[Dịch]Tà Y Độc Phi - Sưu tầm

Chương 17 :  Rời khỏi núi Hắc Chỉ

Người đăng: 

.
Edit : Nhã Vy, Bạch Miêu Tử Tạp Tạp bị Quân Mặc Hoàng xách trong tay, mắt to ngập nước tại nơi Dạ Nhiễm không nhìn tới mà ra vẻ khiêu khích Quân Mặc Hoàng một cái. Mắt như thế, nhưng giọng nói lại vô cùng ủy khuất: “Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia không nên bị cái tên nam nhân đáng giận này nhắc tới mà.” Dạ Nhiễm mang theo vài phần vui vẻ, tiếp lấy Tạp Tạp từ trong tay Quân Mặc Hoàng mà ôm vào trong ngực, khêu mi nhìn Quân Mặc Hoàng: “Toàn bộ đều tốt chứ?” Quân Mặc Hoàng lúc này, so với ba năm trước đây lại càng trầm ổn hơn, ba nắm trước đây hắn giương bạt như một con Hổ Vương, mà hôm nay, hắn lại tùy lúc mà làm một Vua Sư Tử, Quân Mặc Hoàng, người này là trời sinh vương giả. Nếu như là lúc còn ở Trung Hoa, nghe đến cái tên “khí chất Vương giả”, Dạ Nhiễm liền không tin có người sẽ có loại khí chất liếc nhìn liền có thể khiến cho người ta quỳ phục, mà hôm nay giải độc cho Quân Mặc Hoàngm hai đầu lông mày đã không còn phần tái nhợt suy yêu kia, trầm thấp tản mát, nội liễm hung hăng càn quấy, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, khí chất Vương giả hiển lộ rõ ràng trên người Quân Mặc Hoàng. “Nàng tự mình luyện chế đan dược, bổn vương sao có thể không tốt chứ?” Khóe miệng Quân Mặc Hoàng mang theo một vòng tươi cười, con mắt thâm thúy màu đen nhìn Dạ Nhiễm. Tình ý không che dấu. Dạ Nhiễm nghe vậy thấp giọng cười khẽ, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại không nghĩ tới Quân Mặc Hoàng lại nắm lấy tay: “Dạ Nhiễm, độc của ta giải được rồi, việc điều tra hãy giao cho ta đi.” Dạ Nhiễm đảo mắt nhìn Tạp Tạp, thấy Tạp Tạp làm ra vẻ vô tội, liền bất chợt quay về phía Quân Mặc Hoàngm thò tay lấy khuyên tai ngọc đeo trên cổ xuống, gật đầu nói: “Được, cầm lấy cái này mà điều tra.” Quân Mặc Hoàng đưa tay nhận lấy khuyên tai ngọc, con ngươi đen nhánh lóe ra ý cười sáng ngời, nàng như vậy liền tin tưởng hắn. Dạ Nhiễm trợn mắt nhìn Quân Mặc Hoàng: “Quân Mặc Hoàng, chàng trước đây đã thiếu nợ đem thân bán cho ta, bây giờ giúp ta tìm hiểu gia thế, là chuyện đương nhiên.” Quân Mặc Hoàng giương khóe môi bất đắc dĩ nở nụ cười, trình độ mạnh miệng của nha đầu Dạ Nhiễm ba năm trước hắn đã hiểu, liền giương con mắt màu đen, cười nói: “Bổn Vương đương nhiên sẽ không quỵt nợ.” “Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia mới không cần ngươi, hừ!” Tạp Tạp ngẩng cái đầu xinh đẹp màu tím bạc, chớp mắt trừng to mắt Quân Mặc Hoàng, đại gia hắn bây giờ rất không thoái mái với nam nhân này. Đối với đứa nhỏ hung hăng càn quấy khiến hắn không vừa mắt này, Quân Mặc Hoàng trực tiếp áp dụng chính sách bỏ qua, nhìn Dạ Nhiễm hỏi: “Tiếp theo nàng muốn đi đâu?” Kỳ thật, so với việc hỏi Dạ Nhiễm chuyện này, hắn ngược lại càng muốn trực tiếp buộc Dạ Nhiễm trở lại Minh Vực làm Vương Phi của hắn. Dạ Nhiễm nghe vậy hơi khẽ rũ mi, ngón tay trắng nõn xoắn xoắn tóc dài màu tím bạc của Tạp Tạp, thấp giọng nói: “Ta muốn tới cấm địa của Học viện quân sự.” Hai người một mực không mở miệng Hắc Ưng Hắc Hổ nghe được lời Dạ Nhiễm nói, tim nhỏ đập bình bịch, hai người bọn họ rất muốn ngã. Có nhầm không vậy! Cấm địa của học viện quân sự chính là nơi mà ngay cả chủ tử của bọn họ cũng không phải muốn đi là có thể đi! Đồng tử đen kịt của Quân Mặc Hoàng co rút lại, trầm ngâm chớp mắt một cái, mới lên tiếng: “Học viện quân sự ta có thể viết thư đề cử, nhưng cấm địa thì không thể đi.” Dạ Nhiễm cố chấp lắc đầu: “Mặc Hoàng, ta làm mất đồ vật vô cùng quan trọng, cam có cảm giác nó ở cấm địa của học viện quân sự, cho nên ta phải đi!” Dạ Nhiễm chính là người, chỉ cần nàng nhận định thì mười trâu cũng không thể kéo lại, có đôi khi cố chấp đến mức khiến cho Ngân Vũ nghiến răng nghiến lợi. Cũng không có biện pháp. Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, ý đồ dùng ánh mắt làm cho nàng đổi ý, mà Dạ Nhiểm lại không chút yếu thế, cùng Quân Mặc Hoàng đối mắt. Nàng phải đi. Kiếp trước toàn bộ sư môn của nàng vì Thương Khung bảo tháp mà bị đuổi giết, nàng cùng muội muội càng là có nhà không thể về, lựa chọn duy nhất của nàng chính là. Cùng tất cả địch nhân dồng quy vu tận Mười lăm năm nay, nàng cho rằng Thương Khuynh bảo tháp sớm cùng nàng chung một chỗ tan thành mây khói ngay lúc ấy rồi, lại không nghĩ tới một năm trước nàng đột phá lên đệ tứ võ giả, lúc ấy đan điền xuất hiện hình ảnh Thương Khung bảo tháp, hơn nữa ám chỉ một chỗ, nàng đem địa thế nói cho Ngân Vũ, Ngân Vũ xác định, nói cho nàng biết đó là cấm địa học viện quân sự. Cho nên, nàng nhất định phải đi một chuyến đến cấm địa học viện quân sự, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Hoàng. Cuối cùng, Quân Mặc Hoàng bại trận dưới ánh mắt của Dạ Nhiễm, bên miệng chỉ còn lại một câu nói: ” Ta đi cùng với nàng” Dạ Nhiễm lúc này mới thu hồi thần nhãn, đưa tay dụi dụi mắt, quả nhiên trừng mắt chính là kỹ năng sống hạng nhất. Quân Mặc Hoàng duỗi tay nắm chặt tay Dạ Nhiễm, không cho nàng văn vê mắt, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: ” Đừng dụi nữa, không tốt cho mắt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút” Dạ Nhiễm trong lòng ấm áp, không dụi mắt nữa, Tạp Tạp ở một bên trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, nếu không phải tại ngươi mắt Nhiễm Nhiễm có thể khó chịu sao? Cảm giác đôi mắt không còn xót xót nữa, Dạ Nhiễm mới mở to mắt, ngồi trên nhánh cây, ánh mắt nhìn về phía núi Hắc Chỉ xa xa, ánh mắt mang theo vài phần quyến luyến không muốn bỏ Quân Mặc Hoàng giải độc rồi, nàng cũng phải đi theo , phải rời khỏi cái núi non sinh sống mười lăm năm này rồi Tạp Tạp ôm cổ Dạ Nhiễm, môi nho nhỏ thơm thơm mặt Dạ Nhiễm: ” Nhiễm Nhiễm, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể trở về đây” Dạ Nhiễm mỉm cười, đúng vậy, nàng cùng Tạp Tạp bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Quân Mặc Hoàng đen mặt, cái tên tiểu tử thúi tình cảm đến nghiện đúng không? Tạp Tạp đắc ý nhìn thoáng qua Quân Mặc Hoàng, hắn là hôn đến nghiên đó, thì sao? Sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại tặc tặc cười. Sát vào bên tai Dạ Nhiễm nhỏ giọng nói: ” Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia đem tọa sen của Tử Liên thúc thúc lấy mất, ta nhanh nhanh chuồn đi thôi!” Dạ Nhiễm híp mắt cười, xoa xoa đầu Tạp Tạp, quả nhiên không hổ danh bảo bối nhà nàng, chỉ một chút bản lĩnh liền thuận lợi có được tọa sen bảo bối trong truyền thuyết của Tử Liên rồi, Dạ Nhiễm gật gật đầu: ” Ừ, ta chuồn thôi” ” Chỉ là….” Dạ Nhiễm kéo dài giọng, vui vẻ nhìn Quân Mặc Hoàng, ” trước khi đi, còn phải đem Huyền Ly trong tay tiểu Phượng Hoàng cướp về” Dạ Nhiễm thấy Quân Mặc Hoàng nhiều lần muốn nói chuyện này, lại bị nàng cùng Tạo Tạp ngó lơ, hôm nay độc cũng giải rồi, tinh thần cũng tốt, liền không ức hiếp nam nhân vì mình mà vào sinh ra tử Huyền Ly đại quân sư rồi. Quân Mặc Hoàng bị Dạ Nhiễm nhìn thấu, nắm tay phải đặt bên môi không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng. Hắc Ưng Hắc Hổ vụng trộm vì Huyền Ly đau lòng lau nước mắt, thật sự là vất vả cho Huyền đại quân sư rồi. ” Mới không cần các ngươi đến chỗ bản Phượng Hoàng đại nhân đâu, hừ!” Thanh âm Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo yêu kiều bỗng nhiên từ trên trời truyền đến Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng, Hắc Ưng, Hắc Hổ, bốn người nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một con Thất Thải Phượng Hoàng ( phượng hoàng bảy sắc) cao ba mét kiêu ngạo giương đầu, hướng bọn hắn mà đến, mà đứng trên lưng Phượng Hoàng, một bộ áo trắng tuấn tú phiêu dật tiêu sái cười đến cực kỳ vô sỉ không phải Huyền Ly đại nhân thì là ai? Hắc Ưng, Hắc Hổ cắn răng, bọn hắn ở đây lo lắng hắn có thể bị đãi ngộ không tốt hay không, Huyền đại quân sư lại ngược lại, nhìn cái biểu lộ thoải mái kia kìa. Tạp Tạp mắt to ngập nước trong mắt lóe ra sắc khí ác liệt, thanh âm trẻ con non nót không còn mềm mại mà cường thế lạnh băng: ” Tiểu Phượng Hoàng, ngươi còn muốn bị bổn đại gia một mình huấn luyện đúng không?” Hắn , Manh Tạp Tạp quyết không cho phép bất cứ sinh vật nào đối với Dạ Nhiễm không tôn kính! Tiểu Phượng Hoàng nhìn thất Tạp Tạp kia, lập tức thân thể đều ỉu xìu, sau khi đem Huyền Ly thả xuống mặt đất, liền bay đến trước mặt Dạ Nhiễm, cơ hồ muốn té, đôi mắt Thất Thải lưu ly tràn đầy ủy khuất cùng nịnh nọt: ” Dạ Nhiễm à, đuôi phượng có đủ hay không? không đủ thì nói ta, tại đây còn có….” Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nở nụ cười, nhún nhún vai, vuốt vuốt đầu Tạp Tạp, sau đó hỏi Thất Thải Phượng Hoàng: “tiểu Phượng Hoàng vậy mà củng cam lòng thả mỹ nam đi sao?” Nói đến mỹ nam Huyền Ly, tiểu Phượng Hoàng hắc hắc cười, giơ lên cái đầu nhỏ: ” Bản Phượng Hoàng đại nhân muốn theo Huyền Ly rời núi!” Dạ Nhiễm mắt sáng ngời, vỗ đầu tiểu Phượng Hoàng: “Tốt, ngươi theo Huyền Ly rời đi đi.” Đúng lúc này, một con chim bồ câu trắng từ trên trời bay xuống bả vai Hắc Ưng, Hắc Ưng từ dưới chân bồ câu lấy ra một tờ giấy đưa cho Quân Mặc Hoàng Quân Mặc Hoàng nhanh chóng mở giấy ra xem, trong mắt đen nhánh sát khí cuồn cuộn, tay phải nắm chặt, tờ giấy lập tức trở thành bột phấn Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, hít sâu một hơi nói ra: ” Dạ Nhiễm ta phài vể Minh vực một chuyến, cấm địa học viện quân sư tất nhiên đợi ta đi cùng nàng” ” Tốt” nhìn thẳng Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm chỉ nói một chữ, giờ này khắc này, không cần quá nhiều nghi vấn cùng ngôn ngữ Con ngươi Quân Mặc Hoàng thâm thúy nhuộm lên một vòng rực lửa, cúi đầu xuống đối với Dạ Nhiễm khẽ hôn nhẹ, sau đó lấy ra một trang giấy Tuyệt bút vung lên, một phong thư đề cử như vật ra đời: “Đây là thư đề cử, lão sư học viện quân sư là người không tồi” Dạ Nhiễm nhận lấy thư đề cử, đem cái lọ có năm viên Thiên Huyền đan giao cho Quân Mặc Hoàng: ” Ngươi phải cẩn thận” Quân Mặc Hoàng gật gật đầu, thời gian không đợi người, tiểu phượng hoàng đại nhân biết rõ nam nhân mặt tử kim y phục ( quần áo màu tím ánh vàng) sau này sẽ là kim chủ của nó. Xong, thập phần chân chó biến lớn thân thể: ” Để cho phượng Hoàng đại nhân mang bọn ngươi bay đến Minh Vực” Huyền Ly, Hắc Ưng Hắc Hổ, ba người nhảy lên lưng tiểu phượng hoàng, ngay ngắn hướng Dạ Nhiễm ôm quyền: ” Vương Phi, tái kiến!” Quân Mặc Hoàng khiêu mi, Vương phi, xưng hô thế này hắn thích, sâu sắc nhìn Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng đứng trên lưng tiểu Phượng Hoàng, dần dần bay khỏi tầm mắt Dạ Nhiễm ” Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng đi thôi” Tạp Tạp cười đến thấy răng không thấy mắt, cái tên nam nhân đáng giận từ trước đến nay đều cùng hắn tranh Nhiễm Nhiễm rốt cuộc cũng đã đi rồi, hừ hừ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang