[Dịch]Tà Y Độc Phi - Sưu tầm
Chương 165 : Hai quả băng chi tinh tâm xuất hiện!
.
Chuyển ngữ ♥ Ánh Bùi
Beta ♥ Nhã Vy
Theo một cơn gió nhẹ lướt nhẹ qua, lực lượng ôn hòa từ nay về sau biến mất không thấy gì nữa, khi cổ lực lượng kia biến mất cũng mang đi Mộ Dung Khinh và Mộ Dung nguyệt đôi tỷ đệ.
Dạ Nhiễm, Tập Diệt Nguyệt mấy người đưa mắt nhìn sang Khúc Thừa Trạch.
Khúc Thừa Trạch cứ như vậy ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn nơi Mộ Dung Nguyệt mới nằm, che dấu tầm mắt, không lộ vẻ gì, trên mặt cũng không có nước mắt.
Nhưng Dạ Nhiễm mấy người biết rõ, hắn khóc, Khúc Thừa Trạch khóc.
Trong lòng của hắn đang khóc, không khí chung quanh đang khóc, bi thương như vậy, làm đau lòng người như vậy.
Liễu Phi Tiếu đi đến trước, đưa tay ôm lấy Khúc Thừa Trạch, một quyền đập lên bờ vai của hắn, “Tiểu tử ngươi bày hình dáng này cho ai xem, xấu hổ chết rồi có biết hay không.”
Khúc Thừa Trạch im lặng ghé vào trong ngực Liễu Phi Tiếu, nhắm mắt lại, luôn là đứa trẻ vui vẻ, lúc này đây, lại bi thương khiến cho người không cách nào nhìn thẳng, chỉ có dời đi chỗ khác, không nhìn chăm chú.
Mấy người Tập Diệt Nguyệt nhìn Khúc Thừa Trạch như vậy, im lặng ngồi ở một bên, giờ phút này bọn họ có thể làm cũng chỉ có thể làm bạn.
Dạ Nhiễm thì mang theo mấy phần phức tạp xem Khúc Thừa Trạch về sau, đưa ánh mắt đặt ở ngoài cửa sổ, mưa to như trút nước, giờ phút này rơi càng lớn.
Vị kia mang Mộ Dung Khinh và Mộ Dung Nguyệt là ông ngoại, thực lực của ông ta quá mạnh mẽ, thậm chí Dạ Nhiễm có thể đại khái cảm giác được, vị ông ngoại kia căn bản không có đến, mà là ở một nơi, trực tiếp mở không gian, đem Mộ Dung Khinh cùng Mộ Dung Nguyệt mang đi.
Thực lực như vậy…
Dạ Nhiễm nghĩ đến một nam một nữ trước kia, nghĩ đến Phượng Tự Thiên và Hòa Phi Mộc trong miệng Mộ Dung Khinh, nghĩ đến ngày đó tại phòng đấu giá bên trên vị chủ tử thần bí, nghĩ đến một bộ áo đỏ nguy hiểm nữ tử Nạp Lan Tà.
Đại lục to lớn, ngày càng nhiều cao thủ trẻ tuổi khiến cho người nhìn không thấu, giờ khắc này tâm Dạ Nhiễm không khỏi có chút trầm trọng.
Thực lực của Vô Địch thần đội hiện giờ vẫn là quá yếu.
Buổi tối, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu mấy người rời gian phòng, lưu lại không gian cho Khúc Thừa Trạch.
Mà mấy người Dạ Nhiễm, ở bên ngoài gian phòng, âm thầm ngồi một đêm, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời cuối cùng trong rồi.
Sau cơn mưa trời lại sáng, không khí ướt át khiến cho người vui vẻ thoải mái.
Khúc Thừa Trạch mở cửa gian phòng ra, thiếu niên mang theo bộ dáng tươi cười mà bọn họ quen thuộc đi ra gian phòng.
Khúc Thừa Trạch nhìn năm người Dạ Nhiễm ngoài cửa, lộ ra một dáng tươi cười, má lúm đồng tiền nhẹ nhàng và răng nanh, “Báo cáo đội trưởng, Khúc Thừa Trạch thỉnh cầu về đơn vị!”
Dạ Nhiễm hơi nheo mắt lại, khóe môi không nhịn được nhếch lên, “Đã khôi phục lại bình thường?”
Khúc Thừa Trạch đứng nghiêm, mắt to đen bóng, khuôn mặt trẻ con mang vẻ trịnh trọng, “Vâng, tuyệt đối khôi phục!”
“Về đơn vị!” Dạ Nhiễm tức giận nhìn Khúc Thừa Trạch, nhẹ gật đầu, khóe môi và dáng tươi cười nơi đáy mắt thủy chung đều không có tiêu tán.
Khúc Thừa Trạch vừa đi vào đội ngũ đã bị Liễu Phi Tiếu và Tập Diệt Nguyệt một người thưởng một cái vỗ thật mạnh, Tư Mạt Tiêu và La Lỵ mặt co quắp, một nụ cười ngọt ngào.
Khúc Thừa Trạch cắn môi, hốc mắt đỏ lên, dùng sức ngẩng đầu nháy mắt, ép nước mắt trở về, nắm đấm nắm chặt, Mộ Dung Nguyệt, Nguyệt Nhi, hiện tại hắn không đủ cường đại, không có năng lực bảo vệ nàng, chờ, duyên phận này, hắn Khúc Thừa Trạch luôn luôn không tin.
Hắn chỉ biết là đời này, hắn Khúc Thừa Trạch muốn duy nhất nữ nhân Mộ Dung Nguyệt, cho nên, coi như chân trời góc biển, hắn cũng nhất định phải tìm được nàng, sau đó nói cho nàng biết tâm ý của hắn.
“Bầu trời đã quang, chúng ta cần phải đi.” Dạ Nhiễm mang theo vui vẻ nhìn lướt qua mấy người, quay người hướng phía cầu thang đi xuống.
Mấy người Khúc Thừa Trạch theo sát sau lưng Dạ Nhiễm, ăn một bữa ăn no, sáu người ngồi trên lưng phi Thiên Bằng, đi về phía thị trấn lính đánh thuê.
Ban đêm, thị trấn lính đánh thuê.
Sáu người Dạ Nhiễm đi vào thị trấn lính đánh thuê, một cỗ nhiệt huyết phóng khoáng tràn bên trong lồng ngực, tại đây là Thiên Đường cường giả, là Địa Ngục kẻ yếu.
Tiến vào thị trấn lính đánh thuê, tất cả sinh tử đều có sự phân chia mạnh yếu, những người ở nơi này, không có thân phận, chỉ có thực lực.
Không quan tâm là lão tử Thiên Hoàng hay là ai, đến nơi này, thực lực không bằng người, giống như bị gọt.
Ban đêm, thị trấn lính đánh thuê mới là thời khắc náo nhiệt nhất, một đầu phố, nữ tử thanh lâu mềm mại, âm thanh kiếm khách, tửu quán âm thanh nam tử lớn tiếng quát rượu mắng nhau, sòng bạc mua đại mua tiểu tiếng hét lớn, thị trấn lính đánh thuê chính là như vậy một nơi không bị thế lực khắp nơi quản.
Đối với cảnh phố như vậy, quả thật là mấy người Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu chưa từng tiếp xúc qua, đi ngang qua những cái…kia thời điểm nữ tử ăn mặc rõ ràng kiều mỵ trên dưới quấn thân, ba người biểu lộ không khỏi đều cứng ngắc lại.
“Ôi!!! vị công tử này thật đúng là lạ mặt.” Một vị cô gái xinh đẹp tướng mạo nhu nhược như con rắn, yên lặng quấn lên Liễu Phi Tiếu trong sáu người tuấn tú phiêu dật nhất Liễu Phi Tiếu.
Liễu Phi Tiếu nhíu mày, vừa định muốn thò tay đẩy nàng kia ra, lại không nghĩ có người so với hắn nhanh hơn.
Tập Diệt Nguyệt chứng kiến động tác nàng kia, chỉ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, cũng không biết là vì sao không thoải mái, tóm lại thời điểm nàng vừa có suy nghĩ này, liền trực tiếp kéo nàng kia ra rồi.
Tập Diệt Nguyệt cười tươi như hoa nhìn nữ tử, buông cổ áo vừa mới bắt lấy, dáng tươi cười hoàn mỹ vuốt cổ áo nữ tử, “Cô nương, khách nhân này xem ra tùy tiện rồi, nói cách khác, cái này, thiếu tay thiếu chân có thể sẽ không tốt phải không?”
Nữ tử nghe được lời nói Tập Diệt Nguyệt…, lập tức cười tủm tỉm theo bên người Tập Diệt Nguyệt đi, cũng không dám đi về bên này nữa.
Ngược lại con mắt Liễu Phi Tiếu phát sáng, giờ khắc này khóe môi dáng tươi cười chói mắt, Diệt Nguyệt ghen tị?
Tập Diệt Nguyệt quay đầu lại trừng mắt liếc Liễu Phi Tiếu, đáy mắt mang theo vài phần ý lạnh, “Lớn lên soái (đẹp trai) rất giỏi. Cũng không biết bao nhiêu nữ tử đều bị mặt của ngươi mê hoặc đi.”
Nghe được lời nói Tập Diệt Nguyệt…, cái này không chỉ Liễu Phi Tiếu, ngay cả mấy người Dạ Nhiễm đều lộ ra dáng tươi cười, xem ra Tập Diệt Nguyệt đối với tình cảm Phi Tiếu đã ở tùy thời tùy khắc thể hiện lấy.
Tập Diệt Nguyệt bị dáng tươi cười mấy người Dạ Nhiễm trong nội tâm có chút hoảng sợ, sắc mặt có chút ửng đỏ, trừng mắt liếc mấy người, hừ hừ một tiếng, dương cằm quay người đi về phía trước.
Liễu Phi Tiếu tâm tình tốt, không nhịn được mà nở nụ cười, trên đường đi hết thảy phiền muộn tại thời khắc này biến mất không thấy gì nữa.
“Phi Tiếu.” Dạ Nhiễm đến gần Liễu Phi Tiếu, đụng cánh tay Liễu Phi Tiếu, cười đến mập mờ, “Lúc nào băt Diệt Nguyệt tới tay đây?”
Mặt mày Liễu Phi Tiếu cong cong, giờ khắc này quanh thân thiếu niên tản ra nồng đậm vui sướng, con mắt lóe sáng, “Ta muốn đợi Diệt Nguyệt hiểu rõ đến phần tình cảm này.”
Dù sao, Tập Diệt Nguyệt bây giờ còn chưa hiểu cái gì, có lẽ là trong nội tâm nàng không muốn đi hiểu.
Dạ Nhiễm nhìn Liễu Phi Tiếu, đột nhiên thở dài, muốn nói cái gì, rồi lại ngậm miệng lại.
Liễu Phi Tiếu là một thiếu niên xuất sắc, là thiếu niên thích nắm mọi việc trong lòng bàn tay bày mưu nghĩ kế, nhưng như vấn đề tình cảm có lẽ hắn không nói, thiếu nữ Diệt Nguyệt da mặt mỏng, cái này hai phía cũng không biết lúc nào mới có thể tu thành chính quả.
Mà thôi mà thôi, Dạ Nhiễm lắc đầu, vấn đề tình cảm hai bên, đội trưởng nàng vẫn là xem cuộc vui a.
Khúc Thừa Trạch và Dạ Nhiễm sóng vai đi tới, Liễu Phi Tiếu lo lắng Tập Diệt Nguyệt đi phía trước bước nhanh đuổi theo, đi theo đằng sau Tư Mạt Tiêu và La Lỵ hai người từng câu từng chữ góp lời nói, cũng không biết hai người đang nói gì, nhưng mà trên mặt đều hai người giống như nụ cười thỏa mãn.
Chuyện tình cảm, ai nói chắc chắn được.
Đi dọc một đường, mấy người Dạ Nhiễm cuối cùng tìm được một khách sạn, vừa đi vào, sáu người không khỏi nhíu mày, trong tửu điếm có đủ loại mùi, còn có tiềng ồn ào, đều làm người không thoải mái.
“Ôi!!! Mấy vị khách nhân, mời vào bên trong.” Một vị tiểu nhị ăn mặc nam tử chạy ra đón chào, đối với mấy người Dạ Nhiễm cười cười, đối với mấy người cung kính dẫn đường.
“Tiểu nhị, ở đây còn thượng phòng hoặc là ghế lô không?” Khúc Thừa Trạch nhìn tiểu nhị, cau mày hỏi.
Tiểu nhị quay đầu lại, đáy mắt lưu chuyển vui vẻ, “Mấy vị là lần đầu tiên đến thị trấn lính đánh thuê này? Thị trấn lính đánh thuê này đều là bằng hữu năm sông bốn biển, lầu một lầu hai lầu ba đều là phong cảnh thích hợp.”
“Tìm vị trí gần cửa sổ là tốt rồi.” Dạ Nhiễm phất tay ngăn cản lời nói Khúc Thừa Trạch còn muốn hỏi, đối với tiểu nhị nhàn nhạt nói.
“Ài, được rồi.” Tiểu nhị vắt vải bố lên bờ vai, dẫn mấy người Dạ Nhiễm hướng lầu hai đi đến.
Tướng mạo mấy người Dạ Nhiễm đều tuấn mỹ tuyệt diễm, xuyên qua đại sảnh lầu một, cũng không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, có tốt có xấu, còn có mê đắm không ý tốt.
Đi lên vị trí gần của sổ trên lầu hai, sáu người Dạ Nhiễm chỉ vừa ngồi xuống, cũng cảm giác được một ánh mắt.
Dạ Nhiễm giương mắt nhìn lại về phía ánh mắt ở lầu hai, đồng tử có chút co rút, vị trí gần cửa sổ ngồi một nam một nữ, là hai người gặp ở trong tử điếm trước kia.
Nữ tử cảm giác được ánh mắt Dạ Nhiễm, khiêu khích về phía Dạ Nhiễm cười cười liền thu hồi ánh mắt.
Ngược lại nam tử hoa phục, một đôi ánh mắt như chim Ưng nhìn con mồi, nhìn chằm chằm vào Dạ Nhiễm vài giây, tiếp theo bưng lên chén rượu trong tay, làm đông tác mời về phía Dạ Nhiễm, sau đó ngửa đầu uống, một giọt rượu chảy xuống khóe môi, theo cổ chảy xuống lồng ngực.
Dạ Nhiễm mỉm cười, rót một chén rượu, uống xong.
Mấy người Liễu Phi Tiếu chú ý tới hai người kia, sắc mặt đều có chút không tốt lắm, trực giác nói cho bọn họ biết, hai người kia sẽ gây ảnh hưởng tới nhiệm vụ của bọn họ.
Dạ Nhiễm nhìn mấy người Liễu Phi Tiếu, khẽ lắc đầu, địch không động ta không động, một nam một nữ kia thực lực rất cường đại, không xác được tình huống hiện tại, bảo trì im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt tự nhiên hiểu ý tứ Dạ Nhiễm, nhưng có một điểm lại khiến cho mấy người Dạ Nhiễm rất bất đắc dĩ, tất cả khách sạn ở thị trấn lính đánh thuê mỗi một tầng đều ồn ào, hơn nữa, toàn bộ thị trấn hoàn toàn không có phòng trọ.
Nói cách khác, mọi khách nhân đã đến, buổi tối đều ở chỗ đại sảnh.
Vén màn, sáu người Dạ Nhiễm dứt khoát quyết định khỏi khách sạn.
Phi Thiên Bằng xuất hiện, sáu người ngồi ở phi Thiên Bằng, phi trên không trung.
“Nhiệm vụ lúc này sợ càng ngày càng khó khăn rồi.” Dạ Nhiễm có chút nhíu mày, mới một tầng ba nho nhỏ của khách điếm, mà có rất nhiều người Dạ Nhiễm nhìn không rõ thực lực.
Những người này, có mấy người là vì Vô Mệnh binh đoàn mà đến đấy, chắc hẳn tất cả mọi người rất rõ ràng.
“Đội trưởng, ngài sợ?” Liễu Phi Tiếu vuốt vuốt sáo ngọc trong tay, khiêu khích nhìn về phía Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm liếc mắt nhìn Liễu Phi Tiếu, vênh váo giương lên cái cằm, “Sợ, cái chữ này viết như thế nào?”
“Ha ha ha, không có nguy hiểm, ở đâu ra thăng cấp! Những người kia đừng tìm tới, tìm tới thì để cho bọn họ xem bản thiếu gia biết thế nào là sự đời!” Khúc Thừa Trạch nắm chặt nắm đấm, cười dữ tợn.
Sáu người Dạ Nhiễm dùng binh khí không giống nhau, cho nên chiêu thức mỗi người ngộ đạo là không giống nhau, Dạ Nhiễm có thể ngộ ra ba chiêu thức trong một chiêu, mà mấy người Tập Diệt Nguyệt lại không thế, nhưng uy lực lại tuyệt đối giống nhau.
“Phi Tiếu, tra được vị trí Vô Mệnh binh đoàn chưa?” Dạ Nhiễm nhìn về phía Liễu Phi Tiếu, tiếp theo cúi người nhìn về toàn bộ thị trấn lính đánh thuê phía dưới, ánh mắt chậm rãi trở nên nguy hiểm.
“Không có.” Liễu Phi Tiếu lắc đầu, hiện tại dường như thị trấn lính đánh thuê, tất cả mọi người đang tìm kiếm Vô Mệnh binh đoàn, nhưng không ai thành công đấy.
Như vậy một cái thôn trấn nho nhỏ, vô số cao thủ đều không tìm được.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại, thần sắc mịt mờ, không biết suy nghĩ cái gì.
“Có thể Vô Mệnh binh đoàn đã rời khỏi hay không?” Tập Diệt Nguyệt nghĩ như thế nào đều cảm thấy không đúng, cái Vô Mệnh binh này đoàn lá gan cũng quá lớn.
“Không biết.” Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu cùng trả lời lời nói Tập Diệt Nguyệt…, việc khác không dám khẳng định, nhưng Vô Mệnh binh đoàn sẽ không rời khỏi thị trấn lính đánh thuê vào lúc này.
“Vì sao?” La Lỵ nháy mắt mấy cái, nếu nàng…, nàng khẳng định sáng sớm sẽ chạy trốn.
“Bởi vì Vô Mệnh binh đoàn tuyên bố đưa cao thủ đại lục rời thị trấn lính đánh thuê.” Tư Mạt Tiêu trả lời vấn đề La Lỵ, trong khoảng thời gian này trên đường bọn họ đụng phải một tên lại một tên cao thủ, thời điểm toàn bộ những cao thủ này tề tụ tại thị trấn lính đánh thuê, lại sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đúng vậy, mục đích Vô Mệnh binh đoàn chắc là vì cái này.” đáy mắt Liễu Phi Tiếu lóe ra vài phần lạnh băng, mặc kệ Vô Mệnh binh đoàn có mục đích gì, nhiệm vụ của bọn họ cũng không thể không hoàn thành.
“Lại đợi thêm một ngày, có lẽ ngày mai sẽ có thể nghe được một ít tin tức rồi.” Dạ Nhiễm cười nhạt một tiếng, khóe miệng mang theo nụ cười thần bí.
Nghe được Dạ Nhiễm nói như thế, mấy người Khúc Thừa Trạch cũng đều không nói thêm gì nữa, nhận thấy khắp nơi đều là dê béo sói, bọn họ cũng không tin là không lấy được một cái.
Đêm nay, sáu người đều không nghỉ ngơi, khoanh chân tu luyện trên đỉnh núi suốt một đêm.
Sáng ngày thứ hai, Tập Diệt Nguyệt và Liễu Phi Tiếu cùng nhau dậy sớm làm bữa sáng, còn lại để mấy người Dạ Nhiễm, Khúc Thừa Trạch thổn thức không thôi.
Uống chút cháo, sáu người lần nữa tiến vào thị trấn, quả nhiên vừa mới tiến vào thị trấn, liền nghe được từng đợt nói nhỏ.
“Các ngươi nghe nói chưa? Vô Mệnh binh đoàn tám giờ sáng ngày mai rời khỏi thị trấn lính đánh thuê.”
“Còn nghe nói, cái Vô Mệnh binh đoàn kia còn nói, nếu ai dám đi trộm hàng của bọn họ, tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Muốn ta nói, cái Vô Mệnh binh đoàn này thực sự muốn chết, hai ngày qua bao nhiêu cao thủ tới, bọn họ sao lại không biết.”
“Thôi đi ba ơi…, đoàn nội bộ người ta toàn cao thủ giết người không chớp mắt, đêm qua giết không ít người muốn cướp đồ.”
…
Âm thanh dần dần tiêu tán, Dạ Nhiễm quay đầu lại liếc mắt với năm người Liễu Phi Tiếu, đáy mắt sáu người đều là có chút ngưng trọng.
Tin tức này tất nhiên là do Vô Mệnh binh đoàn thả ra, nhưng bọn họ để ý chính là một câu cuối cùng, thậm chí có người đã tìm được vị trí Vô Mệnh binh đoàn, hơn nữa còn bị đánh chết.
Xem ra, gần đây trên phiến đại lục này sợ là rối loạn.
Dạ Nhiễm mỉm cười, khóe môi nở nụ cười, nàng ngược lại muốn nhìn cái Vô Mệnh binh đoàn này rốt cuộc là muốn làm gì, “Đi, đi phố đổi đồ lính đánh thuê nhìn xem.”
Tin tức là buổi sáng ngày mai, vậy ngày hôm nay cũng không thể lãng phí.
Thị trấn lính đánh thuê còn có địa phương nổi danh nhất, là phố đổi đồ lính đánh thuê này, bên trong đều là nhóm lính đánh thuê: thời điểm lúc bọn họ từng người làm nhiệm vụ tìm được một ít vật cổ quái kỳ lạ quý hiếm.
Nghe được Dạ Nhiễm nói phố đổi đồ lính đánh thuê, con mắt mấy người Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch đều sáng, theo sát bước chân Dạ Nhiễm đi đến phố đổi đồ.
Nếu nói bên trong thị trấn lính đánh thuê lúc này khắp nơi thối nát, như vậy ban ngày thị trấn lính đánh thuê thì khắp nơi lộ ra tục tằng, hào hùng.
Trên đường không có tiểu thương rao hàng, mà là từng vị nam nữ cười cười nói nói tản bộ trên đường, trong khách sạn hay trong quán trà đều cao giọng hét lớn, tóm lại, loại nhã nhặn, tại thị trấn lính đánh thuê không có.
Đến phố đổi đồ, mấy người Dạ Nhiễm nheo mắt lại, một vị nữ tử uyển chuyển mang mạng che mặt đi tới trước mặt mấy người Dạ Nhiễm, “Đây là thẻ thân phận phố đổi đồ, thỉnh mấy vị lấy.”
Sáu cái lệnh bài màu đen khác nhau đưa cho sáu người Dạ Nhiễm.
“Mấy vị, trong phố đổi đồ sinh tử do mệnh, có thể lời nói…, ngôn từ cố gắng đừng quá mức càn quấy.” Nữ tử uyển chuyển cười lưu lại một câu đối với mấy người Dạ Nhiễm, liền quay người đi chiêu đãi mặt khác khách nhân.
“Ngược lại cái này là có chút thú vị.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, tươi cười có chút tà ác, kỳ thật, nàng thích địa phương này.
“Đi thôi đi thôi, xem bên trong có bảo bối gì.” Khúc Thừa Trạch hưng phấn vung tay, vọt vào phố đổi đồ.
Mấy người Dạ Nhiễm nhìn nhau cười cười, theo sát bước chân Khúc Thừa Trạch tiến vào phố đổi đồ.
Nhưng chỉ vừa vặn đi vào, cũng nghe một tiếng gào thét, ngay sau đó thân thể Khúc Thừa Trạch từ đường bên trong bay ngược ra.
Dạ Nhiễm phản ứng đầu tiên, kéo Khúc Thừa Trạch lại, lui về phía sau vài bước thân hình hai người mới đứng vững, Dạ Nhiễm nhướng mày, bỏ một viên đan dược vào miệng Khúc Thừa Trạch, dò xét kinh mạch xác định Khúc Thừa Trạch không có việc gì trong lòng mới thả lỏng, tiếp theo con mắt lạnh như băng, “Xảy ra chuyện gì?”
Khúc Thừa Trạch giống như không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Không biết, ta vừa tiến vào giống như bị đạp ra, mẹ kiếp, ngược lại bổn thiếu gia muốn nhìn ai đạp đấy!”
Ánh mắt mấy người Liễu Phi Tiếu cũng đều lạnh lên, Dạ Nhiễm một cước đá văng đại môn mới đóng chặt sau khi Khúc Thừa Trạch bay ra, đánh trúng áo đỏ, ánh mắt lạnh như băng quét về phía trước, ” Không biết vừa rồi vị nào các hạ nâng chân lên đạp người hả?”
Theo sát Dạ Nhiễm sau lưng, mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch nối đuôi nhau mà vào, xếp thành một hàng đứng bên người Dạ Nhiễm.
“Chân? Ha ha, tiểu cô nương, mặc kệ thân phận ngươi là gì, ở phố đổi đồ lính đánh thuê này chỉ nhìn nắm đấm.” Cách đó không xa truyền đến âm thanh một vị nam tử, nam tử một bước đi đến trước, nhìn Khúc Thừa Trạch lạnh lùng cười cười, “Vừa mới là ngươi, nhóc béo không có mắt nhìn đụng vào ta, tiễn đưa ngươi một cước đã là nhẹ nhàng rồi.”
“Đụng mặt ngươi à! Ta mới vừa vào cửa liền bị ngươi đạp ra ngoài.” Khúc Thừa Trạch trừng mắt với nam tử kia, nghiến răng nghiến lợi, thể diện ném đi được rồi.
“Béo, đạp lại.” Tập Diệt Nguyệt đụng đụng bả vai Khúc Thừa Trạch, khẽ nhếch cái cằm, khinh thường nhìn nam tử kia.
Dạ Nhiễm nghiêng người nhường đường cho Khúc Thừa Trạch, muốn báo thù, tự mình làm đi.
Khúc Thừa Trạch cười hắc hắc, nắm đấm niết đùng đùng (*không dứt) tiếng nổ, từng bước một tiến đến vị nam tử kia.
Mấy người Dạ Nhiễm đang ở cửa ra vào, cái này trò khôi hài, lúc này cho dù hấp dẫn không ít ánh mắt nhưng cũng không có người để ở trong lòng, chuyện như vậy ở phố đổi đồ xảy ra nhiều lắm.
Lúc này nam tử kia lại khinh thường ha ha nở nụ cười, “Chỉ bằng một nhất giai mộng cấp võ giả, cũng muốn đạp ta, quả thực —— “
Nam tử lời còn chưa nói xong, chỉ thấy trước mắt hiện lên một hồi hào quang, ngay sau đó một âm thanh cường đại khiến cho hắn dường như không có đường có thể đỡ, hắn chỉ cảm thấy thân thể như bị cái gì quấn lấy, sau đó xương sườn tê rần, cả người còn chưa kịp phản ứng đã bay ra ngoài!
Khúc Thừa Trạch chậm rãi thu hồi thân hình, thu lại dây thừng Thiên Tàm Ti, Khúc Thừa Trạch mỉm cười, “Cho ngươi biết cái gì là dây thừng Thiên Tàm.”
Mấy người Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu nghe được lời nói Khúc Thừa Trạch…, buồn cười, chiêu thức uy lực như thế, lại bị tiểu tử này dùng để lấy lại danh dụ.
“Đúng vậy, đi thôi.” Dạ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch, nín cười nói ra bốn chữ này, cũng không biết là khích lệ chiêu thức Khúc Thừa Trạch hay là hắn lấy được danh tiếng.
Lướt qua nam tử nằm trên mặt đất hoàn toàn không dậy nổi, Dạ Nhiễm mỉm cười, bất động thanh sắc giẫm lên cổ chân nam tử kia, không giẫm phế, thực sự có thể khiến cho nam tử nửa tháng không xuống giường được.
Bên người nam tử có mấy gã sai vặt, đã nâng nam tử dậy, trong đó hai cái gã sai vặt còn muốn ra tay, nhưng lúc chạm đến mát ánh mắt lạnh buốt Dạ Nhiễm, lôi kéo chủ tử của mình đi ra phố đổi đồ.
“Vị cô nương này, có lẽ ngươi nên giết hắn đi, tại phố đổi đồ giết người không bị truy cứu, nhưng là ra phố đổi đồ, cô nương mấy vị phải cẩn thận bọn họ trả thù.” Ở cửa ra vào một cô gái che mặt mắt chứa ý cười nói với Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía nữ tử kia, khóe môi tươi cười ngạo nghễ, “Có thể đạp bay hắn một lần, dĩ nhiên là có lần thứ hai. Ta có thể thả hắn, dĩ nhiên là có thể giết hắn.”
Về phần người nọ hiểu hay không tiếc mạng sống, thì không phải chuyện của nàng rồi, không phải sao?
Cô gái che mặt nghe được lời mà nói của Dạ Nhiễm…, mỉm cười không hề mở miệng.
Đợi mấy người Dạ Nhiễm tiến vào phố đổi đồ, cô gái che mặt kia lấy xuống khăn che mặt, đi vào một cửa ngầm, bên trong ngồi một vị thiếu niên tuấn tú lười biếng, bên người thiếu niên vẫn là bốn vị thị nữ xinh đẹp.
“Chủ tử.” Nữ tử cười dịu dàng nhìn thiếu niên tuấn tú cực kỳ xinh đẹp.
Thiếu niên nuốt bồ đào thị nữ bên người đã bóc lột đưa tới, xoạch xoạch bẹt miệng, con mắt màu đen lóe ra giảo hoạt, “Tên phế vật Lưu Thiên kia, phế chưa?”
“Không có, Dạ Nhiễm ra tay lưu tình, sợ là phải nằm trên giường mấy tháng rồi.” Nữ tử chậm rãi lắc đầu, như trước là tràn đầy vui vẻ.
Ngón tay thiếu niên vuốt cằm, con mắt màu đen lóe lên, phối hợp khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, ngược lại là có chút cảm giác nghẹt thở, “Quả nhiên nàng vẫn là rất thú vị…(nột-nói chậm!!!), ngươi nói có đúng hay không Cúc nhi?”
Sở trường thiếu niên chỉ ngả ngớn, bên cạnh hắn một vị thị nữ xinh đẹp, nhìn như động tác lẳng lơ, cũng ở bên thiếu niên thêm vài phần cảnh đẹp ý vui.
“Có thể khiến cho chủ tử để bụng như vậy, tất nhiên nàng rất thú vị rồi.” Bị gọi thị nữ Cúc nhi dung nhan xinh đẹp, mang theo chút ít dí dỏm.
Ánh mắt thiếu niên lộ ra một chút giảo hoạt vui vẻ, nháy mắt mấy cái, tiếp tục ăn bồ đào, trò hay đều ở phía sau.
Lúc này, phố đổi đồ.
Sáu người Dạ Nhiễm đi vào, một ít người chứng kiến trò khôi hài ở cửa ra vào, đều tự động nhường đường cho mấy người Dạ Nhiễm, bọn họ chỉ không muốn gây phiền toái mà thôi, dù sao tại phố đổi đồ này, một lần vô ý, sợ là mạng cũng đi luôn.
“Đội trưởng, Băng Chi Tinh Tâm!” Thời điểm Khúc Thừa Trạch nhìn đến một vật, con mắt thoáng một cái phát sáng, bọn họ đương nhiên biết rõ Dạ Nhiễm tìm kiếm Băng Chi Tinh Tâm.
Dạ Nhiễm cũng cùng phát hiện Băng Chi Tinh Tâm, trực tiếp đi đến phía Băng Chi Tinh Tâm, lông mi Dạ Nhiễm mang theo vài phần vui mừng, sáu khỏa Băng Chi Tinh Tâm hiện tại nàng còn thiếu bốn khỏa, ngược lại thật không ngờ có thể tìm được tại phố đổi đồ.
“Cái Băng Chi Tinh Tâm này, ngươi muốn đổi cái gì?” Dạ Nhiễm nhìn về phía nam tử lính đánh thuê muốn đổi Băng Chi Tinh Tâm, ngẩng đầu đối với nam tử hỏi.
Nam tử nhìn lướt qua Dạ Nhiễm, tiếp tục rủ mắt xuống, âm thanh cực kỳ khàn khàn, “Một trương thủy tinh tạp.”
Cái gì? !
Thiếu chút nữa Khúc Thừa Trạch lập tức nhảy dựng lên rồi, “Một trương thủy tinh tạp? Ngươi sao không ăn cướp đi!”
Nam tử không nhìn Khúc Thừa Trạch, chỉ tiếp tục rủ mắt xuống, muốn đồ đạc của hắn, tiếp nhận điều kiện của hắn, nếu không, đi thong thả không tiễn.
Phố đổi đồ lính đánh thuê tựu một nội quy củ như vậy.
Dạ Nhiễm phất tay ngăn Khúc Thừa Trạch, nhìn nam tử này, âm thanh dò hỏi nói, “Ngươi có mấy miếng Băng Chi Tinh Tâm.”
Ngược lại nam tử có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, bình thường có người đến hỏi, nghe được giá của hắn đều bỏ đi.
“Hai quả.” Nam tử tiếp tục cúi đầu, lạnh nhạt nói.
“Ta muốn toàn bộ.” Dạ Nhiễm không chút suy nghĩ nói thẳng ra, nàng xem tiền tài đều là mây bay, giá tiền hai trương thủy tinh tạp nàng còn xuất ra nổi.
Nam tử lại lấy ra một quả Băng Chi Tinh Tâm, hai quả Băng Chi Tinh Tâm bầy đặt trước mặt Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm lấy ra hai trương thủy tinh tạp, trực tiếp đưa cho nam tử, một tay giao tiền, một tay giao hàng, nam tử được tiền, ngẩng đầu gật đầu với Dạ Nhiễm, lại cúi đầu.
Dạ Nhiễm mỉm cười, bỏ hai quả Băng Chi Tinh Tâm vào trong nhẫn trữ vật, tâm tình không khỏi tốt, đã có cái này hai quả Băng Chi Tinh Tâm, nàng cũng chỉ còn thiếu hai quả.
Đột nhiên cảm thấy ánh mắt nóng bỏng từ người bên cạnh nàng, Dạ Nhiễm tìm ánh mắt nhìn, liền chứng kiến đôi mắt Khúc Thừa Trạch tràn đầy lửa nóng nhìn nàng, hoặc là nói nhìn nhẫn trữ vật trên tay nàng.
Trong lòng Dạ Nhiễm âm thầm nghĩ không tốt, đội trưởng nàng cất giữ tiền riêng dễ dàng sao.
Nhưng mà ——
Dạ Nhiễm giương mắt nhìn về phía Khúc Thừa Trạch, lông mi nhảy lên, dáng tươi cười nguy hiểm mà tà ác, “Khúc Béo, ngươi đang suy nghĩ gì đấy hả?”
Khúc Thừa Trạch thấy ánh mắt Dạ Nhiễm càng ngày càng nguy hiểm, nén lời muốn nói trở về, sau nửa ngày mới lục đục thì thầm lắc đầu, “Không có, bổn thiếu gia chỉ là hiếu kỳ đội trưởng còn có bao nhiêu tư tàng (cất giữ riêng).”
Dạ Nhiễm nắm đấm niết đùng đùng (*không dứt) tiếng nổ, dạo qua vòng quanh Khúc Thừa Trạch một vòng, vẫn không nói gì, Khúc Thừa Trạch lập tức khoát tay núp ở sau lưng Liễu Phi Tiếu, đội trưởng vậy mà uy hiếp hắn.
Dạ Nhiễm đầy ý cười cười, quay người đi lên phía trước, đây mới quản tốt sổ sách nha, tiền riêng cũng muốn, thật là đồ tiểu tử cần ăn đòn.
Khóe miệng mấy người Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt thoáng co giật, tiếp theo có chút hả hê nhìn Khúc Thừa Trạch, bình thường tiểu tử này cắt xén tiền tiêu vặt của bọn họ!
Khúc Thừa Trạch hấp hấp cái mũi, cúi đầu xuống không dám nói thêm nữa, cái kia là giúp bảo quản, giúp bảo quản!
Vừa đi không lâu, thiếu nữ La Lỵ thấy được môt cây đoản kiếm, lập tức sôi nổi đến sạp hàng trước, ngồi xổm người xuống cầm lấy đoản kiếm, “Chi kiếm (Thanh Kiếm) này, đổi cái gì?”
Bày quầy bán hàng là một nữ tử, lông mi nữ tử tản ra khí khái hào hùng, thấy La Lỵ đáng yêu, lộ ra dáng tươi cười, “Đổi một hứa hẹn.”
La Lỵ sửng sốt một chút, khiêu mi nhìn về phía nàng kia, hứa hẹn?
“Đúng vậy, Thiếu chủ gia tộc La thị. Ta dùng chuôi thích khách chi kiếm này, đổi với ngươi một hứa hẹn.” Ánh mắt nữ tử thanh tịnh mà chăm chú, nàng nhìn La Lỵ nói như thế.
Tay La Lỵ nắm đoản kiếm, có chút thoáng rụt, ánh mắt phút chốc thoáng trở nên lạnh như băng, như ánh sáng âm u trên đoản kiếm, “Ngươi là ai?”
Nữ tử nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu với La Lỵ, “Ta là ai cũng không quan trọng không phải sao? Chúng ta chỉ là làm giao dịch, cô đồng ý tự nhiên đạt được cái thích khách chi kiếm này, ngươi không đồng ý, ta lại tìm chủ nhân của nó.”
Nữ tử nhìn La Lỵ ánh mắt vẫn lạnh như băng, nhún vai, khiêu mi nhìn về phía mấy người Dạ Nhiễm, “Huống chi bằng hữu của cô đều ở đây, không phải sao?”
“Cô rất thông minh.” La Lỵ vuốt vuốt đoản kiếm trong tay, nhàn nhạt đối với nữ tử nói, “Cô muốn hứa hẹn cái gì.”
“Tương lai ta nếu có khó khăn, ta muốn cô bảo vệ ta một mạng.” Nữ tử bỏ đi dáng tươi cười, trịnh trọng nói vớiLa Lỵ.
La Lỵ xùy cười ra tiếng, “Thời điểm cô gặp nạn, như vậy có thể cam đoan tìm đến ta? Ta lại có thể bảo vệ mạn của cô?”
Nữ tử không có tức giận, mà là lộ ra dáng cười sinh tử do trời định, “Tìm được cô hay không, là mạng của ta. Nhưng tìm được cô, cô nhất định có thể bảo vệ mạng của ta.”
Nữ tử nhìn về phía La Lỵ, ánh mắt mang theo tín nhiệm, nàng tin tưởng La Lỵ, không đơn giản bởi vì nàng là La Lỵ, là Thiếu chủ gia tộc La thị, càng bởi vì nàng là thành viên Vô Địch thần đội, là đệ tử Dạ Nhiễm.
Cho nên, La Lỵ nói nàng rất thông minh, mà nàng cũng thật rất thông minh.
“Tốt, hứa hẹn này ta đổi, đây là tín vật của ta.” La Lỵ lấy đoản kiếm trong tay, trầm mặc trong nháy mắt, lấy sợi dây chuyền bên hông, đặt trên tay nữ tử, cầm đoản kiếm đi.
Nữ tử xem sợi dây chuyền trong tay, phảng phất như buông xuống cái gì đó, chân thành nhẹ gật đầu đối với La Lỵ và mấy người Dạ Nhiễm.
Mấy người Dạ Nhiễm rời đi, La Lỵ tập trung vuốt vuốt thích khách chi kiếm trong tay, một lúc lâu sau La Lỵ mới kích động nhảy về phía trước đến bên người Dạ Nhiễm, đưa lên đoản kiếm nhưchiến vật quý, “Sư phụ sư phụ, đây là thích khách chi kiếm, là thích khách chi kiếm trong truyền thuyết, giết người vô hình, một kiếm hóa Thiên Kiếm thích khách chi kiếm!”
Mặc dù Dạ Nhiễm không nghe qua thích khách chi kiếm này, cũng bởi vì thấy La Lỵ cao hứng như thế thì cũng cười cười, xoa xoa đầu La Lỵ, “Ngươi thích là tốt rồi.”
La Lỵ dùng lực gật đầu, nhét thích khách chi kiếm vào trong tay Dạ Nhiễm, “Sư phụ sư phụ, cái này ngươi giữ lại, La Lỵ ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Dạ Nhiễm nhìn đoản kiếm trên tay, cười cười, “La Lỵ, sư phụ ta đây có vũ khí của mình, cái chuôi đoản kiếm này ngươi giữ lại bản thân dùng. Thích khách chi kiếm, tất nhiên dùng cho thích khách ưu tú nhất, La Lỵ, cố gắng lên.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện