[Dịch]Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi - Sưu tầm

Chương 22 : Chương 22

Người đăng: 

.
Mời người kết hợp sức mạnh lại một chỗ, công kích về phía Dạ Hi, cánh tay Dạ Hi run lên, băng ti trong tay cùng lưỡi kiếm sắc bén chạm vào nhau phát ra âm thanh chói tai. May mắn Dạ Hi khéo léo mượn lực làm suy yếu sức mạnh công kích của ảnh vệ, nếu không, cánh tay này của nàng không thể không bị phế. Dạ Hi lắc lắc cánh tay tê dại, trong mắt chính là một mảng sắc lạnh, đột nhiên trong mắt nàng thoáng qua một tia tinh quang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tá ác. Người quen đều biết, khi Dạ Hi xuất hiện ánh mắt và biểu tình này, sẽ có người xui xẻo. Quả nhiên, trong lúc đó bước chân Dạ Hi đột nhiên nhanh hơn, những người khác còn chưa kịp thấy rõ dung nhan của nàng, chỉ thấy lúc đó một bóng dáng màu hồng xuyên qua mười người ảnh vệ. Không tới thời gian một khắc, Dạ Hi đã tới trước mặt hoàng thượng, hai mắt khiêu khích nhìn Quân Thiên Dịch. Mà phía sau, mười người kia bị trói như bánh chưng. Băng ti kia có lực đàn hồi, những người này càng giãy dụa, thì chỉ làm cho độ nén càng chặt hơn, rất nhanh, có vài người trên thân đã toát ra tơ máu. Trong không khí cũng hơi hơi lan tỏa mùi máu tươi. Dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn, dù Dạ Hi cường hãn làm Quân Thiên Dịch sợ hãi, nhưng ông vẫn không biểu hiện ra ngoài, vẫn bình tĩnh như cũ nhìn Dạ Hi, nói: "Dạ Hi, thực lực của ngươi trẫm biết. Nhưng ngươi cũng phải hiểu ở nơi hoàng tộc ăn tươi nốt sống này, Quân Mặc Hiên rất khó sống sót." Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Hi ngưng một trận, hoàng thượng này sao lại vô sỉ như vậy, biết người hầu không ngăn cản được nàng, lại lợi dụng Quân Mặc Hiên để nói giúp. Tuy rất vô sỉ, nhưng Dạ Hi không thể không thừa nhận, lời nói của Quân Thiên Dịch rất có lý, Quân Mặc Hiên không quyền không thế, trí khôn lại có chút vấn đề. Nếu không phải hoàng thượng che chở, hắn sẽ không sống được tới bây giờ, mà sớm hay muộn cũng có một ngày hoàng thượng sẽ chết đi, không thể bảo vệ Quân Mặc Hiên cả đời. Cân nhắc nhiều lần, Dạ Hi vẫn lựa chọn đáp ứng điều kiện của hoàng thượng, dù sao thời kỳ loạn thế, bốn nước cùng tồn tại, tuy tạm thời được cân bằng, nhưng có ai không nghĩ tới muốn thống nhất đại lục? Trong một cái chảo nhuộm lớn như vậy, muốn chỉ lo thân mình là không thể nào. Hơn nữa bây giờ, nàng cũng không phải là Dạ Hi độc lai độc vãng, còn có một Quân Mặc Hiên chờ nàng tới chiếu cô nữa. "Được, ta đáp ứng ngài, nhưng ta muốn mười người này, còn có một trăm vạn lượng hoàng kim, bồi dưỡng thế lực cũng cần tiền, phụ hoàng sẽ không keo kiệt chứ." Dạ Hi cũng không phải là hạng người chịu thiệt, mới sẽ không nguyện ý không công đáp ứng điều kiện của hoàng thượng. "Được, nhưng mà một trăm vạn lượng hoàng kim, Hi nhi à, con cũng biết hiện tại quốc khố rỗng tuếch, lại có một đám lớn những người cần bồi dưỡng như thế, phụ hoàng thật sự không lấy ra được nhiều như vậy. Thế này đi, liền cho con một vạn lượng hoàng kim, phụ hoàng tin tưởng với bản lĩnh của Hi nhi, rất nhanh sẽ kiếm được tiền." Hoàng thượng cười tít mắt nói, không thể không biết lời này có bao nhiêu muốn ăn đòn. Khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, nếu có thể nàng thật muốn hô to một câu: Mẹ kiếp, thực TM không biết xấu hổ, đường đường là nhất quốc chi quân mà lại than nghèo, ông ta có thể vô liêm sỉ hơn nữa không. Trái lại hoàng thượng, vẻ mặt thản nhiên, một chút cũng không xấu hổ. Ai, thôi, về sau có cơ hội lại đòi hoàng thượng chỗ bạc ấy, trước cứ lấy một vạn lượng hoàng kim đi. Một vạn lượng cũng là tiên, nàng không nên ghét bỏ. "Phụ hoàng, chuyện thứ nhất, nhi tức đã đáp ứng, còn chuyện thứ hai?" Dạ Hi không cao hứng nói, giọng điệu rõ ràng cho thấy nàng không vừa ý. "Tìm đến người trong tranh, nàng ấy là mẫu thân của Hiên nhi, sinh hạ hắn không lâu thì mất tích, trẫm hi vọng con có thể tìm thấy nàng." Nói tới chỗ này, hoàng thượng có chút thương cảm. Ông không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng trước khi chết có thể thấy mặt nàng ấy một lần. Nữ tử kia cũng như gió vậy, quả nhiên là tới vô ảnh, đi vô tung. Cũng đã mười mấy năm, ông phái đi bao nhiêu người, tìm khắp các quốc gia, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng của nàng ấy. Dạ Hi nhận lấy bức tranh, nhìn nữ tử trong tranh quả thật có vài phần giống Quân Mặc Hiên, chỉ là tại sao nữ nhân này lại có thể bỏ lại Quân Mặc Hiên trong cái hoàng cung ăn tươi nuốt sống này? Nghĩ vậy, Dạ Hi không khỏi đau lòng thay Quân Mặc Hiên, từ nhỏ mất đi mẫu thân, lại là người đần độn trong hoàng ăn tươi nuốt sống này, mặc dù có hoàng thượng yêu thương, nhưng cũng không thiếu bị người khi dễ. "Tìm kiếm mẫu thân của Hiên vương con chỉ có thể tận lực, nếu như bà ấy còn sống, con nhất định sẽ tìm ra." Dạ Hi kiên định nói, không chỉ vì hoàng thượng, liền tính là vì Quân Mặc Hiên nàng cũng sẽ tìm được. Sau khi đạt thành hiệp nghị với hoàng thượng, Dạ Hi rời khỏi ngự thư phòng, lúc gần đi, Dạ Hi còn vơ vét của hoàng thượng năm mươi vạn lượng hoàng kim, nói cho oai là tiền vốn khởi động, thật ra là Dạ Hi định làm trung gian kiếm lợi túi tiền riêng. Khi nàng trở lại ngư hoa viên, cũng không thấy Quân Mặc Hiên. Sau đó hỏi mới biết được hắn và thái tử bọn họ cùng nhau rời đi. Dạ Hi nhíu mày, cùng thái tử rời đi, tiểu bạch thỏ Quân Mặc Hiên này không biết đã bị ngược thành cái dạng gì rồi. Nàng tìm chung quanh hoàng cung, cuối cùng cũng tìm thấy Quân Mặc Hiên trong một góc. Chỉ là hiện tại hắn, toàn thân vết bẩn mặt xám mày tro, khóe miệng còn có vết bầm tím nhàn nhạt. Giống như con chó nhỏ ngồi hổm ở nơi đó, trong mắt ầng ậng nước. Dạ Hi thấy Quân Mặc Hiên như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình. Chết tiệt, rốt cuộc là ai, lại đối xử với Quân Mặc Hiên như vậy. "Tiểu Mặc Mặc, nói cho nương tử biết, là ai đánh chàng thành như vậy?" Dạ Hi ôn nhu nói, tron lòng đã sớm mắng người đã đánh Quân Mặc Hiên ngàn vạn lần. Quân Mặc Hiên thấy Dạ Hi tới đây, tủi thân nói: "Nương tử, là thái tử ca ca và nhị ca ca bọn họ, hu hu, bọn họ để ta chơi với con chó của Lục muội muội. Nhưng con chó kia rất hung dữ, không biết như thế nào, Hiên nhi đã thành thế này rồi." "Chàng nói sao, thái tử bọn họ cho chàng chơi với con chó." Dạ Hi nổi giận, đây quả thật là khinh người quá đáng. "Đúng vậy, nhị ca còn nói Hiên nhi là đồ ngốc không xứng với nương tử." Quân Mặc Hiên thêm mắm thêm muối nói, hắn muốn để Hi nhi chán ghét Quân Mặc Dực. Hừ, đừng tưởng rằng hắn không biết, vừa rồi khi ở ngự hoa viên, trong mắt Quân Mặc Dực không chút nào che dấu tán thưởng của mình với Dạ Hi. Nghe Quân Mặc Hiên oán trách, Dạ Hi đã nổi giận lôi đình, căn bản sẽ không đi suy xét thật giả trong lời nói. Dù sao Quân Mặc Hiên cũng là một người đần độn, cũng không đến mức lừa gạt nàng. Ngay lúc này, Quân Mặc Dực đang ở học viện hoàng gia mạc danh kỳ diệu bị Dạ Hi hận, thế cho nên sau này bị Dạ Hi chỉnh đến vô cùng thê thảm. Kỳ thật, hắn ta oan uổng biết bao, hắn ta nói Quân Mặc Hiên không xứng với Dạ Hi khi nào, chính hắn cũng không biết đó có được không. "Đứng lên, nương tử mang chàng đi báo thù." Dạ Hi nổi giận đùng đùng kéo Quân Mặc Hiên đi tìm người báo thù. Đánh người của nàng, làm sao có thể không trả lại được. Dạ Hi một đường hỏi, mới biết được mấy vị hoàng tử công chúa đi học viện hoàng gia, vì vậy, Dạ Hi kéo Quân Mặc Hiên qua đó. Khi nàng và Quân Mặc Hiên đi tới học viện hoàng gia, vài vị hoàng tử công chúa đang ở giữa sân uống trà nói chuyện phiếm. Trong đó có một nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt thấy Quân Mặc Hiên đã tới, châm biếm nói: "A, ca ca ngốc của ta tới nơi này, thế nào, còn chưa cùng bảo bối của bản công chúa chơi đủ sao, có muốn chơi nữa không."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang