[Dịch]Ta Sẽ Làm Ấm Chăn - Sưu tầm

Chương 10 : Đắc tội...hái hoa tặc

Người đăng: 

.
Tuy rằng người nọ vẫn mang mặt nạ, nhưng rõ ràng cảm giác được, mặt nạ dần dần hạ xuống trở nên vặn vẹo, kinh ngạc... Khóe miệng không nhịn được hướng về phía trước đắc ý, trong lòng không cần nói nhiều thống khoái. Bà nội nó, trước không nhỉn rõ hình thù của lão nương liền hạ độc thủ, ta đây viên ngọc thô nho nhỏ chưa mài dũa tiểu tặc ngươi có thể nuốt xuống?! Chưa bao giờ như ngày hôm nay ta lại thích gương mặt này như thế, có câu nói như thế nào? Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc[12]. Nhìn tiểu tử nhà ngươi, một thân mặc trang phục, bọc kín như bánh ú Đoan Ngọ, vừa nhìn cũng biết ngươi không phải người tốt lành gì. Đừng làm cho ta biết ngươi là ai, bằng không nhất định đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra! [12] Họa phúc ở đời khó mà lường trước được. "Tại sao... Tại sao có thể như vậy?" Người nọ đem nửa mặt bên phải của ta cầm tay áo bắt đầu mãnh liệt cọ một trận. Ta đặc biệt bình tĩnh liếc hắn. Cắt ~ Chỉ ngươi chiêu này, cô nãi nãi ta không biết hướng cái gương cọ bao nhiêu lần, nếu như thật có thể cọ đến khi mất, ta còn cần ngươi vén tay áo, tiểu bánh bao nhà chúng ta từ lúc cái tay nhỏ còn tròn mũm đã cọ cọ ~ rớt rồi! Quả nhiên, chốc lát người nọ đã vung tay áo hắn, gần như thất vọng ngã ngồi dưới đất. Ta hướng hắn cười ngọt, còn không quên ném mặt mũi cho hắn. "Chán!" Nhìn hắn tức giận như thế đứng dậy. "Hừ ~ sớm biết bộ dạng như vậy, sẽ không nghe lão đầu chiết tiệt kia nói đi một chuyến như thế, còn tưởng rằng nữ tử dân gian mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, cắt ~ cả buổi cũng chỉ có loại mặt hàng này" Hắn thậm chí oán giận trừng ta, giống như ta e ngại ánh mắt của hắn, phá hủy chuyện tốt của hắn. Hắn đứng ở mép giường, vươn chân đá ta. "Này, nghe, một hồi tiểu gia giải mê dược cho ngươi, rồi ngươi tự mình cút về! Khuyên ngươi một câu, đừng vọng tưởng quyến rũ ta, chỉ với diện mạo này của ngươi cho không chắc cũng không ai dám nhận, còn oan gia ~ nhớ đến là da đầu ta liền tê dại. Ngươi nghe chưa!!" Giọng điệu hắn cực kỳ không kiên nhẫn, xong, lại nhịn không được đưa chân đạp ta vài cái. "..." Ta hít sâu mấy hơi. "Còn có á, về rồi nghìn vạn lần đừng nói mình từng bị người ta bắt đi, dựa vào bộ dạng này của ngươi... Vạn nhất bị người khác nghe được, chẳng phải là cười đến rụng răng sao, ngươi tuyệt đối mất mặt, nhớ kĩ chưa?" "..." "Chậc ~~ hỏi ngươi đó " Ta cắn môi, gật đầu. Thấy thái độ thành thật của ta, hắn mới từ trong lòng lấy ra một bình ngọc màu xanh, mở nắp bình rồi đặt ở mũi ta xông hương. Mùi hơi gay mũi, nhưng mà, vốn đầu óc có cảm giác mơ màng trong chớp mắt thanh tĩnh không ít, ngay cả thân thể mềm nhũn cũng dần dần có tri giác. Thử động tay động chân...có thể động rồi... "Này, mau cút, thế nào còn muốn tiểu gia ta tiễn ngươi." Gương mặt người nọ cực kỳ không kiên nhẫn, đang định đưa chân bổ thêm vài cái. Ta đột nhiên đứng dậy. Thuận thế, hung hăng kéo chân hắn. Hắn bất ngờ không kịp đề phòng suýt té ngã. Không đợi hắn đứng vững, ta vội vàng túm vạt áo hắn, nhanh chóng hướng mấy chỗ huyệt vị trên người của hắn hung hăng ấn vài cái. Quả nhiên, hắn bị ta điểm huyệt vẻ mặt khiếp sợ, trơ ra nhìn ta , không thể động đậy. Lúc này ta mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mà đẩy hắn. Chợt nghe, "Thịch thịch --" một âm thanh buồn bực, cứ như vậy hắn thẳng tắp té trên mặt đất. "Ngươi, ngươi làm gì? ! !" Vẻ mặt hắn khó tin. "Làm gì? Trả đũa thôi!" Ta cắn răng nghiến lợi cự tuyệt. Ta phớt lờ hắn, chậm rãi đứng dậy, có chút phô trương đi đến cái bàn, rót chén nước, uống xong, lúc này mới cảm giác được tốt hơn rất nhiều. May là, trước kia khi Bao Hựu Văn học công phu, vì hiếu kỳ nên có học mấy chiêu điểm huyệt. Nhìn một chút, vị kia vẫn còn ngoan ngoãn ngã trên mặt đất, thấu hiểu triệt để ~~ đây chẳng lẽ là năng lực hiểu biết! (ẩu ~) Lại rót một chén, tinh tế thưởng thức, híp mắt nhìn nam nhân che mặt nằm trên mặt đất. "Kẻ xấu xí! Mau thả ta ra, bằng không, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận. . . Ta, ta nhất định sẽ lột da ngươi treo trên tường thành, ngươi tin không? !" Mặc dù cách một lớp mặt nạ nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt nhỏ của hắn mạnh mẽ trừng ta. Ta nghe tiếng, lúc này mới thả cái chén xuống, tự động xem nhẹ âm thanh ồn ào bên tai. Đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống. Đưa tay, kéo một góc mặt nạ của hắn. Hắn đột nhiên ngậm miệng, rốt cuộc có chút sợ sệt nhìn ta. Ta nhất thời hứng thú. Hướng hắn toét miệng cười cười, cố ý kéo kéo mặt nạ của hắn, cố tình không kéo hết mặt nạ. "Dừng, dừng tay! Ngươi, ngươi sẽ hối hận, ta thề!" "Cắt ~ " Tay nhẹ nhàng dùng sức, mặt nạ bị kéo xuống mạnh mẽ. "Á!" Hắn lớn tiếng hét thảm thiết. ... Hồi lâu, tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại. Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta. Vài giây... "Ngươi, ngươi, ngươi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ hối hận. Ta, ta nhất định sẽ giết ngươi, giết ngươi! !" Hắn tức giận đến run run. Đúng là một diện mạo tuấn lãng, nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt kia là màu hổ phách, khóe môi quả ấu bởi vì khiếp sợ có chút run rẩy. "Giết... Giết ngươi." Ta nhìn tóc của hắn, màu tóc thế nào... Đứng dậy, đem nước trà trên bàn hướng về phía tóc trực tiếp hắt lên. Quả thực, tóc đen thấm ướt, một ít màu sắc mờ dần, lộ ra một mảng kim sắc. Người ngoại quốc? Ta nhìn hắn có chút không giải thích được, nhưng ngũ quan lại mang dáng dấp của người phương Đông thanh tú không giống người ngoại quốc cương nghị. "..." "Tiểu oan gia à ~~" Ta hướng hắn cười hung hăng sờ soạt trên mặt hắn, thật mịn ~ "..." Tiểu tử kia đã run lẩy bẩy ~~~ dường như bị kinh hãi không phát ra được thanh âm nào. "Dáng dấp khá tốt nha, kỳ thực không cần trộm ngọc thâu hương phiền toái như vậy, tướng mạo sáng chói này của ngươi, hướng thế nào cũng quyến rũ đương sự, cần gì phải ra hạ sách này?" "Ai cần, ai cần ngươi quan tâm! !" "Thiếp không như kẻ trộm ~~" Ta tự hỏi tự trả lời. "Xú nữ, sớm muộn gì sẽ có một ngày làm thịt huyết tế ngươi!" "Chậc chậc chậc..." Ta vô lại cau mày lắc đầu, hướng hắn lắc lắc ngón trỏ: "Ta đây liền không khách khí!" "Ngươi làm gì! ! ! !" Ta chậm rãi cởi giày, cầm trên tay, hướng hắn mím môi cười cười, rất bình tĩnh nói: "Thay mẹ ngươi, giáo huấn ngươi một chút." Nói xong, kéo hắn, lật người. Cả người hắn quỳ rạp trên mặt đất. Cầm giày "pia~" đánh vào mông của hắn. "Á ~~ " Pia~ "Trộm hương ~~~ ta cho ngươi trộm!" Pia~ "Á —— " "Thật vất vả nuôi ngươi lớn như vậy, tại sao ngươi không tốt, lại chọn nghề nghiệp lưu manh này!" Pia~ "Á —— " "Mới vừa rồi còn dám đạp ta? Nói nương ngươi xấu ?!!" ... "Á ~~~~~~ " Sắc trời bất tri bất giác dần dần sáng, liếc nhìn tên tóc vàng một phen nước mắt nước mũi, ước chừng cái mông của hắn phải mất nửa tháng mới có thể ngồi được, mệt mỏi duỗi thắt lưng, thuận tay từ trên người hắn lấy một khối ngọc trong suốt, ngâm nga, sãi bước rời đi. Thượng Quan Nhất Tịch quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến nước mắt nước mũi rơi lả chả, nức nở ô ô thẳng đến khi bóng dáng xú nữ tử kia hoàn toàn biến mất, lúc này mới dám ngẩng đầu, khịt khịt mũi: "Trẫm muốn giết nàng, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, trẫm nhất định phải đem cả nhà nàng chém đầu... Không được, là lăng trì...Thiên đao vạn quả [13]! ! !" [13] chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây. Nói xong, Thượng Quan Nhất Tịch cả người quỳ rạp trên mặt đất lại nức nở khóc rống lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang