[Dịch]Ta Và Chàng... Ba Kiếp Tình Dang Dở - Sưu tầm
Chương 2 : Thiếu Niên Thần Bí
.
Chương 2: Thiếu niên thần bí
Nhanh chóng vứt những nghi vấn đó ra sau đầu, Băng Tâm lấy lại trạng thái hưng phấn tột cùng, háo hức ngắm nhìn những bông hoa trắng thuần khiết, trong lòng vẫn rạo rực không thôi. Chợt một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
Cảm giác...thật lạ quá...rất quen thuộc...cô đã từng đứng ở đây, với ai đó...
-Đi một mình ban đêm không tốt đâu, cô gái nhỏ à.- Một âm thanh trầm ấm, dịu dàng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
-Ai?-Băng tâm giật mình đảo mắt tìm kiếm xung quanh, trong lòng có chút hoang mang.
-Ở đây!-Âm thanh từ trên truyền xuống, trong giọng điệu có chút ý cười.
-Hả? Trên cây sao?-Cô vội quay lại ngước lên nhìn. Thân ảnh trên cành cây vừa xuất hiện trong tầm mắt lập tức khiến cô ngẩn người. Người này...thật sự là mĩ thiếu niên a...
Mái tóc dài màu băng lam được buộc gọn sau gáy, phong thái ưu nhã, hiền hòa. Từng đường nét trên gương mặt đều vô cùng hoàn mĩ, tinh tế, đôi mắt cũng mang một màu băng lam như mái tóc, trông rất đẹp mà cũng điềm nhiên tựa như mặt hồ không gợn sóng. Anh ta mặc một bộ đồ màu trắng có viền màu lam nhạt càng tôn lên phong thái thanh nhã tựa thiên thần chỉ có điều trang phục rất kì quái. Đẹp đến mức này thì thật đúng là không còn Thiên lí mà, trên đời sao lại có kẻ yêu nghiệt đến thế chứ.
Ngay cả kẻ tự nhận mình có sức miễn dịch rất cao với trai đẹp như cô mà còn ngẩn ngơ nhìn đến mấy phút mới kịp trấn tĩnh (thật ra không phải miễn dịch mà kén chọn thì đúng hơn). Ngay khi bình tĩnh lại, suy nghĩ đầu tiên vụt qua đầu cô lại chính là "Anh ta không phải người". Cũng phải thôi, làm quái gì có con người nào đẹp như anh ta chứ, người đẹp bằng một nữa anh ta còn chưa chắc có nữa là.
-Cô vẫn nên rời khỏi đây thì hơn. Đây không phải nơi cô nên tới.-Chàng trai hướng ánh mắt về phía cô nhắc nhở, trong giọng nói cũng rất điềm đạm, ôn nhu. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, một màu bạc lóe lên trong đôi mắt đen của cô.
-Ak...mắt của mình.-Như cảm giác được sự thay đổi, cô cúi đầu khẽ chạm vào mắt phải.
-Cô...-Chàng thiếu niên thoáng kinh ngạc trước sự biến đổi đó, gương mặt chợt trở nên ưu thương, chua sót "Là cô ấy..."
-A...đau quá.-Cô đưa tay giữ chặt lấy đôi mắt đã hoàn toàn đổi màu, cảm giác đau đớn, nóng rát như bị lửa đốt cháy truyền đến. Ban đầu chỉ là đôi mắt bạc, dần dần cơn đau lan ra khắp cơ thể, thiêu đốt từng tấc da thịt trên người. Cái cảm giác thống khổ này làm cho người ta chỉ muốn tự sát để kết thúc tất cả, đau đớn như liệt hỏa thiêu đốt từ tận tâm can.
-Thực sự là cô ấy.-Thiếu niên kinh hãi thốt lên, ánh mắt kia như vạn phần đau đớn hơn cô lúc này "Em cũng đã từng gánh chịu đau đớn như vậy sao?"Trái tim anh như thắt lại, cả người chợt run rẩy, bàn tay vô thức đưa lên như muốn níu giữ điều gì đó.
-ư...ư...a...-Băng Tâm khẽ rên lên khi cơn đau dần dịu lại, trong đầu lại càng khẳng định suy nghĩ của mình lúc trước. Cả cơ thể chao đảo lùi lại về phía sau vài bước, gương mặt trắng bệch đầy kinh sợ từ từ ngước lên nhìn. Tâm trí cô bây giờ chỉ còn lại sợ hãi, sợ con người quỷ dị này.
Rầm_Thân hình đó vô lực ngã xuống đám hoa tường vy, những bông hoa màu trắng tinh khiết dần nhuốm đỏ bởi máu tanh. Cả khu vườn chợt sáng lên rồi biến thành những đốm sáng trắng tan rã ra, nhanh chóng biến mất giữa không trung.
-Em đã tới...những thứ này cũng nên biến mất vĩnh viễn rồi...Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.-Thanh âm dịu dàng đó lại vang lên, bóng dáng chàng trai như thực như ảo biến mất giữa màn đêm.
...
-AAAAAAAAA...Mình trễ mất.-Một âm thanh chói tai vang lên phá vỡ sự yên tĩnh buổi sớm mai. Ngay sau đó là hình dáng một cô gái chạy ra từ trong nhà với tốc độ phi thường nhanh.
-Chào buổi sáng nhé, Băng Tâm. Vẫn như mọi ngày nhỉ.- Cô Hà đang tưới cây phía bên kia hàng rào ngước lên nhìn.
-...áu ào ô.(Cháu chào cô)-Băng Tâm miệng vẫn ngậm cái bánh mì hối hả chạy đi.
-Cẩn thận nhé.-Cô Hà ngơ ngác nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đã mất hút.- Thật không hiểu nổi sao con bé vẫn đến lớp kịp giờ khi suốt ngày dậy trễ vậy chứ.
-Chết rồi. Phải nhanh lên thôi.-Cô (Băng Tâm) liếc nhìn đồng hồ, bước chân chạy ngày một nhanh.-A, chào buổi sáng, anh Kiệt.
Thoáng thấy bóng dáng một chàng trai chạy về phía mình, cô đưa tay lên ra sức vẫy.
-Ối...lại nữa à?-Chàng trai nhanh nhẹn né sang một bên tránh đường, giọng điệu có chút trêu chọc nói với theo.-Chạy nhanh như vậy coi chừng té giập mặt đó.
-Có anh té giập mặt ấy. Toàn nói lời xui xẻo.-Cô quay đầu quát lớn.
-Haha...Nhóc không đi làm vận động viên điền kinh đúng là hơi phí đấy.-Anh ta nhìn theo một lúc rồi lại tiếp tục chạy bộ.
-Liên quan gì đến anh, tên mắt mèo chết tiệt.
...
-Phù, mình chết mất.-Băng Tâm mệt mỏi ngồi vào bàn. Sau hơn 10 phút chạy với cái tốc độ chớp giật đó thì cuối cùng cô cũng đến lớp. May mắn là vẫn còn 5 phút nữa mới vào học, hại cô liều mạng chạy đến đứt hơi, thật là một trải nghiệm khó quên mà!
-Lại dậy muộn nữa hả? Ngày nào cũng đến lớp sát giờ như vậy cậu không thấy chán à?- Ngọc Ly ngồi bàn trên quay xuống hỏi.
-Tớ cũng đâu có muốn.-Cô uể oải đáp lại, trong giọng nói không có chút lực nào.
-Này, sao vậy? Bệnh à?
-Không, gặp ác mộng thôi.
-Hể? Lại nữa à?Trên đời này sao lại có loại người gần như sống chung với ác mộng như cậu chứ.-Ngọc Ly thở dài đầy chán nản.
-Kiểu gì lát nữa cậu cũng ngủ gục trong lớp thôi nên giờ không cần phải gắng thức đâu, nghỉ chút đi.- Một bàn tay đưa đến xách cặp của Băng Tâm lên.-Cái này cứ giao cho tớ với Thiên Minh lo.
-Cám ơn, nhưng không cần đâu, cậu không phải lo.-Cô cố gắng mở mắt nhìn chàng trai trước mặt.
-Không lo sao được, cậu...
-Này, cái con khỉ núi như cậu từ đâu chui ra vậy, Băng Tâm nói gì cậu không nghe sao. Việc chép bài cho cậu ấy cứ để tôi, còn cậu...đi chỗ khác chơi.-Ngọc Ly đứng phắt dậy giật lấy cái cặp trên tay Khắc Thành.
-Cậu...
-Này, hai người.-Giọng nói một chàng trai vang lên, như nhắc nhở mà cũng như trách cứ.
Cả hai người quay lại nhìn cô gái nhỏ đã ngủ say từ lúc nào, không hẹn mà cùng ngậm chặt miệng. Thấy Băng Tâm mệt mỏi như vậy cũng không có ai nỡ lòng đánh thức.Chỉ có thể lặng lẽ rời đi, để yên cho cô ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện