[Dịch] Tà Phượng Nghịch Thiên - Sưu tầm
Chương 31 : Đột phá Linh Sư nhị cấp
                                            .
                                    
             Đến lãnh thổ của Dong Binh Đoàn Tuyết Lang, Hạ Như Phong rất nhanh hòa nhập với một ít lính đánh thuê.
Ở  Hoa Hạ, nàng làm con nuôi của cổ võ thế gia, khả năng giao tiếp cũng  không kém. Thông qua lời nói của bọn họ, Hạ Như Phong mới biết được nam  tử dẫn nàng đến đây tên là Qua Lạc, là đội trưởng Dong Binh Đoàn. Dong  Binh Đoàn này không tính là lớn, cũng không phải rất nhỏ, dù sao bên  trong có một Luyện Dược Sư nhất phẩm cao cấp.
Mặc dù chỉ là nhất  phẩm, nhưng ở đại lục này nghề luyện dược rất trân quý, đưa tới một cái  tiểu gia tộc nhất định sẽ được bồi dưỡng phát triển. Có thể thấy được  Luyện Dược Sư trân quý cỡ nào.
Bọn hắn tới đây là vì lấy Chỉ  Huyết Thảo trên vách núi để luyện chế Chỉ Huyết Tán, cứu con gái bị  trọng thương của Qua Lạc: Bích Tuyết. Tất nhiên chuyện đó là Hạ Như  Phong đến nơi đây mới biết, nhưng nếu đã tới thì không thể rời đi, cho  nên nàng đành phải cùng đi với Dong Binh Đoàn.
Nhưng mà, Hạ Như  Phong đến, không phải tất cả đều hoan nghênh, trong đó một bộ phận bị  khí chất của nàng hấp dẫn, một bộ phận khác lại cho rằng nàng khiến tốc  độ cả đội chậm lại, trong đó Luyện Dược Sư nhất phẩm kêu gào lợi hại  nhất, lại bị Hạ Như Phong làm ngơ.
Trong bóng đêm, ánh trăng rải  đầy rặng núi, vài lính đánh thuê gác đêm tập trung tinh thần đi tuần  tra, để phòng linh thú đánh bất ngờ.
Bỗng nhiên, linh khí trời  đất tạo thành một cái lốc xoáy, vừa đi vừa càn quét về một phía, dọa cho  mấy kẻ đi tuần tra nhảy dựng. Bọn hắn xoa xoa đôi mắt, nhìn phương  hướng của lốc xoáy, đúng là lều trại của Hạ Như Phong.
"Trời ạ, người nào đột phá có động tĩnh lớn như vậy? Nàng ta không phải là đột phá Linh Tướng chứ?"
"Không,  không có khả năng ấy! Nàng ta nhìn cũng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi,  còn trẻ như vậy mà đột phá Linh Tướng, không lẽ bây giờ trên đại lục rất  nhiều Linh Tướng sao?"
"Nàng ta đang đột phá Linh Sư nhị cấp." Đột nhiên bên cạnh hai tên lính đánh thuê gác đêm vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Qua  Lạc ngước mắt nhìn linh khí trời đất đang chuyển động kịch liệt, khẽ  nhíu mày. Thông qua cảm giác về linh khí chung quanh, nàng quả thật là  đột phá nhị cấp Linh Sư, nhưng cảnh này một chút cũng không giống đột  phá nhị cấp Linh Sư mà giống đột phá Linh Tướng hơn.
Thật sự không hiểu vì sao động tĩnh lại lớn như thế, Qua Lạc lắc lắc đầu, lại quay lều trại của mình.
Không  chỉ Qua Lạc, lần đột phá này bị rất nhiều lính đánh thuê nhìn thấy,  nhưng có những người vẫn khinh thường như cũ. Động tĩnh lớn thì sao? Cố  làm ra vẻ thôi. Kém nhất trong Dong Binh Đoàn bọn họ cũng là Linh Sư ngũ  cấp, một kẻ Linh Sư nhị cấp, không phải cản trở thì là cái gì?
Nhưng  những người nói chuyện qua với Hạ Như Phong, ánh mắt không khỏi biến  đổi, bởi vì đại lục này không có một Linh Sư nào đột phá lại tạo ra động  tĩnh lớn như vậy. Cố làm ra vẻ? Có bản lĩnh ngươi cố làm ra vẻ một cái  cho ta coi.
Chính là Hạ Như Phong cũng không biết, việc nàng  không muốn bị người phát hiện bí mật về Triệu Hồi Thư viễn cổ mà không  tiến vào thế giới Triệu Hồi Thư đột phá, lại mang đến rung động lớn như  thế...
"Không nghĩ tới lần này bị đuổi giết, làm cho ta vượt qua  cực hạn cơ thể, còn phải cảm tạ bọn hắn. Đúng rồi Bạch Thụy, hôm nay  ngọn lửa kia là cái gì?" Sức nóng kinh người kia, đến bây giờ Hạ Như  Phong vẫn còn sợ hãi, xem ra mảnh đại lục này, còn nguy hiểm hơn tưởng  tượng của nàng rất nhiều.
"Là Hỏa Linh." Thật lâu sau, ở chỗ sâu  trong linh hồn vang lên giọng nói tao nhã mà không mất lãnh mạc của Bạch  Thụy. Không biết vì sao, Hạ Như Phong cảm giác được giọng nói của Bạch  Thụy mang theo một chút run rẩy.
Ngay cả Bạch Thụy cũng sợ hãi ngọn lửa kia sao? Làm sao có thể?
"Hỏa Linh?" Mi tâm hơi nhíu, trong trí nhớ của nàng không có chút ấn tượng gì về hai từ này. "Đó là cái gì?"
"Một  loại thiên tài dị bảo của đại lục, là linh khí trời đất nghìn năm, vạn  năm tích lũy mới có thể hình thành một loại sinh vật không có sự sống,  cũng là bảo vật các Linh Sư tha thiết ước mơ."
"Vậy vì sao nơi đó có nhiều người chết như vậy?"
"‘Linh’  cũng phân  thuộc tính, ngươi gặp phải là ‘linh’ thuộc tính hỏa, đó là  Hỏa Linh. Hỏa Linh tính tình cuồng bạo, Linh Sư có thuộc tính hỏa nếu  thích hợp sẽ cắn nuốt, một khi Linh Sư thuộc tính hỏa cắn nuốt Hỏa Linh  thành công, tu vi sẽ mạnh thêm, tốt hơn ăn bất cứ loại đan dược nào,  thậm chí có thể tự mình sử dụng Hỏa Linh. Nhưng mà cắn nuốt Hỏa Linh có  nguy hiểm rất lớn, nếu không cẩn thận, lục phủ ngũ tạng sẽ vì sức mạnh  quá khủng khiếp mà vỡ vụn, cho dù là Linh Sư cường đại cũng không dám  tùy ý cắn nuốt Hỏa Linh."
Bảo vật tốt như vậy mà mình lại không  thể sử dụng, Hạ Như Phong thở dài, ánh mắt thoáng thất vọng, nhưng câu  nói tiếp theo của Bạch Thụy lại làm cho lòng nàng phấn chấn.
"Nhưng  mà, nước khắc lửa, chỉ cần ngươi có thuộc tính thủy, ít nhất là dược  liệu cấp năm hoặc là bảo vật, đủ để áp chế Hỏa Linh. Chỉ là vận khí  ngươi thật tốt, tùy ý nhảy vào một cái sơn động nhỏ cũng có thể phát  hiện Hỏa Linh..." Bạch Thụy hình như có chút xúc động, ngay cả giọng nói  cũng không lạnh nhạt bình tĩnh như lúc đầu. "Hỏa Linh ở thời đại viễn  cổ cũng là bảo vật hấp dẫn Linh Sư nhất, chỉ vì nó là từ linh khí trời  đất tụ tập mà thành, hấp thu nó tương đương hấp thu linh khí trời đất,  đây chính là vật đại bổ đấy!"
Nghe vậy, Hạ Như Phong nắm tay,  trong mắt lóe sáng thể hiện nội tâm kiên định của nàng: "Mặc kệ cắn nuốt  Hỏa Linh có bao nhiêu nguy hiểm, ta cũng sẽ thử một lần."
Hôm  sau trời vừa sáng, Hạ Như Phong đã bị đánh thức. Đến gọi nàng là một  thanh niên khuôn mặt thanh tú, cũng là người hôm qua trò chuyện rất vui  với nàng. Vũ khí của hắn là một thanh ngân kiếm, không rời tay giống như  bảo bối vậy, chỉ sợ ăn cơm đi ngủ đều giữ bên người.
"Như Phong  cô nương, đội trưởng bảo chúng ta tiếp tục đi, hôm nay là có thể đến  vách núi." Thanh niên tên là Lý Thanh ngại ngùng cười cười, thân thiện  nói với Hạ Như Phong.
Đến chỗ tập hợp với Lý Thanh, lập tức có  một ánh mắt ghen ghét nén giận bắn thẳng đến, theo sau là tiếng nữ nhân  bén nhọn: "Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải đến vách núi, chẳng lẽ để  cho nàng ta đi theo sao? Nàng ta sẽ liên lụy cả đội chúng ta."
Nữ  tử nói chuyện cũng coi như là một mỹ nữ, chỉ là còn kém xa Hạ Như  Phong, nhưng trước đó nàng vẫn là đối tượng mỗi người trong Dong Binh  Đoàn lấy lòng. Từ khi Hạ Như Phong đến đây, nhiều người chỉ lo nói  chuyện với Hạ Như Phong mà lãng quên nàng, chuyện này sao lại không làm  cho nàng ghen tị?
"Tử Tình, ngươi..."
Lý Thanh đang muốn  vì Hạ Như Phong nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói làm  cho hắn không thể nói tiếp: "Ta đồng ý với Tử Tình, mang theo người này  chỉ thêm vướng chân mà thôi."
Luyện Dược Sư duy nhất trong Dong  Binh Đoàn đi lên trước vài bước, cao ngạo ngẩng đầu, khóe miệng hàm chứa  một tia khinh thường, vừa rồi là hắn ngắt lời Lý Thanh.
Nhìn  thấy bóng người nam tử trung niên, Lý Thanh chỉ đành thở dài, lui về  phía sau không hề mở miệng. Phải biết rằng, đây chính là Luyện Dược Sư,  Luyện Dược Sư từ trước đến nay đều cao ngạo, ngay cả đội trưởng nói  chuyện với hắn cũng phải khách khí, có cho mình mười lá gan cũng không  dám chống đối hắn.
"Đủ rồi!!!" Sắc mặt Qua Lạc lạnh lùng, sau lại  nhớ tới thân phận nam tử trung niên, giọng nói không khỏi hòa hoãn lại.  "Để một mình Như Phong cô nương ở lại chỗ này rất nguy hiểm, các ngươi  cứ bảo vệ tốt chính mình là được, ta sẽ bảo vệ Như Phong cô nương. Dong  Binh Đoàn chúng ta vẫn luôn giữ lời hứa, đã đồng ý đưa Như Phong cô  nương đến trấn Hắc Thạch, sẽ không nửa đường bỏ rơi, nếu không chúng ta  còn có uy tín gì?"
Bị Qua Lạc khiển trách, những người coi thường  Hạ Như Phong đều không dám nói nữa. Sau đó đoàn người đi về phía vách  núi, mà trong đám người, tên Luyện Dược Sư vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, ánh  mắt ngoan độc giống như Hạ Như Phong là kẻ thù giết cha hắn vậy.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện