[Dịch]Tà Y Độc Phi - Sưu tầm

Chương 162 : Đại hôn (3)

Người đăng: 

.
Ngân Vũ cười híp mắt nhìn Quân Mặc Hoàng đang muốn đi vào phòng, tử nhãn lóe lên một chút hàn băng vui vẻ: “Tiểu tử, ải của chúng ta người còn chưa qua được.” Bên cạnh Ngân Vũ là ba người Tử Liên, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, bốn người đứng ở trước mặt Quân Mặc Hoàng, cười đến không có một chút ý tốt. Mặc dù lửa giận trong lòng Quân Mặc Hoàng càng ngày càng đậm, nhưng đối mặt với bốn vị trưởng bối cũng không dám lỗ mãng, chắp tay cung kính đối với bốn người họ: “Nhiễm Nhi bởi vì vẫn chưa đến gặp bốn vị trưởng bối, từ hôm qua đến nay vẫn một mực rầu rĩ không vui. Các vị có thể đến, Nhiễm Nhi nhất định sẽ rất vui vẻ.” Lời này của Quân Mặc Hoàng có thể nói cũng chính là tiếng lòng của bốn người bọn họ, vốn là hôm qua khi bọn họ nhìn thấy Dạ Nhiễm buồn bực không vui, trong lòng vẫn không thoải mái, rõ ràng là bọn họ đã đến rồi. Hôm nay, bọn họ ở trong tân phòng cướp tân nương tử, còn ở khắp nơi gây khó dễ cho tân lang, dường như, chính bọn họ cũng thấy không có quá mức đi. Quân Mặc Hoàng nhíu mày, hít một hơi thật sâu: “Nhạc mẫu, hai vị nhạc phụ, Tử Liên… thúc thúc, có thể cho ta gặp Nhiễm Nhi không?” Thời điểm Quân Mặc Hoàng gọi một tiếng thúc thúc này, không ai biết là hắn nghiến răng nghiến lợi cỡ nào. Ngược lại Tử Liên cực kỳ vui vẻ, tiểu tử Quân Mặc Hoàng này chủ động lấy lòng, còn gọi thúc thúc, loại tư vị này cũng không tệ, nhưng, hai tay giơ ra: “Tân nương tử ở đâu, Bổn tọa cũng không biết.” Đôi mắt màu tím của Ngân Vũ cũng hiện lên vui vẻ, nhìn lên trời: “Bổn tọa cũng không biết.” Quân Mặc Hoàng chỉ cảm thấy lửa giận ở trong lòng vụt bốc lên đầu, hắn trăm phần trăm xác định Dạ Nhiễm ở trong phòng, thế nhưng mà, bốn vị trưởng bối này lại ngăn cản, hắn không thể xông vào, chỉ có thể đè xuống hỏa khí, nhìn về phía Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, Nhiễm Nhi nàng…” “À, nữ nhi của ta nói nàng không muốn gả cho ngươi.” Dạ Huyền Diệp cười cười, hai tay chắp sau lưng, bày ra bộ dáng cha hiền, nữ nhi của hắn nói cái gì tức là cái đó. “Kỳ thật, trước đây tiểu Nhiễm nàng có một vị thanh mai trúc mã, cho tới nay hai đứa trẻ này cũng rất thuận mắt…” Vũ Nhược Phiêu đảo mắt nói một câu. Ách ——– Không khí ấm áp xung quanh đột nhiên hạ thấp, hàn khí bức người. Đôi mắt Quân Mặc Hoàng dường như muốn phun ra lửa, đối với tình cảm của hắn và Nhiễm Nhi, Quân Mặc Hoàng vô luận thế nào cũng vô cùng tín nhiệm, nhưng khi nghe chính miệng nhạc mẫu nói như vậy, Quân Mặc Hoàng chỉ cảm thấy mình như sắp nổ tung, lại vẫn không thế phát tiết. “Ấy, đứa bé kia ở ngày đây này, Tiểu Dụ, mau đến đây.” Vũ Nhược Phiêu đảo đảo mắt, trực tiếp nghiêng mắt nhìn về phía mấy người Tuyền Dụ đang nhìn trộm cách đó không xa, con mắt sáng ngời, ngoắc ngoắc Tuyền Dụ. Tuyền Dụ trốn ở một nơi gần đó nghe thấy câu nói của Vũ Nhược Phiêu, nhất thời trợn tròn mắt, hắn là đến đây xem trò vui chứ không phải đến hát hí khúc! Hơn nữa, giờ phút này lại để cho hắn đi làm tình địch đoạt tân nương tử, thẩm thẩm, nàng muốn giết hắn sao. Phốc ———– Mấy người Như Lệ Nhi ở bên cạnh đồng dạng xem kịch vui nhìn vẻ mặt của Tuyền Dụ, thoáng cái không nhịn được bật cười. Tuyền Dụ vẻ mặt đau khổ, từ không trung nhảy xuống, vừa đứng trên mặt đất lập tức khôi phục thân sắc cao quý như xưa, chậm rãi đến bên cạnh Vũ Nhược Phiêu: “Thẩm thẩm, Nhiễm Nhi nàng, nàng còn không có đáp ứng cùng ta…” Lúc Tuyền Dụ nói chuyện, sắc mặt còn hơi ửng đỏ, giống như Dạ Nhiễm cũng sắp đáp ứng hắn rồi, nhưng vẫn còn làm bộ mà thôi. Tức điên rồi, Quân Mặc Hoàng không khống chế được sức mạnh của mình, toàn bộ không khí trong trời đất bắt đầu xoay chuyển mãnh liệt. Tuyền Dụ đứng mũi chịu sào thiếu chút nữa bị sự xoay chuyển này làm cho đau sốc hông rồi, sắc mặt đỏ bừng sau nửa ngày mới trở lại bình thường, Tuyền Dụ chỉ cảm thấy dạ dày thật đau, hắn là người bị hại ah. Mà lúc này, bốn người Dạ Huyền Diệp, Ngân Vũ cũng đổi sắc mặt, thực lực của Quân Mặc Hoàng quả thực vượt xa dự liệu của bọn họ. Két ——— Cửa phòng mở ra. Dạ Nhiễm vẫn còn chút mờ mịt từ bên trong đi ra, chờ đến khi Dạ Nhiễm nhìn rõ tình cảnh trước mặt, ảnh mắt thoáng chút trấn định trở lại: “Ngân lão cha, Dạ lão cha, mẫu thân, Tử Liên thúc thúc?! Mặc Hoàng? Còn có Tuyền Dụ, mọi người đang làm gì vậy?” Dạ Nhiễm cảm thấy đầu của mình hiện tại loạn thành một mảnh, nàng trước đó đang làm cái gì? Đợi sau khi đại não của Dạ Nhiễm khởi động lại lần nữa, Dạ Nhiễm nhớ lại mình và Mặc Hoàng đã bái thiên địa, nàng được đưa vào động phòng, sau đó, sau đó dường như nàng bị đánh ngất. Dạ Nhiễm nhìn tình cảnh trước mắt, sau vài giây, mỉm cười: “Lão cha, mọi người đây là náo động phòng sao. . .” Nhưng một giây sau đó Dạ Nhiễm còn chưa nghe được câu trả lời từ mấy người Ngân Vũ, đã bị Quân Mặc Hoàng ôm lấy, vị nam tử tuấn mỹ mặc hỉ phục đỏ thẫm này, ánh mắt lúc này nhìn Dạ Nhiễm, trong bá đạo lại xen lẫn vài tia ủy khuất không dễ phát hiện. “Nhiễm.” Quân Mặc Hoàng ôm chặt Dạ Nhiễm vào lòng, hận không thể khảm cả người nàng hòa vào thân thể của mình, trời mới biết, lúc hắn đi vào tân phòng lại không nhìn thấy Dạ Nhiễm, trong lòng dường như có cảm giác muốn nổi điên. Dạ Nhiễm chớp chớp mắt, còn có chút không rõ ràng với tình huống trước mắt, hai tay ôm lấy eo Quân Mặc Hoàng, mặt tựa vào ngực hắn: “Thiếp đây.” Mấy người Ngân Vũ liếc nhau, nhún vai, thật là, Dạ Nhiễm như thế nào lại tỉnh trước dự đoán của bọn họ 10 phút. Nhưng bọn họ hiểu ý cười cười, mang theo một đám thiếu niên thiếu nữ biến mất, đã tìm được tân nương rồi, trước hết không làm khó dễ tiểu tử này nữa. Quân Mặc Hoàng ôm ngang Dạ Nhiễm trở về phòng, lòng tràn đầy tức giận, lúc nhìn đến tình cảm chân thành ở trong lòng, lập tức biến mất hoàn toàn. Dạ Nhiễm ngồi trong lòng Mặc Hoàng, đối với chuyện xảy ra trước đó, một mực không biết, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của Mặc Hoàng trước đó, cũng đoán được tám chín phần thì sờ sờ mũi, có phần bồi thường cười nói: “Mặc Hoàng, trước đó xảy ra chuyện gì?” “Không có gì.” Quân Mặc Hoàng cười nhẹ lắc đầu, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hắn đã cưới được nữ tử ở trong lòng: “Nhiễm, ta cuối cùng cũng cưới được nàng về nhà rồi…” Dạ Nhiễm tựa vào lòng Mặc Hoàng, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại biến thành một nụ cười xinh đẹp mị hoặc: “Nhưng mà khoản nợ của chàng chỉ mới trả một nửa, còn một nửa thì dùng cả đời chàng để trả.” Cả một buổi chiều, không có ai đến quấy rầy đôi tân lang tân nương này. Trời sắp tối, mấy vị trưởng bối ngồi trong yến hội cười híp mắt chào hỏi khách nhân, mà các đội viên của đôi tân lang tân nương, lại trong thời khắc này lặng lẽ kề vai sát cánh rời khỏi yến hội. Đi đến bên ngoài gian phòng của Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, Khúc Thừa Trạch xoa xoa ót, cong người lặng lẽ đi tới cửa sổ, dán lỗ tai lên, xác định bên trong không có bất kỳ âm thanh khiến người khác ngượng ngùng nào, con mắt mới sáng lên vẫy vẫy tay với một đám ở phía sau lưng. Mấy người Hắc Ưng, Hắc Hổ, Hắc Mãnh, Hắc Nhiễm, Huyền Ly canh giữ ở một nơi bí mật gần đó, thấy một màn như vậy, năm người gần như ngừng thở nhìn lên bầu trời đêm, bọn họ cái gì cũng không thấy, một đám nam nữ to gan không biết giới hạn này, đêm nay tự cầu nhiều phúc đi. Trong phòng, hai người Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ngồi đối diện nhau, trên bàn bày một ít thức ăn, rượu và điểm tâm, hai người đều là người không để quy củ vào mắt, vừa ăn, vừa nhìn nhau cười, cũng không nói gì nhiều mà chỉ nhìn đối phương ở trước mắt mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, trên mặt là nổi vui mừng không thể giấu. Ở ngoài cửa vừa có động tĩnh, lập tức đáy mắt hai người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng mang theo một chút giảo hoạt, đám người kia ngoan ngoãn cho hai người bọn họ một buổi trưa, đến tối đã thay đổi. Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm liếc nhau, lập tức thân ảnh lặng lẽ ẩn nấp trong phòng. Đám người này có thể nói là gan to đến cực điểm, không biết là ai dẫn đầu mở cửa phòng, sau đó từng người một như con mèo tiến vào trong. Trong phòng, khắp nơi đều là màu đỏ tượng trưng cho sự vui mừng, một đôi long phượng trình tường đặt trên giường lớn, trên giường rõ ràng là hai người đang đắp chăn ngủ lộ ra hai cái đầu. Hai vị Lưu Vũ Phi và Liễu Ngọc Kiều đi lên trước, đáy mắt xoay tròn lập lòe ánh sáng như con sói, lặng lẽ đi tới đầu giường nhìn hai cái đầu màu đen đang ôm nhau, làm theo kế hoạch, Lưu Vũ Phi lấy ra một viên đan dược, yên lặng bóp nát rồi đặt dưới gối, mắt thường có thể thấy được sương mù đang phát tán bên trong chăn. Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ẩn từ một nơi bí mật gần đó, vẻ mặt trong nháy mắt tái nhợt, bọn ranh con này lại dùng mị thuốc, mặc dù mị thuốc chỉ có tác dụng kích tình trong một lúc, nhưng lá gan của đám người kia thật sự không phải nhỏ bình thường ah. Thiếu nữ La Lỵ một tay kéo Mạt Tiêu thiếu niên xoẹt một cái chui xuống gầm giường, Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng mặt càng thêm đen, tốt, cảm giác mấy người kia là đến xem hai người bọn họ biểu diễn đây mà? Liễu Phi Tiếu lựa chọn rất khôn khéo, nhìn một lượt gian phòng, tìm kiếm chỗ nấp có hiệu quả tốt nhất, trực tiếp bay lên, nhưng mà Liễu Phi Tiếu vừa mới bay lên, liền nhìn thấy hai cặp mắt phát ra ánh sáng âm u trong đêm tối. Liễu Phi Tiếu thiếu chút nữa thét lên té xuống, một giây sau, một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay hắn kéo lên, đồng thời, Liễu Phi Tiếu phát hiện bây giờ mình muốn lên tiếng cũng không thể. Liễu Phi Tiếu bị ép ngồi trên xà nhà, dù trong phòng tối đen nhưng hắn một chút cũng không ngại nhìn rõ ràng hai người trước mặt, hai vị này mặc hỉ phục màu đỏ, một nam tử tuấn mỹ một nữ tử tuyệt diễm, không phải người đáng ra đang nằm trên giường Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm thì là ai? Liễu Phi Tiếu nhìn về phía hai vị ở trước mặt cười lấy lòng, nhìn lại trên giường, rồi lại nhìn một đám bạn xấu vẫn còn đang mân mê kia, Liễu Phi Tiếu tin tưởng vẻ mặt vào lúc này của mình, khẳng định so với khóc còn khó coi hơn. “Tiểu tử, từ từ thôi! Coi chừng đánh thức.” Tập Diệt Nguyệt nhìn Khúc Thừa Trạch bình thường rất linh hoạt, giờ thì tay chân vụng về, đánh tên Khúc Béo một cái mạnh, hạ giọng gào thét. “Đồ đần, ngươi nhỏ giọng một chút mới đúng.” Liễu Ngọc Kiều gõ đầu Tập Diệt Nguyệt, có thể nói là giống như chim sẻ núp đằng sau. Liễu Phi Tiếu mỗi khi nghe một câu, đều có thể thấy khóe môi Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng ngày càng nhếch lên, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn. Trong nội tâm Liễu Phi Tiếu bắt đầu cầu nguyện rồi, hi vọng bọn họ đừng chết quá thảm. Hai người Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ngồi trên xà nhà nhìn một đám người ở dưới phá rối, trong lòng hai người đều có chút dở khóc dở cười, thành viên của hai đội lá gan quả thực không chỉ là hơi lớn đâu. “Đều nấp kỹ chưa?” Quân Mặc Trạch trốn ở một chỗ, ánh mắt như kẻ trộm quét khắp phòng một lần, mặc dù hắn không phát hiện ra tung tích, nhưng vẫn không xác định được hỏi một lần. Mộng Vũ Trúc bình thường giản dị như thanh trúc, vào lúc này, ác tâm cũng nổi lên, đối với Quân Mặc Trạch dùng tay ra hiệu xác định. “Đều nấp kỹ rồi?” Một thanh âm từ trong chỗ tối truyền đến, có chút khàn khàn, có chút âm u. “Cúc cu.” “Hí.” (tiếng ngựa hí) . . . Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm ở chỗ tối cũng nở nụ cười, con mắt cũng nheo lại nguy hiểm, mấy tên gia hỏa này, đến cả ám hiệu cũng đều sắp xếp cả nha. Liễu Phi Tiếu nhìn trần nhà, chết chắc rồi, đám người kia chẳng lẽ không nghe ra chủ nhân của giọng nói kia chính là đối tượng mà bọn họ đang muốn đùa giỡn – Quân Mặc Hoàng hay sao! “Nếu đã nấp kỹ rồi, vậy thì nấp luôn đi.” Giọng nói thanh thúy xen lẫn vui vẻ tiếp tục vang lên từ chỗ tối. Một đạo lực vô hình xuất hiện trong tay Quân Mặc Hoàng, trong vài giây ngắn ngủi, tại thời điểm đám người kia ý thức được giọng nói này có gì không đúng, thì bọn họ đã không nhúc nhích được rồi, cả người bị một cỗ lực lượng vô hình trói lại. Đèn trong phòng, phút chốc sáng lên. Mấy tên gia hỏa đã trốn đi, giờ khắc này nhờ ngọn đèn chiếu xuống không có chỗ để ẩn nấp, nguyên một đám trợn mắt nhìn Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm đang ngồi trên xà nhà, còn có đối diện hai người họ – Liễu Phi Tiếu với vẻ mặt như ăn khổ qua. Mọi người nhìn lại hai luồng ánh sáng màu đen ở dưới gối, thì khóc không ra nước mắt. Đáng thương nhất là thiếu nữ La Lỵ và thiếu niên Tư Mạt Tiêu không để ý trốn dưới gầm giường, tầm mắt hai người chỉ có thể thấy ván giường, không thể động cũng không biết ở bên ngoài phát sinh chuyện gì. Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng nhìn một đám này, sắc mặt Quân Mặc Hoàng đen lại, mà Dạ Nhiễm thì cười cực kỳ nguy hiểm: “Các vị, làm khổ các vị, chịu khó ở chỗ này a.” Nói xong Dạ Nhiễm nhìn về phía Quân Mặc Hoàng, nụ cười mang theo vài phần trêu tức: “Mặc Hoàng, yến hội ở bên ngoài cũng sắp bắt đầu, ta còn chưa có xem màn biểu diễn của tứ đại thế gia.” Quân Mặc Hoàng vuốt vuốt đầu Dạ Nhiễm, ôn nhu cười cười: “Chúng ta đi thôi.” Hai người biến mất trong phòng, chỉ lưu lại một đám người không thể nhúc nhích, bộ dáng khóc không ra nước mắt, thà chết còn hơn. Sau khi hai người Quân Mặc Hoàng rời đi, trong phòng lại tối như mực, loáng thoáng còn nghe thấy được âm thanh nghiến răng nghiến lợi. “Đội trưởng thật là đáng giận mà, cứ như vậy bỏ chúng ta lại nha…” “Mẹ nó, may mà chúng ta dùng là mị thuốc, nếu là dùng mị dược cực mạnh, một đám chúng ta nhất định trực tiếp đi chết…” “Đội trưởng đúng là không có nhân tính ah…” . . . Hai người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng vừa ra khỏi viện, trước mặt là một nữ quan cung kính hành lễ: “Tham kiến Cẩn Vương gia, Cẩn Vương phi, yến hội ở bên cạnh, mời đi theo nô tài.” Đi theo nữ quan một đường đến yến hội náo nhiệt, nữ quan cung kính cáo lui. Ngân Vũ và Tử Liên ngồi ở một góc khuất nhìn thấy thân ảnh hai người đi tới, thì ngay ngắn lộ ra nụ cười yêu nghiệt, xem ra một đám gia hỏa đi náo động phòng kia, không thành công rồi. Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu, Hoàng Đế bệ hạ và Quân lão gia tử gần đây cũng thích xem trò vui đều đồng thời lộ ra bộ dạng tươi cười. Một đám tân khách vừa nhìn thấy hai người mới xuất hiện, lập tức trở nên ồn ào. “Ôi, tân lang xem ra trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng bắt được tân nương tử rồi ah!” “Ha ha, tân lang nhất định phải uống rượu, ngày đại hỉ sao có thể thiếu rượu được.” “Bằng hữu của tân nương tử hôm nay chỉnh tân lang thảm rồi, tân nương tử phải tự phạt năm chén ah.” . . . Lúc này, không có Cẩn Vương Minh Vực, cũng không có Dạ gia thiếu chủ, bọn họ chỉ là tân nương tử và tân lang. “Khanh khách, ta nói này, tự phạt năm chén làm sao đủ.” Một đạo âm thanh thanh lệ vang lên trong đám người, mọi người thoáng cái liền an tĩnh, nhìn về phía người đang nói chuyện. Một thân áo trắng thanh nhã như đóa hoa sen, nữ tử che mặt, trong đôi mắt trong suốt như nước mang theo vui vẻ, dịu dàng nhìn về phía Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng. Cô gái này, bậc thầy về đàn cổ – Lâm Hân Nhi. “Hả? Đại gia Hân Nhi nói xem phải trừng phạt như thế nào mới tốt?” Hoàng Đế bệ hạ ôn nhuận là người chưa bao giờ bỏ qua kịch vui. Các tân khách cũng đặt ánh mắt trên người Lâm Hân Nhi, Lâm Hân Nhi dịu dàng cười cười, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, cánh tay trắng nõn vươn ra cầm lấy một bầu rượu ở gần đó, lấy ra năm cái chén, đổ đầy năm chén rượu. Lâm Hân Nhi cầm lấy một ly, đôi mắt vui vẻ nhìn Dạ Nhiễm: “Làm phiền tân nương tử của chúng ta mớm năm chén rượu này cho tân lang, thế nào?” Lâm Hân Nhi vừa nói xong, có thể nói là một chiêu kích thích ngàn lớp sóng, các tân khách bắt đầu ồn ào hưng phấn, nguyên một đám biểu thị tuyệt đối ủng hộ ý kiến của Lâm Hân Nhi, ánh mắt đều trở nên sáng quắc nhìn về đôi bích nhân Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng. Khí lạnh quanh thân Quân Mặc Hoàng đều buông lỏng, đôi mắt màu đen u ám bình thường làm cho thiên hạ phải kinh sợ giờ đây dường như cũng đã không còn chút uy lực nào, lại càng làm cho khách nhân đùa giỡn càng thêm lợi hại. Hoàng Đế bệ hạ và Quân lão gia tử vừa uống rượu dùng bữa, vừa xem trò hay, đồng thời cảm thán một phen, yến hội ở đây mới có không khí vui vẻ trong ngày đại hôn, trước đó ở trong hoàng cung đã quá hà khắc rồi. “Hôm nay tân lang không thể tức giận nha.” Lâm Hân Nhi một đôi mắt to đẹp sáng bóng, chớp chớp hai mắt với Dạ Nhiễm, đáy mắt hiện lên một vòng giảo hoạt. Dạ Nhiễm cảm thán chính mình, người nào lại không quen, bằng hữu ở bên người sao lại toàn là người sau so với người trước càng lợi hại hơn. “Hân Nhi, nếu không ta tự phạt mười chén được không?” Dạ Nhiễm kiên trì thương lượng với Lâm Hân Nhi, mặc dù mặt mũi đều không quan trọng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy muốn nàng mớm cho Mặc Hoàng… Lâm Hân Nhi dịu dàng cười cười, nhìn một vòng đông đảo khách nhân, giương giọng nói: “Cho dù ta đồng ý, chắc hẳn mọi người cũng sẽ không đồng ý, đúng không?” “Không đồng ý, cái này không được ah tân nương tử…” “Đúng đúng, không có đồng ý…” “Bổn đại gia cũng ————-” Manh Tạp Tạp luôn một mực núp trong chỗ tối lúc này rốt cuộc kiềm chế không được muốn hô lên, nhưng còn chưa nói xong, đã bị một cái tay che miệng, kéo trở lại. Ba tên Manh Tạp Tạp, Tiểu Khung và Đậu Mao Mao nghiến răng nghiến lợi nhìn một màn, tự nhiên lại muốn Nhiễm Nhiễm của bọn họ trình diễn hôn nhau, không được không được, nhất định không được! Nhưng mà Ngân Vũ và Tử Liên đã kiềm chế ba tên này lại. Tử Liên cười híp mắt nhìn bọn họ lắc đầu, uống xong một chén rượu mới nói: “Chẳng lẽ mọi người không thấy như vậy càng thú vị sao?” Ngân Vũ cười không nói gì, đáy mắt dù có chút bất mãn thay con gái, nhưng Ngân Vũ cái gì cũng không nói, Tử Liên nói không sai, nhìn Quân Mặc Hoàng bị đùa giỡn, kỳ thật còn không bằng nhìn kịch vui của cả đôi tân lang tâng nương. Đáy mắt Quân Mặc Hoàng hiện lên hàn băng, nhưng còn chưa kịp có hành động, trên môi đã bị một thứ mềm mại áp vào, ngay sau đó môi hắn bị mở ra, chất lỏng nồng đầm mùi rượu mang theo hương bị ngọt ngào của Dạ Nhiễm chảy vào trong miệng hắn. Đáy mắt Dạ Nhiễm hiện lên tia mị hoặc, rời khỏi môi Mặc Hoàng, tiếp tục uống chén thứ hai, lần nữa kiễng chân áp lên môi Mặc Hoàng. Các tân khách mở to hai mắt nhìn một màn này, đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, bên tai đã là âm thanh đinh tai nhức óc, nhưng trong trận cười lớn này, đều là những lời chúc phúc. Các vị trưởng bối trước đó còn cười híp mắt chờ xem trò vui, khi chính thức nhìn thấy một màn này, Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ nếu không phải ở bên cạnh có người giữ lại, sợ là đã trực tiếp tiến lên kéo hai người kia ra rồi. Hoàng Đế bệ hạ có chút cứng ngắc, nhưng chốc lát đã trở lại là bộ dáng tươi cười ôn nhuận trên khóe miệng, Quân lão gia tử thì lẩm bẩm “người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi ah”, rồi cầm một bầu rượu cười tủm tỉm rời đi. Thẳng đến khi uống xong ly cuối cùng, môi Dạ Nhiễm còn chưa rời đi, sau gáy đã bị Quân Mặc Hoàng giữ lại, biến thành một cái hôn sâu say đắm. Quân Mặc Hoàng vung tay lên, thân ảnh hai người lập tức biến mất, trong không khí truyền tới giọng nói không được tốt lắm của Quân Mặc Hoàng: “Một khắc đáng giá ngàn vàng, Bổn vương và Nhiễm Nhi không tiếp mọi người được.” Quân Mặc Hoàng vừa nói xong, mọi người nhìn chỗ trống đã không còn ai kia không khỏi ha ha phá lên cười, xem ra ai cũng không náo động phòng này được rồi. Đêm nay, mặc kệ là ai có bản lĩnh phi thường cũng đều không thể tìm thấy tân nương tử và tân lang. Sau khi các khách nhân vui chơi đến sáng, đội viên của Thánh Huy thần đội và Vô Địch thần đội ở trong gian động phòng kia, dùng những tư thế khác nhau đứng ngây ngốc nghiêm chỉnh cả một buổi tối, những người khác có người có một đêm ngủ ngon, có người uống rượu đến hừng đông. Đậu Mao Mao, Manh Tạp Tạp và Tiểu Khung trong lúc vô tình không biết bị ai chuốc rượu đến choáng váng, cả đêm nằm ngáy o o trên bàn yến tiệc. Yến hội diễn ra, lúc tứ đại thế gia cao hứng vì mọi người diễn tấu một khúc, một hôn lễ long trọng chưa từng thấy, ai cũng say khướt. Mà hai nhân vật chính của hôn lễ, sau một đêm triền miên, nằm trên giường lớn ôm nhau ngủ. Sáng sớm hôm sau, Dạ Nhiễm ở trong ngực Mặc Hoàng tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt có chút mờ mịt, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, khóe môi kéo lên độ cong đẹp mắt, một ngày hôm qua làm cho người ta dở khóc dở cười, nàng cuối cùng cũng trở thành vợ của hắn. Quân Mặc Hoàng cảm giác thấy người ở trong lòng muốn ngồi dậy, nâng cánh tay lên ôm người thật chặt, không mở mắt, tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn buồn ngủ: “Ngủ thêm một chút, đợi một lát nữa đi thỉnh an phụ hoàng và gia gia.” Dạ Nhiễm ở trong lòng Mặc Hoàng nhẹ gật đầu, mặt cọ cọ vào gương mặt của hắn, vừa định nói một lát thôi thì đã thấy con mắt tĩnh mịch mở ra. “Ngủ không được rồi.” Quân Mặc Hoàng chớp mắt, đồng tử màu đen càng thêm u ám, ẩn ẩn trong đó là ánh lửa nóng rực. Dạ Nhiễm liếc mắt, một cước đá văng nam nhân ở trên người, xuyên qua ánh mắt của Mặc Hoàng cầm lấy áo dài tử kim ném lên người sắc lang kia: “Nên đi thỉnh an, Vương gia.” Quân Mặc Hoàng dựa nửa người trên đầu giường, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm: “Nhiễm Nhi, phải gọi phu quân mới phải.” Dạ Nhiễm đã mặc quần áo xong, nhìn vẻ mặt vô sỉ của nam nhân kia, từ trên giường cầm lấy quần áo, cười đến cực kỳ yêu mị: “Thiếp thân giúp Vương gia thay quần áo.” Quân Mặc Hoàng không nhịn được rùng mình một cái, chủ động cầm lấy quần áo mặc vào, sau đó ngồi bất động trên ghế, Dạ Nhiễm mỉm cười, cầm lấy lược chải tóc cho Quân Mặc Hoàng. Quân Mặc Hoàng tựa ở trên ghế híp mắt lại, không cần phải nói lúc này có bao nhiêu thoải mái rồi. Tóc đen của Mặc Hoàng không dài cũng không ngắn xõa trên vai, bình thường đều dùng một sợi dây tử kim tùy ý buộc lên, thoạt nhìn mang theo vài phần tà tứ lười biếng, mà lúc này tóc Mặc Hoàng đều rối tung, càng tăng thêm vài phần hấp dẫn, môi mỏng nhếch lên một vòng cung như có như không, cả người tản ra ánh sáng nhu hòa, làm cho Dạ Nhiễm có chút thất thần. Lúc Dạ Nhiễm lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy một đôi mắt mang theo vài phần trêu tức, Quân Mặc Hoàng cúi người hôn lên má Dạ Nhiễm: “Nương tử đối với diện mạo của vi phu có hài lòng hay không?” Dạ Nhiễm lui về sau một bước, lần nữa đánh giá Quân Mặc Hoàng từ trên xuống dưới, rất nghiêm túc gật đầu: “Tương đối hài lòng.” Sáng sớm. Có người vui mừng, có người buồn. Hoàng đế bệ hạ và Quân lão gia tử đã sớm ngồi ở cung điện chờ Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm đến thỉnh an. Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu, Ngân Vũ, Tử Liên, Manh Tạp Tạp, Tiểu Khung và Đậu Mao Mao ngồi ở trong đại sảnh của Dạ phủ uống trà ăn điểm tâm sáng, thần sắc không giống nhau. Tối hôm qua, đám người Như Lệ Nhi do quá chén nên bây giờ vẫn còn nằm trong phòng ngáy o o. Mà đội viên Vô Địch thần đội và Thánh Huy thần đội, mãi cho đến hừng đông, bọn họ mới có thể khôi phục lại cảm giác, cả đêm duy trì một tư thế, lại ở một nơi hẻo lánh, mấy người thiếu chút nữa sụp đổ, vừa được tự do đã nhanh như chớp chạy trốn, bọn họ không muốn tiếp nhận sự tức giận của hai vị đội trưởng nữa đâu. Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng y phục chĩnh tề ra khỏi gian phòng, gian phòng kia không phải ở trong Dạ phủ cũng không phải ở trong Cẩn Vương phủ, lại càng không phải ở trong hoàng cung, mà là ở trong một không gian độc lập của Quân Mặc Hoàng, hai người ra khỏi phòng là một cái đình viện, bên ngoài đình viện là thảo nguyên mênh mông. Nhìn thấy phong cảnh như vậy, tâm tình Dạ Nhiễm không khỏi tốt lên. Ra khỏi không gian độc lập này, hai người trực tiếp đi về phía hoàng cung, Quân Mặc Hoàng là hoàng tử, lễ nghi không thể miễn được. Vào cung, cung nữ, thái giám, thị vệ trên đường đi đều cung kính hành lễ, bởi vì hôn lễ mà toàn bộ hoàng cung bây giờ là một mảnh vui mừng hớn hở. Hai người đi cùng nhau, đầu tiên đến Càn Khôn điện của Hoàng Đế bệ hạ, nửa quỳ hành lễ. Hoàng Đế bệ hạ nheo mắt, mỉm cười: “Trẫm còn nghĩ hai người các con không đến thỉnh an.” Mặc dù ngữ khí vẫn ôn nhuận như cũ, nhưng ai cũng nghe được vị Hoàng Đế bệ hạ này bất mãn đối với hành vi nửa đường rời khỏi yến hội của Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng. “Nhi thần không dám.” Môi mỏng Quân Mặc Hoàng có hơi nhếch lên, lắc đầu, chậm rãi nói. “Hừ!” Hoàng đế bệ hạ đối với Quân Mặc Hoàng kẽ hừ mũi một tiếng, liền chuyển qua cười híp mắt nhìn Dạ Nhiễm, ngữ khí có chút nguy hiểm: “Nhiễm nha đầu, con vừa mới gọi trẫm cái gì?” Dạ Nhiễm sững sờ, lúc này mới nhớ tới lúc hành lễ, dường như vẫn còn gọi là Hoàng Đế bệ hạ? “Con dâu tham kiến phụ hoàng.” Dạ Nhiễm dịu dàng thi lễ, khẽ mỉm cười. Lúc này Hoàng Đế bệ hạ mới hài lòng gật đầu: “Được rồi được rồi, trẫm không truy cứu việc hai người các con nửa đường rời đi nữa, người một nhà không cần nhiều quy củ như vậy, đi gặp lão gia tử đi, tránh để lão gia tử cáu kỉnh.” Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng nhìn nhau cười cười, hành lễ xong liền rời khỏi điện Càn Khôn, đi về phía điện Ninh Thọ của Thái Thượng hoàng. Quân lão gia tử nhìn thấy tôn nhi mình thích nhất và cháu dâu vừa lòng nhất đến, hai người kính trà, thỏa mãn nghe được hai tiếng gia gia, liền cười tủm tỉm phất tay đuổi hai người đi. Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng ra khỏi điện Ninh Thọ, liền nhìn thấy hai người Thái Tử Quân Mặc Thiên và Công Chúa Quân Mặc Ca. Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt gật đầu với hai người, Dạ Nhiễm cũng chỉ mỉm cười, còn chưa cất bước rời đi, liền bị thanh âm của Quân Mặc Ca ngăn cản. “Tam hoàng huynh, có thể cho muội nói vài câu với Tam hoàng tẩu được không?” Ngữ khí Quân Mặc Ca từ tốn, nụ cười trên mặt cũng vừa đúng, lễ nghi hoàn mỹ đến mức không cho người khác bắt bẻ. Sắc mặt Quân Mặc Hoàng có chút trầm xuống, Dạ Nhiễm nhìn Quân Mặc Hoàng cười cười, nhẹ gật đầu với Quân Mặc Ca: “Đi thôi.” Chờ sau khi Dạ Nhiễm và Quân Mặc Ca rời khỏi, Quân Mặc Thiên dường như vẫn như bình thường vịn tường tô son trát phấn, hắn bước lên phía trước một bước, nụ cười trên mặt đã mất đi vẻ vô hại bình thường mà nhiều hơn một chút khắc nghiệt, nhìn qua Quân Mặc Hoàng một thoáng, vài câu nói mát lạnh truyền vào tai Mặc Hoàng: “Tam hoàng huynh đã có thê tử, phải thường xuyên cẩn thận ah. Hôm qua, nghe nói phụ hoàng muốn thoái vị. Hoàng huynh nói xem, long ỷ này, ai sẽ ngồi đây?” Quân Mặc Hoàng ghé mắt nhìn lướt qua Quân Mặc Thiên, tiếng nói lạnh băng không chút ý vị nào: “Mất kiên nhẫn nhanh như vậy sao?” Lưu lại một câu, Quân Mặc Hoàng cất bước đi tới đình mát cách đó không xa ngồi xuống, lấy Dạ Nhiễm ra uy hiếp hắn? Là nên nói vị huynh đệ này quá tự tin hay quá ngốc đây? Nghĩ đến biến cố ở Lam Vân quốc, Quân Mặc Hoàng không khỏi thở dài, chậm rãi lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Quân Mặc Ca và Dạ Nhiễm đứng bên hồ nước, Quân Mặc Ca đảo mắt nhìn Dạ Nhiễm ở bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp: “Cô có nghĩ sẽ để cho Tam hoàng huynh ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế không?” Nghe vậy Dạ Nhiễm khẽ mỉm cười, chuyển sang nhìn Quân Mặc Ca, ẩn ẩn mang theo vài phần đùa giỡn: “Công chúa, phụ hoàng ngài còn có thể làm Hoàng Thượng được nhiều năm nữa.” Đối với dã tâm của Quân Mặc Ca, Dạ Nhiễm biết rất rõ, vị nữ tử này cũng có thủ đoạn làm cho người khác tin phục, chỉ là ————— “Dã tâm với thực lực là ngang nhau, không có thực lực mà có dã tâm thì chờ cô ở phía trước sẽ chỉ là —– vạn kiếp bất phục.” Dạ Nhiễm nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói. Ý tứ trong lời nói của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Ca làn sao không rõ? Nhưng mà, Quân Mặc Ca lắc đầu, khóe môi hơi cười, là yên tĩnh và cô độc: “Có những việc, một khi bắt đầu thì không thể nào dừng lại, nếu như tương lai ta thua, cô tự tay giết ta đi.” Dạ Nhiễm nhíu mày, nhìn Quân Mặc Ca chậm rãi nheo mắt lại: “Biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn không chịu bứt ra?” “Không, có lẽ không phải là thiêu thân lao đầu vào lửa đâu?” Ngữ khí của Quân Mặc Ca dần trở nên kiên định, đã bắt đầu thì không thể chấm dứt, muốn chấm dứt, nàng chỉ có thể để toàn thân dính máu. Cho nên nếu không liều, nàng chỉ có một con đường chết. Dạ Nhiễm nhìn thật sâu Quân Mặc Ca, sau nửa ngày mới dời đi đôi mắt, lưu lại một câu, quay người rời đi. Nàng nói: “Không có nếu như, kết quả cuối cùng, cô chắc chắn sẽ thất bại.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang