[Dịch]Ta Và Chàng... Ba Kiếp Tình Dang Dở - Sưu tầm

Chương 14 : Chương 14

Người đăng: 

.
Hiệp 1 của trận đấu kết thúc với tỉ số 19-42. Điều này thành công làm chút kiên nhẫn cuối cùng của Băng Tâm đứt đoạn. Cô đã hoàn toàn nổi điên sau 1 buổi sáng gặp toàn xui xẻo và đã sẵn sàng mần thịt bất cứ đứa nào thách thức giới hạn cuối cùng của mình. -Này, anh nghĩ xem em có nên dần bọn nó 1 trận nhừ xương sau vụ này không?-Cô nhìn 5 cầu thủ đang đi về phía khu vực lớp 11D3, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy. -Ê này, kiềm chế dây thần kinh của mày lại trước đi, có cần làm quá lên vậy không?-Đăng Khôi nhìn bộ dạng cô mà vạch đen đầy đầu. Cách có 23 điểm, làm gì mà ghê vậy? -Cách biệt tỉ số kiểu này sao mà em chấp nhận được? Mấy tên đó còn không chịu chơi đàng hoàng là thua chắc luôn.-Cô xoay người đi về phía khu vực lớp mình- Mang danh lớp cá biệt 11D3, thua như vậy đúng là quá mất mặt mà. -Mày làm như cái danh lớp cá biệt đó đáng tự hào lắm ấy.=_= -Hừ.-Cô chỉ bực mình hừ nhẹ 1 tiếng. Điều không thể chấp nhận không phải là việc lớp mình thua cuộc, mà là thua ngay cả khi có 2 người đó trên sân. Rõ ràng có thể thắng, vậy họ lại cố tình chống đối không chịu chơi nghiêm túc.Thật quá đáng quá thể mà. ... Khu vực nghỉ của 11D3: -Không ngờ bọn họ lại mạnh vậy.-Dương Lâm ngồi vào ghế, uống 1 ngụm nước trong chai. -...Xin lỗi, gây rắc rối cho mọi người rồi.-Tuấn Minh cúi thấp đầu khẽ nói. -Nói gì vậy, tôi dù sao cũng là lớp trưởng mà.Đâu thể bỏ mặc các cậu được.-Dương Lâm vừa lau mồ hôi vừa nhìn qua cậu ta 1 chút."Mấy người gây rắc rối hoài tôi cũng quen luôn rồi."-Này Khắc Thành, cậu nhận ra gì rồi à? -Quan sát suốt hiệp 1 cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, ngoài tên đội trưởng hơi khó nhằn ra thì 4 người còn lại đều vô cùng bình thường. Chỉ 3 người các cậu có thể cản được cả 4 người bọ họ, điều này chứng tỏ chúng ta mạnh hơn.-Khắc Thành bình tĩnh phân tích thực lực 2 bên. -Mạnh hơn mà chỉ có 3 người thì cũng không thắng được.-Tuấn Khang có vẻ mất tinh thần. -Ủa, tôi có nói là mình sẽ đứng nhìn suốt trận à? Đừng có nói như thể chúng ta chắc chắn sẽ thua vậy chứ. Mọi người có vẻ bất ngờ khi nghe câu này của Khắc Thành, kể cả 2 kẻ vừa tới. Nhưng ngay sau đó... _Bốp-Vậy phiền cậu ra sân và gỡ lại toàn bộ số điểm ngay-trong-hiệp-2 nhé!-Băng Tâm đứng phía sau phang nguyên cái cặp vào đầu cậu ta, còn cố ý nhấn mạnh 5 chữ cuối câu. -Oái, đau...-Khắc Thành khẽ rên 1 tiếng, không cần quay lại cậu cũng biết là ai rồi. Những người còn lại trong đội (trừ một kẻ nãy giờ vẫn ngồi im ra) đều quay lại nhìn để rồi thất kinh hồn vía khi đập vào mắt họ là cái bản mặt cười tươi hơn hoa của ai kia. Ôi không, kinh dị quá!Khủng khiếp quá! Đáng sợ quá! Họ sẽ bị giết! Bản mặt của cô ta viết lên rõ ràng luôn kìa!!!(Tg:Tui không biết mấy người này tưởng tượng kiểu gì hay thiệt.-_-||) -Nói thật chứ cái mặt đó của mày dọa người lắm đó.-Đăng Khôi đỡ trán, nhắc nhở cô 1 câu. Không biết nhỏ này học đâu ra cái điệu cười sặc mùi đe dọa này nữa? Cô hoàn toàn bỏ qua anh ta, trực tiếp túm cổ áo thằng bạn thân xách lên. -Hiệp 2 cậu ra sân và cố gắng thể hiện thật tốt ở vị trí trung phong nhé, Ok? Tôi chờ biểu hiện của cậu đấy. Nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn.-Cô cười tươi nói bằng giọng điệu sặc mùi thuốc súng.-Còn nếu cậu không thích chỉ cần nói 1 tiếng , tôi sẽ ra thay cậu. 3 người Dương Lâm, Tuấn Minh và Tuấn Khang Sợ hãi lui vào trong góc âm thầm cầu nguyện cho người đồng đội xấu số sắp ra đi. Còn Đăng Khôi lại không mặn không nhạt buông 1 câu. -Anh thấy mày không có chút hi vọng le lói nào đâu Băng Tâm, cái thứ không biết kiềm chế như mày có bật gãy bảng rổ anh cũng không thấy lạ. -Anh không nói cũng không ai bảo anh câm nhé! Còn nữa, thứ như anh không có quyền nói em. -Thôi nào, cậu chỉ toàn nghiêm trọng hóa vấn đề lên thôi.-Khắc Thành bình tĩnh gỡ tay cô ra.-Trong hiệp 1 tớ đã thu thập được vài thông tin khá thú vị đấy. .... Khu vực nghỉ của 11D1: -Bên đó có chuyện gì vậy?- 1 người tò mò nhìn sang phía bên kia sân. -Huh?!-Anh chàng đội trưởng liếc mắt nhìn qua 1 chút. -Mâu thuẫn nội bộ sao? Lớp đó cũng nhiều vấn đề thật nhỉ.- 1 người khác nói. -Mặc kệ họ, quan tâm làm gì.-Khởi Dương lạnh lùng buông 1 câu, ánh mắt nhìn qua Băng Tâm."Cô ta học lớp đó sao?!" -Vâng, đội trưởng. ... -Vậy ra tên đội trưởng đó là chủ lực sao? Coi bộ cậu đứng trên sân làm cảnh suốt hiệp 1 mà cũng thu được chút thông tin hữu dụng ha.-Cô xoa cằm, có vẻ hài lòng với điều Khắc Thành vừa nói. -Quá đáng nha.-Cậu đây là đang bị khinh thường sao?Hơi bực rồi đó.-Dù sao thì tớ sẽ ra sân vào hiệp 3, còn nếu tình thế thay đổi... -Ồ, vậy giờ tình thế thay đổi rồi nè, cậu tính sao? Nãy giờ tôi nói cậu có nghe thủng câu nào không đấy? Nếu quên thì để tôi nhắc cho mà nhớ, tôi bảo cậu ra-sân-ngay-trong-hiệp-2. Rõ rồi chứ?- Cô đưa tay ấn đầu cậu ta xuống, lại nở nụ cười đậm chất ác ma. Bình thường trong trường hợp này thì đáng ra người bạn thân nên cổ vũ cho mình chứ nhỉ? Vậy vì cái gì mà con nhỏ được coi như bạn thanh mai trúc mã này của cậu lại không những không cổ vũ mà còn đe dọa nữa vậy? Đây rốt cuộc là tình huống gì chứ? Và cậu nên phản ứng thế nào mới phải đây? -Coi bộ cậu còn chưa nghe lọt chữ nào nhỉ?-Băng Tâm quyết định tung chiêu cuối cùng.-Cậu mà còn chống đối đừng trách tôi đối xử tàn bạo với con mèo của cậu. Khắc Thành ngay lập tức phản ứng, mặt cậu ta tái mét nhìn cô lắp bắp nói: -N-Này, đừng có đùa,...vậy hơi quá rồi đó. Băng Tâm, cậu biết điều kinh khủng gì sẽ xảy ra mà...Quãng đời còn lại của tôi đều phụ thuộc vào sự an nguy của con mèo đó đấy. -Thì tại cậu ép tôi chứ bộ... -Thôi được, được, tôi nghe. Chỉ cần thắng là được chứ gì? Vậy nên đừng động vào nó.-Đùa! Con mèo đó mà bị tổn hại gì là đời cậu coi như chìm trong biển nước mắt đấy. Còn lí do là gì thì cậu cũng chẳng muốn nhắc đâu. -Tốt, lên đi, Khắc Thành, cả các cậu nữa. Phải cố gắng hết sức (kiệt sức luôn cũng ko vấn đề), hạ gục họ (ko ngóc đầu lên được càng tốt), mang chiến thắng về( hoặc chết), nhé?-Cô lại cười tươi, những người còn lại không cần cô nói rõ cũng có thể hiểu ý cô muốn gì. Thắng hoặc chết! Quá rõ ràng, nhưng thà vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trên sân bóng cũng không thể chết dưới tay cô ta, quá kinh dị! Lần đầu tiên sâu sắc hiểu rõ cảm giác đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết. -R-Rõ! -Tốt lắm, vậy vấn đề còn lại là...-Cô nhìn sang người thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng ngồi nhìn.Thực chất, đây mới là kẻ đáng lo đây này.-...Lưu Vũ Thanh, cậu là người chứ không phải cây cảnh, dù có là bị ép nhưng đã đứng trong sân thì làm ơn tỏ ra mình hữu dụng một chút đi chứ. -...-Đáp lại cô chỉ là cái nhìn bình tĩnh của cậu thiếu niên tên Lưu Vũ Thanh kia. Cô đỡ trán, quả thực, cạy ra được 1 chữ từ trong miệng tên này thôi cũng là một vấn đề nan giải, hắn thậm chí còn kiệm lời hơn cả Thiên Minh. Thật đau đầu. Có nói với hắn cũng như không. -Thôi bỏ đi, ra sân.-Cô phẩy phẩy tay. Bọn họ lần lượt ra sân. Khắc Thành có hơi bất mãn, đây có thể gọi là phân biệt đối xử không? Rõ bất công. Mà thôi, cậu cũng không làm gì được, điềm yếu bị cô bắt được thì có kêu ca cũng vô dụng."...Thôi thì coi như hiệp 2 chỉ khởi động thôi. Hiệp 3...mới bắt đầu trò vui." " 2 con át chủ bài của bọn tôi đều ở trên sân...tôi xem các người ứng phó thế nào"Băng Tâm nở nụ cười như nắm chắc chiến thắng trong tay, cùng Đăng Khôi rời đến vị trí thích hợp trong đám học sinh tới xem thi đấu để quan sát. Lần lượt các cầu thủ đều ra sân, Khắc Thành dẫn đầu tiến tới đối mặt trực tiếp đội trưởng cũng là trung phong bên đối thủ- Tiêu Khởi Dương. Cậu khẽ cười, nói một câu khiến mọi người phải kinh ngạc: -Thật đáng tiếc, tôi đã không định đấu nghiêm túc cho đến khi hiệp 3 bắt đầu, nhưng xem ra phải ra sân sớm hơn dự tính. Tiếp theo sẽ là màn phản công...hãy cứ chờ đi. Đối phương dường như cũng khá ngạc nhiên, suốt hiệp 1 Khắc Thành chỉ đứng nhìn như người ngoài cuộc khiến hắn không hề lo ngại, thậm chí lơ là cậu ta. Nhưng thực lực con người này khó đoán hơn hắn nghĩ, không thể biết trước được điều gì khi cậu ta chưa nghiêm túc thi đấu, đây mới chính là điều đáng lo ngại. _Hiệp 2 chính thức bắt đầu... Ngay những giây đầu tiên, Khắc Thành đã giành được bóng, cậu lách người vượt qua Khởi Dương, nhanh chóng dẫn bóng về phía bảng rổ. Lập tức có 2 người lao ra cản, cậu dễ dàng vượt qua họ sau vài giây, thực hiện 1 cú úp rổ mạnh gần như muốn dỡ cả cái vòng rổ xuống vậy. Rõ ràng có thể cảm nhận lực mạnh tới cỡ nào khi nghe âm thanh bóng va chạm với sàn nhà sau cú úp rổ ấy. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt kinh hãi. Áp lực vô hình đè nặng lên các cầu thủ khác trên sân ngay từ khi bắt đầu... ... -Hai đứa tụi bây hợp lắm đó, đều là cái thứ không biết kiểm soát sức mạnh.-Đăng Khôi đứng xem mà cảm thán. -Ai nói với em câu đó cũng được, trừ anh ra nhé.-Cô tỏ rõ vẻ bực bội. -Ủa, Băng Tâm, cậu tới xem thi đấu hả? Cô và Đăng Khôi Quay lại nhìn Ngọc Ly đang chen lấn, cố thoát ra khỏi đám người. Không biết từ khi nào, phòng tập đã chật kín người vây xem trận đấu, chen chúc đến không một kẽ hở làm họ nhìn mà choáng. -Ù uôi, gì mà ghê vậy? -Ngọc Ly, cậu đến trễ.-Băng Tâm bỏ qua đám người đang ồn ào, quay qua Ngọc Ly. -Xin lỗi, tớ cũng vừa nghe tin. Nhưng không biết họ có ổn không nữa, dù sao bên kia cũng có Tiêu Khởi Dương. Tớ sợ... -Sợ thua sao? Ko có đâu.-Cô nhếch môi, phẩy tay tỏ vẻ không sao cả.-Bọn họ ổn cả rồi, có Khắc Thành...còn cả át chủ bài thứ 2. Cô hướng mắt về phía sân đấu, 2 người kia cũng nhìn theo. Trên sân, Khắc Thành đang đối đầu trực tiếp với Khởi Dương, ngay lúc mọi người đang có ý nghĩ cậu ta sẽ vượt qua để ghi điểm, Khắc Thành lại đột ngột lui lại, nhảy lên và ném 1 cú 3 điểm làm tất cả 1 phen kinh ngạc. Quả bóng vừa rời tay cậu bay theo 1 đường vòng cung hoàn hảo rơi vào rổ. -Này, đùa anh mày đấy à?-Đăng Khôi trợn tròn mắt. -Có gì mà ngạc nhiên?-Cô vẫn cười như không có chuyện gì.-Có ai cấm trung phong ghi 3 điểm đâu. -Ê, trung phong và hậu vệ ghi điểm là 2 vị trí khác nhau hoàn toàn đấy. -Phải đấy Băng Tâm, cậu ta...-Ngọc Ly vẫn còn thấy sốc. -Mệt 2 người quá, tôi quên chưa nói...Khắc Thành có thể chơi ở mọi vị trí trên sân, có thể nói ngay từ đầu cậu ta đã kiểm soát hết cả nửa sân bóng rồi.-Câu nói của cô vừa thốt ra làm mọi người chấn kinh...Chơi ở mọi vị trí? Đùa đấy à?! ... -Thật đáng tiếc, nhưng cậu không thể nào chặn nổi tôi đâu.-Khắc Thành mỉm cười nhìn Khởi Dương. -Cậu...-Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tin nổi."Hắn là thứ quái vật gì vậy chứ?" -Tôi có thể chơi ở mọi vị trí, trung phong, hậu vệ dẫn bóng, hậu vệ ghi điểm,...Cậu không thể ngăn tôi khi không đoán được tiếp theo tôi sẽ làm gì. Chấp nhận thất bại đi.-Cậu quay lưng, môi nở nụ cười đắc thắng."Trận đấu này đã có sẵn kết quả rồi." ... -Đó là lí do em giao hết cho cậu ta. Nên không còn gì đáng lo hết.-Cô vòng 2 tay ra sau đầu, tiếp tục quan sát trận đấu đang nghiêng hoàn toàn về phía đội mình. Từ hồi cấp 2, Khắc Thành đã bộc lộ rõ tài năng thể thao của mình, có thể nói cậu ta là thiên tài thực thụ trong lĩnh vực này. Còn nhớ hồi mới chơi bóng rổ cậu ta mạnh nên được chơi ở vị trí trung phong, vậy mà tên đó cứ một hai đòi ở vị trí hậu vệ ghi điểm. Cô lúc đó bực quá mắng cậu ta phiền phức, còn nói "Cậu nháo cài gì, giỏi thì chơi ở hết cả 5 vị trí đi."thế mà cậu ta còn bảo ý hay rồi từ đó bắt đầu chơi ở mọi vị trí hơn nữa còn thể hiện rất tốt. -Tụi bây toàn là quái vật không à.-Đăng Khôi nhìn cô bằng ánh mắt quái dị. -Em phải nhắc anh bao nhiêu lần là anh- không-có-quyền-nói-câu-đó đây hả?-Mặt ai kia đã đen quá nửa, nghiến răng gằn từng tiếng. -Thôi đi, mấy người ai cũng là quái vật hết.-Ngọc Ly bắt đầu thấy bực mình khi đứng cạnh 2 người bọn họ. -...À, phải rồi, nhắc đến quái vật...em thấy có người khác phù hợp hơn đấy....-Băng Tâm chuyển ánh mắt về phía 1 người trên sân...Lưu Vũ Thanh! Ngọc Ly và Đăng khôi cũng nhìn theo, dường như đến bây giờ mới nhớ là còn có cậu ta. Phía đội bên kia cũng đã nhìn thấy Vũ Thanh, họ tỏ ra khó chịu, ánh mắt cũng không mấy thiện cảm. -Này, tên đứng ở góc sân đó là ai vậy? -Không biết, cậu ta không tham gia thi đấu sao? -Từ đầu trận đấu tới giờ thậm chí còn chưa chạm vào bóng lần nào. -Hay lại giống tên lúc trước? -Tên lùn đó á? Không có khả năng,trông hắn yếu thế mà... ... Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, cô nghe mà không khỏi mắng 2 tiếng "ngu ngốc", quay lại quan sát trên sân...quả nhiên chọc giận kẻ không nên chọc nhất. "Lưu Vũ Thanh...cuối cùng cậu cũng chịu ra sân." Từ khi Khắc Thành thể hiện thực lực, đội đối phương lại càng kèm chặt cậu ta hơn để Khởi Dương có cơ hội ghi điểm, lại không chú ý đến Vũ Thanh. Ngay lúc Khởi Dương đang dẫn bóng về phía bảng rổ, bóng trong tay đột nhiên bị đánh bật ra. Quả bóng rơi xuống chạm mặt sàn nảy lên được Dương Lâm bắt lấy, anh xoay người ném mạnh bóng theo một đường thẳng về phía rổ. -Khắc Thành!!! -Tới ngay.-Khắc Thành lách người, vượt qua hàng phòng thủ, nhảy lên ghi điểm bằng 1 cú Alley oop. Tỉ số 52-51 nghiêng về 11D3. -Chết tiệt,...lại có thể quên mất vẫn còn 1 người.-Tiêu Khởi Dương tức giận trừng mắt nhìn người vừa xuất hiện trên sân. Giữa hiệp 2, Lưu Vũ Thanh ra sân, tình thế đã không còn khả năng lật ngược. Lớp 11A1 chuyển sang phòng thủ, man to man trên toàn sân nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản 2 người đó. Khắc Thành vốn có thể đảm nhận mọi vị trí, ngoài ra sức mạnh, kĩ thuật và tốc độ đều vượt trội, nhìn qua thì chỉ có Khởi Dương có thể chặn được, nhưng vũ khí nguy hiểm nhất của cậu ta là những cú ném 3 điểm từ đầu đến cuối đều chưa từng trượt, lại vì đứng quan sát suốt hiệp 1, thể lực được duy trì, đồng thời cũng nắm bắt được chuyển động của Khởi Dương nên lại càng khó đối phó. Còn Lưu Vũ Thanh sau khi vào sân liền chơi theo lối tấn công trực diện, chiều cao 1m6 và cơ thể nhỏ bé của cậu làm người khác lầm tưởng là cậu rất yếu nhưng thực chất lại ẩn giấu 1 sức mạnh có thể coi là phi thường. Lối chơi của Vũ Thanh gần như là theo bản năng, nhanh và mạnh, nhưng không hề có quy luật hay nhịp điệu nào, những bước di chuyển của cậu ấy còn nhiều lần khiến đối thủ sinh ra ảo giác và phán đoán sai lầm.Người này như 1 con thú dữ, mạnh đến ko ngờ, mỗi cú úp rổ đều ko thua gì Khắc Thành, khả năng nhảy cao cũng vô cùng ấn tượng. Nhìn Lưu Vũ Thanh chỉ có thể hình dung bằng 2 từ "quái vật". Có 2 kẻ đáng sợ như vậy trên sân, quả thật không hề dễ chịu, áp lực đến mức làm người ta ngộp thở. Trận đấu dần đi đến hồi kết, cách biệt tỉ số đã quá lớn, những giây cuối cùng của hiệp 4, Khắc Thành ném 1 cú 3 diểm khiến tỉ số lên đến 115-62. Đa số mọi người đều kinh ngạc trước kết quả bất ngờ này, nhưng đối với 1 số người, đây lại là điều không ngoài dự đoán. Và điều đương nhiên là những kẻ thua cuộc không hề dễ chịu gì. -Hừ, chết tiệt, nếu không có 2 tên đó...-1 cầu thủ tức giận trừng mắt nhìn về phía sân đối diện. -Thế này thật quá thảm hại mà. -Khốn kiếp.-Tên khác căm phẫn nghiến chặt răng. -Mấy người im hết đi!-Khởi Dương tức giận lên tiếng.-Chúng ta thua rồi...thua vì đã coi thường bọn họ. Hắn nói rồi quay lưng bỏ đi, 2 bàn tay siết chặt."Món nợ ngày hôm nay...sau này sẽ bắt các người trả đủ." ... -Mệt muốn chết, cuối cùng cũng thắng rồi.-Dương Lâm mệt mỏi lau mồ hôi trên trán. -Thắng rồi! Chúng ta thắng được nhờ cậu đấy, Khắc Thành.-Tuấn Khang vui vẻ khoác vai Khắc Thành. -Cả Vũ Thanh nữa.-Tuấn Minh vừa định tới gần đã thấy cậu ta né qua 1 bên.-...Có vẻ cậu ko thích nhỉ? "Chứ còn gì nữa, cách tôi xa 1 chút đi."Dù ko nói ra nhưng ánh mắt Vũ Thanh đã thể hiện rõ khó chịu. -Này, các cậu quên tôi rồi à?-Anh chàng lớp trưởng bực mình đẩy đẩy gọng kính. -A xin lỗi, xin lỗi, cảm ơn nhiều nhé Dương Lâm, mặc dù cậu ko giúp được gì nhiều...-2 tên song sinh cùng đồng thanh, rõ ràng đang muốn trêu chọc người khác đây mà. -Ý gì đây hả? -Đùa thôi mà, haha... -Các cậu làm rất tốt.-Băng Tâm đã rời khỏi đám đông, cùng 2 người kia tới chúc mừng họ. -Mọi người giỏi thật đấy. -Ấn tượng đấy, mấy nhóc. -Cảm ơn, cũng nhờ có... -Chờ chút nào...-Cô lên tiếng ngắt lời Dương Lâm, khuôn mặt mỉm cười trông khủng bố hơn bao giờ hết. Cả đám lại bắt đầu run rẩy sợ hãi, họ đã làm gì sai? Rõ ràng đã thắng rồi mà, cô ta còn có gì bất mãn nữa chứ? Hôm nay sao tính cách cô ta thất thường quá vậy, có cảm giác tính mạng của họ đang bị đe dọa. Có ai ko, cứu mạng a! -Bây giờ, cho tôi biết, người nào là nguyên nhân gây ra vụ náo loạn này đây hả? Khai mau!-Cô liếc xéo từng người trong số họ, nếu ánh mắt có thể giết người thì họ chắc đã chết đi sống lại cả chục lần rồi. Đây quả là thảm họa mà!!! -Băng Tâm, anh nói cái này...-Đăng Khôi ghé tai cô nói nhỏ.-..."người đó" nói muốn gặp em... -Hả? Người đó?-Cô nghệch mặt ra ko biết anh ta đang nói về ai.-Chờ em xíu...Mấy người các cậu, ai gây ra vụ rắc rối này thì lo mà chịu phạt đi, chạy 50 vòng quanh sân, 100 cái chống đẩy, dọn dẹp lớp trong vòng 1 tháng. Đương nhiên ko chỉ nhiêu đó đâu, còn lại do Dương Lâm quyết định. Tôi đi một chút sẽ về. Cô nói xong rất ra dáng đại tỉ hiên ngang rời đi, để lại đằng sau một đám người với tâm trạng phức tạp. Ai cũng lặng thinh ko nói nên lời. -Lớp trưởng...~- 2 anh em Tuấn Minh, Tuấn Khang lệ rơi đầy mặt quay sang cầu cứu. -Nhìn tôi cũng vô dụng, tôi ko cứu nổi các cậu đâu.-Dương Lâm khẽ nhấc gọng kính, lạnh nhạt quay đi. -Coi bộ vô vọng rồi ha.-Khắc Thành đả kích. -Xin lỗi, tôi chịu, 2 người tự lo thân mình đi.-Ngọc Ly cũng quay đi ko quan tâm. Ngay cả Vũ Thanh cũng làm lơ họ, lặng lẽ bỏ đi. Vậy là 2 thằng hâm kia lại lăn ra ăn vạ. -Mấy người là đồ độc ác, máu lạnh vô tình. Đồ tàn nhẫn. -Im đi. 2 thằng trốn trại. -Kệ tụi nó, lúc nào chả thế, cứ lờ tụi nó đi là mọi chuyện êm hết.-Sau câu nói tỉnh bơ của Dương Lâm, tất cả mọi người đều bỏ đi để lại 2 thằng ngồi tự kỉ 1 góc. Một buổi sáng ko mấy yên bình, và quan trọng hơn, trận đấu hôm nay đã gây náo loạn toàn trường mang lại ko ít rắc rối cho họ sau này....Mà nhắc mới nhớ, dường như có người lại sắp gặp chuyện xui xẻo...lần thứ n trong 1 buổi sáng... ____________________________________________________________________________________ Chú thích: *Trung phong: Thường là cầu thủ cao to nhất đội, có khả năng ném rổ ở cự ly gần. Tầm di chuyển hẹp, yêu cầu bắt bóng bật bảng, cản phá các pha tấn công của đối phương. *Hậu vệ ghi điểm:người chơi ở ngoài vòng 3 điểm, phụ trách ném rổ 2 hoặc 3 điểm *Hậu vệ dẫn bóng:cầu thủ thường chơi ở vị trí giữa sát vòng 3 điểm, có nhiệm vụ giữ bóng và điều phối bóng để tấn công.(đại khái vậy) *alley-oop: nhảy lên bắt bóng và cho luôn vào rổ. *man to man:phòng thủ 1 kèm 1. (Tầm hiểu biết của mình chỉ ngang mức này thôi, mong mn thông cảm. Viết xong cái chương 13 này mà mình muốn lăn ra tắt thở chết luôn cho rồi ~_~. Quả thật với 1 đứa chây lười như mình thì viết xong được cái chương nhảm nhí mà dài dòng cỡ này cũng đủ mệt chết... Thôi đừng để ý, con bánh bèo này tự nhiên nổi máu điên nên nói nhảm ấy mà, tạm biệt mn, hẹn gặp lại.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang