[Dịch] Tà Phượng Nghịch Thiên - Sưu tầm
Chương 25 : Phế đi Vân Lâm
                                            .
                                    
             "Dừng tay."
Mắt  thấy trường côn sắp đánh vào Vân Lâm, trong miệng Vân Lâm phát ra tiếng  hét giận dữ, từ phía dưới nhảy lên, khí thế cả người chợt bộc phát,  xung quanh bàn tay lơ lửng ngọn lửa màu đỏ, đánh sau lưng Hạ Như Phong.
Nhìn  thấy Vân Lâm không để ý quy tắc tỷ thí mà ra tay với Hạ Như Phong, mọi  người đều khinh bỉ, đồng thời Hạ Lâm Lạc cũng trực tiếp nhảy lên đài,  chắn phía sau Hạ Như Phong, đưa tay ra, trực tiếp đối mặt với công kích  của Vân Lâm.
"Dám làm cháu gái lão tử bị thương, tiểu tử Vân gia, ngươi muốn chết?"
"Ầm."
Hai  chưởng đụng nhau, Vân Lâm lui về phía sau mấy bước, bàn chân ma sát với  mặt đất, từ khóe miệng của hắn chảy ra vệt máu đỏ tươi.
Tuy Hạ  Lâm Lạc đã nhiều năm chưa từng đột phá, nhưng dù sao Hạ Lâm Lạc cũng tấn  cấp trước hắn rất lâu, cho nên dù như thế nào, năng lực của hắn vẫn  thấp hơn Hạ Lâm Lạc một bậc.
"A!"
Một tiếng kêu thê lương  xẹt qua phía chân trời, nghe được âm thanh ấy, cả người Vân Lâm run lên,  lập tức quay về phía lôi đài. Nhìn thiếu nữ đang cười nhạt, mọi người  đều có một loại cảm giác, người thiếu nữ này, không phải là người mà là  ác ma.
Trên lôi đài, cổ tay Vân Lâm toàn là máu tươi, xương tay  vỡ vụn, coi như là nhặt trở về một cái mạng, nàng ta cũng trở thành phế  nhân.
"Không!!!!!" Nhìn thấy bộ dạng thảm hạ của nữ nhi, Vân Lâm  ôm đầu, thống khổ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thân thể không  ngừng run rẩy. "Cẩu tạp chủng, mới vừa rồi ta lệnh cho ngươi dừng tay  ngươi không nghe thấy sao? Ngay cả người của Vân gia ta ngươi cũng dám  tổn thương, ngươi muốn chết?"
Hai tròng mắt hắn nổ tung, ánh mắt hiện đầy tia máu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, vẻ mặt mang theo điên cuồng.
"Xin  lỗi, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta làm bất cứ chuyện gì, hơn  nữa, người muốn ta chết, sẽ chết nhanh hơn ta... " Khóe miệng Hạ Như  Phong gợi lên ý cười, tầm mắt đảo qua Vân Lan đang tái mặt phía dưới.
Khiến  nàng tiếc nuối chính là, Vân Lan bị người Vân gia bảo vệ ở chính giữa,  khiến nàng không thể nào xuống tay, nhưng mối thù nàng ta tổn thương Hạ  Ngân Nguyệt, nàng nhớ. Về phần Vân Lâm, nàng tạm thời không giết ả, bởi  vì có lúc, từ một thiên tài được sủng ái biến thành phế vật, sẽ thống  khổ hơn.
"Ha ha ha..." Đột nhiên, Vân Lâm điên cuồng phá lên  cười: "Hạ Như Phong, lá gan của ngươi rất lớn, từ nay về sau, Vân gia ta  không đội trời chung với Hạ gia các ngươi!!!”
Nghe vậy, Hạ Như  Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Không phải đã thế này  từ lâu rồi sao, đâu có gì khác trước kia."
Hạ gia và Vân gia, oán  hận đã có rất nhiều năm, mà Vân gia sở dĩ không ra tay là vì băn khoăn  Hỏa gia vẫn như hổ rình mồi. Nhưng cừu hận của hai nhà Hạ Vân vẫn không  có một chút thay đổi, nếu như có cơ hội, nàng tin tưởng, Vân gia nhất  định sẽ xuất thủ nuốt trọn Hạ gia, cho nên, bất kể nàng đối với Vân Lâm  làm cái gì, đều là giống nhau.
"Gia chủ!" Người Vân gia thấy vậy, tất cả đều nhảy lên đài, đứng ở bên người Vân Lâm.
Hạ gia đương nhiên không muốn rơi lại phía sau, cũng đứng một bên Hạ Lâm Lạc, hai bên đối diện, không khí giương cung bạt kiếm.
Đúng  lúc này, trên bầu trời giống như có sấm sét ầm ầm nổ vang, người có tu  vi thấp đều cảm giác choáng váng: “Ha ha ha, thế nào, Vân gia muốn ăn  hiếp Hạ gia ta sao?”
Trong lúc những người có mặt không hiểu gì,  một lão giả tóc bạc phơ nhảy lên lôi đài, một ít đệ tử trẻ tuổi không  biết lão giả, nhưng mà Hạ Lâm Lạc và ba vị trưởng lão nhìn thấy lão giả  xuất hiện đều kích động nghênh đón.
“Hạ lão, sao ngài lại đi ra?” Vẻ mặt Hạ Lâm Lạc kích động, nhiều năm như vậy, Hạ lão cũng là nên đi ra.
Hạ  lão hơi hơi cười, gật đầu với bọn họ, ánh mắt ôn hòa đầu từ đầu tới giờ  vẫn tập trung vào Hạ Như Phong, trên mặt mang theo vui mừng: “Nha đầu,  không tệ, không hổ là là đệ tử Hạ gia ta, chẳng qua lần này ngươi gây  họa lớn rồi.”
“Hạ lão…” Hạ Như Phong sửng sốt một chút, không ngờ  rằng trận đấu này, Hạ lão cũng đến đây, nàng không biết tu vi của Hạ  lão, nhưng xem tình hình này, ít nhất đã ở Đại Linh sĩ đỉnh phong.
Vân  Lâm sửng sốt nhìn lão giả xuất hiện, sau đó sắc mặt biến đổi: “Không,  không có khả năng lão gia hỏa này còn sống, hơn nữa, còn đột phá Linh  Tướng? Nhưng vậy thì sao, chỉ cần phụ thân ta kết thúc bế quan ra ngoài,  Hạ gia nhất định bị hủy diệt.”
Biết có Hạ lão ở đây, bọn hắn  không chiếm được thứ tốt, Vân Lâm chỉ có thể giận dữ phất áo xoay người  rời đi, chỉ là mối hận trong lòng hắn không tan được.
“Hừ, gia  chủ, nha đầu kia đã gây đại họa, thế nhưng phế đi nha đầu Vân gia, ta đề  nghị đem nàng giao ra, tránh cho Hạ gia bị họa diệt môn.” Giờ phút này,  nội tâm Tam Trưởng Lão tràn ngập tức giận, hắn không thể ngờ rằng, Hạ  Như Phong thật sự phế bỏ Vân Lâm, phải biết rằng Vân Lâm là thiên tài  được sủng ái của Vân gia, phế nàng ta đi còn nghiêm trọng hơn việc giết  những đệ tử Vân gia khác.
“Tam Trưởng Lão, chẳng lẽ ngươi cho  rằng Phong Nhi không phế nàng, Vân gia trải qua sỉ nhục hôm nay, còn có  thể bỏ qua Hạ gia sao? Huống chi nếu không có Phong Nhi, Hạ gia cũng  mất, cho nên, ngươi có tư cách gì giao ra Phong Nhi?” Ánh mắt sắc bén  của Hạ Lâm Lạc quét qua Tam Trưởng Lão, sắc mặt rất khó coi nói.
Ai  dám ăn hiếp Phong Nhi của lão phải hỏi ý kiến, nếu ngay cả cháu ngoại  của mình lão cũng không bảo vệ tốt, lão làm gia chủ còn có ý nghĩa gì?
“Nhưng gia chủ, nếu không phải nàng, Hạ gia đâu cần nhận khiêu chiến của Vân gia? Nói đến nguyên nhân tất cả đều là…”
“Các  ngươi im miệng cho ta!” Hạ lão lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tam  Trưởng Lão, cũng không thèm liếc mắt một cái, ngược lại dùng ánh mắt nhu  hòa nhìn Hạ Như Phong. “Nha đầu kia, trận chiến này ngươi đã vất vả  rồi, chúng ta trở về thôi!”
Hạ Như Phong khẽ gật đầu, rời đi với  đoàn người Hạ gia, bởi vì chiến đấu với đệ tử Vân gia, toàn bộ đệ tử Hạ  gia đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng.
Nhóm đệ tử trẻ tuổi đều  không biết tình hình hiện giờ, bọn hắn chỉ biết trong gia tộc mình có  một Linh tướng, cấp bậc Linh tướng ở Hỏa Vân thành chính là cực kỳ mạnh  mẽ, cho nên tuy rằng Vân gia nói ra những lời hung ác, cũng không có bao  nhiêu đệ tử để ý. Hơn nữa Hạ Như Phong thắng yêu nữ Vân gia, cũng đủ để  nhóm đệ tử trẻ tuổi tự hào.
Đã trải qua nhiều năm bị chèn ép như  vậy, lúc này bọn họ rốt cục có thể hãnh diện, sao có thể không hưng  phấn? Dọc theo đường đi đều ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước.
Nhưng  khác với không khí ở Hạ gia, không khí ở toàn Vân gia lúc này cực kỳ  khủng bố, những người có mặt đều biết, Vân gia tỷ thí với Hạ gia, Vân  gia thua, hơn nữa thua rất thảm.
Vân Lâm nhìn qua thiếu nữ hôn mê  trên giường, thở dài một hơi, bên cạnh truyền tới âm thanh khóc lóc của  nữ nhân khiến cho hắn không kiên nhẫn nhíu mày: “Khóc, ngươi khóc có  ích lợi gì, khóc Lâm Nhi có thể khôi phục sao?”
“Nhưng mà gia  chủ… Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hung thủ thương tổn Lâm Nhi sao?” Nữ  nhân lau nước mắt, đau lòng nhìn chăm chú vào con gái chính mình.
“Hừ,  ai nói ta sẽ bỏ qua? Vân gia chỉ có phụ thân có thể đánh bại lão già  cấp Linh tướng kia thôi, cho nên hiện tại chúng ta tạm thời không đi  trêu chọc Hạ gia, chờ phụ thân bế quan đi ra rồi nói tiếp.” Lúc nói, hắn  lạnh lùng cười, trong mắt xẹt qua tàn nhẫn. “Cẩu tạp chủng Hạ gia kia, ả  tốt nhất vĩnh viễn đừng rời khỏi Hạ gia.” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện