[Dịch]Tà Y Độc Phi - Sưu tầm
Chương 69 : Phi Tiếu, thực lực chính chính!
.
Edit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vy
Thiếu nữ la lị uốn mình trong tràng kỷ, mắt to xinh đẹp chớp chớp: “Ta muốn bái sư.”
“Ta không thu đồ đệ.” Dạ Nhiễm ngồi đối điện thiếu nữ, ánh mắt xa cách lạnh lùng.
“Sư phụ.” Lạ lị thiếu nữ trượt xuống khỏi tràng kỷ, đưa tay rót một chén trà, cung kính đưa lên cho Dạ Nhiễm
Dạ Nhiễm nhíu mày, tránh né chén trà thiếu nữ đưa tới: “Ta không gì để dạy ngươi. Nền tảng võ thuật của ngươi rất tốt, chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được.”
Những lời này của Dạ Nhiễm cũng không thể nào lay chuyển ý định muốn bái sư của thiếu nữ, sau khi nghe những lời này, thiếu nữ la lị lại càng sùng bái nàng, liếc một cái cũng có thể nhìn ra căn cơ võ học của mình, không bái nàng là vi sư thì còn có thể bái ai?
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ xoa trán, ngay lúc này, mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng đuổi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, bốn người liếc nhau, nhún vai.
Đã biết rõ đội trưởng của bọn họ trước nay đều là nam nữ không tha, mị lực tứ phương, bây giờ thì tốt rồi, mấy ngày nay, tình địch của giáo quan (là Quân Mặc Hoàng) không biết nhiều thêm bao nhiêu nữa, hơn nữa, không chỉ có nam nhân, cả nữ nhân cũng phải phòng.
“Nha đầu, tên của ngươi?” Dạ Nhiễm thật sự bị đôi mắt long lanh vô tội của đối phương nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ, giương mắt hỏi.
“La Lỵ” Thiếu nữ nghe Dạ Nhiễm hỏi tên, phút chốc, bừng bừng cao hứng.
Phụt….
May mắn lúc nãy không uống trà, nếu lỡ uống, Dạ Nhiễm lúc này tuyệt đối phun ra, dù vậy, cũng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.
Loli, La Lị, La Lỵ
Người nhà thiếu nữ này không phải là lúc nàng mới sinh ra đã biết được nha đầu kia lớn lên nhất định là một tiểu la lị đấy chứ?
“Tên rất thích hợp với ngươi.” Dạ Nhiễm nghẹn ra một câu.
Vì vậy, bốn người Tập Diệt Nguyệt chưa kịp tới gần Dạ Nhiễm đã bị chấn kinh, lảo đảo một bước.
“Sư phụ, người đáp ứng thu nhận ta sao?” La Lỵ thiếu nữ tiếp tục hỏi.
“Sư phụ, người nếu không thu nhận ta, ta đây nhất định sẽ quấn lấy người, cho đến khi người đồng ý mới thôi, từ giờ trở đi, ta sẽ một bước không rời người, đợi người chịu thu nhận ta.” Đương nhiên, sau khi thu nhận nàng, nàng cũng sẽ không rời sư phụ rồi, tùy thời đi theo người học tập kỹ năng thích khách.
“Nha đầu, đợi chùng nào ngươi có thể ẩn nấp nửa giờ mà không để ta phát hiện rồi hãy nói.” Dạ Nhiễm khiêu mi, híp nửa mắt, ra tối hậu thư.
“Thật?! Chỉ cần nửa giờ không bị sư phụ tìm được, sư phụ sẽ thu nhận ta?” La Lỵ nháy mắt hưng phấn, nhảy cẩng lên, nửa giờ thôi mà, tuyệt đối không làm khó được thiếu nữ thiên tài La Lỵ.
“Nha đầu, cho nên… chờ đến khi ngươi đạt trình độ kia rồi hãy đến tìm ta ha.” Dạ Nhiễm xoa đầu La Lỵ.
La Lỵ thiếu nữ hưng phấn lao thẳng đến Dạ Nhiễm làm nàng trở tay không kịp, ngay lập tức một cái hôn in bẹp trên má nàng, sau đó, La Lỵ thiếu nữ sung sướng rời đi.
Từ lúc bốn người Tập Diệt Nguyệt vào cửa đến giờ, La Lỵ thiếu nữ một ánh mắt cũng không thèm nhìn bốn người.
Bốn người Tập Diệt Nguyệt đứng nguyên tại chổ, gió lạnh thổi qua, chẳng lẽ bốn vật thể sống sờ sờ thế này mà nha đầu kia không nhìn thấy sao?
Muốn bái đội trưởng bọn họ làm vi sư, vậy mà không biết bốn người bọn họ cũng là nhân vật quan trọng sao? Chẳng lẽ không sợ bọn họ chí chóe điều gì bên tai Dạ Nhiễm sao?
“Ở đâu ra một cực phẩm thế này vậy?” Dạ Nhiễm vuốt vuốt má bị hôn trộm, ngửa mặt lên trời thở dài.
Hết quái đại thúc kia, lại đến một La Lỵ thiếu nữ, một so với một càng thêm cực phẩm hơn,làm cho người khác không biết làm thế nào!
“Cái này chỉ có thể nói là do đội trưởng mị lực quá lớn. Ta là một cực phẩm mỹ nam thế mà hoàn toàn bị bỏ qua.” Liễu Phi Tiếu giống như ai oán nhìn Dạ Nhiễm, kì thực trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đều là trêu chọc.
Dạ Nhiễm ôm lấy gối ôm sau lưng ném tới Liễu Phi Tiếu: “Ngươi biến, thử để nàng hôn ngươi một cái xem?”
“Hôn một cái? Hả?” Quân Mặc Hoàng vừa đi vào biệt thự, liền nghe thấy câu này, trong lòng liền khó chịu kỳ lạ.
Đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm, chứng kiến trên gương mặt xinh đẹp có dấu nước miếng chưa lau hết, Quân Mặc Hoàng thoáng chốc mặt đen lại.
Một tay kéo Dạ Nhiễm, đi lên phòng ngủ lầu hai.
Bốn người Liễu Phi Tiếu ở phía sau đối với ánh mắt cầu viện của Dạ Nhiễm tựa như không thấy, ngược lại cười đến mập mờ hả hê.
Dạ Nhiễm bi phẫn nhìn bốn tiểu gia hỏa kia, lời chưa nói ra miệng đã bị Quân Mặc Hoàng ôm đến phòng tắm.
Sau đó Quân Mặc Hoàng tay dính nước lau lau mặt cho Dạ Nhiễm, động tác thô lỗ, đáy mắt như nổi bão, nhưng mà vết chai mỏng trên ngón tay cùng lực đạo chạm vào mặt Dạ Nhiễm, lại ôn nhu đến đau lòng người.
“Mặc Hoàng.” Dạ Nhiễm kéo kéo ống tay áo Quân Mặc Hoàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất.
Quân Mặc Hoàng không để ý đến, chuyên tâm lau sạch dấu vết trên mặt Dạ Nhiễm, thật lâu sau, cho rằng đã sạch sẽ, mới hài lòng ôm ngang Dạ Nhiễm, ra khỏi phòng tắm
Đặt Dạ Nhiễm trên giường, Quân Mặc Hoàng thân hình thon dài nóng rực đè lên, môi mỏng dán lên, ngăn chặn lời Dạ Nhiễm muốn nói ra.
Bá đạo nồng nàn hôn, không mất đi ôn nhu lại càng thêm nhiều ham muốn chiếm lấy.
Nụ hôn ngừng lại, Quân Mặc Hoàng lại tiếp tục tinh tế hôn khắp nơi trên mặt Dạ Nhiễm, trán này, chóp mũi, hai gò má, khóe môi, cái cằm, xương quai xanh….
“Là của ta, Dạ Nhiễm, nàng là của ta, ở đây, ở đây, ở đây, tất cả đều là của ta.” Quân Mặc Hoàng vụng về hôn nương theo mặt của Dạ Nhiễm, yết hầu run run, nói ra những lời bá đạo.
Dạ Nhiễm chỉ có thể là của hắn, mặc kệ người phương nào đều không được vọng tưởng cướp nàng từ bên cạnh hắn.
“Ừ, ta chỉ là của Mặc Hoàng” Dạ Nhiễm hạ mắt, hôn lên môi mỏng của Quân Mặc Hoàng.
Dạ Nhiễm đối với Mặc Hoàng, hiểu rất rõ, tuyệt đối không phải vì nàng bị La Lỵ thiếu nữ hôn mà hắn cư xử như thế này, Mặc Hoàng… chàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm vào lòng, nhìn dấu hôn trên xương quai xanh của nàng, tâm tình tốt hơn, đặt Dạ Nhiễm trên giường, trầm giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau đó, Mặc Hoàng dưới ánh mắt Dạ Nhiễm, quay người đi vào phòng tắm.
Mặc Hoàng không ngốc nghếch ngồi lại lâu, thân thể của hắn, mỗi một tế bào đều điên cuồng hò hét suy nghĩ muốn nàng, muốn nàng.
Dạ Nhiễm im lặng đem nhẫn nại của Mặc Hoàng thu vào mắt, đem đầu chôn trong chăn. Nếu có thể nói…. nàng nhất định sẽ giữ chặt Mặc Hoàng, nói cho hắn biết, nàng nguyện ý.
Buồn ngủ, trong cái lạnh, một vòng tay ấm áp ôm Dạ Nhiễm vào ngực, chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Quân Mặc Hoàng liền hoa hoa lệ lệ hôn chào buổi sáng.
“Bổn vương chờ nàng thành tân vương nhận vòng nguyệt quế.” Quân Mặc Hoàng nửa tựa ở đầu giường, nói với Dạ Nhiễm đang định ra ngoài, híp mi mắt lại, phong tình vạn chủng.
Dạ Nhiễm mới tới gần lan can khẽ giật mình, chợt mỉm cười tà mị, lại quay trở về bên người Quân Mặc Hoàng, nâng cằm hắn, thanh âm trầm thấp mị hoặc: “Mỹ nhân, ngoan, chờ gia thành công trở về.”
Nói một câu, Dạ Nhiễm trực tiếp quay người nhanh chóng vận khinh công rời đi.
Quân Mặc Hoàng nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm thần tốc chuồn mất, dở khóc dở cười.
Không thể không nói, Quân Mặc Hoàng trước mặt Dạ Nhiễm ngày càng không giống cái người gọi là Minh Vực Cẩn vương lãnh khốc vô tình, cao ngạo phóng đãng, từng bước trở thành nam nhân ba tốt.
Năm người tiểu đội Vô Địch ăn qua bữa sáng, lên đường đến đài khiêu chiến
Hôm nay, là ngày sẽ quyết định tân vương mới của Nguyệt Quế, trận cuối là quyết chiến của hai đại võ giả.
Trên đường, Tập Diệt Nguyệt đem vấn đề mình suy nghĩ hồi lâu mà không ra, hỏi: “Đội trưởng, ngươi cùng Phi Tiếu rất có thể sẽ đối đầu sao?”
Đúng vậy, ngày hôm qua, sau năm trận đấu, thực lực mười người, trong lòng tất cả mọi người đều đã rõ.
Quán quân đoạt huy chương cuối cùng, chỉ có thể là một trong hai người Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu.
Nếu là hai người thật sự gặp nhau, làm sao bây giờ?
Tập Diệt Nguyệt nhíu mày, Khúc Thừa Trạch mặt khổ, Tư Mạt Tiêu lắc đầu.
Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm liếc nhau, đồng thời bật cười.
“Đương nhiên là chân chính tỷ thí rồi!” Hai miệng một lời, Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm đồng thanh nói.
Sau khi nói xong, lại ha ha cười.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đều là người vô cùng kiêu ngạo, không có khả năng cúi đầu nhận thua, càng không có khả năng sẽ tiếp nhận đối phương chủ động nhận thua, nếu là chung kết cuối cùng, chỉ còn lại hai người bọn họ, như vậy, sẽ là một hồi quyết đấu không hối hận!
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu chẳng những không vì có thể gặp nhau mà cảm thấy bực bội, trái lại vô cùng mong chờ trận quyết chiến này.
Tỉ thí buổi sáng là năm đấu ba, Dạ Nhiễm may mắn rút được lá thăm không tỉ thí, vì thế hứng trí bừng bừng ngồi chờ xem Liễu Phi Tiếu đấu.
Đối thủ của Liễu Phi Tiếu là một thiếu nữ cũng ở Đệ Lục đỉnh phong, chỉ là, gặp phải Phi Tiếu, không tới bao lâu, đối thủ liền nhận thua.
Tiếp theo của buổi chiều là tỷ thí ba đấu hai, Dạ Nhiễm vận khí tốt vô cùng, lần nữa trúng thăm không, chỉ cần chờ Phi Tiếu cùng một thiếu niên khác so tài, người thắng sẽ cùng Dạ Nhiễm quyết đấu trận cuối cùng.
Liễu Phi Tiếu cùng thiếu niên đứng trên võ đài, Dạ Nhiễm khóe miệng thủy chung vẫn là tươi cười, Phi Tiếu, trận chiến ngày mai, ta đã mong đợi từ lâu.
Không có gì ngạc nhiên, Liễu Phi Tiếu lần nữa thuận lợi giành thắng lợi.
Trận thi đấu ngày hôm nay, chính thức hạ màn.
Tất cả mọi người đều tập trung vào trận quyết chiến cuối cùng ngày mai!
Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu, tân sinh liên tiếp thắng mười tám trận đấu, là hai thành viên của Tiểu Đội Vô Địch, tại đây, trận chung kết cuối cùng, sẽ xảy ra chuyện gì?
Một là một bên bỏ quyền? Hoặc là một trận tranh đấu hoàn mỹ?
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt chăm chú về phía Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, không biết bọn họ có vì vòng nguyệt quế tân vương mà phát sinh mâu thuẫn, mất đi tình chiến hữu hay không.
Bọn họ ngược lại muốn nhìn xem, chỉ là một đội ngũ mới ở chung mười ba mười bốn tháng, ăn ý và tín nhiệm đến tột cùng có thể có bao nhiêu.
Hi vọng, đừng để ngày mai, trở thành một giai tiếu thoại (chuyện cười).
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu đương nhiên sẽ không để ý tới cách nghĩ cũng những người này, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được chiến ý bập bùng trong mắt đối phương.
Dạ Nhiễm không cho là mình sẽ thua, nàng nhất định sẽ thắng.
Liễu Phi Tiếu cũng nghĩ vậy, mắc dù đối thủ là đội trưởng của mình, là bằng hữu tri kỉ sinh tử của hắn.
Hai người vô cùng kiêu ngạo, trên đài thi đấu, tuyệt đối sẽ không cố ý thua trận hoặc là dụng tâm bất chính, đây là một sự sỉ nhục đối với đối thủ, đối với bằng hữu.
Ban đêm, sau khi ăn tối xong, Tiểu Đội Vô Địch tập trung ở phòng khách, một mảng trầm mặc.
“Đội trưởng, ngày mai so tài xong, ngươi sẽ rời đi sao?” Tập Diệt Nguyệt cắn môi dưới, một mực tránh né vấn đề này, nhưng mà, tới giờ phút quan trọng này, Tập Diệt Nguyệt rốt cuộc không kiềm chế được.
“Ừ.” Vuốt Tạp Tạp, thoáng dừng, Dạ Nhiễm khẽ gật đầu.
Hôm nay, cho dù thực lực của nàng vẫn chỉ là đệ lục đỉnh phong võ giả, nhưng là bên người có Tạp Tạp cùng Tiểu Khung, hai gia hỏa không rõ cấp bậc, nàng có thể bảo đảm an toàn cho mình.
Hơn nữa, hiện tại biết được phụ mẫu kiếp này của mình đến giờ này một chút tin tức tốt cũng không có, Dạ Nhiễm thật sự muốn lập tức bay đến đại bản doanh của Dạ thị gia tộc, nhìn thấy được tình hình của phụ mẫu, đem hai người rời khỏi Dạ gia.
Cho dù đã biết thế, nhưng mà thời điểm nghe Dạ Nhiễm thừa nhận, mấy người Tập Diệt Nguyệt trong lòng vẫn không chịu được, đau nhói một phen.
“Ta nhất định sẽ rất mau trở lại, sau khi đưa cha mẹ ra, sẽ trở lại.” Thấy được thần sắc của mấy người Diệt Nguyệt, Dạ Nhiễm rành mạch nói với bốn người.
Dạ thị gia tộc nhất định phải đi, nhưng nàng tuyệt đối không thể bỏ rơi Tiểu Đội Vô Địch của mình.
“Chúng ta cũng muốn đi.” Tư Mạt Tiêu mặt lạnh, không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề.
“Đúng, chúng ta cùng đi” Khúc Thừa Trạch dùng sức gật đầu, để một mình đội trưởng tiến vào Dạ thị gia tộc, bọn họ sao có thể không lo lắng.
Liễu Phi Tiếu chỉ cười không nói, bốn người bọn họ mấy ngày nay không ngừng cố gắng, tuy còn chưa thấy khởi sắc, nhưng dù cuối cùng lão gia hỏa kia không đồng ý, bọn họ cũng nhất định phải đi theo đội trưởng.
“Không được!” Dạ Nhiễm không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
Dạ thị gia tộc ở Thương Minh đại lục địa vị rất cao, bốn tiểu gia hỏa như Tập Diệt Nguyệt cũng không phải một thân một mình, mỗi người đều đại biểu cho gia tộc phiá sau họ, Dạ Nhiễm không thể để vì chuyện của nàng mà làm cho bốn người Tập Diệt Nguyệt dính líu vào.
Bốn người Tập Diệt Nguyệt không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Dạ Nhiễm càng thêm kiên định.
Dạ Nhiễm không cho bọn họ tham dự, bọn họ đã sớm nghĩ tới. Bởi vì chính giữa sẽ liên lụy đến nhiều người.
Nhưng để cho bọn họ nhìn một mình đội trưởng lâm vào cảnh địch nhân vây khốn? Không có khả năng! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Đội trưởng, nếu như gia tộc của ta đắc tội với một địch nhân khủng bố, ta nói là gia tộc chứ không phải là cá nhân ta. Như vậy đội trưởng có giúp gia tộc của ta không?” Khúc Thừa Trạch giương mắt nhìn Dạ Nhiễm, đôi mắt đen bóng tràn đầy chăm chú.
“Sẽ. Nhưng mà —” Dạ Nhiễm không chú do dự gật đầu, Khúc Thừa Trạch là chí hữu (bạn thân) nàng thừa nhận, nàng không thể thờ ơ nhìn gia tộc hắn lâm vào nguy cơ.
“Không có nhưng, đội trưởng, tâm tình của ngươi cùng chúng ta giống nhau, Chúng ta gặp nạn, ngươi không có khả năng sẽ thờ ơ lạnh nhạt. Vậy đội trưởng gặp nạn, chúng ta cũng không có khả năng nhìn ngươi lâm vào nguy hiểm.” Liễu Phi Tiếu ngăn lại vế sau “nhưng mà” của Dạ Nhiễm.
Đội trưởng, thời điểm bốn người bọn họ cam tâm tình nguyện gọi hai tiếng này, cả đời này, vận mệnh của bọn họ đều tương khiên tương bạn (như BFF).
Dạ Nhiễm hạ mắt, nàng hiểu rõ lời Phi Tiếu nói, cũng biết tâm ý của bốn người bọn họ nhưng mà —
Dạ thị gia tộc quá mức cường đại, nàng không muốn làm bọn họ cùng nàng lâm vào cảnh khốn cùng.
“Bổn đại gia sẽ không để cho Nhiễm Nhiễm bị thương.” Tạp Tạp nảy giờ không nói gì, chợt mở miệng.
“Nhưng Tạp Tạp ngươi cũng không thể giúp Dạ Nhiễm chống lại thế lực Dạ gia không phải sao?” Tư Mạt Tiêu ngữ khí nhàn nhạt, nói thẳng ra bất lực của Tạp Tạp.
Tại linh thú giới, Tạp Tạp có thể có quyền uy tuyệt đối, nhưng tại Nhân giới này, hắn không có quyền uy lớn như vậy, cũng không có thể lực cường đại như thế.
Tạp Tạp không phản bác được rồi, Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn bốn người Liễu Phi Tiếu, rủ mi mắt: “Thật có lỗi, ta không thể đồng ý.”
Im lặng, trầm mặc, bốn người Phi Tiếu bị Dạ Nhiễm lần nữa cự tuyệt, lộ ra thần sắc bi thương vô cùng.
Trầm mặc, bi thương.
Dạ Nhiễm bực bội vuốt tóc, phóng tới, tặng cho mỗi người Phi Tiếu một cái bạo cốc trên đầu: “Chỉ là một Dạ gia, vậy làm sao có thể làm khó được bổn cô nương sao?”
“Nếu chỉ là một Dạ gia, vậy sao lại không để cho chúng ta hỗ trợ?” Khúc Thừa Trạch ôm đầu, bất mãn hừ hừ nói.
“Đội trưởng, ngươi thật sự muốn cự tuyệt cúng ta sao?” Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Liễu Phi Tiếu ánh lên một tia bi thương, phảng phất chỉ cần Dạ Nhiễm dám nói một chữ, liền phóng ra bi thương.
Lại nhìn mấy người Diệt Nguyệt, cũng đều một dạng biểu lộ.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Các ngươi nói xem, các ngươi theo làm gì?”
Sau khi Dạ Nhiễm trở về Dạ gia, chỉ bằng một mình nàng, đương nhiên không có khả năng trong thời gian ngắn liền tính toán hết nợ nần với bọn người Dạ gia đáng ghét kia. Bốn người Diệt Nguyệt coi như là cùng theo đi, nhưng cũng không làm gì được.
“Đi cổ vũ làm hậu phương cho đội trưởng.” Khúc Thừa Trạch vỗ ngực, đắc chí nói.
“Chỉ cần học viện đồng ý, chúng ta liền cùng đi, quyết đinh vậy đi.” Dạ Nhiễm nhìn bốn người vì một câu nói của nàng mà mắt sáng ngời, trong lòng thật ấm áp, ôn hòa đến hốc mắt cũng ẩm ướt.
Tình bằng hữu, khắc sâu trong lòng.
“Đội trưởng đã nói rồi, nếu ngươi dám đổi ý, chúng ta nhất quyết đánh đến Dạ gia!” mấy người Tập Diệt Nguyệt vội nói một câu xong lập tực biến mất, chỉ sợ ở lại một khắc lại nghe Dạ Nhiễm đổi ý thì khốn.
Ngồi trong phòng khách, Dạ Nhiễm ôm chặt Tạp Tạp trong ngực, một dòng lệ rơi vào bô lông mềm của Tạp Tạp.
Tạp Tạp không nói gì, chỉ là dùng sức cho Dạ Nhiễm độ ấm, Nhiễm Nhiễm, co bốn bằng hữu rất rất rất tốt. Tiểu Khung trong đan điền Dạ Nhiễm, im lặng nhìn một màn này, sau nửa ngày, khóe môi cong lên, Nhiễm Nhiễm ở thế giới này, tìm được thật nhiều hạnh phúc.
Trở lại phòng ngủ, Quân Mặc Hoàng đang phê tấu chương, nhìn Mặc Hoàng chăm chú nghiêm túc, Dạ Nhiễm nở nụ cười.
“Thảo luận xong rồi?” Quân Mặc Hoàng đặt bút lông trong tay xuống, xoa xoa mi mắt, nhìn về phía Dạ Nhiễm.
“Ừ.” Nghĩ đến bốn đồng đội ngốc kia, Dạ Nhiễm cười càng thêm ôn nhu.
“Ai, thật sự là bốn tiểu gia hỏa đoạt bát cơm của bổn vương.” Quân Mặc Hoàng cười cười, thở dài, vẫy tay với Dạ Nhiễm ra hiệu tới ngồi.
Bốn người Liễu Phi Tiếu gần đây rất mờ ám, giấu diếm Dạ Nhiễm, nhưng không qua được mắt Quân Mặc Hoàng.
Từ lúc mới bắt đầu, Quân Mặc Hoàng đã biết rõ bốn người này muốn làm gì, Quân Mặc Hoàng cũng không phản đối, vì tình cảm giữa đồng đội, hắn sâu sắc hiểu.
“Dạ Nhiễm, đợi thời điểm lần sau tụ hội của tiểu đội chúng ta, nàng cũng cùng đi chứ?” Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm trong ngực, cằm đặt trên vai nàng, khẽ giọng hỏi.
Ánh mắt Dạ Nhiễm lóe lên một tia nghi hoặc: “Mặc Hoàng ở Học Viện Quân Sự cũng có tiểu đội sao?”
Nàng vẫn cho rằng ở học viên quân sự vốn là giáo quan, vì ngay từ đầu hắn đã là tân sinh giáo quan rồi.
“Đương nhiên là có. Dạ Nhiễm, thời điểm ngươi cần trợ giúp nhất định không được cự tuyệt đồng đội của mình.” Quân Mặc Hoàng nâng cằm nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp.
Học viên quân sự, sỡ dĩ cường đại, không đơn giản bởi vì toàn bộ học viện đều biết bao che khuyết điểm.
Nguyên nhân quan trong hơn là sự tín nhiệm cùng ăn ý của tiểu đội, đồng sinh đồng tử.
Dạ Nhiễm hiểu rõ đạo lý này, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu mấy người Tập Diệt Nguyệt xảy ra chuyện, lại không chịu tiếp nhận trợ giúp của nàng, chỉ nghĩ thôi mà cảm giác đau lòng đã bắt đầu lan tràn.
Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, Dạ Nhiễm nhíu mày, nhất là hiện tại, chính mình còn không cường đại, không đủ sức bảo vệ bọn họ, nàng không muốn mang lại phiền toái cho bọn họ,
“Dạ Nhiễm, nhìn ta.” Quân Mặc Hoàng xoay mặt Dạ Nhiễm lại, để nàng nhìn thắng hắn, mở miệng lần nữa: “Bọn họ không yếu duối, cũng không cần nàng toàn lực bảo hộ. Nếu như nàng không hi vọng bọn họ vì nàng mà bị thương, như vậy càng phải mạnh mẽ lên.”
Dạ Nhiễm ngưng mắt nhìn Mặc Hoàng hồi lâu, sau nửa ngày nàng mới bất đắc dĩ ngửa mắt lên trần nhà, nhún vai thở dài: “Ta đều hiểu rõ.”
“Bổn đại gia tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới Nhiễm Nhiễm đâu!” Tạp Tạp mở to đôi mắt tròn, nằm trong ngực Dạ Nhiễm cọ cọ, thuận tiện đưa cho Quân Mặc Hoàng mấy ánh mắt khiêu khích.
Quân Mặc Hoàng mặt tối sầm, đem Tạp Tạp từ trong ngực Dạ Nhiễm ném ra góc tường, lại thêm một tiểu gia hỏa đoạt bát cơm của hắn, nữ nhân của hắn, hắn sẽ bảo vệ tốt.
Màn đêm yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, Dạ Nhiễm cùng Phi Tiếu, hai tân sinh phong vân nhất Học Viện Quân Sự, sắp quyết đấu!
Trên đài khiêu chiến tân sinh.
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu đứng ở hai bên, nhìn nhau cười, trong mắt là ý chí chiến đấu không ngừng tăng.
Hôm nay, trên chiến đài, trọng tài lại là đường đường nhất đại viện trưởng, Lưu Dược viện trưởng.
Lưu Dược đứng trên đài, nhìn hai người Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu, cười đến không khép miệng được, tân sinh năm nay thật khó lường.
“Chung kết, không hạn chế thời gian, đến khi một bên nhận thua, hoặc là không đứng dậy được mới thôi! Hai bên chuẩn bị một chút, năm phút sau chính thức bắt đầu” Lưu Dược hồng quang mãn diện nói xong những lời này, liến lùi về sau.
Liễu Phi Tiếu đem sáo ngọc đặt bên hông, từ không gian giới chỉ lấy ra một ngân cốt phiến (quạt) lâu không dùng, xuất toàn lực, chính là trách nhiệm với mình cùng tôn trọng với Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm cũng lấy trường kiếm ra, cầm chắc, trực giác nói, một trận này, sẽ là trận gian nan nhất.
“Đội trưởng, đến, một trận để không tiếc nuối chút nào.” Liễu Phi Tiếu nhếch môi, cười yếu ớt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chăm chú mà kiên định.
“Đương nhiên.” Dạ Nhiễm cười tà mị, cao giọng nói.
Đám người hôm qua còn đợi chế giễu, giờ khắc này, yên tĩnh một mảng.
Lúc này, bọn họ mới hiểu được, thiếu niên cùng thiếu nữ trên đài, đến tột cùng là kiêu ngạo đến trình độ nào. Bọn họ cũng hiểu rõ, tình bạn chân chính, vô luận thế nào cũng sẽ không bị một lần tranh đấu mà trở mặt nhau.
“Quyết chiên, chính thức bắt đầu!”
Lưu Dược viện trưởng vừa dứt lời, thân hình Dạ Nhiễm và Phi Tiếu liền biến mất, kèm theo đó là hướng đối phương mà công kích.
Không có thăm dò, chỉ có cường hãn công kích!.
Cùng một tiểu đội, mấy tháng qua cùng ăn cùng ở, đối với thực lực của nhau, trong nội tâm mỗi người đều đánh giá được, cho nên trân đấu này, chỉ cần công kích, công kích và công kích!
Quân Tử kiếm pháp, trong tay Dạ Nhiễm xuất thần nhập hóa, một bộ hồng bào, tóc dài đen nhánh được huyết sắc lăng ti (tơ lụa) tùy ý buộc sau ót, Quân Tử kiếm pháp, một bộ kiếm pháp công thủ chắc chắn, hôm nay trên chiến đài, Dạ Nhiễm thi triển không biết làm choáng váng bao nhiêu thiếu niên thiếu nữ.
Liễu Phi Tiếu cũng không yếu thế chút nào, dưới từng chiêu công kích liên hoàn của Dạ Nhiễm, ngân cốt phiến cúng rắn làm cho mọi đòn công kích đều phản phệ, ám khí trong ngân cốt phiến càng làm nàng khó lòng phòng bị!
Ngang tài ngang sức!
Vừa bắt đầu, tất cả mọi người bên dưới đều nhận thấy, thực lực của cả hai đều ngang nhau, không thể biết được ai mới là kẻ thắng lợi cuối cùng.
“Ha ha, Phi Tiếu, thực lực của ngươi quả nhiên cường hãn như vậy!” Kiếm chiêu của Dạ Nhiễm lần nữa bị Liễu Phi Tiếu ngăn được, Dạ Nhiễm trở mình một cái, ha ha nở nụ cười.
“Thực lực chân chính của đội trưởng, càng làm cho ta khiếp sợ!” Liễu Phi Tiếu cũng vui sướng cười, công kích dừng lại, nhưng tại thời điểm Dạ Nhiễm còn chưa ổn định thân hình, ngân cốt phiến lần nữa tập kích.
Khóe môi Dạ Nhiễm tươi cười càng lúc càng lớn, hưng phấn rồi nha, Phi Tiếu quả nhiên là thiên tài! Thiên tài tuyệt đỉnh!
Liễu Phi Tiếu cũng cười, đội trưởng nhà mình thực lực quả nhiên so với hắn tưởng tượng còn cao hơn, hơn nữa, Liễu Phi Tiếu vĩnh viễn cùng không quên được đội trưởng một mình cường hãn đối kháng với một quỷ ma Cửu Giai và tấn công cả Ma tộc!
Một chiêu tàn bạo kia, lại làm đội trưởng lâm vào hôn mê, còn làm đội trưởng bị độc phát, nghĩ tới những việc này, đáy mắt Liễu Phi Tiếu càng hiện lên chiến ý.
“Sư phụ cố gắng lên! Sư phụ tiến lên! Sư phụ vô địch! yah yah yah!” Không gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng đối kháng của hai người Dạ Nhiễm bỗng dưng vang lên âm thanh vang dội.
Dạ Nhiễm lảo đảo chân một cái, bị Liễu Phi Tiếu nhân cơ hội, thuận tay bắt lấy chân vừa đá tới cùa Dạ Nhiễm, xoay một cái, muốn đem Dạ Nhiễm ném rơi.
Dạ Nhiễm hoàn hồn, chân còn lại hung hăng đạp một cái, trực tiếp đá ngay tay đang cầm chân mình, Liễu Phi Tiếu bị đau, buông lỏng, ai oán nhìn Dạ Nhiễm, đội trưởng, có bực tức cũng không nên giận cá chém thớt với hắn mà.
“Này, này, này, ngươi, thế mà dám đánh lén sư phụ ta, sư phụ tiến lên! tiêu diệt hắn! Aaaaa!” La Lỵ thiếu nữ nhìn thấy Liễu Phi Tiếu thừa dịp Dạ Nhiệm thất thần muốn đánh lén, đáng chết, thật muốn lên đài đạp đạp đạp hắn vài cái, sau có chứng kiến Dạ Nhiễm sảng khoái đánh trả, La Lỵ thiếu nữ cảm giác như mình đã bị mê hoặc.
Sư phụ a sư phụ, người thật sự quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Toàn bộ Học Viện Quân Sự đều dồn ánh mắt chăm chú lên người Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, đối với âm thanh thiếu nữ đột ngột này, không khỏi rơi vài vạch hắc tuyến.
A uy, thiếu nữ này, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy chính mình là người hại vị sư phụ kia thất thần hay sao!
Dạ Nhiễm lúc này, quả thực muốn che mặt chạy đi, aiz, thiếu nữ loli này, ta thật sự không quen mà!
Liễu Phi Tiếu muốn cười, lại không dám, hắn dám cam đoan, nếu mình phun ra một tiếng cười nào, nhất định sẽ chết chắc.
“Sư phụ sư phụ là số một!” Thiếu nữ loli ra sức hò hét, trên đài Dạ Nhiễm và Phi Tiếu thật muốn điên rồi.
Dưới đài, Tập Diệt Nguyệt thật sự chịu đựng không nổi, phi thân đến cạnh La Lỵ, một tay che miệng thiếu nữ, hung dữ nói: “Ngươi còn dám lên tiếng, ta cam đoan đội trưởng nhất định, chắc chắn, tuyệt đối không thu ngươi làm đồ đệ!”
La lỵ thiếu nữ hoảng sợ, càng ủy khuất, sao thế, nàng chỉ là cổ vũ sư phụ của mình thôi mà, vì sao không cho chứ, vì sao vì sao vì sao sao sao?
Tập Diệt Nguyệt nhìn La Lỵ thiếu nữ mắt to ngập nước lên án, cũng không thể nói nặng nữa, bất đắc dĩ hạ giọng nói: “Ngươi như vậy sẽ làm đội trưởng phân tâm, hiểu không? Đợi tỷ thí chấm dứt, tùy ngươi giày vò đội trưởng thế nào cũng được, nhưng hiện tại lập tức câm miệng cho ta.”
“À? Thật vậy chăng? Đợi trận tỷ thí này kết thúc, ngươi sẽ cho ta theo các ngươi đến biệt thự chứ?” La Lỵ lập tức tươi cười đầy hồn nhiên, tin là thật, Tập Diệt Nguyệt chăm chú nhìn khán đài không phát hiện bộ dáng tươi cười hồn nhiên kia, ánh lên nét giảo hoạt.
Nghe thấy lời La Lỵ nói, Tập Diệt Nguyệt bên trong thầm xin lỗi, đội trưởng, vì yên tĩnh tạm thời, ta đành nhẫn tâm mang ngươi bán đi.
“Câm miệng!” Tập DIệt Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc thiếu nữ.
La Lỵ ủy khuất im lặng, mắt to ngập nước chớp chớp, im thì im, làm gì hung dữ vậy.
Trong tâm Tập Diệt Nguyệt là một cái tiểu nhân ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn không ngừng, ai nha, nha đầu, bổn tiểu thư không phải là khi dễ ngươi có được không? Đừng trưng ra bộ dạng tiểu bạch thố đáng thương vô tội vậy mà!
Rốt cuộc không nghe thấy âm thanh làm Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu phân tâm nữa, hai người lần nữa chuyên tâm chiến đấu.
Ba~!
Tay Dạ Nhiễm bất ngờ không kịp đỡ ám khí từ trong ngân cốt phiến bắn ra, vội hạ lực tay, trường kiếm torng tay rơi xuống đài.
Nhưng mà, Dạ Nhiễm lại nở nụ cười, càng thêm tà mị: “Phi Tiếu, không có kiếm, ta càng mạnh.”
Đúng vậy, kiếp trước Dạ Nhiễm không có vũ khí, chỉ có Thương Khung bảo tháp, kiếp này, mười lăm năm qua, cũng chỉ gần đây, nàng mới tiện tay dùng một thanh trường kiếm.
Cho nên, trên chiến trường hay là thi đấu, không có vũ khí trói buộc, Dạ Nhiễm lại càng mạnh hơn!
“Được, ta cũng muốn thử xem, đội trưởng đến tột cùng là mạnh tới cỡ nào!” Liễu Phi Tiếu đương nhiên biết rõ Dạ Nhiễm không nói khoác, trước kia ở chiến trường Nhân Ma, Dạ Nhiễm dùng hai tay mình, lần lượt xé nát Ma tộc, cho dù là quỷ ma đệ cửu cũng không thoát khỏi số phận bị phanh thây.
Liễu Phi Tiếu thình lình xông lên, ngân cốt phiến công kích xen lẫn ám khí, toàn lực đánh tới Dạ Nhiễm.
Dưới đài, mọi người kinh hãi lạnh người, đây là tỷ thí giữa tân sinh sao? Liễu Phi Tiếu hai công kích hợp một, dù là đệ bát võ giả, đệ cửu võ giả cũng không thể dễ dàng đỡ được.
Nhưng, tình huống khiếp sợ đã xảy ra.
Dạ Nhiễm hỏa y tung bay cuốn theo thân ảnh linh động , mười ngón tay linh hoạt đem toàn bộ ám khí bay tới bắt gọn.
Mười ngón tay kẹp lấy ám khí, Dạ Nhiễm tung người đến bên hông Phi Tiếu, đá một cước, sau đó âm thanh đắc ý vang lên: “Phi Tiếu, nếm thử tư vị ám khí của mình đi!”
Liễu Phi Tiếu vì bị Dạ Nhiễm đá vào hông, vội vàng tránh thoát, lại không ngờ ám khí kẹp giữa mười ngón tay, đột nhiên lao tới hắn.
Liễu Phi Tiếu nhẹ cười, ngân cốt phiến xoạt một cái, mở rộng: “Đội trưởng, ám khí của ta, đối với ta sẽ không có bất kỳ lực sát thương nào!”
“Vậy sao?” Dạ Nhiễm cong khóe môi, hỏi lại.
” Đương…” lời chưa dứt, thân ảnh Liễu Phi Tiếu đã bị mấy ám khí kia đánh lăn ra đất.
Tuy tránh được nhưng… những ám khí này, Liễu Phi Tiếu khiếp sợ, không nói nên lời, làm sao có thể!
Thực lực đội trưởng cường đại, hắn hiểu được, nhưng những ám khí này đều được phóng ra từ ngân cốt phiến của hắn, căn bản không có khả năng gây tổn thương đối với chủ nhân, thế mà, lúc hắn dùng ngân cốt thu hồi những ám khí kia, lại phát hiện ám khí này, dường như đồng loạt bị hạ chú, hung mãnh hướng hắn tấn công!
“Lại ngẩn người, ngươi liền thua.” Thanh âm Dạ Nhiễm bỗng xuất hiện bên tài Phi Tiếu, ngay sau đó, liền hứng một quyền của Dạ Nhiễm.
Liễu Phi Tiếu liền lăn ra xa, một quyền của Dạ Nhiễm rơi vào sàn đài khiêu chiến.
Đùng, dưới nắm tay của Dạ Nhiễm, một vết tích thật sâu xuất hiện.
Nhìn thấy vết tích kia, khán giả không nhìn được nuốt nước miếng, một quyền kia, nếu thực sự rơi vào đầu Phi Tiếu, tiểu tử này, đầu không phải chỉ nở hoa không thôi nha.
Liễu Phi Tiếu không chút yếu thế, vừa tránh thoát được đòn hiểm của Dạ Nhiễm, liền từ dưới sàn tung người lên, nhân lúc Dạ Nhiễm chưa kịp đứng dậy, một cước đá tới phía sau Dạ Nhiễm.
Một cước này, ngay thời điểm Dạ Nhiễm sắp tránh được, bỗng dưng Thương Khung bảo tháp trong đan điền rung rung làm cho Dạ Nhiễm phản ứng chậm nửa nhịp.
Nửa nhịp này, Liễu Phi Tiếu cho rằng Dạ Nhiễm có thể tránh được, ai ngờ, lãnh trọn một cước.
Phốc…
Một ngụm máu tươi từ miệng Dạ Nhiễm phun ra.
Lần này, Liễu Phi Tiếu triệt để ngu người tại chỗ! Không tránh được, thân thủ của đội trưởng thế mà không tránh được?????
Giống như lúc nãy, Dạ Nhiễm tinh tường hắn có thể tránh được một đấm của nàng, nên mới xuất một quyền khủng bố như vậy.
“Sư phụ!” La Lỵ thiếu nữ nhìn thấy Dạ Nhiễm thổ huyết, liền rống lên, muốn huống chiến đài phi thân
Tập Diệt Nguyệt vội túm lấy La Lỵ, goọng nói băng lãnh vô cùng: “Ngươi dám bước một bước, có tin ta lập tức tiễn ngươi xuống Minh giới ngay không?”
Trên chiến đài, bất luận thương vong, chỉ cần một khắc trận chiến chưa kết thúc, bất luận kẻ nào đặt chân lên chiến đài, tức là vũ nhục với võ giả!
La Lỵ thiếu nữ đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, thế nhưng thấy một màn như vậy, trong mắt to tràn đầy nước mắt, tại sao lại lo lắng cho Dạ Nhiễm như vậy, nàng cũng không biết, chỉ biết, không muốn thấy sư phụ bị thương, không muốn.
Cho dù Dạ Nhiễm chưa từng thừa nhận nàng là đồ đệ.
Dạ Nhiễm tự nhiên nghe được một tràn âm thanh lo lắng, khóe miệng gợn lên nét cười, lau vết máu, chuyển cho Tập Diệt Nguyệt và La Lỵ một cái nhìn an tâm, sau đó đứng lên, nhìn Liễu Phi Tiếu đang tự trách, cười nói: “Như thế nào, Phi Tiếu, không ngờ đội trưởng ta chịu được một cước kia à?”
Liễu PhiTiếu nghe Dạ Nhiễm nói như vậy, cảm thấy ảo não, độ mạnh yếu một cước kia, chính hắn biết rõ.
“Phi Tiếu, chuẩn bị tinh thần bị ta đánh bại chưa?” Dạ Nhiễm phi thân một cái, hai tay tụ nội lực cường đại, hướng Liễu Phi Tiếu tấn công!
Liễu Phi Tiếu không dám khinh thường, lại càng không dám không né, để cho Dạ Nhiễm trả lại một cước kia, hắn chỉ có thể cùng đội trường thống thống khoái khoái đánh một trận.
Trên đài, hai người lần nữa va chạm, bắt đầu!
Phòng viện trưởng, Quân Mặc Hoàng yên vị trên ghế, chén trà trong tay đã hóa thành bột phấn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Những người khác không nhìn thấy Dạ Nhiễm miễn cưỡng, nhưng Quân Mặc Hoàng, Lưu Dược, cùng Thiên Tứ bà bà bọn họ thế nào lại không nhìn ra, Dạ Nhiễm vì một cước kia của Liễu Phi Tiếu, đã bị nội thương không nhẹ.
Ngân cốt phiến trong tay Liễu Phi Tiếu lần nữa phát huy tác dụng, nhưng, thanh âm Dạ Nhiễm lại vang lên bên tai hắn: “Một chiêu này, đối với ta vô dụng!”
Một giây sau, ngân cốt phiến trong tay Liễu Phi Tiếu, liền biến mất!
Dạ Nhiễm cầm trong tay ngân cốt phiến của Phi Tiếu, cười tà tà xinh đẹp: “Phi Tiếu, không có vũ khí, ngươi còn có thể thế nào?”
“Âm công!” Liễu Phi Tiếu giật sáo ngọc bên hông, đặt lên môi thổi, âm thanh tuyệt vọng bi thương bắt đầu tứ phía vờn quanh Dạ Nhiễm.
Âm công, công kích tinh thần vào đầu, khó chống cự nhất, mặc dù Dạ Nhiễm trải qua hai đời, tinh thần lực cực cao, nhưng dưới âm công của Phi Tiếu, ánh mắt bắt đầu dần dần mơ hồ.
Trong trạng thái tinh thần mơ hồ, tất cả công kích của Dạ Nhiễm, đều bị Liễu Phi Tiếu dễ dàng né tránh.
Ai sẽ thắng?
Dưới đài, trong đầu mọi người đều hiện lên ba chữ kia. Ai sẽ thắng?
Không biết, không xác định, giống như từ lúc mới bắt đầu, thực lực hai người ngang tài ngang sức.
Thắng? Thua?
Giờ phút này, trong nội tâm của Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu đã không còn quan trọng chuyện kết quả, hoặc nên nói là vốn không quan tâm.
“Đội trưởng, nhận thua đi, tinh thần lực của ngươi không thể nào ngăn cản được âm công của ta.” giọng nói Liễu Phi Tiếu quanh quẩn bên tai Dạ Nhiễm, trong tiếng sáo xen lẫn từng đạo âm thanh dụ dỗ đang nói….nhận thua đi, nhận thua đi, nhận thua sẽ không bị âm thanh thống khổ này tiếp tục công kích tinh thần.
Dạ Nhiễm chôn chân tại chỗ, nhắm mặt lại, nàng lúc này chỉ có một loại cảm giác, chính là trời đất quay cuồng, cho dùng đứng lại, ổn định, cũng là cảm giác không thực.
Thống khổ, bất lực.
Âm công của Liễu Phi Tiếu, sớm đã luyện đến xuất thần nhập hóa, theo thực lực của hắn mà càng ngày càng tăng, âm công càng ngày càng mạnh.
Tuyệt vọng với công kích tinh thần, âm thanh dụ dỗ, Liễu Phi Tiếu kiên định, dù là đệ bát võ giả, giờ phút này cũng tuyệt đối không chịu nổi sẽ trực tiếp nhận thua.
Làm sao bây giờ?
Trong đầu Dạ Nhiễm không ngừng vang lên bốn chữ này, làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể phá giải âm công này?
Nhận thua sao?
Không! Ý nghĩa này chỉ vừa mới sinh ra, liền bị Dạ Nhiễm một phát đập bay.
Sao có thể thua, như thế nào có thể thua!
Tìm đường sống trong cõi chết. (trí chi tử địa nhi hậu sinh)
Bảy chữ này, bỗng dưng xuất hiện trong đầu Dạ Nhiễm.
Tìm đường sống trong cõi chết, Dạ Nhiễm không ngừng mặc niệm bảy chữ này, trong đầu bị âm công quậy đến loạn thất bát tao, thời điểm này bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Dạ Nhiễm mở to mắt, đáy mắt bắn ra sáng bóng chói lọi vô cùng, Liễu Phi Tiếu khiếp sợ, Dạ Nhiễm trực tiếp đưa tay bên tai điểm một huyệt đạo, phong bế thính giác của mình.
Sau đó, Dạ Nhiễm lần lượt phong bế thị giác, khứu giác, xúc giác, cùng tất cả tri giác tiếp xúc ngoại vật toàn bộ phong bế.
Dạ Nhiễm nhắm mắt lại, tìm đường sống trong cõi chết.
Giờ phút này Dạ Nhiễm cái gì cũng không cảm giác được, nhưng trong lòng lại có một đạo lộ tuyến, chỉ thị nàng con đường chính xác.
Tâm chi nhãn!
Dạ Nhiễm cơ hồ cuồng hỉ, tâm chi nhãn, chỉ có Tiên – Thiên tông sư mới xuất hiện, mà giờ khắc này, dưới tình huống nàng phong bế tất cả tri giác của mình, lại xuất hiện tâm nhãn!
Sáo ngọc trong tay Liễu Phi Tiếu đã buông xuống, đối với người phong bế tất cả tri giác mà nói, âm công không có bất kỳ tác dụng gì.
Liễu Phi Tiếu không thể tin được, đội trưởng lại áp dụng phương thức đó phá giải âm công của hắn.
Đội trưởng, cho ta xem, ngươi đã mất đi tất cả tri giác, làm sao có thể đánh bại ta.
Liễu Phi Tiếu không tin, tất cả mọi người cũng không tin, chăm chú vào thân ảnh hồng y ngạo nghễ trên đài, phong bế tất cả tri giác, trận chiến này còn thế nào tiếp tục được nữa?
Mạnh mẽ ác liệt, một chiêu ngang qua tai Liễu Phi Tiếu!
Liễu Phi Tiếu xác định thấy được đội trưởng nhắm mắt nhưng khóe miệng lại nhếch lên, điệu cười tùy ý quen thuộc, đối với hết thảy hoàn toàn tự tin cùng ngạo nghễ.
Liễu Phi Tiếu không tin, đã mất đi cảm giác, vì cái gì đội trưởng có thể tìm được vị trí của hắn, vì cái gì có thể cười ngạo nghễ cùng tự tin như vậy.
Năm ngón tay tách ra, Liễu Phi Tiếu thoáng một phát bắt được bả vai Dạ Nhiễm, nhưng mà, tay lại bị Dạ Nhiễm cầm chặt, ném qua vai, trực tiếp đem Phi Tiếu ném lăn ra đất!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện