[Dịch] Tà Phượng Nghịch Thiên - Sưu tầm
Chương 62 : Thành Lạc Phương
                                            .
                                    
             Editor: Thường Xuân
Ánh nắng ấm áp xen qua tầng tầng lá cây rơi xuống, chiếu ánh sáng nhỏ vụ  lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, đôi mắt to trong suốt tràn ngập  hơi nước, ủy khuất dẩu dẩu đôi môi hồng nhuận, nàng thật không hiểu, sắc  đẹp của mình ở trong thành Lạc Phương cũng thuộc dạng đếm trên đầu ngón  tay, vì sao nam nhân tà mị này lại có thể nói nàng như thế.
"Ngươi... Ngươi nếu dqưm tổn thương ta một xíu nào, sư phụ của ta sẽ  giết ngươi, hắn là trưởng lão của luyện dược công hội, chắc ngươi cũng  biết lực hiệu triệu của luyện dược sư."
Thanh âm thiếu nữ do sợ hãi nên mang theo chút run rẩy, nàng cảm nhận rõ  ràng được sát ý đến từ trên thân nam tử này, không khỏi khẩn trương nắm  chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khẩn trương.
"A, luyện dược công hội sao?" Dạ Thiên Tà nhíu mày, không để ý mà nở nụ  cườ: "Vậy thì thế nào, ta muốn mắng ngươi, phải chuẩn bị cho tốt chứ."
Thân thể Hạ Như Phong bất chợt run lên, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm  chảy vào nội tâm, đường cong trên khuôn mặt trở nên mềm mại, có lẽ bắt  đầu  từ giờ phút này, nàng chân chính chấp nhận Dạ Thiên Tà trở thành  đồng bạn của nàng...
Thanh niên đuổi theo thiếu nữ đến đây thấy tình huông như vậy, đầu lập  tức dổ đầy mồ hôi hột, tuy hắn không thích sư muội dược nuông chiều đến  tùy hứng này, nhưng ít ra nàng cũng là sư muội của hắn, lại cùng hắn ra  ngoài, dù thế nào cũng không thể để cho nàng gặp chuyện không may trước  mặt mình.
"Vị cô nương này, thật xin lỗi." Hắn biết người có thể khiến cho nam  nhân nhìn rất mạnh này thu tay lại chính là thiếu nữ tuyệt thế trước  mắt, bước nhanh đến nàng trước mặt, cong lưng xin lỗi; "Sư muội là bị sư  phụ nuông chiều quát thành hư, khó tránh khỏi ngông cuồng tự đại, ta  xin thay mặt sư muội tạ lỗ, xin cô nương khuyên vị công tử này thả nàng,  yên tâm, nếu cô nương tha cho sư muội ta, cô nương nếu có thỉnh cầu gì,  ta sẽ dốc hết sức di làm."
Thanh niên có vẻ nho nhã lễ độ, so sánh với thiếu nữ  đúng là khác biệt một trời một vực, khó làm người ta sinh ra ác cảm.
"Quên đi, Tà, mấy lời này, trước đây ta nghe nhiều lắm..." Hạ Như Phong  lắc lắc đầu, lạnh nhạt cười, ở Hoa Hạ, câu vũ nhục nàng đều nghe qua rất  nhiều, đã sớm không tạo thành ảnh hưởng gì với nàng. Huống chi nàng  cũng không phải loại người một lời không hợp liền đại khai sát giới, nếu  không phạm phải điểm mấu chốt của nàng, nàng luôn luôn rất dễ nói  chuyện.
Nhưng là, nàng cũng có nghịch lân, một khi sờ tới nghịch lân của nàng,  như vậy thật xin lỗi, cho dù là thần cũng phải trả giá đại giới.
Dạ Thiên Tà hơi sửng sốt, lập tức thu hồi tay, xoay người chuyển tầm  mắt, nhìn khuôn mặt còn mang tính trẻ con trước mặt, trái tim chợt co  rụt lại...
Trước kia nghe nhiều lắm sao? Là Nghiêm gia sao? Nàng hình như là huyết  mạch của Nghiêm gia? Từng ở Nghiêm gia, nàng rốt cuộc là sống như thế  nào? Nghĩ đến tư liệu mình điều tra được, trong mắt ahứn từ từ hiện lên  một đạo hàn mang, khóe miệng không tiếng động nhếch lên.
Có lẽ là hắn còn chưa phát hiện, hiện tại chính mình thế nhưng dễ dàng  vì một chuyện mà tức giận, đợi sau này phát hiện được, không biết tâm  trạng sẽ lại biến hóa ra sao?
"Hừ, sư huynh, ngươi đừng cầu xin nữ nhân này."
Thiếu nữ không phục hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không muốn sư huynh  mình ăn nói khép nép cầu người, nhất là người mình xem không vừa mắt.  Nhưng mà thanh niên thanh niên trừng mắt một cái, nàng đành phải ngậm  miệng lại, nếu lần sau phụ thân đến, sư huynh cáo trạng với phụ thân,  chính mình khẳng định lại bị mắng.
Nghĩ đến sự nghiêm khắc của phụ thân, thiếu nữ không khỏi rùng mình một  cá, lúc đó dù có lão sư che chở, chỉ sợ cũng không có cách gì tránh được  trách phạt.
Thanh niên hướng Hạ Như Phong cùng Dạ Thiên Tà cười cười tạ lỗi: "Ta tên  là Vân Lạc Thiên, lão sư là trưởng lão của luyện dược công hội, vị này  là tiểu sư muội của ta Từ Lỵ Na, bị nuông chiều hỏng rồi, cho nên vừa  rồi mới đắc tội, không biết hai vị xưng hô như thế nào?"
"Ta gọi là Hạ Như Phong, đây là đồ bạn đồng hành của ta, Dạ Thiên Tà, chúng ta tính đi tới Lạc Phương Thành."
Mặc dù rất không thích thiếu nữ kiêu ngạo này, nhưng mà Vân Lạc Thiên  thân là đệ tử của trưởng lão luyện dược công hội, thân phận cao quý,  cũng không vô lễ giống như thiếu nữ, làm cho Hạ Như Phong tâm sinh hảo  cảm.
"Nga, Hạ cô nương, Dạ công tử, các ngươi muốn tới Lạc Phương Thành sao?  Chuyện này thật sự rất trùng hợp, tại hạ là người của luyện dược công  hội tại Lạc Phương Thành, lấy thực lực luyện dược công hội chúng ta ở  lạc phương thành, ở Lạc Phương Thành tuyệt đối không có người dám ăn  hiếp các ngươi, nếu không chúng ta cùng nhau đi đi?" Hai mắt Vân Lạc  Thiên sáng lên, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ một chút tươi cười.
Hắn sớm đã nhìn ra hai người này không tầm thường, vô luận là Hạ Như  Phong có được kim sí Đại Bằng vương, hay là Dạ Thiên Tà dùng một chiêu  ngăn lại Từ Lỵ Na, đều làm cho hắn sinh ra ý muốn kết giao. Huống chi  hai người này hắn đều nhìn không thấu được.
Có thể làm cho hắn nhìn không thấu , chỉ có hai loại khả năng, một loại  là hai người này đều là phế vật, không có một tia tu vi, một loại khác  chính là có tu vi vượt xa hắn.
Phế vật? Có khả năng sao? Như vậy chỉ có một loại khả năng .
Kỳ thật, đúng là Vân Lạc Thiên đã đoán sai, hắn nhìn không thấu Hạ Như  Phong, là do Nghịch Thiên quyết che dấu, cùng tu vi của nàng không có  nhiều quan hệ.
"Sư huynh, để vị Dạ công tử này đi theo, ta không có ý kiến, nhưng là ta  tuyệt đối không đồng ý để nữ nhân không biết tốt xấu này cùng đi cùng  chúng ta: "Từ Lỵ Na lại dẩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Như Phong  một cái, không hài lòng nói.”
Mặc dù Dạ Thiên Tà vừa rồi suýt nữa làm nàng bị thương, nhưng nàng đối  Dạ Thiên Tà có hảo cảm rất lớn, về phần Hạ Như Phong... Nàng luôn luôn  không thích nữ nhân xinh đẹp hơn mình, nhất là nàng không có cách gì để  đoạt được Kim Sí Đại Bằng.
"Na Na, ngươi quên lão sư đã nói với ngươi, tính khí của ngươi nên sửa  lại, đừng đắc tội người khắp nơi còn muốn để lão sư thu xếp cho ngươi,  không phải ai cũng tốt như Hạ cô nương không so đo với ngươi đâu." Vân  Lạc Thiên nhìn Từ Lỵ Na, khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại, không chút khách  khí khiển trách.
"Nàng chẳng qua là đồ quê mùa từ nông thôn đến mà thôi, lại không có bối  cảnh cường đại, có gì mà….." Trong mắt Từ Lỵ Na lại bốc lên hơi, ủy  khuất dẩu dẩu môi, trừ bỏ phụ thân ra, không có ai dám nói lớn tiếng với  mình, giờ phút này sư huynh lại vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà  giáo huấn chính mình...
Trên mặt Vân Lạc Thiên xẹt qua một chút xấu hổ, xoa xoa huyêt thái dương  đau nhức, không biết làm sao nói: "Hạ cô nương, ngươi đừng trách, sư  muội nàng..."
"Không có việc gì." Hạ Như Phong hơi hơi cười, hào phóng khoát tay áo,  một đại tiểu thư bị chiều hư mà thôi, nàng còn không rảnh so đo. Chủ yếu  là, nàng còn phải tới luyện dược công hội ở Lạc Phương Thành để khảo  hạchcấp bậc, sẽ không vì một chút việc nhỏ như vậy mà khiến mình không  có cách gì đạt được dược liệu ngũ giai băng hệ.
Đáng tiếc là, lúc ở Phong Chi thành vì tam phẩm dược phương nên Thủy Vực  Dong Binh Đoàn cùng công hội luyện dược đã gây ra khúc mắc, vì vậy nàng  mới không thể khảo hạchcấp bậc. Mà thành thị gần đó chỉ có Lạc Phương  Thành mới có luyện dược công hội, nếu đến nơi khác thì sẽ không kịp tham  gia thi đấu tại Dược thành.
Phần thưởng cuộc thi có liên quan đến việc nàng có thu được hỏa linh, mà  hỏa linh lại có liên quan tới việc tăng lên thực lực của nàng, thực lực  tăng lên, nàng liền có thể trong thời gian ngắn nhất đạt tới một độ cao  rồi trở lại Hỏa Vân thành, lấy ra so sánh, việc này iền thành một  chuyện nhỏ không đáng kể.
"Nếu Vân công tử mời, chúng ta cũng sẽ không chối từ."
Dứt lời, Hạ Như Phong đem ba con thú thu vào không gian, lúc này bọn hắn  mới nhìn thấy còn lại hai con thú, hai người đều hoảng sợ. Từ Lỵ Na  tính tình cao ngạo cũng hơi thu liễm một phần, có thể có được ba con thú  sủng, cấp bậc triệu hồi thư của nàng, chẳng lẽ là ngân phẩm?
Một Triệu Hoán Sư có triệu hồi thư cấp bậc ngân phẩm, cũng đủ làm cho bọn hắn coi trọng .
Lạc Phương Thành mang kiến trúc cổ lão, không giống Hỏa Vân thành mộc  mạc, Phong Chi thành xa hoa, mà có loại hơi thở ngưng trọng, từ cửa  thành màu đen mực có thể nhìn ra tòa Lạc Phương Thành này đã tồn tại rất  nhiều năm.
Có lẽ là Dược thành đại tái sắp bắt đầu, mấy ngày gần đây ngay cả của  thành Lạc Phương Thành kiểm tra cũng cực kì nghiêm khắc, người giữ cửa  thành hiển nhiên nhận thức Vân Lạc Thiên và Từ Lỵ Na, trực tiếp cho đi .
"Đúng rồi, Vân công tử, hình như ta còn chưa nói qua mục đích đến đây,  ta tới đây vì muốn khảo hạchluyện dược cấp bậc." Hạ Như Phong sờ sờ mũi,  bờ môi mang theo nhợt nhạt độ cong, thanh âm thanh đạm như gió, vang  lên bên tai Vân Lạc Thiên, mang đến một loại cảm giác làm người ta khoan  khoái dễ chịu.
"Di, Hạ cô nương là luyện dược sư?" Vân Lạc Thiên sợ run một chút, ánh  mắt nhìn Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, hắn không ngờ rằng thiếu nữ  này không chỉ là Triệu Hồi Sư, còn là một vị luyện dược sư: "Hạ cô nương  có thể mang huy chương ? Không biết cô nương mấy phẩm?"
Hạ Như Phong lắc lắc đầu, mi tâm nhẹ nhăn lại: "Ta cũng là lần đầu tiên  chứng thực, ta muốn hỏi một chút, có thể trực tiếp khảo hạch tam phẩm  không?"
Tuy nói với năng lực của nàng khảo hạch từ nhất phẩm đến tam phẩm không  tốn bao nhiêu thời gian, nhưng nàng cũng không muốn làm chuyện dư thừa  lãng phí, thời gian lãng phí đó còn không bằng cố gắng tu luyện.
Thần sắc Vân Lạc Thiên rõ ràng sửng sốt, không đợi hắn mở miệng, bên  cạnh liền truyền đến thanh âm trào phúng của Từ Lỵ Na: "Ngươi cho rằng  luyện dược đơn giản giống ăn cơm uống nước sao? Ngay cả nhất phẩm Luyện  Dược Sư cũng không phải, còn dám nói mình có thể khảo hạch tam phẩm, hừ,  ta cũng chỉ là  Luyện Dược Sư nhị phẩm, ta không tin, ngươi có thể tài  giỏi hơn ta."
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện