[Dịch] Tà Phượng Nghịch Thiên - Sưu tầm
Chương 26 : Thu mua lòng người
                                            .
                                    
             Trên đỉnh núi tuyết,  nam tử chắp tay sau lưng, thân thể thon dài đứng thẳng đón gió, một đầu  tóc màu bạc theo gió tung bay, tuyết rơi rực rỡ đầy đầu vai. Giờ phút  này, mặt hắn không chút thay đổi nhìn gương mặt thiếu nữ chưa hết trẻ  con trước mặt, từ trên mặt hắn không tháy được bất kỳ cảm xúc dao động  nào, giống như hòa thành một thể với tuyết đọng đầy mặt đất.
"Hôm nay là lần đầu tiên ngươi đánh nhau với người khác, ngươi có ý kiến gì không?"
Thiếu nữ nhẹ nhăn mi tâm, không nói gì, chỉ im lặng.
Nàng  biết, hôm nay có thể một chiêu bại địch, hoàn toàn là dựa vào mị ảnh  tiên tung. Cấp bậc dưới đại linh sư không có cách gì nhìn thấy bóng dáng  của nàng. Nhưng nếu gặp phải đại linh thì sao? Nàng tin tưởng nếu đánh  với đại linh sư, chính mình cũng có liều mạng, còn nếu không chỉ một tên  đại linh sư, nàng liền chỉ có thể dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy.
Hơn  nữa, Hạ gia có một gã linh tướng còn bị ép như thế, trong các gia tộc  khác sao lại không có linh tướng, cấp bậc linh tướng nhất định vượt qua  Hạ lão. Nàng không có cách gì xác định, dưới sự đuổi bắt của linh tướng,  nàng có thể thuận lợi đào thoát.
"Vẫn là thực lực quan trọng  nhất a!" Hạ Như Phong khẽ thở dài, nhưng mà, nàng cũng không hối hận,  cho dù hôm nay nàng không phế đi Vân Lâm, Vân gia cũng không sẽ bỏ qua  Hạ gia, hơn nữa hắn ta lại đưa Hỏa diễm thảo làm tiền đặt cược cho người  khác, vậy là trái với quy tắc, lấy chút lãi như vậy cũng không đủ đâu.
"Thừa  dịp này, chính ngươi tự hiểu đi!" Bạch Thụy thấy nàng cũng không có bởi  vì chiến đấu thắng lợi mà kiêu ngạo, có chút tán thưởng tâm tính trầm  ổn của nàng, tuy nhiên điều đó không hiện ra trên mặt, chỉ có ánh mắt  dần dần trở nên nhu hòa.
Nàng, không hổ là kí chủ viễn cổ triệu hồi thư lựa chọn, cũng không hổ là người đó...
Hạ  Như Phong gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, mặc cho gió tuyết rét  lạnh đập vào gương mặt chưa hết tính trẻ con, nàng không có một chút cảm  giác. Bỗng nhiên, bình cảnh ở bát cấp đỉnh phong chấn động.
"Ầm."
Một  cỗ linh lực xông lên ý nghĩ, chỉ thấy tấm màng mỏng như tờ giấy chắn  giữa bát cấp và cửu cấp bị phá tan, vô số linh khí trời đất dũng mãnh  tiến vào thân thể, Hạ Như Phong vận chuyển Nghịch Thiên quyết, tiếp nhận  linh khí trời đất để bản thân sử dụng. Giờ phút này, nàng cảm giác thân  thể đến một độ cao khác.
"Cửu cấp linh sĩ, cuối cùng cũng đạt được, không cần bao lâu, có lẽ sẽ đột phá đến linh sư..."
Ba  năm trước, Vân gia Vân Lâm cũng chỉ mười lăm tuổi, trở thành linh sư  mười lăm tuổi đầu tiên của Hỏa Vân thành, vì vậy mới có danh yêu nữ  thiên tài. Mà Hạ Như Phong, cùng là mười lăm tuổi, lúc trước Vân Lâm chỉ  còn một cấp, nhưng kết quả là năm năm liền mới lên được linh sư. Còn Hạ  Như Phong, nàng mất gần một tháng mà thôi, thiên phú cỡ này, tìm cả đại  lục cũng khó mà có.
Ngay lúc này, giọng nói lạnh nhạt lại không mất tao nhã của Bạch Thụy chậm rãi vang lên bên tai Hạ Như Phong .
"Bản vẽ này, ngươi đi tìm luyện khí sư làm đi."
Nhận bản vẽ trên tay Bạch Thụy, Hạ Như Phong không hiểu nhíu mày: "Vòng tay linh lực? Đây là cái gì?"
"Ngươi  có biết vì sao linh thú rất dẻo dai không?" Bạch Thụy nhìn vào mắt Hạ  Như Phong, tiếp tục nói: "Đó là bởi phương pháp tu luyện của linh thú và  nhân loại khác nhau. Nhân loại tu luyện là trực tiếp hút linh khí vào  trong cơ thể, đồng thời sinh ra linh khí vô dụng. Mà linh thú là dùng da  hấp thu linh khí tạo nên một loại tác dụng bất ngờ, khi linh khí chạy  vòng trên da thịt, sức chống đỡ của thân thể ngươi sẽ tăng lên, vòng tay  này được chính luyện khí sư thời đại viễn cổ dựa vào nguyên lý tu luyện  của linh thú chế tạo, đáng tiếc ta không rõ thuật luyện binh khí, ngươi  chỉ có thể đi tìm luyện khí sư giúp ngươi chế tạo."
"Thì ra là thế, vòng tay này có thể cho ta giống với linh thú, sức chống đỡ của thân thể tăng lên?"
"Ừ,  chẳng qua đây là bắt chước nguyên lý tu luyện của linh thú mà làm, vì  thế không thể so sánh với linh thú được, chẳng qua ngươi không cần phải  hấp thu linh khí vô dụng nữa, nhưng cứ như vậy, ngươi không giống những  người tu luyện bình thường sau khi hấp thu linh khí phải bài trừ những  thứ linh khí vô dụng ra ngoài, có thể nói linh khí bị ngươi hấp thu vô  cùng tinh khiết, sẽ tăng lên tốc độ tu luyện của ngươi, hơn nữa, ngươi  không cần cố ý hấp thu, vòng tay cũng sẽ tự động giúp ngươi hấp thu linh  khí."
"Tê!!!" Bạch Thụy nói xong, Hạ Như Phong không nhịn được hút đầy khí lạnh.
Tốc  độ tu luyện của nàng ở đại lục đã là kinh tài tuyệt diễm, không ngờ  rằng còn có thể tăng lên, không biết sau khi dùng vòng tay, tốc độ tu  luyện sẽ tăng lên tới dạng khủng bố gì...
Hạ Như Phong kinh ngạc  rõ ràng nằm trong dự kiến của Bạch Thụy, khóe miệng hắn nhẹ nhàng gợi  lên một độ cong nhợt nhạt, sau đó lại rất nhanh thả xuống dưới, nắm đấm  đặt ở bên miệng, ho khan hai tiếng, nói: "Nhưng chuyện tu luyện hãy để  sau, ta dạy ngươi luyện dược trước đã."
"Luyện dược?" Hai mắt Hạ Như Phong sáng lên, dù nàng tâm tính vững vàng, giờ phút này cũng không khỏi kích động.
Bạch  Thụy xòe tay ra, trong tay là ba bộ sách màu đen, đưa đến trước mặt Hạ  Như Phong: "Ba quyển sách này là ta mất mấy ngày ghi ra, trong đó một  quyển là các đơn thuốc, có lẽ hiện tại rất nhiều đều đã thất truyền, còn  có một quyển là cách chế thuốc tự tay ghi chép, cuối cùng là về dược  liệu, chờ ngươi nhớ kỹ tất cả thì tới tìm ta."
"Được." Hạ Như  Phong nhận lấy ba bộ sách, thở ra một ngụm khí. "Ta đây đi trước." Song  lúc nàng vừa muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Bạch  Thụy, nói: "Đúng rồi, giúp ta luyện chế mấy viên đan dược tam phẩm, ta  có chỗ cần dùng."
Bạch Thụy hơi hơi sửng sốt, gật đầu, cái gì cũng không có hỏi, lập tức đáp ứng.
Rời khỏi thế giới triệu hồi thư, Hạ Như Phong bỏ ba bộ sách vào trong linh giới, lập tức đi đến phòng của Hạ Ngân Nguyệt.
Vừa  đến cửa đã nghe được tiếng đại trưởng lão thở dài bên trong: "Nguyệt  Nhi, hôm nay ngươi thật sự là rất xúc động, sao có thể không thương  lượng với ta đã xông lên phía trước, nếu không phải nha đầu Như Phong  tới kịp lúc, ngươi đã mất mạng rồi."
"Nhưng mà gia gia..." Đại  trưởng lão vừa mới nói xong, Hạ Ngân Nguyệt đã nhu nhược cất lời, hình  như không biết nên nói cái gì, giọng nói cuối cùng lại biến mất.
Hạ  Như Phong thản nhiên cười, đẩy cửa ra rồi đi vào, đại trưởng lão và Hạ  Ngân Nguyệt nhìn thấy nàng xuất hiện đều sửng sốt, không biết đã muộn  thế này nàng tới nơi này làm cái gì.
"Như Phong nha đầu, sắc trời  đã tối muộn, ngươi tới nơi này có chuyện gì sao?" Đại trưởng lão khẽ  nhíu mày, Hạ Như Phong mặc kệ là lúc trước hay hiện tại cũng chưa từng  chủ động nói qua một câu với bọn họ, càng đừng nói tới cửa, cho nên nhất  thời lão không rõ ý định của nàng.
"Hôm nay ta tới là tìm Nguyệt  Nhi biểu tỷ," Hạ Như Phong nói xong, đi tới chỗ Hạ Ngân Nguyệt, từ  trong linh giới lấy ra một viên đan dược lúc trước Bạch Thụy luyện chế,  nói: "Đây là tam phẩm đan dược Tẩy Tủy Đan, là lễ vật ta đưa cho Nguyệt  Nhi biểu tỷ."
Thu mua lòng người, đúng vậy, Hạ Như Phong là đang  thu mua lòng người, nàng tuy là đưa cho Hạ Ngân Nguyệt, thực chất là làm  cho đại trưởng lão xem, hiện tại thực lực nàng không đủ, vì Hạ gia và  ông ngoại, trước hết nàng phải bắt đầu thu mua tâm của một số người, đại  trưởng lão không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
"Tẩy... Tẩy Tủy Đan..."
"Ầm ầm."
Đại  trưởng lão chỉ cảm thấy đầu óc đình trệ, ngơ ngác nhìn đan dược trong  suốt trên tay Hạ Như Phong, thật lâu không hoàn hồn được... 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện