[Dịch] Tà Thiếu Dược Vương
Chương 45 : Lễ bái sư
.
Gia chủ Văn gia nghe được có người truyền tới tin tưc snày, cười khổ lắc đầu. Nhậm gia sau khi ra một kỳ tài ngút trời Nhậm Thiên Hành, chẳng lẽ thật sự là cực thịnh tất suy, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không chỉ là suy bại, rất có khả năng...
Cao gia, trong viện của Cao Bằng. Cao Bằng mới vừa từ quân bộ trở về, một thân quân trang mới tinh có vẻ anh khí kinh người, hoàn toàn đã không có vẻ suy sụp bị Nhậm Kiệt đánh trước hoàng cung, càng thêm không có hơi thở ấu trĩ của học viên Ngọc Hoàng Học Viện.
Ở phía sau Cao Bằng thì mang theo một vị trưởng giả tuổi già và mười mấy thị vệ. Thân là tham mưu phó tướng Cao Bằng hiện tại ra vào có thể có loại phái đoàn này. Mà lão già phía sau hắn kia thì là một vị khách khanh của Cao gia, cường giả Thần Thông Cảnh tầng 5, là Cao Chiến Uyên cố ý an bài. Hiển nhiên là hấp thụ giáo huấn lần trước ở trước hoàng cung bị Nhậm Kiệt mệnh lệnh Đồng Cường đánh đập.
- Tốt! 20 năm trước Nhậm gia ra một Nhậm Thiên Hành, hiện tại Cao gia ta cũng có con ta. Tin tưởng không cần bao nhiêu năm Cao gia ta liền có thể một lần nữa trở thành đứng đầu 5 gia tộc lớn. Cao Chiến Uyên vô cùng vui mừng nhìn Cao Bằng vừa từ quân bộ trở về, vui vẻ nói.
Cao Bằng giơ tay khẽ phất, cho người phía sau đều đi xuống, hắn thì dựa theo quy củ bái chào Cao Chiến Uyên, tiếp theo cười mà ngồi xuống.
- Nhậm Thiên Hành thiên phú tu luyện và kỳ ngộ thật đúng là khó thể bằng được, tuy nhiên muốn đem một gia tộc dẫn dắt mạnh nhất cũng không phải là một người mạnh là đủ. Nhậm gia hiện tại chính là ví dụ tốt nhất. Nhậm Thiên Hành vừa mất tích Nhậm gia liền chia rẽ sụp đổ. Theo ta thấy đây cũng không phải là cường đại chân chính. Cao Bằng tuy rằng đi quân bộ không mấy ngày, nhưng khí thế cả người đều đã xảy ra thay đổi, hoàn toàn bất đồng lúc trước ở học viện, nói chuyện cũng càng thêm trầm ổn, lạnh nhạt.
- Ha ha...Nói không sai, hiện tại Nhậm gia chỉ sợ đã rối tung, không nghĩ tới Nhậm Kiệt kia rồi lại thật sự cứu Phương Kỳ. Bất kể có phải là hắn hạ độc hay không, nhưng hiện tại tiếng xấu này hắn đeo chắc rồi. Vì chút ưu đãi như vậy, đường đường gia chủ Nhậm gia lại đeo danh ác bá, khi nam bá nữ, còn muốn cùng Phương Kỳ âm dương điều hòa. Lúc này lớn chuyện rồi, Nhậm gia lần này cũng nổi tiếng. Cũng giống đa số người, Cao Chiến Uyên sau khi nhận được những tin tức này, cũng một mực rất là vui vẻ.
Khóe miệng Cao Bằng cũng nổi lên nụ cười, nhưng tiếp theo sau lại nâng chung trà khẽ nhấp một ngụm nói: - Nếu như độc này thật sự là Nhậm Kiệt hạ, như vậy sau lưng của hắn khẳng định có người duy trì, thậm chí rất có khả năng có liên quan một loạt hoạt động của hắn ở gia tộc. Loại chuyện này loại người như hắn là không làm ra được. Nếu như không phải là hắn, như vậy trong tay hắn nhất định thật sự có một món bảo vật. Hơn nữa ta luôn cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Tuy nhiên Phương gia có ý tứ ra mắt, biểu hiện ra ý nhằm vào Nhậm gia, bệ hạ rõ ràng là có ý phóng túng. Văn gia thế yếu không tham dự gì. Loại thời điểm này ngược lại là cơ hội tốt, phụ thân cũng có thể thoáng làm ra một chút tư thái.
- Tư thái?
Cao Bằng lại nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói:
- Ngày mai khi lên triều, khẳng định sẽ có rất nhiều người công kích. Chúng ta không cần đứng ra chủ động công kích, bởi vì tình huống của chúng ta và Nhậm gia mọi người cũng đều biết. Chỉ cần phụ thân cho người phe chúng ta duy trì là được, đến lúc đó xem tình huống phát triển rồi tính.
Cao Chiến Uyên vừa nghe, gật đầu khen ngợi biện pháp này tốt.
Nhậm gia, trong rừng rậm nguyên thủy, lục gia Nhậm Thiên Tung đang vội vàng điều động mọi thủ đoạn bí ẩn, trong tối an bài sưu tập những thứ Nhậm Kiệt viết kia, lại không nghĩ tới lại nhận được một cái tin tức như vậy.
- Ranh con khốn kiếp, ranh con khốn kiếp này, hắn rốt cuộc đang làm gì?
Lục gia Nhậm Thiên Tung sau khi nghe cũng không nhịn được mắng một tiếng.
Vạn Hồng cũng bất đắc dĩ cười khổ nói: - Hiện tại gia chủ làm việc, thật đúng là đoán không ra. Tuy nhiên trực tiếp với giá thấp cưỡng chiếm Trường Nhạc Đổ Phường của Trường Nhạc Bang, loại chuyện này gây nên chấn động rất lớn, chỉ sợ ngày mai trong triều đều sẽ có người có phản ứng. Dù sao đây là quấy rầy trật tự. Hiện giờ Minh Ngọc Hoàng Triều phát triển không ngừng, là không cho phép loại chuyện cưỡng chiếm này xuất hiện. Đây hiển nhiên là kế sách của Phương gia hoặc nói là phản kích. Có lẽ bọn họ mơ hồ đoán được một loại khả năng, độc này thật sự là gia chủ hạ. Về phần âm dương điều hòa, cái này đối với gia chủ ngược lại không có gì.
Vạn Hồng thật ra là nói lời thật, dù sao thanh danh của Nhậm Kiệt lúc trước cũng không tốt bao nhiêu. Trước là con cháu quần là áo lượt, sau thành gia chủ cũng vẫn ăn uống chơi đùa. Chuyện hắn theo đuổi Phương Kỳ càng là mọi người đều biết, đồn đãi phương diện này ngược lại không tính là trọng yếu.
Mấu chốt là gia chủ Nhậm gia hạ độc và cưỡng chiếm tài sản người khác, đây mới là mấu chốt. Nhậm Kiệt đã từng nói trước mặt bọn họ, độc là chính hắn hạ, hắn muốn bắt chẹt Phương gia bọn họ cũng đều biết, chỉ là không nghĩ tới sẽ như thế.
- Lục gia, nếu không ta mời gia chủ tới đây, sau đó bên này dẫn người đi Trường Nhạc Bang...
- Không cần. Nhậm Thiên Tung lắc lắc đầu nói: - Trước xem xem rồi tính, tuy nhiên ngươi cầm lệnh bài của ta đi gặp Chiến đại tướng quân, cho hắn ngày mai trên triều đình...
Nếu là trước kia, Nhậm Thiên Tung sớm đã tức giận đến tột cùng, thậm chí lười để ý đến. Nhưng sau khi gặp mặt Nhậm Kiệt, hắn biết đứa cháu này của mình cũng không phải là quần là áo lượt trong ấn tượng của người khác nữa. Hắn ẩn giấu lâu như vậy, hiện tại làm như thế nhất định là có lý do của hắn.
Chờ. Nhậm Thiên Tung hiện tại chính là muốn xem xem, chuyện này sẽ phát triển như thế nào. Triều đình thì thế nào, nháo lên thì lại làm sao. Những cái đó chẳng qua đều là chuyện bề ngoài, cho dù đứa cháu này của mình thật sự vẫn chưa hoàn toàn bỏ tật xấu, muốn bắt chẹt Phương gia bị bọn họ hãm hại lợi dụng, chút chuyện nhỏ này lại là sao có thể thật sự xúc phạm đến Nhậm gia, xúc phạm đến hắn.
Tuy rằng Nhậm Thiên Tung có thể nhịn được chờ xem kết quả, tin tưởng Nhậm Kiệt, nhưng hắn cũng sẽ không cái gì đều không làm. Ít nhất đối ngoại, đừng để người khác thật sự cho rằng Nhậm gia có thể mặc người khi dễ, trong nhà không ai.
Cho nên hắn đem một tấm lệnh bài giao cho Vạn Hồng, lại cẩn thận dặn dò một phen.
Phương gia một ná nhiều chim, sau khi bị Nhậm Kiệt bắt chẹt cũng tiến hành phản kích. Bên ngoài hiện giờ nháo ồn ào sôi sục nhưng Nhậm Kiệt lại ở trong phòng không hề quan tâm chuyện bên ngoài, đang ngồi ở đó vừa bất đắc dĩ lại vừa vui vẻ.
Ở trên bàn nhỏ trong phòng ngủ của hắn có bày một cái hộp ngọc đặc thù. Hộp ngọc này không lớn, bên trong để năm khối linh ngọc trong suốt sáng bóng. Mặc dù chỉ là năm khối nhưng đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất luận kẻ nào, bởi vì đây là năm khối linh ngọc thượng phẩm. Mặc dù nói dựa theo quy đổi, 5 khối linh ngọc thượng phẩm cũng chỉ 500 linh ngọc trung phẩm, 5000 linh ngọc hạ phẩm, 50 vạn tiền ngọc.
Nhưng linh ngọc thượng phẩm là có giá mà không có hàng, muốn mua là phi thường khó khăn. Tu luyện đến Chân Khí Cảnh muốn gia tăng tốc độ thì phải dựa vào linh ngọc hạ phẩm. Tuy nhiên nhân vật Chân Khí Cảnh bình thường dùng nổi linh ngọc hạ phẩm thì ít, chỉ có con cháu gia tộc lớn ở Chân Khí Cảnh mới dùng nổi linh ngọc hạ phẩm tu luyện.
Thần Thông Cảnh tốt nhất thì phải sử dụng linh ngọc trung phẩm, nhưng đó cũng là căn cứ tình huống từng người. Rất nhiều người đạt tới Thần Thông Cảnh vẫn chỉ có thể sử dụng linh ngọc hạ phẩm. Cho nên nói linh ngọc hạ phẩm, trung phẩm là thông dụng nhất, mà linh ngọc thượng phẩm thì phi thường hiếm thấy. Thế gian gần như không lưu thông, là không có biện pháp đổi.
Đây là Nhậm Kiệt vừa trở về không lâu, Thường lão tứ liền ở trong tối tự mình cải trang dùng phương pháp liên hệ Nhậm Kiệt cho hắn liên lạc với Nhậm Kiệt, đem những thứ này đưa tới. Hiển nhiên hắn cũng giấu phi thường bí ẩn, đây là cố ý lấy ra cho Nhậm Kiệt.
Nếu như chỉ vẻn vẹn là 5 khối linh ngọc thượng phẩm này, Nhậm Kiệt cho hắn 1 triệu tiền ngọc, ngược lại cũng không khó xử như vậy. Mấu chốt là trong hộp ngọc này của Thường lão tứ còn có một cái túi trữ vật nhỏ. Mặc dù là loại không tính quá lớn, nhưng bên trong cũng có không gian chừng 3m khối. Bên trong gần như chất đầy linh ngọc, 15000 khối linh ngọc hạ phẩm, 700 khối linh ngọc trung phẩm, cộng thêm 5 khối linh ngọc thượng phẩm trong hộp ngọc.
Đây hiển nhiên không phải là linh ngọc Thường lão tứ đổi tới, mà là tích tụ của hắn nhiều năm qua. Những thứ này nếu như dựa theo giá thị trường ít nhất cũng giá trị 2. 7 triệu tiền ngọc, hơn nữa dưới tình huống còn không tính linh ngọc thượng phẩm có giá không có hàng khó thể mua được.
Nhậm Kiệt lúc ấy vừa nhìn thấy liền bắt Thường lão tứ thu lại, nhưng là người như Thường lão tứ một khi nhận chuẩn một số chuyện cũng rất cố chấp, chết cũng không chịu thu lại. Còn nói bái sư thì phải có lễ bái sư, hơn nữa đồ đệ hiếu kính sư phụ là thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa còn nói, nếu Nhậm Kiệt cần thêm hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp thu thập. Đây là hắn nhiều năm tích trữ ngoài chính mình tu luyện ra, hắn đã đạt tới bình cảnh của Thần Thông Cảnh, tạm thời cũng căn bản không dùng được.
Tóm lại, bất kể nói như thế nào, Thường lão tứ chính là sống chết không chịu thu. Từ điểm này mà nói, Nhậm Kiệt cũng đánh giá thấp sự cuồng nhiệt của Thường lão tứ, cũng không nghĩ tới việc mình đã làm có thể khiến cho Thường lão tứ trong thời gian ngắn liền khăng khăng một mực như vậy.
Nhậm Kiệt cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đem mấy thứ này nhận lấy.
- Thôi, lễ bái sư này liền nhận lấy trước. Nhậm Kiệt hiện tại vừa lúc cần gấp linh ngọc, hơn nữa còn có linh ngọc thượng phẩm, Nhậm Kiệt cũng chờ mong có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian. Về phần bên phía Thường lão tứ, chính mình là thật lòng thu đồ đệ, cũng có bằng vào cảnh giới của mình tăng lên, đem đồ vật ngành cờ bạc đời trước tổng kết ra có thể dạyhắn, hơn nữa ngày sau còn dài mà.
Chỉ là Nhậm Kiệt lúc ấy nếu là biết sẽ như thế, thật đúng là sẽ không nhờ Thường lão tứ hỗ trợ đổi. Hắn có thể bắt chẹt Phương gia, có thể không chút kiêng kỵ ở trước mặt Hoàng đế đòi nợ Cao Chiến Uyên, nhưng lại sẽ không tính toán với người mình. Tuy nhiên chuyện đã như thế, hắn cũng liền thuận theo tự nhiên mà nhận lấy.
Bên ngoài nháo lật trời thế nào Nhậm Kiệt đều lười quan tâm, cố ý dặn dò Đồng Cường hắn muốn bế quan, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Hắn muốn cho Phương gia thời gian một ngày một đêm để bọn họ giày vò, như vậy nghi thức thu đồ của mình tối mai mới có ý nghĩa. Sau khi hết thảy đều bố trí xong, thần thức của Nhậm Kiệt lại tiến vào trong thức hải.
Nhìn ông bạn già quen thuộc, trong lòng Nhậm Kiệt lại không tránh khỏi một hồi cảm khái. Bởi vì nó là thứ duy nhất theo mình đi tới thế giới này. Cũng bởi vì biến hóa của nó, mình mới có thể ở thế giới này dần dần đứng vững, chỉ là hết thảy còn xa chưa đủ. Nơi này cũng không phải là loại xã hội công nghệ cao, pháp chế kiện toàn như địa cầu đời trước.
Nơi này là một thế giới cá lớn nuốt cá bé chân chính, chính mình không muốn làm thịt cá, không muốn bị người trêu đùa, không muốn bị ức hiếp, không muốn làm gia chủ con rối như bù nhìn, thì phải trở nên càng mạnh. Trong lòng lặng yên suy nghĩ, thần thức của Nhậm Kiệt mở hộp ngọc bên người và túi trữ vật Thường lão tứ mang đến, trong nháy mắt hắn có thể cảm nhận được năm luồng hơi nóng khá rõ ràng tràn vào thân thể tiến vào trong thức hải. Ngàn vạn luồng lực lượng tinh tế cũng đều tiến vào. Ngay sau đó Nhậm Kiệt lập tức nhìn thấy mộtmàn quen thuộc cũng vĩnh viễn không quên.
Dấu hiệu vô tuyến ở góc phải laptop đã hoàn toàn do hào quang tạo thành lại có tín hiệu, hơn nữa theo lực lượng trong cơ thể tràn vào, tín hiệu kia rất chậm rãi gia tăng.
- Thành rồi! Giờ khắc này, thần thức của Nhậm Kiệt ở trong thức hải hưng phấn chúc mừng hô lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện