[Dịch]Ta Và Chàng... Ba Kiếp Tình Dang Dở - Sưu tầm

Chương 8 : dương Đăng Khôi

Người đăng: 

.
Chương 8:Dương Đăng Khôi -Không biết Băng Tâm đi đâu từ sáng tới giờ, lo quá.-Ngọc Ly lo lắng, vừa đi vừa nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Băng Tâm. -Lo gì chứ, bà chằng đó ai mà dám động vào.-Khắc Thành đi bên cạnh lại tỏ ra vô cùng bình thản. -Tôi không phải lo cậu ấy có chuyện, mà lo người gặp phải cậu ấy có chuyện kìa. -Cũng đúng, may là 2 người kia đã làm hòa rồi, nếu không chờ Băng Tâm về chắc sẽ cho họ 1 chuyến đi phiêu diêu miền cực lạc quá.-Khắc Thành nhớ lại gương mặt đằng đằng sát khí của Băng Tâm mà da gà da vịt toàn thân cứ nổi lên rần rần.-Lúc đó tôi còn có cảm giác mình đang giữ một quả bom hẹn giờ nữa cơ. Cũng may có Thiên Minh cản cô ấy lại. -Cậu mà không nhắc tôi cũng quên luôn sự hiện diện của cậu ta đấy.-Ngọc Ly ngoái đầu nhìn tảng băng nào đó đang đi theo phía sau. -Thiên minh à, làm ơn nhắc nhở người khác về sự tồn tại của cậu 1 chút đi.-Khắc Thành ngán ngẩm nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Thiên Minh.-Cậu kiệm lời quá đấy, chẳng bù cho Băng Tâm, lúc nào cũng léo nha léo nhéo nghe đến nhức cả đầu... -Uh...-Thiêm Minh giật mình, mặt khẽ biến sắc. Ngọc Ly cũng e dè lùi về phía sau. -Hả? Sao vậy?-Khắc Thành vẫn ngây ngô không nhận ra nguy hiểm đang đến gần. -Hửm? Khắc Thành, cậu vừa mới nói về ai ấy nhỉ?-1 giọng nói lạnh lùng vang lên làm mọi người đồng loạt rùng mình. -Hơ, không phải là điều mà mình đang nghĩ tới chứ?-Khắc Thành tái xanh mặt mày, nụ cười cũng chợt trở nên cứng nhắc. CỐP_1 cái cốc giáng thẳng vào đầu cậu ta. -Hừ, dám nói xấu sau lưng tôi...Cũng may là tôi hiền đấy, gặp người khác thì cậu chết chắc.-Băng Tâm xoa xoa nắm đấm, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu. "Hiền?" 2 người kia khó tin nhìn cô. Như vậy là hiền? -Cậu còn dám nói mình hiền? Đồ ác độc, không thể nể tình bạn bè mà nương tay tí sao? Đau quá!!!-Khắc Thành ôm cục u to tướng trên đầu quay sang cằn nhằn. -Cậu có biết nương tay khó lắm không? Hơn nữa phải mạnh tay tí để xem lần sau cậu còn dám nói xấu sau lưng tôi nữa không?Hừ. -Quá đáng vừa thôi chớ, người ta mới nói có vài câu. Cậu đúng là cái đồ bạo lực.-Cậu ta gân cổ lên cãi lại. -Ái chà, dạo này lá gan của cậu lại lớn thêm ko ít nhỉ?-Cô nhướn mày. -Cậu...đồ ko tim, ko phổi, ko nội tạng, bạn bè thế đấy hả? Tôi trù cậu sau này ko có bạn trai! -Cậu nói gì? Thiếu đòn à? Cái đồ điên,tự kỉ, hoang tưởng! -Muốn đánh nhau à? -Ngon nhào vô! ... -Ha...hai...người họ...-Ngọc Ly giật giật khóe môi. -...sắp gây chiến!-Trên mặt Thiên Minh cũng hiếm hoi xuất hiện biểu tình dở khóc dở cười. -Hửm? Có chuyện gì ở đây vậy?-Từ xa, 1 chàng trai bước tới, lên tiếng chen ngang cuộc cãi vã căng thẳng của hai người.-Này, 2 đứa... -IM!!!-Cả hai quay sang đồng thanh quát. -Ah...khụ khụ, có vẻ như anh làm phiền 2 em cãi nhau nhưng ngừng 1 chút đã được ko?-Chàng trai ho khan 2 tiếng, vẻ mặt có hơi đen lại. -Ơ.-2 người hóa đá tại chỗ, giờ mới nhìn ra người tới là ai. -Huh.-Thiên Minh và Ngọc Ly cũng đồng loạt quay sang, vẻ mặt mờ mịt. Người này là ai? Nhìn kĩ lại thì người tới là 1 chàng trai cao gầy, dáng vẻ thư sinh, gương mặt hiền hòa, dễ gần. Trông bộ dạng cũng được coi như tuấn tú, có chút trưởng thành. -Anh...Khôi...!?-Băng Tâm khó khăn thốt ra 2 từ. -Anh...làm gì ở đây?-Khắc Thành triệt để ngốc lăng. -Tưởng 2 đứa quên anh luôn rồi cơ.-Chàng trai mỉm cười rạng rỡ nhưng vào trong mắt Băng Tâm và Khắc Thành lại như tử thần đón chào người chết, thật ghê rợn!-Mới mấy ngày không gặp, 2 đứa càng lúc càng không coi ai ra gì nhỉ? -Uh...-Cả 2 đồng loạt khiếp vía, lòng run lên từng đợt. -Ủa, người quen của hai cậu à?-Ngọc Ly khó hiểu nhìn tình cảnh trước mắt. -À...cái này...-Băng Tâm ấp úng. -Ai đây?-Lam Phong đột nhiên xuất hiện cạnh cô. "Dương Đăng Khôi, trùm của lớp 12C3 đó."Cô đổ mồ hôi, căng thẳng liếc qua anh ta. -Nhìn hơi gầy!-Anh đưa mắt đánh giá. "Trông thư sinh vậy thôi chứ ảnh là chúa quỷ đấy." -Ồ, vậy sao. "Ê, bộ anh chỉ hỏi vậy cho vui thôi hả, mau giúp tôi đi chứ"Cô trừng mắt. -Giúp là giúp thế nào? Hơn nữa tôi là một con ma thiện lương, ko làm hại nhân loại đâu. Tự cô xử lý đi.-Lam Phong tỏ ra ko quan tâm, bay tới cạnh Thiên Minh và Ngọc Ly đứng xem trò vui. "Chết tiệt, tên đáng ghét, anh chờ đó."Băng Tâm nghiến răng, trong lòng thầm chửi anh ta cả vạn lần. -Vậy,Băng Tâm, người này rốt cuộc là ai đây?-Ngọc Ly dường như ko còn kiên nhẫn được lâu. -À, ừm...anh ấy tên Dương Đăng Khôi, học lớp 12C3.-Cô chỉ trả lời qua loa. -Ồ, hóa ra hơn tụi mình một tuổi. -Chính xác là hơn 2 tuổi, tên này năm nay 19 tuổi rồi.-Khắc Thành quay mặt đi cố hết sức để tránh khỏi cái bản mặt cười rạng ngời của tên sát thần nào đó. -Hả?-Ngọc Ly nghệch mặt ra nhìn Đăng Khôi một chút rồi lại quay sang Khắc Thành.-Cậu đùa à? -Ko đùa đâu, chính xác thì anh đã học ở trường này 4 năm rồi.-Đăng Khôi cười cười xác nhận. -Tự hào gớm.-Băng Tâm chen vào. -Không thể tin được.-Ngọc Ly trợn tròn mắt kinh ngạc. -Huh.-Thiên Minh nhìn Đăng Khôi có chút suy ngẫm:"Cô ấy...sao lại quen người như hắn ta?" -Vậy giờ... mấy đứa cho anh mượn nhỏ này một lát được không?-Đăng Khôi đưa tay kẹp chặt cổ Băng Tâm. -Ê...làm...cái gì vậy?...Bỏ, bỏ ra!... Muốn siết chết em à?-Cô khó thở vội bám lấy cánh tay anh ta tìm cách gỡ ra. -Băng Tâm...A.-Ngọc Ly vừa định tới giúp lại bị Khắc Thành bịt miệng kéo lại. -Anh cứ mang cô ấy đi đi. Không phải hỏi ý kiến tụi này đâu!-Khắc Thành cười gượng gạo cố giữ chặt Ngọc Ly, tay kia cũng không rảnh rỗi siết chặt cánh tay nổi đầy gân xanh của Thiên Minh. Tên ôn thần đó cậu muốn đuổi còn không được vậy mà 2 kẻ không biết điều này lại còn muốn giữ hắn lại? Cho xin đi, Băng Tâm đi còn không mất miếng thịt nào, chứ tên kia mà ở lại thì cậu sẽ là người anh dũng hi sinh đầu tiên đó. -Vậy đi thôi, Băng Tâm!-Đăng Khôi vẫn giữ nguyên nụ cười, kéo cô nhanh chóng rời đi. -Ê, bỏ ra coi...Ngộp chết em rồi!-Cô ra sức vùng vẫy cố thoát khỏi cánh tay vẫn đang kẹp cổ mình. -Rồi rồi, chẳng phải em vẫn sống đấy sao.-Đăng Khôi bước nhanh hơn, hoàn toàn không để tâm lời cô nói. -Băng...-Thiên Minh vừa định đuổi theo lại bị Khắc Thành cản lại. -Đừng đuổi theo!-Khắc Thành 1 tay bịt miệng Ngọc Ly, gương mặt nghiêm túc lạ thường. -Uh...-Thiên Minh hơi cúi đầu, ánh mắt sẫm lại nhìn theo bóng 2 người đã đi khuất."Dương Đăng Khôi..." -Huh, có lẽ mình cũng nên đi theo xem thử!-Lam Phong đứng xem một hồi chán chê rồi cũng bay theo. ... (Xin lỗi mọi người vì mình nghỉ đăng suốt 1 tháng qua. Do tg dạo này bí ý tưởng quá, 1 phần cũng do mình lười. Sau này mình sẽ cố gắng thúc đẩy tiến độ nhanh hơn, ko đăng kiểu sên bò này nữa. Thành thật xin lỗi mọi người! Chương sau lại có nv mới lên sàn, mong mọi người ủng hộ.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang