[Dịch]Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng- Sưu tầm
Chương 1 : Cuộc sống mới
.
Chương mở đầu: Màn xuyên không cẩu huyết!
Tác giả: Wind
Hiểu Linh đầu tóc ướt sũng bước từ trong nhà tắm ra, nhìn khắp người cô thì hẳn là vừa tắm xong. Đang định đi tới máy tính mở truyện cô đang đọc dở hôm qua ra đọc tiếp thì rất không may, cô lại giẫm lên vỏ bánh mình mới ăn hôm qua và bị trượt chân, ngã cái rầm ra đằng sau, cặp mông thân yêu được dịp tiếp xúc thân mật với mẹ đất thân yêu.
Được rồi! Coi như cô đen đủi đi.
Vừa đứng dậy, vừa xuýt xoa thương tiếc cái mông đáng thương , Hiểu Linh không chú ý đến phía trước nên, một tai nạn nữa lại chào đón cô. Do quá chăm chú vào cái mông đau mà Hiểu Linh không nhìn thấy cái bàn máy tính ở phía trước. Bởi vậy,…
- Rầm!
- Oái!- Hiểu Linh quơ quơ tay mong tìm được thứ gì đó để nắm lấy, giữ cho thân mình không bị ngã ngửa và cuối cùng, bạn nhỏ đáng thương nào đó cũng bắt được một thứ để giữ cân bằng. Nhưng cái miệng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mặt cô lại tái đi nhìn sợi dây điện nối liền với máy tính mình đang nắm lôi luôn chiếc máy tính bàn của cô theo mà bay về phía cô theo quán tính.
Rồi! Đời cô coi như xong rồi! Huhu… Tạm biệt cuộc đời! ( Ặc…)
- Viuuu… Rầm… Á…Bịch… Hu… Máy tính chết tiệt! Cái bàn chết tiệt! Vỏ bánh chết tiệt! Tao mà còn sống thì tao thề phải thanh lí chúng mày- Hàng loạt tiếng động vang lên cùng với tiếng mắng chửi của bạn nhỏ nào đó. Mà nói xong được mấy câu như vậy, một lúc sau, Hiểu Linh cũng rơi vào hôn mê luôn. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, cô còn cố gắng lẩm bẩm: “ Nếu mình còn có thể thoát nạn, mình thề lần sau sẽ dọn dẹp nhà tử tế, ăn ở thật gọn gàng! Ông trời, con cầu xin ông a~ Con còn tiền tiết kiệm chưa tiêu mà! Ô tô con cũng mới chạy có vài lần đấy!”
( Ông trời: Con rất thành khẩn nhận lỗi nhưng ta rất tiếc, số con đã định rồi! * Cười nham hiểm*)
Vào 20 giờ 03 phút ngày X tháng Y năm ABXY, cô Lâm Hiểu Linh, 29 tuổi, nhân viên dịch thuật của tập đoàn quốc tế CJ qua đời. Theo như cảnh sát điều tra, nguyên nhân tử vong là do bị vật nặng va đập vào xương ức và một bộ phận ở cổ dẫn đến gãy xương và chấn thương nội tạng. Theo giám định và kiểm tra hiện trường một cách kĩ lưỡng, mọi người kết luận đó là một tai nạn. Một nhân viên cảnh sát cảm thán: “ Cô gái này gặp tai nạn khác người thật đấy! Sống lâu mới biết nhiều chuyện lạ. A! Lỡ miệng! Cô gái, cho ta xin lỗi, ta không có ý nói xấu cô. Cô yên nghỉ đi”. Nói xong, ông cảnh sát cũng rời khỏi hiện trường. Thi thể Hiểu Linh cũng được đưa đi. Vì cô là cô nhi, lại chưa chưa kết hôn nên việc an táng cô sẽ giao cho cục cảnh sát bọn họ đi.
___________ Ta là phân cách tuyến__________
Trong một căn phòng ngủ xa hoa được sơn màu hồng, trên chiếc giường kingsize mềm mại, một cô gái xinh đẹp đang yên giấc. Cô sở hữu hai hàng lông mi dài, cong vút cùng với đôi lông mày lá liễu, sống mũi cao, hai cánh mũi nhỏ nhắn phập phồng hít thở một cách yếu ớt, đôi môi tái nhợt. Làn da vốn trắng hồng của cô giờ lại xanh xao, nhợt nhạt. Mái tóc mà hạt dẻ xõa tung trên chiếc gối nhỏ màu trắng. Cô nằm một mình trên chiếc giường trắng, xung quanh không có đến một người, ngay cả một bóng ma cũng không có! Tình cảnh của cô, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy thương tiếc nhưng điều kiện tiên quyết là họ không ngưỡng mộ chị gái thánh nữ của cô. Bởi, nếu họ biết Trịnh Thu Thủy xinh đẹp, tài năng, tốt bụng thì cũng sẽ biết đến một Trịnh Thái Thu đỏng đảnh, kêu ngạo, háo sắc, khác hẳn với cái tên nhẹ nhàng, nên thơ và dáng vẻ thiên thần của cô. Và người con gái đáng thương đang nằm trên giường không phải ai khác ngoài cô nàng Trịnh Thái Thu đỏng đảnh như đã nói.
Bỗng, hai hàng lông mi đang im lìm của Thái Thu khẽ động, đôi mắt cô dần mở ra. Có lẽ là do chưa quen với ánh sáng đèn điện nên cô khẽ nheo mắt lại, chớp chớp vài lần rồi mới hoàn toàn mở mắt.
Hiểu Linh nhăn nhó, cố gắng chống tay ngồi tay rồi lại ngắm nhìn xung quanh một lúc. Lạ thật! Rõ ràng là cô bị cái máy tính chết tiệt của mình đập chết rồi mà sao giờ lại…? Chẳng lẽ ông trời nghe mình cầu xin nên cảm động quá mà nhặt về cho mình một cái mạng? Xùy xùy… Vớ vẩn! Người ta dễ cảm động như vậy thì sao lại có nhiều người tốt chết sớm như vậy chứ? Nhảm nhảm…
Hiểu Linh lắc lắc cái đầu, cố xua đi dòng suy nghĩ mà cô cho là vớ vẩn. Lúc bấy giờ, cô mới nhận ra điều khác thường.
- Ể? Đây là đâu vậy trời? Mình là bị máy đập ở trong phòng trọ mà?- Hiểu Linh thắc mắc ngó quanh quất.
Hiện giờ cô đang ở trong một căn phòng rất lớn. Tường nhà được sơn màu hồng nhạt. Trong phòng có mấy tủ đồ cỡ lớn được xếp ngăn nắp cạnh bức tường gần nhà tắm, một bàn trang điểm cao cấp làm bằng gỗ quý có vô số loại mĩ phẩm cao cấp để trên bàn. Ở một góc khác của phòng đặt một chiếc bàn học rộng rãi, bên cạnh là một giá sách chứa vài quyển sách lưa thưa, còn lại đều là tạp chí thời trang và làm đẹp. Ngoài ra, căn phòng còn có một chiếc giá lớn để đầy giầy dép, phần lớn đều là giầy cao gót, đôi nào cũng phải cao từ 7 phân trở lên, thậm chí còn có đôi cao đến 15 phân. Hiểu Linh thầm cảm thán: “ Chủ nhân căn phòng này đúng thật là dân chơi mà, dùng toàn đồ cao cấp. Chậc chậc… Tiền cả a~”.
Ngắm căn phòng chán chê mê mỏi, Hiểu Linh mới nhìn đến vị trí mình đang ngồi. Không nhìn thì thôi, mới nhìn cô đã suýt không kìm nén được mà hét lên.
- OMG! Sao mình lại mặc cái bộ đồ ngủ thế này hả trời? Còn nữa, da mình đẹp lên từ bao giờ vậy?- Hiểu Linh trợn tròn mắt lên khi nhìn đến bộ đồ ngủ màu đỏ chót, ngắn cũn cỡn mà mình đang mặc rồi lại mắt tròn mắt dẹt ngắm nghía làn đã khôi phục lại màu trắng hồng hào, khỏe mạnh như thường ngày.
Một suy nghĩ khác lạ bỗng lóe lên trong đầu cô: “ Chẳng lẽ… mình… xuyên không? Nếu thật vậy thì cũng quá may mắn đi! Không được! Phải kiếm cái gương kiểm chứng đã”.
Nghĩ vậy, Hiểu Linh liền đi tới chiếc gương lớn đặt gần tủ quần áo để chiêm ngưỡng nhan sắc của nguyên chủ mà cô nhập vào ( từ “ nhập” nghe ghê ghê nhưng mình không biết dùng từ nào khác cho nó phù hợp hơn :3).
- Oa! Đẹp thật nha!- Vừa nhìn rõ hình dáng của mình qua gương, Hiểu Linh đã thốt lên đầy bất ngờ. Cô còn không nghĩ đến nguyên chủ lại xinh đẹp đến vậy đâu. Khuôn mặt đẹp như thiên thần, đôi mắt màu tím bí ẩn, đôi môi anh đào xinh đẹp, làn da trắng hồng, mềm mại như da em bé, mái tóc được uốn xoăn hơi rối xõa ra. Mĩ nhân cô xuyên vào cao khoảng 1m65, thần hình muốn lồi có lồi, lõm có lõm. Quả thật là cực kì hoàn hảo!
- Chậc chậc… Mình cũng đủ may mắn. Bị máy tính đập không chết lại còn được xuyên vào một cô bé vừa xinh đẹp lại vừa giàu có như vậy- Hiểu Linh chậc lưỡi cảm thán. Nhưng, rất nhanh, cô lại cảm thấy có điều gì đó không được thích hợp: “ Không đúng! Linh hồn của mình vào được thân thể này thì có nghĩa là nguyên chủ đã chết? Vậy sao lại không có ai biết vậy? Chắc không phải là sợ làm phiền hay sợ người thăm tranh hết không khí của cô ấy chứ? Căn phòng rỗng lớn vậy cơ mà?”. Hiểu Linh khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ vấn đề chính. Vừa nghĩ, cô vừa đi lại chiếc giường. Có lẽ là linh hồn và thân thể vẫn có chút bài xích, với lại, thân thể này cũng mới ốm dậy nên cô cảm thấy hơi mệt. Bởi vậy, khi cô vừa nằm xuống giường thì liền chìm vào giấc ngủ.
“ Hiểu Linh!”
Bỗng một giọng nói vang lên. Ai đang gọi tên cô vậy?
Hiểu Linh ngó quanh quất để tìm người mới lên tiếng. Không mất nhiều thời gian, cô đã tìm được thứ mình cần.
- Cô…- Hiểu Linh ngạc nhiên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình. Đây chẳng phải là cô gái cô xuyên vào sao? Vậy sao giờ cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ là cô mơ?
Như đọc được suy nghĩ của cô, cô gái kia cười cười rồi nói tiếp:
- Cô không cần thắc mắc đâu. Tôi đúng là đã chết rồi. Việc linh hồn cô đang ở trong thân xác của tôi cũng là thật.
- Vậy tại sao cô lại nói chuyện được với tôi?- Hiểu Linh thắc mắc.
- Tôi đang ở trong giấc mơ của cô!- Cô gái khẽ nói- Ừm! Tôi xin giới thiệu trước. Tôi tên Trịnh Thái Thu, 20 tuổi, là nhị tiểu thư của Trịnh gia. Chị gái tôi tên Trịnh Thu Thủy. Cô còn nhớ tên của những nhân vật này trong tác phẩm cô đang đọc chứ?
- Chẳng lẽ…- cô là nữ phụ có cái chết bi thảm nhất trong lịch sử? Phần sau là Hiểu Linh hỏi trong lòng. Sống lưng cô bỗng lạnh buốt.
Thái Thu hiểu ý cô nên gật đâu nói:
- Tôi là nữ phụ bị các nam chính hành hạ đến chết cũng không được yên đó!
Sét đánh giữa trời quang! Giờ cô hiểu thấu câu nói này rồi. Huhu… Mới vừa rồi cô còn kêu may mắn vì mình xuyên vào một thân thể vừa giàu vừa xinh đẹp đó! Hiểu Linh thật muốn đập đầu vào gối để tự tử quá =_=||. Số cô thật thảm!
Hiểu Linh cô thật muốn bùng cháy!
Thái Thu im lặng một lúc rồi tiếp tục nói:
- Xin lỗi vì bắt cô về đây nhưng Thượng đế có nói số mệnh của cô ở thế giới kia đã hết và cô phải tới đây giúp tôi thay đổi số phận. Ngài nói chỉ có cô mới có thể giúp tôi. Thật xin lỗi! Tôi biết cô không muốn mình phải chịu cái chết bi thảm giống tôi nên tôi cũng không mong muốn cô giúp tôi trả thù chị gái của mình và những người đàn ông kia, chỉ cần cô tránh xa họ là được. Hơn nữa, cầu xin cô, giúp tôi bảo vệ Ruki, anh ấy đã hi sinh cho tôi quá nhiều. Một điều cuối cùng, giúp tôi tìm lại bố mẹ ruột của tôi. Trí nhớ của tôi sẽ được truyền lại cho cô sau khi tôi biến mất. Tuy nhiên, những thông tin về các nam chính thì đành phải nhờ vào phần cô nhớ được khi đọc truyện rồi! Còn về lí do thì xin lỗi, việc này tôi cũng không thể nói. Được rồi, cô giúp tôi nhé, Hiểu Linh!
Giọng nói của Thái Thu nhỏ dần, thân hình cô ấy từ từ trong suốt khiến khi Hiểu Linh lấy lại phản ứng đã chẳng còn thấy ai trong tầm mắt.
****************************************************
Mới sáng sớm, Hiểu Linh đã tỉnh dậy theo thói quen. Ở thế giới cũ, vì sống một mình từ khi mới vào cấp 3 nên cô đã rèn được thói quen dậy sớm. Nếu không chăm chỉ thì có lẽ cô đã không đủ tiền để học đến hết đại học.
Day day huyệt thái dương vẫn còn đau nhức của mình, Hiểu Linh cũng dần chấp nhận sự thật. Dù gì cô cũng đã sống bằng thân thể của người ta rồi, không chấp nhận cũng chẳng thể giúp cô chuyển đổi thân thể. Nữ phụ thì sao chứ? Cùng lắm thì cô tránh xa nữ chính và dàn nam sủng của cô ta là được chứ gì!
Mà nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy thắc mắc. Theo như trí nhớ được truyền thừa từ Thái Thu thì cô là một cô bé khá tốt bụng chứ đâu đến nỗi đanh đá như trong nguyên tác? Được rồi! Đời thực và trong truyện chênh lệch có một chút, không sao hết. Nhưng mà, trong trí nhớ của Thái Thu có một phần nói đến việc cô bé nghe được cuộc nói chuyện của ông bà Trịnh ở trong thư phòng. Việc cô không phải con gái ruột của hai người họ cũng đã bị Thái Thu phát hiện từ khi đó, lúc Thu mới 13 tuổi. Có lẽ đó là lí do khiến tính cách cô ấy thay đổi đi.
Suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng, Hiểu Linh cũng quyết định dừng lại dòng suy nghĩ của bản thân. Dù sao thì cô cũng đã quyết định rồi, cô sẽ tránh xa mấy nam nữ chính kia và sống một cuộc sống thật tự do cùng với hai nhiệm vụ mà Thái Thu nhờ cô trước khi tan biến dù cô chẳng tin tưởng một chút nào về việc tìm được bố mẹ ruột của cô ấy, cũng chính là bố mẹ của hiện giờ. Cô cũng nên tiếp nhận thân phận mới rồi. Tạm biệt, Lâm Hiểu Linh!
Nghĩ thông suốt, Thái Thu mới thấy bụng mình réo lên. Ừm, cũng đúng! Từ hôm qua tới giờ cô chưa có ăn gì hết, phải đi tìm đồ để ăn thôi.
Nghĩ vậy, Thái cũng rời giường, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ ngủ có chút thiếu vải bằng một chiếc váy liền cổ chữ V có vẻ kín đáo rồi bước xuống nhà.
Dọc đường đi, cô có gặp mặt vài người giúp việc. Tuy họ cúi xuống chào hỏi cô rất đúng quy cách nhưng cô còn chưa có mù mà không thấy được mấy ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ của họ đâu! Tuy vậy, cô cũng không thèm so đo mà đi thẳng xuống nhà ăn, giờ này cũng sắp tới giờ dùng bữa sáng rồi.
Xuống đến phòng ăn đã thấy Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân ngồi sẵn trên ghế, cô lạnh nhạt chào một tiếng rồi ngồi xuống ghế, họ cũng không có phản ứng gì mà vẫn bình thản nói chuyện với nhau. Thái Thu cũng không để ý, dù sao đó cũng chẳng phải bố mẹ cô, vả lại, khi nguyên chủ bị đau ốm suýt chết thì họ cũng không có một chút quan tâm nào cho cô con gái trên danh nghĩa này! Cô không có một chút hảo cảm nào với cặp vợ chồng này cả. Họ nhận nuôi cô nhưng chưa bao giờ quan tâm đến cô mà chỉ đưa cô tiền tiêu vặt, mua cho chiếc xe rồi cho cô ở trong nhà, giống như họ đang bố thí cho cô vậy!
Cô bỗng nhận ra, hóa ra Thái Thu của lúc trước cũng có một cuộc sống chẳng dễ dàng gì. Tính tình của cô ấy không tốt cũng là điều dễ hiểu. Cô đỏng đảnh, kiêu ngạo, ồn ào cũng chỉ để mọi người chú ý đến mình. Cô ấy nghĩ rằng dù mình có ngoan hiền thì mọi người cũng sẽ cho đó là lẽ đương nhiên khi cô là tiểu thư cao quý của một tập đoàn lớn. Hơn nữa, cô còn biết bản thân không phải là nữ nhi ruột thịt của hai người kia, họ cũng không thèm quan tâm cô. Trong mắt bọn họ, từ đầu tới cuối chắc cũng chỉ dõi theo Trịnh Thu Thủy; còn cô, chẳng qua chỉ là người dưng nước lã mà thôi!
Có lẽ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Ruki thật lòng đối xử tốt với cô ấy. Nhưng Ruki và Thái Thu lại sống ở hai nước khác nhau, cậu ấy cũng không thể thường xuyên ở bên an ủi động viên cô được. Theo như trong nguyên tác thì Ruki và Thái Thu quen nhau từ hồi cô mới có 4- 5 tuổi. Khi đó, cô cũng chưa biết mình là con nuôi của ông bà Trịnh, với lại cô còn khá nhỏ nên tính tình vẫn rất tốt, hồn nhiên, trong sáng lại rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất yêu quý chị gái. Ruki cũng thích cô từ hồi đó. Nhưng khi cô được 11 tuổi, gia đình Ruki phải chuyển sang nước Z sinh sống để tiện cho công việc của bố anh nên hai người cũng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại hoặc thư điện tử. Khi biết Thái Thu bị mấy tên nam chính hại chết, Ruki vì muốn trả thù cho Thái Thu nên đã bắt cóc nữ chính để hành hạ cô ta. Sau đó, các nam chính quyền lực đầy mình sẽ tìm được nữ chính có bàn tay vàng che trở, tên diễn viên quần chúng nào đó bị các nam chính hành hạ thảm thương rồi giết chết để trả thù cho nữ chính.
Khi Thái Thu đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình thì chị gái thánh nữ của cô, cũng là nữ chính cũng xuất hiện. Trịnh Thu Thủy nhẹ nhàng chào ông bà Trịnh, khi thấy hai người mỉm cười, gật đầu nhìn mình thì mới quay sang nói chuyện với cô:
“ Hôm nay em dậy sớm thật đấy!”- Giọng nói trong veo của Trịnh Thu Thủy vang lên bên tai Thái Thu. Cô ngây người một lúc, ngắm nhìn cô chị gái bất đắc dĩ của mình. Đẹp thật đấy! Giọng nói nghe êm tai như vậy, giống như tiếng hót của chim sơn ca vậy. Âm thanh tươi mát, dịu dàng như muốn làm người ta tan chảy vậy. Chậc! Đúng là nữ chính!
Tuy nghĩ vậy nhưng Thái Thu vẫn nhanh chóng đáp lại bằng một câu cộc lốc:
“ Ừ!”
Dường như đã quen thuộc với cách trả lời của cô, những người khác cũng không có phản ứng gì. Chỉ là, tia chán ghét trong mắt họ lại tăng lên rồi!
Những người giúp việc tuy bất mãn với cô nhưng họ vẫn nhanh chóng bày biện đồ ăn lên bàn rồi lui xuống. Có người còn nói nhỏ: “ Kiêu như vậy để làm gì chứ? Chẳng quan chỉ là một kẻ ngu ngốc, háo sắc thôi mà!”.
Tuy cô ta nói rất nhỏ nhưng do cách Thái Thu khá gần nên cô cũng nghe được thấp thoáng. Khẽ nhếch môi, cười nhạt, cô cũng không muốn để ý. Dù sao miệng cũng là của người ta, cô có quyền gì mà bắt người ta câm miệng đây?
Bữa sáng trôi qua trong sự im lặng với sự lạnh nhạt của Thái Thu và cuộc trò chuyện rôm rả của 3 người còn lại. Cô khẽ cười châm chọc. Trịnh gia đối nhân xử thế cũng thật tốt. Trước mặt bao nhiêu người giúp việc mà trực tiếp xa lánh với đứa con gái trên danh nghĩa này. Mà nữ chính cũng đủ “tốt bụng” nha! Thái độ coi thường cũng giấu thật sâu! Nếu như vừa nãy cô không có chú tâm quan sát cô ta thì có lẽ không tài nào phát hiện ra! Đúng là tác giả gạt người. Cái gì Thánh nữ? Chỉ là phù vân!
Ăn sáng xong, ông Trịnh đến công ty, bà Trịnh có hẹn đi chơi với những quý phu nhân khác, Trịnh Thu Thủy phải đến trường giải quyết một số việc của hội sinh viên. Dù sao cô ta cũng là một thành viên cốt cán của hội, bận rộn là việc đương nhiên. Mà theo cô nhớ thì một nam chính làm chủ tịch Hội sinh viên thì phải. Nhưng dù gì cũng chẳng liên quan đến Thái Thu cô! Giờ cô muốn đi thăm quan thành phố này! Dù có được trí nhớ của “Thái Thu” nhưng cô vẫn muốn tự đi xem thử một chút.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện