[Dịch]Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Sưu tầm
Chương 74 : Chương 57.2
.
Nghe vậy, Dạ Hi hưng phấn, tiếp tục truy vấn nói: "Vậy nếu là người dị thế vậy phải làm sao mới có thể phá kết giới?"
Mọi người mạc danh kỳ diệu nhìn Dạ Hi, hồn dị thế, thân kiếp này, làm sao sẽ có người như thế tồn tại. Quỷ thần luận, bọn họ chưa bao giờ tin tưởng.
Ngay cả Nam Cung Trần cũng không quá tin tưởng, nhưng đã đêm hi hỏi, dĩ nhiên hắn sẽ trả lời: "Dùng máu tươi của người dị thế là có thể."
Trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ nghi hoặc, chỉ đơn giản như vậy?
Giống như không tin tưởng, Dạ Hi tiến lên, cắn nát ngón tay. Máu này như một thứ có mắt chảy về phía lối vào, máu chậm rãi phát sáng, chỉ nghe thấy "Oành" một tiếng, một âm thanh như thủy tinh vỡ vụng vang lên.
"Ngươi nói là như thế này sao?" Dạ Hi nghi ngờ nhìn Nam Cung Trần, thủy chung vẫn có chút không tin, phá kết giới thế nhưng đơn giản như vậy.
Nhưng mà, giờ phút này Nam Cung Trần đâu quan tâm Dạ Hi nói gì, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Hi, nữ nhân dị thế cùng nữ tử hắn yêu thích hóa ra là cùng một người. Trên trời đối với hắn thật tốt, tuy rằng cho hắn một thân thể yếu ớt, nhưng lại để hắn tìm được nữ nhân dị thế.
Không chỉ có Nam Cung Trần, ngay cả Kim Y hộ vệ bên cạnh hắn cũng kích động, nhìn Dạ Hi giống như thấy được cứu tinh.
Không rõ vì sao Nam Cung Trần kích động, Dạ Hi tự nhiên đi vào trong động, cùng lúc đó, đám người Quân Mặc Hiên cũng đi theo vào.
Cảm giác nơi này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một sơn động bình thường mà thôi. Bất đồng chính là, trong động có một cái đầm nước. Tại sao cổ nhân lại thiết kế kết giới ở đây?
Đang lúc mọi người nghi hoặc là lúc, đầm nước vốn dĩ đang tĩnh lặng lại kịch liệt rung chuyển, đột nhiên, một cột nước cao hơn mười thước từ từ hình thành.
Theo sát phía sau là một con Long lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Không, đây không phải là long, đêm hi khẳng định, nàng đã thấy trong cổ thư, Long không phải như thế! Hình dạng này rất giống Giao.
Nhưng mà, những người khác không được bình tĩnh như vậy đâu, nhất là đám người Bắc Thần Huyên vừa đuổi tới, vẻ mặt kích động nhìn hết thảy trước mắt, Thần Long này, sinh thời đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
"Ha ha ha... . Thần Long, đây là Thần Long, không thể tưởng tượng được bản thái tử lại có thể nhìn thấy Thần Long, " Bắc Thần Huyên kích động nói, hắn đã nói rồi, phía trước nhiều động vật to lớn như vậy cũng không dám tới gần nơi này, nhất định có cường giả tồn tại.
Mọi người không nói gì, sao thái tử Tề quốc này không có chút phong độ gì hết vậy.
Mà Hắc Giao vừa tỉnh ngủ thấy lãnh địa của mình bị chiếm mất, nhất thời lửa giận ngút trời, đong đưa thân thể cao lớn công kích về phía đám người Dạ Hi.
Dạ Hi thấy thế, lôi kéo Quân Mặc Hiên nhanh chóng lui ra phía sau, con này căn bản không phải Long, cái gọi là Long Huyết cũng không tồn tại, cứ để cho bọn họ tới đoạt đi.
Hiểu rõ ý tứ của Dạ Hi, đám người Quân Mặc Hiên lặng yên lui ra phía sau, chỉ để lại đám người Bắc Thần Huyên dây dưa cùng Hắc Giao.
Trong lúc nhất thời, đám người Dạ Hi nhàn nhã xem cuộc chiến, đám người Bắc Thần Huyên cố hết sức đối chiến. Bởi vì thân thể Nam Cung Trần không tốt, hắn cũng không tham gia chiến đấu. Chỉ có đám người Bắc Thần Huyên với đoàn người Lăng Vân Tiêu cùng Hắc Giao vật lộn.
Đột nhiên, Hắc Giao vẫy đuôi một cái, quét ngang qua, đám người Bắc Thần Huyên nhận một mãnh lực đánh sâu vào, bị văng ra.
Sau khi bại trận trong mắt Bắc Thần Huyên hiện lên tia ngoan độc, ám khí trong tay vọt tới chỗ Hắc Giao. Nào biết, Hắc Giao này lại có một thân mình đồng da sắt. Phi tiêu của Bắc Thần Huyên chỉ đủ gãi ngứa cho Hắc Giao.
Nhưng mà, hành động của Bắc Thần Huyên lại chọc giận Hắc Giao, nhất thời gầm lên giận dữ: "Rống rống rống... ." Vang phá toàn bộ trên không.
Theo tiếng Hắc Giao triệu hồi, xa xa bầy thú to lớn nhanh chóng chạy tới phía bên này. Khi đám người Dạ Hi ý thức được muốn chạy trốn, đã không còn kịp rồi. Cái động khẩu đã bị vô số mãnh thú ngăn chặn.
Dạ Hi quan sát xung quanh, nơi này ít nhất cũng có trên trăm con dã thú.
Thấy thế, mọi người phẫn nộ nhìn Bắc Thần Huyên, nhất là Dạ Hi, thật muốn một tay xé nát hắn, quỷ gây rối, bọn họ vốn dĩ có thể an toàn thoát ra ngoài. Hiện tại ngược lại, làm sao trốn đây, giết mở đường ra ngoài sao? Đùa giỡn cái gì, trên trăm con mãnh thú, mỗi một con rống một tiếng, cũng có thể phá vỡ màng nhĩ của bọn họ rồi.
Biết bản thân gây họa, Bắc Thần Huyên sờ sờ cái mũi, trong lòng lại không hề có chút áy náy. Mà thông minh lựa chọn một chỗ trốn đi, lưu lại chiến trường cho đám người Dạ Hi.
Như vậy còn chưa đủ, Bắc Thần Huyên còn để thuộc hạ của mình vào trong bầy thú. Nhất thời, mấy tiếng hét thảm vang lên, người nọ liền trở thành bữa ăn ngon cho bầy thú, ngay cả một mảnh quần áo cũng không thừa lại một khối.
Nếm được ngon ngọt bầy mãnh thú ào ào bạo động, cùng lúc đó, Hắc Giao cũng nghĩ tất cả biện pháp bức đám người Dạ Hi ra ngoài động.
Mắt thấy càng ngày càng gần bầy thú, trong mắt Dạ Hi đảo qua tia rét lạnh, bất chấp mọi thứ, nhanh chóng rút ra băng ti, ngăn bầy thú lại.
Cùng lúc đó, đám người Quân Mặc Hiên cũng không hề nhàn rỗi, gia nhập chiến đấu.
Mà Nam Cung Trần vốn định dùng ma âm khống chế bầy thú, nhưng mà do Hắc Giao triệu hồi ra nên bầy dã thú này căn bản không chịu khống chế, lập tức cũng gia nhập chiến đấu.
Nhìn bầy thú càng ngày càng nhiều, hơn nữa đều là dã thú to lớn, đám người Dạ Hi đứng lên ứng đối thập phần cố hết sức.
Đột nhiên, Dạ Hi khẽ rủa một tiếng: "Mẹ nó, liều mạng." Lập tức xoay người quay đầu hướng tới công kích Hắc Giao ở xa xa. Đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng nhận thấy được hướng đi của Dạ Hi, phi thân đi hỗ trợ Dạ Hi.
Bắt giặc phải bắt vua trước, quả thật là một biện pháp không sai.
Thấy Dạ Hi và Quân Mặc Hiên công kích tới, phẫn nộ trong mắt Hắc Giao càng sâu, đuôi to đong đưa càng tăng lên. Mà nơi đuôi to đi qua, đều có thanh âm cự thạch vỡ vụn.
Thấy tình hình này, Dạ Hi biết Hắc Giao đã thật sự nổi giận. Nhưng như thế thì sao, mặc dù là đại cường thịnh, nàng cũng muốn tiêu diệt nó.
Trong lúc nhất thời, cả người Dạ Hi khí thế bùng nổ, huy động băng ti trong tay công kích Hắc Giao. Bởi vì băng ti có tính dẻo, chỉ cần cuốn lấy, Hắc Giao sẽ không thể thoát được.
Mà Quân Mặc Hiên thừa dịp Hắc Giao bị trói buộc, huy động lợi kiếm công kích. Nào biết, công kích của Quân Mặc Hiên đối với Hắc Giao chỉ giống như gãi ngứa, căn bản không đucợ việc.
Sau vài lần công kích, Quân Mặc Hiên tức giận. Tay Hi Nhi cũng đã xuất hiện tơ máu rồi, hắn phải nhanh hơn nữa. Vì thế, Quân Mặc Hiên giục nội lực, đem nội lực ngưng tụ vào bên trong lợi kiếm, mãnh lực công kích về phía đầu Hắc Giao.
Đầu Hắc Giao nhận một kích của Quân Mặc Hiên, da thịt lõm xuống, nhưng không hề có tơ máu.
Trong lúc nhất thời, Quân Mặc Hiên mất bình tĩnh, mẹ nó toàn lực một kích, thế nhưng không có chút máu nào. Lập tức, lại hướng tới cùng một chỗ phát ra công kích liên tục.
Cuối cùng, Hắc Giao Long vẫn là không chịu nổi công kích liên hoàn của Quân Mặc Hiên, khí thế dần dần yếu đi. Nhưng mà, dù sao cũng là cường giả trong cường giả, đau đớn kịch liệt càng thêm kích thích Hắc Giao.
Chỉ thấy nó hai mắt dữ tợn, đuôi to đong đưa, thoát khỏi trói buộc của Dạ Hi, hướng tới Quân Mặc Hiên công kích.
Mà Dạ Hi, sau khi bị Hắc Giao dùng sức đánh ra xa, ổn định thân hình, lại thấy Hắc Giao phát cuồng công kích về hướng Quân Mặc Hiên, không khỏi sắc mặt trắng nhợt, cả kinh kêu lên: "Mặc, cẩn thận."
Dạ Hi hét to như vậy, người Vân Thanh Phongđám ào ào nhìn sang bên này. Này không nhìn còn khá, vừa thấy thật đúng đã giật mình. Chỉ thấy toàn bộ thân mình to lớn của Hắc Giao đánh về phía Quân Mặc Hiên, mà Quân Mặc Hiên đưa lợi kiếm vào chỗ cuối, dán tại đầu Hắc Giao, chống đỡ lực đánh vào.
Đại lực đánh vào khiến Quân Mặc Hiên liên tiếp lui về phía sau, thấy thế, đám người Dạ Hi tim thót hết lên tới cổ họng.
Nhưng mà, đúng lúc này, kỳ tích đã xảy ra, Quân Mặc Hiên rút tay phải, một quyền đánh vào mắt Hắc Giao. Thừa dịp lúc Hắc Giao bạo động, Quân Mặc Hiên nhanh chóng đâm lợi kiếm vào trong mắt Hắc Giao.
"Rống rống rống... ." Tiếng kêu động trời thảm thiết vang lên. Thân mình Hắc Giao kịch liệt đong đưa.
Quân Mặc Hiên thấy thế, mượn một lực, nhảy lên đầu Hắc Giao. Bàn tay to huy động lợi kiếm, hung hăng đâm vào đầu Hắc Giao, nháy mắt, lợi kiếm xuyên thấu qua đầu Hắc Giao.
Nùng máu đen chảy xuống. Hắc Giao kịch liệt giãy dụa vài cái, liền ngã xuống.
Thấy thế Dạ Hi nhanh chóng tiến lên, liền nắm lấy cổ áo Quân Mặc Hiên, cánh môi phấn nộn liền nghênh đón đi lên. Nam nhân ưu tú như vậy là của nàng, kêu nàng làm sao không phấn khích cho được, thế nào không kích động.
Vừa rồi đám người Bắc Thần Huyên hợp lực công kích cũng không thể tổn hại Hắc Giao, nhưng Quân Mặc Hiên lại bằng vào lực lượng một người có thể giết chết nó, thực lực cường hãn như vậy. Kêu nàng thế nào không kích động.
Cảm nhận được nhiệt tình của Dạ Hi, Quân Mặc Hiên cũng không bất ngờ, mà là hóa bị động thành chủ động, bàn tay to chế trụ cái gáy Dạ Hi đáp lại nụ hôn của Dạ Hi.
Xa xa, đám người Vân Thanh Phong thấy đến một màn như vậy, nghĩ muốn tiến lên tách hai người ra. Không phát hiện, nơi này còn có nhiều mãnh thú như vậy sao? Không thể chờ sau khi tiêu diệt hết lại hôn được à?.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện