[Dịch] Tà Phượng Nghịch Thiên - Sưu tầm
Chương 37 : Gặp lại người thân
                                            .
                                    
             "Ầm."
"Phịch phịch."
Trời  nắng như đổ lửa, chỗ Dong Binh Đoàn Vân Ly nắng chói chang, sau mấy  tiếng trầm đục phát ra, một bóng hồng bước nhanh vào trong cửa, nếu để ý  kỹ cặp mắt vẫn luôn lạnh nhạt kia sẽ phát hiện trong đó có chút lo  lắng, ngay cả hai tay cũng nắm chặt. Hạ Như Phong hít sâu một hơi,  giương mắt nhìn mấy người đang chạy đến phía xa.
Ký kết khế ước  với nàng, Bạch Thụy cảm nhận rõ ràng nhất nội tâm không bình tĩnh của  nàng, mặc dù nghi ngờ vì sao nàng lại kích động như thế, hắn vẫn không  hỏi.
"Người nào, thật to gan, dám đến Dong Binh Đoàn Vân Ly chúng ta gây chuyện."
Tiếng  hét lớn ồm ồm đầy giận dữ vang lên, một nam nhân cao lớn dũng mãnh  khiêng rìu sắt trên vai đi tới, đôi mắt hắn thả ra tia hung ác, lúc nhìn  thấy Hạ Như Phong thì rất ngạc nhiên: "Ngươi là người đến quấy rối Dong  Binh Đoàn chúng ta?"
Hắn tưởng đám người Thuỷ Vực lại tới, không  ngờ người đến là một thiếu nữ, còn trẻ như thế mà dám tới Vân Ly quấy  rối? Thật không biết là do không biết sợ, hay cơ bản là nàng không để  Dong Binh Đoàn Vân Ly vào mắt? Hừ, không lẽ lúc này, ngay cả kẻ yếu cũng  có thể bắt nạt bọn hắn sao?
Sau đó hắn lại hung hăng trợn mắt  nhìn hai người giữ cửa đang ngã dưới đất, giống như trách bọn hắn vô  dụng, ngay cả một thiếu nữ cũng đánh không lại.
Vẻ mặt hai người  ủy khuất, chuyện này cũng không thể trách bọn hắn, ai bảo bọn họ ngay cả  bóng dáng của nàng còn chưa thấy được đã bị đá bay, lại nói tiếp thật  đúng là mất mặt.
"Ta muốn thấy đội trưởng các ngươi, bọn hắn  không cho ta đi vào nên ta mới dạy dỗ bọn hắn một chút, nhưng nếu các  ngươi còn muốn ngăn cản, ta cũng sẽ không khách khí." Hạ Như Phong mắt  lạnh đảo qua mấy nam nhân mới tới, giọng nói tuy nhẹ lại mang theo ý cố  chấp, khiến cho những người có mặt ở đây đều thấy tức giận.
"Ngươi nghĩ ngươi là loại người nào, dựa vào cái gì mà đòi gặp đội trưởng chúng ta?"
"Hừ, ai biết là ngươi ở đâu ra? Nói không chừng là gian tế Thuỷ Vực đến hại đội trưởng, sao có thể để cho ngươi gặp?"
"Nhất định là người Thuỷ Vực, người Thuỷ Vực âm hiểm giả dối, có chuyện gì không dám làm?"
Mặc  dù lúc đầu nhìn thấy Hạ Như Phong, tất cả đều khiếp sợ vì dung nhan còn  hơi ngây thơ lại vô cùng xinh đẹp của nàng, chỉ là lời nói vừa rồi của  Hạ Như Phong giống như khiêu khích Dong Binh Đoàn Vân Ly bọn hắn, cho  nên mỗi người bọn hắn đều mặt đỏ tía tai kêu gào.
"Hừ, ta không  muốn nói lần thứ hai, đi báo cho đội trưởng các ngươi, Hạ Như Phong từ  thành Hỏa Vân tới tìm." Trước khi nói lời này, nội tâm Hạ Như Phong đã  bình tĩnh lại. Nàng không biết có phải như nàng đoán hay không, Dong  Binh Đoàn Vân Ly là nơi người kia tạo ra, nhưng nàng muốn gặp đội trưởng  nơi này một lần, nàng sẽ không bỏ qua, dù là khả năng nhỏ nhất.
"Ha  ha, ngươi nghĩ đến ngươi là chúng ta đội trưởng thân thích sao? Ngươi  nói gặp chỉ thấy? Chúng ta đội trưởng không phải tốt như vậy gặp ?"
"Ta  thấy đúng là gian tế Thuỷ Vực, chẳng lẽ Thuỷ Vực muốn dùng mỹ nhân kế  đến hại đội trưởng chúng ta sao? Đội trưởng chúng ta chính là chưa bao  giờ nhìn mỹ nữ lâu một chút, cho dù là nữ tử xinh đẹp trí tuệ như nữ  thần cũng không, cho nên các ngươi hay là thôi đi!"
"Haiz, thật sự là đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại phục vụ cho âm mưu của Thuỷ Vực?"
Mấy  người kia hình như cho rằng Hạ Như Phong là người của Dong Binh Đoàn  Thuỷ Vực, Hạ Như Phong cũng không tức giận, nhưng nàng không có kiên  nhẫn chờ ở chỗ này, vì thế liền ra tay.
"Hỏa Diễm Phần Thân."
Trường  côn rời lưng, mang theo tiếng rít cùng với tiếng lẩm bẩm trong miệng  nàng, quét ngang về phía mấy tên lính đánh thuê, dáng vẻ ung dung của  nàng giống như là đám người trước mặt đều là rác rưởi, nàng chỉ là phụ  trách quét dọn đống rác này đi.
Những người đó hoảng sợ mở to đôi mắt, nhìn trường côn đỏ rực mang theo khí thế mãnh liệt đến trước mặt.
"Ầm ầm."
"Bịch."
Trường  côn đảo qua, một đám người ngã xuống, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn  dừng lại, giống như không muốn bỏ qua những kẻ còn lại.
Nam nhân  vác rìu sắt vô cùng sợ hãi, vội vàng nắm lấy vũ khí, bước lên mấy bước  chắn trước mặt mấy tên lính đánh thuê. Tất cả lính đánh thuê đều thở  phào nhẹ nhõm, theo bọn họ, thân là Linh Sư cửu cấp có thể dễ dàng đỡ  chiêu này.
"Đang."
Rìu và côn chạm vào nhau phát ra từng tia lửa, sau đó, một màn khiến mọi người khiếp sợ khó quên xuất hiện.
Chỉ  thấy nam nhân lùi lại rất nhiều, lưu lại dấu vết thật sâu trên mặt đất,  rìu sắt trong tay "Loảng xoảng" một tiếng gãy lìa, tay hắn cầm cán búa  bị gãy, cảm thấy cổ họng truyền đến vị tanh ngọt, vừa há miệng, "khụ"  một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Ngược lại, Hạ Như Phong chỉ lui ra sau mấy bước là có thể đứng vững.
Mọi người ngây dại, thậm chí miệng mở ra cũng quên khép vào.
Thực  lực nam nhân kia thế nào bọn họ đều biết, đây chính là Linh Sư cửu cấp  Guru a, một chiêu đánh lùi Linh Sư cửu cấp? Chẳng lẽ nàng còn tài giỏi  hơn thiếu chủ bọn hắn sao? Mà tuổi này đã có thành tựu như thế, nếu nàng  là người Thuỷ Vực, bọn hắn thật sự nguy rồi.
Nhưng Hạ Như Phong  khiếp sợ không hề ít hơn bọn hắn thiếu, nàng cười khổ một tiếng, nơi này  không hổ là thành Phong Chi, chỉ cấp bậc Linh Sư cũng không phải điều  mà thành Hỏa Vân có thể so sánh được.
Bạch Thụy từng nói với  nàng, vũ khí nàng dùng là Tinh Thiết rắn chắc nhất trên đời luyện thành,  là thứ hắn vô tình lấy được ở viễn cổ, bởi vì không có tác dụng gì nên  vẫn để một chỗ không dùng, ngày đó thấy Hạ Như Phong không có vũ khí,  Bạch Thụy đã đưa trường côn này cho nàng.
Nghe nói, côn này không  hề kém đao kiếm, cũng có thể chém sắt như chém bùn, thậm chí càng sắc  bén mạnh mẽ hơn đao kiếm, hơn nữa qua quá trình rèn luyện, sức lực thân  thể nàng đã sớm đột phá Linh Sư, có thể so với linh kỹ ngân giai cao  cấp, nàng cho rằng mình có thể thoải mái thắng lợi.
Không ngờ  rằng, nàng dùng bảy phần lực, nam nhân kia chỉ lui lại mấy bước, bị  thương chút xíu. Lúc ở thành Hỏa Vân, nàng chưa đột phá Linh Sư đã đánh  bay được Vân Lâm dùng dược tán tăng lên Linh Sư cửu cấp, tuy rằng khi đó  là dựa vào Mị Ảnh Tiên Tung, nhưng Hạ Như Phong tin tưởng, sau khi nàng  trở thành Linh Sư, Vân Lâm hoàn toàn không thể ngăn cản một chiêu dùng  tám phần lực của nàng.
Cầm trường côn trong tay, Hạ Như Phong cảm  giác lòng bàn tay tê dại, tanh ngọt trong miệng bị nàng nuốt xuống, cố  gắng làm cho chính mình vẻ không bị thương tổn gì.
"Hùng ca!" Mấy  người còn lại lo lắng nhìn nam nhân, sau đó sợ hãi liếc về phía Hạ Như  Phong, bước chân không tự chủ được sau lại mấy bước.
"Khụ khụ.."  Nam nhân lại ho ra hai ngụm máu tươi, ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn  Hạ Như Phong. "Ta không quan tâm ngươi là ai, hôm nay đừng mơ tưởng tiến  vào bên trong một bước, muốn hại đội trưởng chúng ta, phải bước qua thi  thể ta trước."
Nghe vậy, trong mắt Hạ Như Phong ngược lại xẹt  qua một chút thưởng thức, lập tức lại không kiên nhẫn nhíu mày. Người  này... Thật đúng là cứng mềm không ăn...
"Là kẻ nào, dám đến Dong  Binh Đoàn chúng ta giương oai?" Khi Hạ Như Phong định tự mình đi tìm,  một tiếng quát lạnh từ phía sau truyền đến, giọng nói ấy y hệt người nọ  trong trí nhớ của nàng. Cơ thể nàng bỗng nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay  người, khi nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, kích động tràn đầy hai tròng  mắt...
"Đội trưởng, chính là nàng đến Dong Binh Đoàn chúng ta  quấy rối." Một tên lính đánh thuê rất nhanh chạy tới bên cạnh người mới  đến, chỉ vào Hạ Như Phong, hung tợn nói.
Chỉ là hắn không nhìn  thấy, khi đội trưởng bọn hắn trông thấy Hạ Như Phong, đầu tiên là sửng  sốt, sau đó vẻ kích động hiện lên trên mặt hắn... 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện