[Dịch]Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi - Sưu tầm
Chương 66 : Cung Ly Lạc khí phách ra tay.
.
Cung Ly Lạc nói xong, dừng lại một chút, mới lên tiếng, "Nếu Thân Đồ Cung chủ thắng, Lâu Ngoại Lâu này sẽ là của Thân Đồ Cung chủ, nếu Thân Đồ Cung chủ thua. . . . . ."
Thân Đồ Thiên Tuyệt cười, "Nếu Bổn cung chủ thua, Lâu Ngoại Lâu này đáng giá bao nhiêu, Lạc vương cứ nói!"
Không nói đánh cược thứ gì nhưng tiền đánh cược đã đặt.
"Cáo từ!"
Cung Ly Lạc nói xong, dắt Vô Ưu rời đi.
Lên xe ngựa, Vô Ưu mới hỏi, "Ca ca, Lâu Ngoại Lâu đó?"
"Là sản nghiệp của ta!"
"Ah, không phải mọi người vẫn thường nói là sản nghiệp của U Minh cung sao?"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, "Chỉ là lời đồn mà thôi, nếu là lời đồn, cần gì phải giải thích, miễn tốt là được!"
Vô Ưu nhíu mày, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc.
"Ca ca, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu sản nghiệp mà ta không biết?"
"Trở về, ta sẽ cho ngươi xem!"
Vô Ưu là người nhà của hắn, trước kia Vô Ưu không hỏi, hắn cũng không để ý, hôm nay Vô Ưu hỏi, chứng tỏ Vô Ưu đã để ý.
Dù sao những thứ đó, sớm muộn gì tất cả cũng là của Vô Ưu, Vô Ưu biết sớm hay chậm chút cũng giống nhau.
"Không xem, không xem, ta chỉ coi trọng ca ca, không bị người khác mơ ước là tốt rồi!"
Cung Ly Lạc cười, ôm Vô Ưu.
"Ta cũng vậy, chỉ coi trọng Ưu nhi, không bị người khác mơ ước là tốt rồi!"
Lạc vương phủ.
Thôi công công đã gấp đến độ muốn bốc lửa, môi cũng cắn đến chảy máu.
Thấy Cung Ly Lạc ôm Vô Ưu trở lại, lập tức nghênh đón, vừa định mở miệng, lại thấy Cung Ly Lạc thờ ơ nhìn, mà Vô Ưu trong ngực hắn hình như đã ngủ, Thôi công công nhất thời kêu khổ.
Cung Ly Lạc lại nhân cơ hội đó ôm Vô Ưu đi vào nội viện.
"Vương. . . . . ."
Câu nói mắc kẹt ở cổ họng, Thôi công công hận không được đào hố, vùi mình xuống, dù gì cũng còn toàn thây.
Gian phòng trên giường lớn.
Vô Ưu hi hi hi cười không ngừng, Cung Ly Lạc nhéo mũi Vô Ưu một cái, "Tiểu bại hoại!"
"Hừ, ai bảo năm đó hắn luôn mặt nặng mặt nhẹ với ngươi, hôm nay, không chỉnh hắn chết thì không bỏ qua!"
Cung Ly Lạc bật cười, "Hắn là người của ta nằm vùng ở cạnh hoàng đế!"
"Ah. . . . . ."
Cung Ly Lạc xoa xoa đầu Vô Ưu, "Đừng nghĩ nhiều, ngươi đã rất mệt, một lát nữa sau khi tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon!"
"Còn ngươi vào cung sao?" Vô Ưu hỏi.
Cung Ly Lạc lắc đầu, "Chỗ nào cũng không đi, ta sẽ coi chừng ngươi!"
Thiên hạ giang sơn, cũng không bằng một phần Vô Ưu của hắn.
Vô Ưu gật đầu.
Sau khi tắm rửa, Vô Ưu vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, ngủ thật say, Cung Ly Lạc ôm chặt Vô Ưu.
Vì Vô Ưu, vì nhà của hắn, hắn nhất định dùng toàn lực ứng phó.
Mặc kệ là đoạt ngôi vị hoàng đế Đông quốc, hay là thống nhất thiên hạ, hoặc là đối phó với Thân Đồ Thiên Tuyệt, đều sẽ không chút lưu tình.
Thạc vương phủ.
"Như thế nào?"
Hằng Vương lắc đầu, "Không hề có tin tức!"
Cung Thạc mím môi, "Có muốn tiến cung gặp phụ hoàng hay không, hoặc là đi gặp Thân Đồ Thiên Tuyệt?"
"Sợ là không ổn!"
Mặc kệ là Đông Hoàng Cung Diệu, hay là Thân Đồ Thiên Tuyệt, đều không phải là loại dễ ăn.
Cung Thạc gõ bàn, nôn nóng hỏi, "Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy? Chờ sau khi Cung Ly Lạc đoạt vị, chúng ta mới ra tay, cũng đã muộn!"
Cung Ly Lạc là ai, đồ hắn đã ăn vào trong miệng, hắn có thể phun ra sao.
Trước kia sẽ không, nhưng bây giờ vì nữ tử hắn yêu, hắn càng không từ thủ đoạn.
Cho nên, nhất định phải ra tay nắm được Đông quốc trước Cung Ly Lạc.
"Ta hiểu rõ, cho nên, chúng ta mới hợp tác với Hoàn Nhan Cảnh!" Cung Hằng nói xong lời này, liền hối hận.
Dù sao tai vách mạch rừng, những lời này vẫn không nên nói.
Cung Thạc cũng không phải chưa từng để ý, "Hợp tác có ích lợi gì, Hoàn Nhan Cảnh cũng là một kẻ vô dụng, chúng ta đã đưa cho hắn nhiều người như vậy, Cung Ly Lạc vẫn không bị giết chết, hiện tại tất cả đều không rõ tung tích, sống chết chưa biết, cho dù chết, cũng còn thi thể, nhưng hiện tại, đến thi thể cũng không có!"
Cung Thạc càng nói, càng tức giận.
Cũng càng kinh ngạc, sợ hãi.
Nhiều người như vậy, một đi không trở về, thi thể cũng không thấy. . . . . .
Ban đầu vốn không nên tin lời của Hoàn Nhan Cảnh, hợp tác với hắn, theo như nhu cầu, khiến hôm nay tiến lùi đều khó.
Cung Hằng nhìn Cung Thạc, thở dài, "Bây giờ nói gì cũng đã muộn!"
"Tại sao lại muộn, chỉ cần tìm đúng thời cơ, hạ quyết tâm, lấy mạng của Cung Ly Lạc!" Cung Thạc nói xong, nắm chặt quả đấm.
Cung Ly Lạc, nhất định phải chết.
Con ngươi Cung Hằng híp lại, đối với thủ đoạn độc ác của huynh đệ ruột, những năm này, hắn đã lãnh giáo qua.
"Vậy ngươi định làm gì?" Cung Hằng hỏi.
Cung Thạc nhíu mày, tâm tư hơi đổi, "Ngươi nói xem, giết Cung Ly Lạc ở nơi nào mà hắn không phòng bị?"
Cung Hằng lắc đầu.
Tâm tư của Cung Ly Lạc, ai cũng không nhìn ra.
Trước kia hắn, 360 độ không góc chết, hôm nay, Vô Ưu Quận chúa chính là góc chết của hắn.
"Có. . . . . ." Cung Hằng sáng tỏ thông suốt hô nhỏ.
"Cái gì?" Cung Thạc hỏi.
Cung Hằng dựa vào bên tai Cung Thạc nói nhỏ, Cung Thạc càng nghe càng cảm thấy, đây là một diệu kế.
"Được, cứ làm như thế!"
Mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm Hoàn Nhan Cảnh đều ngủ không yên.
Trong mộng, Hoàn Nhan Tiên ra sức kêu tim đau quá, trống rỗng, thật khó chịu.
Hoàn Nhan Cảnh liên tục muốn từ trong ác mộng tỉnh lại, nhưng, bất luận hắn cố gắng như thế nào, vẫn không tỉnh lại được, nhất định phải chờ Hoàn Nhan Tiên khóc mệt, rời đi, mới có thể tỉnh lại.
Cả người ướt đẫm mồ hôi.
"Người đâu. . . . . ."
Cửa phòng két một tiếng bị đẩy ra, một bóng đen đứng ở trước mặt Hoàn Nhan Cảnh, "Thái tử điện hạ!"
Âm thanh âm trầm, khiến Hoàn Nhan Cảnh nhớ đến người vừa mới ở trong cơn ác mộng, không nhịn được run lên.
Nhắm mắt lại, "Đi xuống đi!"
"Dạ!"
Bóng đen lui ra, cả đêm Hoàn Nhan Cảnh chưa từng chợp mắt.
Trời tờ mờ sáng, tùy tùng vội vàng cuống quýt chạy tới, "Thái tử điện hạ, không xong!"
Hoàn Nhan Cảnh tức giận, "Nói hưu nói vượn!"
Tùy tùng trong lòng biết mình đã nói sai, vội vàng giải thích, "Tiểu nhân đáng chết, là công chúa, không thấy công chúa đâu!"
Nếu như không thấy một người sống sờ sờ, nói không chừng là chạy ra ngoài chơi, nhưng mà, Hoàn Nhan Tiên là một người chết, không thấy một người chết. . . . . .
"Ngươi nói cái gì?" Hoàn Nhan Cảnh gầm lên.
Trên trán, gân xanh cũng nổi lên.
"Tiểu nhân mới vừa nhận được tin tức, thi thể Tiên công chúa, không thấy đâu!"
Hoàn Nhan Cảnh vừa muốn nói gì, bên ngoài lại có người nhanh chóng chạy tới, "Thái tử điện hạ, đại sự không ổn!"
"Mưu sư?"
Nam tử trung niên nói nhỏ, "Mới vừa rồi có người nhìn thấy một thi thể bốc mùi bị treo ngược trên cổng thành, vi thần vừa đúng lúc đi ngang qua, liếc mắt nhìn, là thi thể của Tiên công chúa. . . . . ."
Hoàn Nhan Cảnh có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu, có người trộm thi thể của Hoàn Nhan Tiên, treo ngược ở trên tường thành, dùng điều này vũ nhục Bắc quốc.
"Khốn kiếp, vì sao mới vừa rồi ngươi không mang thi thể về. . . . . ."
"Vi thần, vi thần quan tâm thể diện của Bắc quốc, cho nên. . . . . ."
Hoàn Nhan Cảnh giận dữ, "Thể diện của Bắc quốc, ngươi cho rằng, bộ dạng của Tiên nhi, dân chúng Đông quốc trong Kinh Thành, còn có người không biết sao?"
Ngày đó, ở trên đài cao tỷ thí, đã có bao nhiêu người mở to hai mắt nhìn, kết quả Vô Ưu Quận chúa tài trí hơn người, lại làm cho Bắc quốc mất hết mặt mũi, còn khiến Tiên nhi mất mạng.
Mưu sư kinh ngạc. . . . . .
Lúc ấy, hắn cũng hoảng hồn, quên mất chuyện này.
"Thái tử điện hạ. . . . . ."
"Mưu sư, khuyên ngươi chớ hai lòng, ngươi cho rằng, ngươi phụ trợ bản thái tử nhiều năm như vậy, một khi bản thái tử suy đổ, những hoàng tử khác, sẽ trọng dụng ngươi sao?"
Hừ.
Nằm mơ!
Hoàn Nhan Cảnh phái người mang thi thể Hoàn Nhan Tiên về dịch quán, thi thể đã sớm bốc mùi hôi thối.
"Thái tử điện hạ. . . . . ."
Hoàn Nhan Cảnh nhìn thi thể Hoàn Nhan Tiên hoàn toàn thay đổi, "Hỏa thiêu đi!"
Một ngọn lửa lớn, Hoàn Nhan Tiên hóa thành tro bụi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện