chút a.
“Vậy được rồi” Bạch Hổ tuy rằng không muốn, nhưng vẩn nhu thuận gật đầu đáp ứng
Dạ Nhiễm tươi cười vì mục đích đã đạt được, tâm niệm khẽ động, một cây kéo xuất hiện ở trong tay, âm thanh trắc trắc, cầm kéo cười đến đầy thiện chí: ” Tiểu Bạch Hổ, tỷ tỷ sẽ rất ôn nhu a”
ta cắt, ta cắt, ta cắt……
Bạch Hổ Vương không ngừng nghe trên đỉnh đầu của mình truyền đến âm thanh cắt cắt, xoẹt xọet, thiếu chút nữa khóc ra nước mắt….
Một phút đồng hồ sau, Dạ Nhiễm cười tủm tỉm, trên tay là một nhúm lông, thực sự chính là một nhúm lông trắng, vỗ vỗ đầu Bạch Hổ Vương: ” Tiểu Bạch Hổ thật ngoan, đến đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn đường”
Từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên đường sữa, một tinh chất lấp đầy trong miệng Bạch Hổ Vương
Bạch Hổ Vương cảm nhận được hương vị quen thuộc, đáy lóng từ ủy khuất cùng thịnh nộ bỗng chốc biến mất không thấy nữa, vui vẻ thỏa mãn, híp mắt to, chậm rãi nhai đường sữa
Một bên mấy trăm con mãnh hổ, nhịn không được cúi đầu, con Bạch Hổ ăn một lần đường sữa nên cái gì cũng quên sạch, chúng nó có thể hay không nói: kia không phải Vương của bọn họ?
Ba người Huyền Ly khóe miệng run rẩy, nhìn thấy chữ Vương trên đỉnh đầu Bạch Hổ Vương uy mãnh kia, bị cây kéo uy vũ cắt mười nhát ở chính giữa, trở thành hai chữ
” Tốt, Tiểu Bạch Hổ thực ngoan” Dạ Nhiễm cười ôn nhu, xoa xoa đầu Bạch Hổ Vương
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm lập tức xoay người, nhảy ra, một phen giữ chặt Quân Mặc Hoàng yếu ớt, hướng mắt về phía bọn Huyền Ly, năm người lập tức vận khinh công, rời xa đàn mãnh hổ
Bọn Huyền Ly cả người đều rối rắm, bọn họ cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là nhổ lông trên đầu lão hổ, không đúng, là cắt lông!
“Vì sao lại chạy?” Hắc Hổ vừa vận công đuổi theo vừa nghi hoặc hỏi
Hắc Hổ vừa nói xong, liền nhận mấy ánh mắt xem thường
Dạ Nhiễm giở giọng khinh thường: “Cái loại tự kỷ, yêu kiểu tóc như Tiểu Bạch Hổ sau khi để cho nó nhìn thấy hình ảnh đỉnh đầu, ta không có năng lực chịu đựng cơn lửa giận của Hổ Vương đâu”
Lời Dạ Nhiễm vừa dứt, tức khắc, một tiếng hổ rống thét (rống, gào thét) đầy phẫn nộ lại vô cùng ủy khuất chấn động cả núi non: ” Rống….. A, kiểu tóc của bản Hổ Vương, rống! Ấn kí của bản Hổ Vương, rống!! Xú nha đầu kia, rống rống rống…………”
“Phốc…..” Huyền Ly nghe được tiếng rống giận dữ kia, nhịn không được bật cười, Bạch Hổ Vương này, thật sự rất đáng yêu nha.
Hắc Ưng Hắc Hổ, hai người luôn luôn mặt lạnh như tiền, cũng gợi lên vài ý cười
Mà cơ hồ cái người đem sức nặng toàn thân đặt hết lên người Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng, con ngươi sâu mang vài phần suy yếu, lại nhìn chăm chú vào sườn mặt xinh đẹp của Dạ Nhiễm
Cô gái này, ba năm trước đây có thể dễ dàng tác động cảm xúc của hắn là nàng, khi hắn hiểu rõ tình cảm chính mình lại biến mất không thấy cũng là nàng, không thể buông tay, hắn biết, đời này của hắn cũng không thể buông tay
Dạ Nhiễm giương khóe môi, trong núi rừng của mấy cái con kia, lừa được bao nhiêu thì lừa.
Tìm được một gốc cây đại thụ, Dạ Nhiễm đặt Quân Mặc Hoàng xuống, để hắn dựa vào thân cây, rồi lấy ra một viên đan dược màu tím, đưa viên thuốc cho Quân Mặc Hoàng: ” Ăn”
Quân Mặc Hoàng giơ giơ con ngươi đen, tâm tình tốt lên, chuẩn bị đem đan dược uống, rồi lại nghe được lời Dạ Nhiễm
” Năm nghìn hai trăm hoàng kim một viên” Dạ Nhiễm nhướng mày, khóe môi mang vài phần trêu tức, tươi cười
Quân Mặc Hoàng nhất thời đen mặt, nữ nhân này! Đem đan dược để vào trong miệng, nhập khẩu tức hóa ( tan ngay trong miệng), có mùi hoa lan tử la nhàn nhạt, từng luồng nước ầm tụ lại, truyền khắp toàn thân.
Dạ Nhiễm không thể bỏ qua ánh mắt nghi vấn của bọn Huyền Ly, không khỏi mở miệng nói: “Lại có vần đề gì”
Huyền Ly có chút ngượng ngùng, ho nhẹ hai tiếng: ” Khụ, Dạ cô nương, vì sao lại muốn lấy nhúm lông trên đầu Bạch Hổ Vương?”
Dạ Nhiễm nghe vậy, nhìn lướt qua sắc mặt hồng hào hơn nhiều của Quân Mặc Hoàng: “Các ngươi có biết Tử Tinh ma độc vì sao được xưng thiên hạ đệ nhất kịch độc không?”
Ba người Huyền Ly lắc đầu, bọn họ đối với nghiên cứu độc thuật, quả thực không nhiều lắm
Lần này không đợi Dạ Nhiễm trà lời, Tạp Tạp giữa lùm cây đi ra, một lần nữa trở lại trong lòng Dạ Nhiễm, cái miệng nhỏ nhắn u u, hướng mấy người Huyền Ly giải thích: ” đó là bởi vì muốn giải dược của Tử Tinh ma độc phải cần đến mấy vị thuốc dẫn, hầu như không ai có thể tìm được”
Huyền Ly nghĩ đến chổ lông Bạch Hổ kia, có chút cứng ngắt, nâng tay chỉ:” nhúm lông kia…. là thuốc dẫn? nhưng lại cần vài vị thuốc dẫn?”
thấy mấy người nghi vấn, Tạp Tạp ở trong lòng Dạ Nhiễm cọ cọ, cao ngạo nhìn Huyền Ly, hừ một tiếng: ” còn có hai vị thuốc dẫn, có điều bổn đại gia không muốn nói cho các ngươi biết”
Nắm tay của ba người Huyền Ly nắm chặt rồi nới lỏng, lại nắm chặt lại nới lỏng, cái kẻ đáng chết này…… lại là một tiểu oa oa!
Huyền Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn Tạp Tạp, giơ một ngón tay ra chỉ, hỏi Dạ Nhiễm: “Cuối cùng có một vấn đề, tiểu tử này……là?”
Lúc này đây, Dạ Nhiễm còn chưa lên tiếng, bị Tạp Tạp hai tay ôm eo nhỏ, trừng đôi mắt đen nhánh, như tuyên cáo nói: ” Nhiễm Nhiễm là nữ nhân của bổn đại gia!”
Phốc………… ba người Huyền Ly không nhịn được phì cười, dù là ai chứng kiến một tiểu oa nhi ba tuổi tuyên bố một cô gái mười lăm mười sáu tuổi là nữ nhân của hắn, một màn này, cũng phải phì cười
Quân Mặc Hoàng đang khoanh chân hấp thu dược lực, vừa mở mắt ra liển nhìn thấy giống đực tiểu oa oa chướng mắt kia đang chiếm lấy Dạ Nhiễm mà ôm ấp, lại nghe được tuyên ngôn của Tạp Tạp, hừ lạnh một tiếng, đứng lên, nhắc Tạp Tạp trong lòng ngực Dạ Nhiễm ném ra ngoài
Bá đạo đem Dạ Nhiễm ôm chặt vào trong ngực, lạnh lùng trừng lớn mắt, nhìn Tạp Tạp tinh xảo đáng yêu đang ngồi chồm hổm ở nhánh cây cao, tỏ ý, nữ nhân này là của ta!
Tạp Tạp mở to hai mắt, đáng chết, nam nhân này? Nam nhân này lại cùng hắn tranh đoạt Nhiễm Nhiễm?
” Này này, cái tên đen thui kia, bổn đại gia thu hồi tâm tư trước kia, Quân Mặc Hoàng, bổn đại gia tuyệt đối tuyệt đối không giao Dạ Nhiễm cho ngươi” Tạp Tạp trợn tròn mắt, hai quai hàm phồng lên, y y nha nha, căm giận gào thét
Thét xong, Tạp Tạp mắt to đen bóng tràn đầy ủy khuất, nước mắt trong suốt nhìn Dạ Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn nhó thành một đống.
Nhiễm Nhiễm ngươi không cần bổn đại gia sao?
Dạ Nhiễm nhướng mày, đẩy Quân Mặc Hoàng ra, đi đến bên Tạp Tạp, đem hắn ôm vào lòng
Vẻ mặt ủy khuất, thở phì phì của Tạp Tạp nháy mắt biến mất, một chút cũng không thấy, cảm thấy thỏa mãn, nhe răng híp mắt nằm trong ngực Dạ nhiễm, khiêu khích nhìn Quân Mặc Hoàng đen mặt
Hừ, tiểu tử, giành Dạ Nhiễm với bổn đại gia ư, ngươi còn kém xa! tuy rằng bổn đại gia thực yêu thích ngươi, nhưng mà, hừ hừ, cùng đại gia ta cướp người, không thể tha thứ!
Quân Mặc Hoàng đen mặt, đối với vẻ đắc ý dào dạt của Tạp Tạp phóng ra khí lạnh, thật sự ….. tiểu oa nhi này đáng đánh đòn!
gió đìu hiu thổi, mồ hôi rơi rơi
Ba người Huyền Ly thật sự không muốn, lại tiếp tục, cúi đầu, ô, trên mặt đất có con kiến đang chậm rãi chuyển nhà.
Đúng lúc này, vài tiếng kêu to rung trời, vang lên trên đầu mọi người
Dạ Nhiễm nghe tiếng kêu to, khóe môi thản nhiên giơ lên, mang theo tà khí nhè nhẹ: ” Bổn cô nương còn chưa đi tìm nó, người này lại đích thân đến cửa”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện