[Dịch]Tà Y Độc Phi - Sưu tầm
Chương 16 : Bổn đại gia thích Nhiêm Nhiêm nhất
.
Tử Liên, Ngân Vũ cùng Tạp Tạp ba người đứng trước giường Dạ Nhiễm, thần sắc đều mang theo vài phần ngưng trọng.
Tử Liên buông mạch đập của Dạ Nhiễm ra, giữa lục mâu lóe lên vài phần khó hiểu: “Độc hoa mạn châu sa trên người tiểu Dạ Nhiễm, tử độc hiển nhiên lại được độc chủ khống chế rất tốt, theo ta thấy, tiểu Dạ Nhiễm tình huống như vậy nhiều nhất có thể kiên trì năm năm, năm năm sau nếu còn chưa tìm được chỗ của độc chủ, thì ..”
Câu nói kế tiếp, Tử Liên không nói gì, và cũng không cần phải nói.
Con ngươi của Ngân Vũ lúc nào cũng mang ý cười nhưng giờ phút này như thế nào cũng cười không được, mười lăm năm trước, hắn thu dưỡng Dạ Nhiễm trong một cái tã bọc, triệu ngũ độc thất quái đến hiến huyết giải độc cho Dạ Nhiễm, đem hơn mười loại độc tố trong cơ thể nàng toàn bộ giải trừ, nhưng là đối với tử mẫu song độc hoa mạn châu sa, lại thúc thủ vô sách.
Mười lăm năm qua, hắn đã sớm xem Dạ Nhiễm là con gái ruột của mình, hiện giờ chứng kiến con gái bảo bối bị độc hoa mạn châu sa tra tấn, tâm hắn như thế nào không chảy máu?
Ánh mắt Tạp Tạp tràn đầy nước mắt, mười lăm năm qua, mỗi năm Nhiễm Nhiễm sẽ độc phát một lần, mỗi lần đều thống khổ, hắn theo bên người Nhiễm Nhiễm nhưng không cách nào giúp Nhiễm Nhiễm giảm đau đớn, nổi đau trong lòng hắn so với đau đớn trên người Nhiễm Nhiễm cũng không ít hơn.
Tử Liên nhìn sắc mặt tái nhợt trên giường, Dạ Nhiễm giống như một con búp bê gốm sứ, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, Dạ Nhiễm, thật sự là một nữ oa tốt
Này Dạ Nhiễm vừa ngủ, ngủ đặc biệt sâu. Liên tục bảy ngày bảy đêm, nàng quá mức mệt nhọc, thân thể đã sớm tới cực hạn.
Buổi sáng ngày hôm sau, bỗng dưng, một đạo quang mang trong suốt giữa rặng núi ầm ầm phóng ra!
Một đạo hào quang này, gián tiếp làm cho phạm vi trăm dặm bắt đầu lắc lư.
Dạ Nhiễm lúc này giật mình tỉnh giấc, cau mày, con ngươi màu đen mang theo vẻ buồn ngủ nhìn ra bên ngoài, đây là … động đất?
“Nhiễm Nhiễm, ngươi tỉnh rồi?” Tạp Tạp mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy Dạ Nhiễm ngồi dậy, mắt to sáng ngời vội vàng đi đến bên người Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm gật gật đầu, mày vẫn nhíu lại, nhìn mặt đất vẫn còn đang lung lay kịch liệt, hỏi: “Tạp Tạp, đây là có chuyện gì?”
Tạp Tạp bĩu môi, đầu nhỏ giương lên, mắt to mang theo vài phần bất mãng: “Hừ, còn không phải độc của nam nhân kia đã được giải.”
Cơn buồn ngủ của Dạ Nhiễm tức khắc toàn bộ đều không còn, con ngươi đen lóe ra tia cao hứng, độc của Quân Mặc Hoàng được giải là tốt rồi, không uổng công nàng lo lắng cố sức luyện chế giải dược. Đứng lên, Dạ Nhiễm vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, liền hướng bên ngoài đi đến.
Tạp Tạp chu cái miệng nhỏ nhắn đi theo phía sau Dạ Nhiễm, thật là, sớm biết rằng hắn không nên vừa mới bắt đầu liền xem trọng cái nam nhân kia, hiện nay tên đáng giận Quân Mặc Hoàng luôn cùng hắn đoạt Nhiễm Nhiễm, hừ!
Tử Liên cùng Ngân Vũ nhìn thấy Dạ Nhiễm đi ra ngoài, sự lo lắng trong mắt mới hạ xuống, nếu tỉnh lại, hẳn là không phải độc hoa mạn châu sa phát tác.
Dạ Nhiễm đi lên phía trước, giữa con ngươi đen là nồng đậm ôn nhu: “Làm cho Ngân lão cha cũng Tử Liên thúc thúc lo lắng rồi.”
Tử Liên không thèm để ý phất phất tay, Ngân Vũ lại ai oán nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm: “Muốn đi liền đi nhanh đi thôi.”
Dạ Nhiễm vừa mới xuất môn, cặp mắt vẫn không ngừng quét qua nơi hào quang, thật là, nữ đại bất trung lưu a.
Dạ Nhiễm sờ sờ mũi, đối với hai người cười cười, liền trực tiếp phi thân hướng phía Quân Mặc Hoàng mà đi, Tạp Tạp than thở hai tiếng, cũng đi theo sát Dạ Nhiễm.
Ngân Vũ cùng Tử Liên liếc nhau, bất đắc dĩ nhún nhún vai nở nụ cười.
Ở sâu trong rặng núi, Quân Mặc Hoàng ngồi khoanh chân, quanh thân quanh quẩn một tầng năng lượng trong suốt.
Hai người Hắc Ưng, Hắc Hổ mặt mang vẻ kích động đứng bên cạnh người Quân Mặc Hoàng, chủ tử của bọn họ, rốt cục có thể giải được tử tinh ma độc chết tiệt!
Giờ khắc này trong lòng hai người đều nghĩ tới nữ tử áo đỏ lúc nào cũng cười đến tà mị kia, loại tình cảm biết ơn không thể giải thích, chỉ là chủ tử cũng đã muốn lấy thân báo đáp, bọn họ không phải cũng thành người một nhà sao, chỉ đáng thương cho Huyền Ly bị đem đi đổi thuốc dẫn, ừm, vì chủ tử, cần phải hy sinh một chút sắc đẹp. Ừm, hẳn là cần phải như vậy … đi.
Khi Dạ Nhiễm đến nơi, liền nhìn thấy Quân Mặc Hoàng một thân quần áo màu tím đậm, ánh mắt vốn mang vài phần suy yếu lúc này đã mở ra, xem ra giải độc đã tiến hành đến bước cuối cùng rồi.
Dạ Nhiễm đối với việc chính mình luyện chế Thiên Huyền Đan rất có lòng tin, Thiên Huyền Đan không những chỉ giải trừ tử tinh ma độc, từ nay về sau, các loại độc tố bình thường đối với Quân Mặc Hoàng mà nói không khác mấy với viêc không có tác dụng.
Dạ Nhiễm phi thân ngồi xuống dưới một gốc cây đại thụ, dựa lưng vào nhánh cây khô, khóe môi giơ lên nụ cười ôn nhu.
Tạp Tạp đem thân hình nhỏ bé của chính mình nhét vào trong lòng Dạ Nhiễm, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Dạ Nhiễm, mắt to ngập nước vô cùng ủy khuất: “Nhiễm Nhiễm, ngươi sẽ không cần bổn đại gia sao?”
Nhìn Nhiễm Nhiễm và Quân Mặc Hoàng, trong lòng Tạp Tạp có chút chua xót, có rất nhiều thứ hắn đều không hiểu, nhưng là hắn biết hắn yêu nhất chính là Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm có Quân Mặc Hoàng rồi, có phải hay không sẽ không cần Tạp Tạp nữa?
Dạ Nhiễm tim đập một cái, kia Tạp Tạp tiểu tử tuy rằng đơn thuần, nhưng nội tâm cũng rất yếu ớt, mấy ngày nay là nàng xem nhẹ cảm thụ của Tạp Tạp, vừa định muốn nói, lại bị Tạp Tạp bổ nhào vào lòng.
“Bổn đại gia thực ngốc, lại không biết chừng mực, còn thường xuyên làm cho Nhiễm Nhiễm gặp rắc rối, hết ăn lại nằm, Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia có phải hay không thật sự rất không tốt.” Tạp Tạp đem đầu chôn trong lòng Dạ Nhiễm, trong mắt to đã muốn tràn đầy nước mắt, bỗng nhiên phát hiện chính mình thật sự rất kém cỏi.
Dạ Nhiễm phốc một cái liền nở nụ cười, hai tay véo trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tạp Tạp, hung tợn nói: “Đúng vậy, tiểu tử ngươi tính cách ác liệt, hết ăn lại nằm, còn thường gặp rắc rối …”
Dạ Nhiễm thấy nước mắt Tạp Tạp sắp rơi xuống, đưa tay ôm Tạp Tạp vào trong ngực, cằm để ở trên đầu Tạp Tạp, nhẹ giọng nỉ non: “Nhưng Tạp Tạp là người thân quan trọng nhất của Nhiễm Nhiễm, là một phần cơ thể cả đời này cũng không thể vứt bỏ, nếu không có Tạp Tạp, sẽ không có Dạ Nhiễm trên đời này.”
Mười lăm năm trước, nếu không có Tạp Tạp, chỉ dựa vào một thân thể trẻ con trúng kịch độc, Dạ Nhiễm như thế nào có thể sống sót.
Nghe Dạ Nhiễm nói hết, nước mắt Tạp Tạp liền rơi xuống, ngẩng đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn lên hai má Dạ Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Nhiễm Nhiễm cũng là người thân quan trọng nhất của bổn đại gia, cho nên bổn đại gia vĩnh viễn sẽ không rời xa Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia thích Nhiễm Nhiễm nhất.”
Quân Mặc Hoàng vừa mới hấp thụ hết dược lực, giải trừ hoàn toàn độc tố trong cơ thể, mở mắt ra, bên tai liền truyền đến cuộc đối thoại của Dạ Nhiễm và Tạp Tạp, tuy rằng cảm thấy chua xót, nhưng là đối với Tạp Tạp càng nhiều cảm kích. Cảm kích Tạp Tạp mười lăm năm trước đã cứu Dạ Nhiễm, để cho hắn ba năm trước đây có thể gặp được tình cảm chân thành quan trọng giống như mục tiêu của cuộc đời này.
Dạ Nhiễm xoa đầu Tạp Tạp, hôn một cái trên mặt Tạp Tạp, Tạp Tạp ở trong lòng của nàng, là rất rất quan trọng.
Quân Mặc Hoàng nghiêm mặt nhìn một màn bên này, quả nhiên, cảm kích thì cảm kích, nhìn thấy Dạ Nhiễm hôn tên tiểu tử kia, trong lòng hắn vẫn là khó chịu, rất không thích a.
Đã khó chịu, liền phi thân tiến lên, xách Tạp Tạp lên từ trong lòng Dạ Nhiễm, khóe môi giơ lên một tia cười thiện ý: “Tạp Tạp, từ nay về sau chỉ giáo nhiều.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện