[Dịch]Ta Sẽ Làm Ấm Chăn - Sưu tầm
Chương 22 : Cùng ngủ trong chăn lớn 2
.
Mềm mại.
Trơn mịn.
Nóng hầm hập.
? ? ?
Ta bẹp môi, nhíu mày, vật gì vậy...
Không nhịn được lại sờ sờ.
Sao mà...
Đột nhiên mở mắt, lộ ra gương mặt phóng to, còn có đôi mắt si ngốc nhìn ta chằm chằm.
Đường Mộc? ? ! !
Dụi dụi mắt, sao gần như vậy?
Giường ~
Chung giường.
Chung chăn.
Nam nữ! !
...
"Á —— "
"Á —— "
Gần như bắn ra.
Phát hiện trên người trần trụi. Cuống quít kéo chăn bọc, liền phát giác hắn trần trụi hơn.
Ta nhìn hắn.
Hắn nhìn ta.
...
Dường như kéo chăn cùng lúc.
Đường Mộc lực đạo lớn, thoáng cái kéo chăn qua, cả người ta dán vào ngực hắn.
! ! !
Thấy thế nào cảm giác gì... giống như... ôm ấp yêu thương! !
Đường Mộc nhìn ta không dám tin, ánh mắt lành lạnh không khói lửa, dần dần tan chảy, vừa thẹn vừa đỏ tựa hồ tức giận.
"Ngươi, ngươi! ! !" Thanh âm run run.
Ta muốn đi chết á! !
Nhắm mắt, vượt trở ngại tâm lý. Cái gì cũng không thấy, theo lòng ngực trượt vào chăn, bọc kín.
Đường Mộc xấu hổ cùng tức giận, trơ mắt nhìn Đường Thủy trượt vào chăn lần nữa, co lại.
Cả người trần trụi ở ngoài?!!!
Nhất thời, đôi mắt đen kịt.
Đường, Đường Thủy... ? ?
Đường Mộc khóe miệng khẽ run, cuối cùng mò mẫm y phục trên đất, tiếng ma sát mặc vào. Nhưng gương mặt xấu hổ cùng giận dữ không có xu hướng giảm.
Tối hôm qua.
...
Bản thân hiếm khi mơ hồ uống thuốc nàng nấu, liền ngủ.
Nhìn xung quanh, ở đây hiển nhiên chính là phòng mình.
Giường mình.
Chẳng lẽ...
Nhìn người trên giường cuộn thành một khối, không tự chủ nhíu mày?
Nhất định là vậy, chắc chắn là vậy!!
Đường Thủy này lợi dụng nửa đêm người ta mê man, tự mình leo lên giường hắn.
? ?
Ngày hôm qua, khi nàng mắc quần áo, đã không bình thường. Một nữ nhân tại sao có thể như thế, như thế...
Gương mặt trắng nõn của Đường Mộc dâng lên một tầng đỏ ửng.
"Cái kia ngươi mặc, mặc, mặc xong chưa?" Người bọc chăn kín đột nhiên buồn bực lên tiếng.
Đường Mộc bỗng nhiên chấn động, thậm chí có chút nghẹn lời. Mặt, cổ, tai cơ hồ đồng loạt đỏ như máu, nếu hiện tại Đường Thủy thò đầu ra, hoàn toàn có thể nhìn thấy con tôm luộc.
Một hồi rất lâu, mới vội vàng lắp bắp nói.
"...Ta, ta, ta đi mua bữa sáng."
Nói xong, không đợi người trong chăn hồi đáp, gần như tháo chạy ra cửa.
"Ba ~ "
Tiếng cài cửa nặng nề vang lên.
Lúc này ta mới thò đầu ra, lau mồ hôi trên mặt.
Không thể tin nổi, mơ, nhất định là mơ, rõ ràng hôm qua ta về phòng rồi, mơ... Hung hăng ngắt chính mình.
Đau quá ~
Cúi đầu, run rẩy vén góc chăn...
Răng rắc ~
Hình như nghe tiếng gì bể nát.
Trần truồng thật tàn khốc...
"Á --" Tiếng thét to từ trong nhà truyền ra.
"Chủ tử." Tiểu Quất Tử mang hạnh nhân được tách vỏ sạch sẽ, cung kính bày lên cái bàn nhỏ.
Thượng Quan Nhất Tịch nằm ngửa ở ghế thái sư, lim dim, thỉnh thoảng bỏ vào mồm, bẹp bẹp ~~
Tâm tình đặc biệt sảng khoái.
Đúng là thị đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu [1]!
[1] Nguyên văn: 踏破铁鞋无觅处, 得来全不费工夫 Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu. Nghĩa là: với việc đang nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, lại vô tình có được.
Ngày hôm qua vừa đến trấn, định tìm một khách điếm tốt, ai ngờ lúc xuống xe, đập vào mắt là nữ tử có bớt đỏ ở cách đó không xa. đang hối hả chạy về hướng mình.
Chính là nàng !!
Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng túm Tiểu Quất Tử ẩn phía sau xe ngựa, hiện giờ chưa thể bại lộ. Thấy xú nữ tử chạy vào hiệu thuốc?
Sau đó, chờ đại phu trở về, ta nhất quyết nói dóc là bà con xa của xú nữ, hướng đại phu tinh tế hỏi nguyên do. Thì ra chỗ xú nữ tử có nam tử đang bệnh, đại phu còn hảo tâm chỉ đường cho ta.
Nhìn căn nhà nhỏ, bắt đầu tính toán.
Đêm khuya, mang Tiểu Quất Tử vất vả khổ cực phục kích...
Xác nhận tất cả đều ngủ, lúc này mới ló đầu.
...
May mắn trước đây ta còn giữ ít mê hương thượng hạng, nữ tử xấu xí bị hun như lợn chết. Muốn Tiểu Quất Tử khiêng nàng ra, ném vào chăn nam tử ngủ như chó chết thì...
"Ha ha ha. . ." Khoát tay áo, Thượng Quan Nhất Tịch không nhịn được cười.
Nếu nam tử bệnh nặng tỉnh lại, phát hiện cực phẩm nằm cạnh mình. . . Ha ha ha, làm sao chịu nổi. . .
Khi nhìn nàng cùng mình đều trần trụi liền nghĩ hai người đã hái hoa, tám phần mười nàng ta sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ bắt nam tử cưới nàng, nghĩ rằng bản thân bị chiếm tiện nghi.
...
Đến lúc đó, ta sẽ...
Nghĩ vậy, Thượng Quan Nhất Tịch hớp ngụm trà, nhắm mắt thưởng thức, biểu tỉnh vui sướng.
Hừ! !
Muốn đấu với ta, đây chỉ mới bắt đầu thôi.
Tiểu Quất Tử tay đang bóc vỏ hạnh nhân phát run, ai ~~ nói rồi chủ tử mang thù, A di đà phật, A di đà phật, tội lỗi. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện